Mọi việc thuận lợi như dự kiến, mặc dù Phi Long hơi lớn tuổi, có chút không phù hợp, nhưng có Tạ tổng bổ đầu ở đây, chút mặt mũi đó tự nhiên thầy giáo phải cấp. Rất nhanh, buổi tối gặp mặt làm lể ra mắt, sáng hôm sau là đến trường.
Trường học nằm ở cuối trấn, qua một ngọn đồi, xuống hết dốc là đến. Trường nằm lọt thỏm trong thung lũng, chung quanh cơ man là những cây đại thụ, cành lá xnh ri, từng gốc cao lớn bằng mấy người ôm. Tiếng gió xào xạc lay động, xuyên qua tầng lá, nghe như một bản giao hưởng du dương.
Hắn hít một hơi dài căng lồng ngực, cảm giác vô cùng sảng khoái, có một chút háo hức của thời thời thiếu niên, ham cái mới lạ. Xem ra, thân xác này chẳng những trẻ theo hình thức bề ngoài, nội tâm hắn cũng đang dần thay đổi. Trường học kia, lão tử đến đây.
Rất nhanh, hắn lại thêm một lần nữa khóc không ra nước mắt. Vốn hắn chưa đi học bao giờ, tự nhiên là phải vào lớp vỡ lòng, nhìn xung quanh mình là lủ nhóc bốn năm tuổi, nước mũi còn tém lem, Phi Long thật không còn gì để nói.
Tất nhiên, bề ngoài hắn mười lăm tuổi đã là già nhất lớp.Vẻ bề ngoài là thế, phần còn lại là một người bốn mươi tuổi, ngồi ê a với đám nhóc ….cái tư vị này vốn không biết làm sao mà nuốt cho trôi.
Cũng may, con nít ngoại trừ sợ ma, còn sợ người lớn hơn mình. Tự nhiên là không đứa nào….chơi với hắn, coi như cũng đỡ khổ, trực tiếp đi qua thêm một kiếp nạn.
Chử viết ở thế giới này, ngoại trừ lạ ra mà nói, nguyên tắc cơ bản may mà giống địa cầu. Một dạng chử tượng thanh, sau khi hiểu được cấu trúc của những chử cái là có thể ghép từ. Rất nhanh chóng hắn trở thành…thần đồng của lớp vở lòng, tự nhiên là được chuyển lên lớp trên, coi như cũng dễ thở hơn một chút.
Ở đây không có đạo Nho, Khổng, Mạnh tử. Cũng không “nhân chi sơ tính bổn thiện”. Trường dạy cách làm người theo đạo phái chính thống duy nhất ở đây, gọi là Đạo “ Mẹ Vĩnh Hằng”. Đạo này cũng kiêng mặn, ăn chay, về đường lối cũng như những đạo giáo khác ở địa cầu, đều lấy giá trị con người và nhân sinh làm gốc. Chỉ là đối với tín ngưỡng hắn không hứng thú lắm nên chẳng để ý tìm hiểu.
Thật ra, khi chuyển lên lớp trên hắn đã tính không đi học nữa. Chử viết cơ hồ học gần hết, lên lớp trên học làm thơ, thi phú, câu đối… hắn không ham. Lĩnh vực toán học ở đây thì cỡ mẫu giáo địa cầu là làm tốt, vốn chẳng có gì để học. Nhưng nghĩ lại ở cái trấn nhỏ này, cỡ độ tuổi như hắn, một là học sinh sáng sáng đến trường, hai là đi làm nông. Tuyệt đối không có chuyện ở nhà lêu lổng, thôi thì đành núp ở đây.
Thời gian trôi đều thêm vài tháng, vẫn tẻ nhạt như vậy, trừ thời gian luyện công hắn còn dư ra khoảng thời gian cực lớn. Cũng may mắn, hiện tại hắn đã biết chử, mượn một đống sách của thầy giáo về nhà xem, tất nhiên là không có tiểu thuyết gì đâu, mấy cái dạng như xuyên không, tu tiên lại càng không có. Sách gì hắn cũng đọc, thầy giáo có sách lịch sử quốc gia là chủ yếu. Mấy cái đề tài lịch sử chính thống tự nhiên là khô khan, nhưng có cái mà đọc cho hết thời gian thì có còn hơn không.
Ít hôm nữa hy vọng là khá hơn chút, ở đây vốn có tết, tính theo lịch địa cầu hôm nay đã là hai mươi tết. Không khí thị trấn có chút xôn xao, mọi người xem ra cũng vui vẽ hơn, vài quán hàng mở ra bán tết, trẻ con bu đen bu đỏ, tất nhiên là không thiếu phần tỷ đệ hắn.
Hai mươi ba tết, hai tỷ đệ đi chợ huyện, chính thức thì đây là lần đầu tiên hắn đi xa. Huyện thành tính ra cũng không xa lắm, theo hiện đại thì tầm hai mươi km, đi khoảng mười lăm hai mươi phút là đến. Ở đây đoạn đường này đi bằng xe Bò, tự nhiên không cần nói đến tốc độ chi cho mắc công.
Trầy trật cà buổi sáng, xóc nảy mệt phờ người, chuyến xe Bò tốc hành cũng đến nơi. Tạ My dù mệt phờ vẩn háo hức kéo tay hắn chạy đi. Phụ nữ thuộc không gian nào cũng thế? bay ngay vào tiệm vãi vóc….ướm ướm…cái này đẹp….cái này hợp với đệ…uhm…màu này tỷ mặc đẹp không?.....màu này nha?....hay màu này? Đổ mồ hôi! Ít nhất tỷ cũng để ta nhìn một cái đã chứ?
Qua năm tỷ đám cưới, mười bảy tuổi ở nông thôn mới gả đi, coi như xếp vào dạng gái ế. Vợ mất sớm, Tạ tổng bổ đầu gà trống nuôi con, thân đàn ông xuất thân võ biền, ăn to nói lớn đã quen, lúc nào hùng hùng hỗ hỗ, nói ba câu là đòi chém đòi giết. Trấn Thạch Hà có mấy ai dám làm sui? Cũng may, vì Tạ tổng bổ đầu như thế, đến tuổi này Tạ My mới lấy chồng, Phi Long cũng bớt lo, dẫu sao hắn cũng coi Tạ My là người thân thiết. Mười hai mười ba tuổi mà đi lấy chồng, đối với người mang tư tưởng hiện đai như hắn, quả là có chút chịu không nổi.
Gia đình sui gia ở trấn kế bên, Phi Long cũng đã gặp qua tỷ phu tương lai, theo đánh giá sơ bộ của hắn, người này có vẻ hiền lành, gia đình thuộc nông thôn nhưng giao giáo, bản thân tỷ phu cũng học được ít chử chử, thuộc tầng lớp có tư tưởng cấp tiến hơn chút, hy vọng tỷ tỷ gả vào cũng không đến nổi ăn thiệt thòi.
Tạ My rốt cuộc cũng lựa được vài sấp vải tốt, tự nhiên qua các loại thời đại khác nhau, thân lừa mang nặng là dành cho hắn. Chẳng qua bất cứ thời đại nào cũng có khá nhiều kẻ thích làm con lừa, tự nhiên là giả bộ thuở ban đầu thôi.
Tỷ tỷ lại chạy vào cửa hàng son phấn, thời đại này nam nhân đi vào cửa hàng son phấn, đích xác là một loại vủ nhục bản thân, một loại định kiến xã hội, Phi Long còn chưa thèm để vào mắt. Chỉ bất quá đi vào nơi ấy cũng không làm gì, hắn bèn ôm đống đồ đi loanh hoanh.
Chợ huyện dịp gần tết buôn bán khá nhộn nhịp, đủ các loại mặt hàng, nhiều nhất là vải vó, gấm lụa, kế tiếp là bánh trái các loại vật dụng gia đình tạo ra bằng thủ công. Đứng ở tiệm kim chỉ, nhì nhìn ngó ngó, hai đời người cũng không biết người ta làm ra cây kim như thế nào? Có vẽ như quá tinh xảo? Nhìn dòng người nườm nượp, mua mua bán bán, chuyện mua bán làm giàu một lần nữa được phác thảo trong đầu,chỉ sợ không có người mua, chứ lượng nhu cầu như thế này, bán cái gì mà không được? Đ vòng vèo đến một khu đông đúc, ah, thì ra cờ bạc thì nơi đâu cũng có, chẳng riêng địa cầu, có dạng như bầu cua cá cọp, đổ xí ngầu….quần tụ lại một khu, la hét đầy khí thế.
Mặt trời lên cao, gần giữa đỉnh đầu, sắp đến giờ xe bò khởi hành, Tạ My vẫn không thấy đâu, bấc đắc dĩ hắn phải lò đầu vào tiệm son phấn mà kiếm, dù sao mặt hắn củng dầy như cái mo, mấy cái định kiến kiểu này còn không làm khó được hắn. Không thấy đâu là sao? Chợt phía sau loang loáng bóng hình tỷ tỷ, hắn quay lại, chụp lấy tay kéo đi.
- Nhanh nhanh tỷ, mua gì mà lắm thế? Xe bò đi rồi là hai ta đi bộ về à.
Kéo mấy cái vẫn không nhúc nhích, hắn nhíu nhíu mày quay lại, Ặc, nhầm người rồi, người này chẳng qua là mặc cái áo màu xanh giống của tỷ tỷ, hình dáng khá tương tự, nhìn phơn phớt tự nhiên là nhầm.
- Ặc, xin lổi…cô nương…à…không…xin lổi tỷ tỷ…
Tình huống này căn bản là không có gì to lớn, chẳng qua thời kỳ này, một nam nhân có cử chỉ khiếm nhả với nử nhân là tuyệt đối không được. Làm không khéo có thể động đến nha sai, rất phiền phức, sau lưng thiếu nử này còn đi theo hai nha hoàn, đây có thể là một tiều thư của gia đình quyền quý nào ở huyện thành, những nhân vật dạng này đụng chạm vào càng mệt.
- Tỷ tỷ, ta thực không cố ý, ta vì kiếm tỷ tỷ của ta nên hơi nôn nóng. Mong tỷ tha lỗi cho ta.
Thiếu nử mặt hơi ửng đỏ, rất nhanh nàng áp chế đi sự lúng túng, dẫu sao đây cũng là một thiếu niên mới lớn, nhìn có vẻ thật thà, có vẻ chỉ là vô tình xúc phạm, làm to chuyện chỉ tổ mất mặt nhau.
- Uhm….ta không sao, đệ đi tìm tỷ tỷ của đệ đi.
Chủ là vậy, nha hoàn thì lại khác, một cô chống nạnh, vênh cái miệng nhỏ lên, cố tạo hình dữ dằn.
- Á, tiểu thư, không cho hắn đi. Ngươi đứng lại đó cho ta.
- Tiểu Thúy, thôi đi, để hắn đi.
- Nhưng tiểu thư…
- Được rồi, đừng ồn ào nữa, ngươi muốn làm cho ta mất mặt đến độ nào nữa đây?
- ………….
Phi Long cười khổ, gãi gãi tai ôm đầu lủi mất, chuyện xảy ra như một viên sỏi nhỏ ném vào mặt hồ, tạo ra chút lăn tăn trên cuộc sống tẻ nhạt của hắn, rồi nhanh chóng tan đi. Hóa ra Tạ My đã đợi hắn từ sớm ở địa điểm hẹn trước, mọi người leo lên chiếc xe bò tốc hành hướng về Thạch Hà trấn. Trái với vẻ nhiệt tình ban sáng, Tạ My đã mệt nhoài, chẳng buồn nói chuyện, Phi Long thì ngồi suy nghi vu vơ. Đối với những cuộc hành trình, khi về luôn luôn có cảm giác nhanh hơn lúc đi nhiều lắm, thoáng chốc đã thấy về đến nhà.
Tết rồi cũng đến! đêm ba mươi tết, Tạ tổng bổ đầu phá lệ cho Phi long làm một bát rượu to. Chỉ duy nhất một bát không hơn, cảm giác rượu không được ngon lắm nhưng là chén rượu đầu tiên trong hai kiếp người, tự nhiên là có một tư vị khác lạ. Dĩ nhiên không phải ai cũng có điều kiện thụ hưởng được cái cảm giác này như hắn. Ăn một bữa cơm ngon hơn so với mọi ngày khác mừng giao thừa, rồi đi ngủ.
Sáng mồng một, bên ngoài tất nhiên có nhiều loại hình giải trí, đua thuyền trên sông, ca hát đối xướng, hội thi thơ, hội thi văn, kéo co…..và tất nhiên không thể thiếu nhiều trò cờ gian bạc lận. Buổi sáng, Tạ My đã háo hức dậy từ sớm, chuẩn bị điểm tâm cho Tạ tổng bổ đầu, không thèm ăn sáng, kéo Phi Long rời đi. Hôm nay Phi Long được “lì xì” hai hào, hắn mua hai cây kẹo đường, đưa cho tỷ tỷ một cây, hai người vưa mút vừa cười hi hi ha ha. Rõ khổ, nhìn bộ dạng như vầy, ai biết sang năm lấy chồng?
Suốt mấy ngày tết hai chị em toàn lê la ngoài đường. Chị hắn đỡ hơn một chút, dù sao cũng là thân thiếu nử, ra ngoài nhiều quá cũng kiêng kỵ, riêng hắn suốt ngày toàn ở mé sông. Tự nhiên mấy cái lễ hội gì gì này, lớn cở nào mà hắn mà chưa thấy qua? Chẳng qua, ra chổ đông người tụ tập, có chút cảm giác đang ở thành phố trên địa cầu, khiến hắn đỡ tịch mịch. “Tài sản” của hắn hiện nay có một đồng lớn, tất nhiên là do cờ bạc mà ra, nói giỡn, mấy trò cờ bạc này mà lừa được hắn thì coi như uổng cho hai kiếp làm người.
Tết vui mấy rồi cũng qua, cờ xí đã thu lại, người cũng tan biến mất hết, còn lại lều chỏng nằm chơ vơ, chỉ còn mấy đứa con nít ở quê bu lại chơi đồ hàng. Vậy là xuân đã qua, hắn được thêm một tuồi, chị hắn còn một ít thời gian nữa là đi lấy chồng.