Phi Long cắn cắn môi dưới, cha nó chứ, sớ hở một chút, bị Phúc bá rình rình thọt pháo hông, bí CMN rồi, hắn nghĩ nghĩ cầm quân mã thả về chân tượng chận pháo, mắt Phúc bá trợn muốn rách.
- Ngươi không phải nói con mã bị chận chân là đi không được?
- Tiểu bối tự nhiên là có nói qua – hắn điềm nhiên như không
- Con mã này của ngươi đang bị quân xe ta ngáng chân….ngươi….ngươi thế nào
lại kéo mã cản pháo?
- Ài, thành sắp mất, nước nhà ly tan….xá gì chút chuyện ngáng chân hả Phúc bá? Tất nhiên là ngộ biến thì tùng quyền…về cứu tướng là thượng sách chứ sao…
- Tùng quyền cái…mụ nội nó - Phúc bá phồng mang – Con mẹ nó….ngươi đừng có mà giở giọng ăn gian giống thằng cha của ngươi…..ván này ta thắng đúng không?
- Huề….nha?
- Không huề, ta hỏi một lần cuối, ta thắng đúng không?
- Ờ..ờ…thì coi như vậy đi.
- Mụ nội nó chứ, coi như vậy đi là làm sao? – Phúc bá nhảy dựng – thắng là thắng, bại là bại…con bà nó….tức chết ta rồi…..người đâu…..đều đến đây hết cho ta, coi cái thằng tiểu tử thúi này…….
- Ặc, lão thắng…lão thắng rồi, có được chưa? – Phi Long hoảng hồn.
- Ha….ha….ha….ta già rồi, nghe không rõ, ngươi nói to hơn xem nào..ha..ha ..ha….
Phúc bá cất tiếng cười khoái trá, không khoái cũng không được, cả một tháng rồi, mới thắng được một ván, không cao hứng mới là lạ. Phi Long bỉu bỉu môi
- Có một ván, làm gì mà khẩn trương? Lại đến đây tiếp ba trăm hiệp.
- Ha…ha, tiểu tử thúi nhà ngươi…cũng có ngày hôm nay…ha…ha…ha…
- …………
Vài ngày sau, hắn có lúc ăn cũng có lúc thua, hai người bắt đầu giằng co kịch liệt, không còn thế cờ một chiều như lúc trước.
Không thể nghi ngờ sự nghiên cứu tìm tòi của Phúc bá, ít thời gian như vậy mà đã nghĩ ra được nhiều nước xảo diệu rồi, hắc….hắc…cả tháng nay dám quăng bá mẫu nằm chèo queo một mình lắm à.
Chỉ là ở kiếp trước, vốn môn cờ tướng hắn cũng không mặn mòi gì, thi thoảng đánh mội vài ván với anh em, kỳ phổ có đầy trước mặt cũng không thèm đọc.
Lâu lâu đánh chơi thì còn được, bây giờ ngày nào Phúc bá cũng bám riết, mỗi ngày đánh hơn hai mươi ván cờ tướng, khiến hắn ngán còn hơn ăn cơm nếp. Tự hỏi không biết cái vụ trả thù này là đúng hay sai? Vốn ta tính hành hạ lão, bây giờ tính huống sao lại xoay chuyển ra thế này?
- Ha….ha, tiểu tử thúi…hôm nay đầu óc để đâu? Thua liên tục thế này?
- Ah..Phúc bá, cao nhân tái thế, cữu ngưỡng…cữu ngưỡng…tiểu bối tự nhận thấy kỳ nghệ của người, xứng đáng là bậc cao nhân tái thế….ta theo không kịp nữa rồi. Ta bây giờ trở vể đóng cửa tu luyện, hai mươi năm sau thù này sẽ trả… tái kiến.
- Mẹ nó, hai mươi năm sau, ngươi ra mộ của ta đánh với….ma à? Ngồi xuống, ngươi còn thắng ta tổng cộng bốn trăm mười tám ván, trả lại hết cho ta.
- Phúc ba…tha mạng đi.
- ………….
Chạy gấp, mẹ của ta ơi, ông già này thù dai khiếp, thua…còn ghi sổ? Hắn chỉ còn nước cười khổ “cười người hôm trước hôm sau người cười” là đây, thật là oan nghiệt mà.
Hôm qua triều đình có gửi đến một số khí giới và giáp trụ, bị Phúc bá kéo đi đánh cờ nên hắn quăng ngỗn ngang trong kho, bây giờ phải lo mà đi sắp xếp lại. sẵn tiện lấy cớ trốn luôn lão.
Loay hoay cả buổi không ai giúp, sắp xếp vủ khí theo đúng ý đồ, mồ hôi nhễ nhại thấm đầy vạt áo….”choang”…..trượt tay rồi…..thanh đao lọt vào khe bàn, khều khều mãi không ra, tức điên lên, nhìn nhìn….mụ nội nó, chui xuống gầm bàn lấy vậy. Chui lùi trở ra, chưa kịp đứng thẳng dậy, liền nghe tiếng kêu thất thanh của thiếu nử.
- Ahhh….ngươi làm cái gì vậy?….….đồ dê xồm này……
Ngững mặt nhìn lên, trước mặt là hai cô gái tuổi khoảng đôi mươi. Một cô y phục màu lam, một cô hồng…..cô áo hồng hai tay chống nạnh, phùng mang chỉ chỉ….quái ….nhìn hai người này sao quen mắt quá? Ặc, không lẽ bị hội chứng Deja Vu? *
• (Deja Vu : một hội chứng “đã từng nhìn thấy qua”, google để biết thêm chi tiết).
Ặc, cái dáng chống nạnh này, năm trước không phải từng gặp rồi sao? Khi đó ở chợ huyện lỡ nắm tay một chút, không cần phải truy sát…đến nhà luôn chứ?
- Ta….làm gì?....dê xồm cái gì…..?
- Không phài ngươi dê xôm thì là ai hả? – Nha hoàn tiểu Yến vẫn như cách xưa, hai tay chống nạnh, chu cái môi nhỏ, mặt vênh lên.
- Ặc….nói cho ta biết ta dê xồm làm sao được không?
- Ngươi từ gầm bàn chui ra……..không phải ngươi……ngươi……Nói tóm lại ngươi là cái đồ dê xồm, ta kêu người bắt tên dê xồm ngươi.
Nói chuyện với tiểu cô nương ngang ngược này thật là không có cách, Phi Long cười khổ.
- Nhưng hai cô nương là ai? Vào nơi này để làm cái gì?
- Ta muốn vào, ngươi quản được sao?…người đâu…... – tiểu Yến hét toáng lên, Phi Long khoát khoát tay
- Đợi một chút, đây là phòng của ta…muốn kêu thì còn chưa đến lượt ngươi…A…a….a…..người đâu cứu mạng……….
- Á …á….ngươi la làng cái gì thế?
- Hô bắt dê xồm chứ làm gì?....người đâuu….
- Im cái miệng ngươi lại đi….mà đây là phòng của ngươi?
- Thì sao? Ngươi xâm nhập gia cư bất hợp pháp…vu khống….theo luật… – hắn ngập ngừng, có đọc qua cái luật gì ở đây đâu mà biết – …theo luật …Châu thổ….ah…..có rồi….bắt ngươi về làm lão bà…
- Á – tiểu Yến nhảy dựng – là tên dê xồm nhà ngươi, ta nhớ ra rồi… mấy năm trước một lần….với tiểu thư ta…giờ còn dám khinh bạc ta …..ta….ta….cắn chết ngươi….
- Tiểu Yến – tiểu thư cắt ngang – Đừng làm rộn nữa. ….công tử phải chăng là Tạ Phi Long Tạ thiếu gia?
- Không dám, Tạ Phi Long là ta…còn thiếu gia thì không phải…. không biết cô nương đây là…..?
- Ta là Vương Yến Ngọc, đây là tùy thân của ta tiểu Yến, hôm nay mạo muội bái phỏng, xin công tử lượng thứ.
Vương Yến Ngọc mĩm cười, khẽ nghiêng người thi lễ, thái độ vô cùng đúng mực. Lúc này Phi Long mới có dịp nhìn kỹ….Yến Ngọc khá đẹp, khuôn mặt thon dài, đôi mắt đen láy, vẽ đẹp mộc mạc tự nhiên…..người đẹp, tất nhiên hắn từng thấy qua không ít, khả năng đề kháng tự nhiên là cao….chỉ là, khi nàng cười, cánh mũi hơi nhăn nhăn lại, đôi mắt mắt híp híp….hơi nhìn sững…cái cách cười này….giống Ly quá….trải qua hai kiếp người, khi nghĩ đến, tim vẫn còn đau. Sững sờ trong giây lát, cảm thấy mình hơi thất thố, hắn ho khan vài tiếng che lấp sự ngượng ngập.
- Khụ…khu…Vương cô nương….tỷ…tỷ…..xin hỏi kiếm ta…là có việc gì?
- Thất lễ rồi, ta vô tình xem được cuốn sổ kho của Tạ công tử, lại thấy bàn cờ tướng, đều là những thứ rất đặc biệc, mang theo nhiều nghi vấn trong lòng, hôm nay mạo muội bái phỏng, chỉ muốn làm sáng tỏ khúc mắc, chỉ mong công tử không chê trách.
- Sổ kho? Vương….cô nương từ đâu mà đọc được?
- Xì, đồ nhà quê…..đừng nói là cuốn sổ củ nát của ngươi, đại tiểu thư nhà ta nếu thích, muốn cái cắt cái tai….dê của ngươi xuống thì Vương huyện lệnh lão gia cũng thành toàn – tiểu Yến chu cái miệng nhỏ lên nói hớt.
- Ah…..thì ra là Vương đại tiểu thư, cữu ngưỡng đã lâu, cữu ngưỡng đã lâu…
- Biết sợ rồi sao? – tiểu Yến cười đắc thắng.
- Yến nhi – Vương Yến Ngọc nạt khẽ - nha đầu ngươi còn mất mặt như vậy, lần sau không cho đi theo.
Tiểu Yến le lưỡi không dám nói tiếp, núp một bên làm mặt quỉ trừng trừng dọa nạt Phi Long, hắn làm bộ như không nhìn thấy.
Yến Ngọc tự nhiên là vô cùng tò mò đối với Phi Long, nàng đã xem qua sổ sách của hắn, lại nghiên cứu học đánh cờ. Cuốn sổ quả nhiên là thứ tốt, chỉ một ít thay đổi theo cách của Phi Long, hiệu quả mang lại rất rõ, tự nhiên là có thể dùng rộng qua những phiên diện khác, lợi ích tăng lên không biết bao nhiêu mà kể.
Còn về bàn cờ….thật không biết nên nói thế nào cho đúng, trên đó gần như có thể bố trí ra được cục diện quân sự ở chiến trường, nàng càng nghiên cứu càng kinh hãi, luật di chuyển của quân cờ là không có khe hở….không thể lợi dụng luật chơi để thủ thắng, hơn nhau chỉ là nước hành quân. Nước hành quân lại không cố định, nàng dùng hơn nữa tháng để suy gẫm sau cùng rút ra kết luận, nước hành quân vĩnh viễn không có điểm dừng.
Bàn cờ này là do một con người nghĩ ra? Phải cần bao nhiêu tâm tư và trí giả đến bậc nào để tạo ra nó? Trong khi nghe nói hắn năm nay còn chưa được mười tám tuổi, làm sao có thể tạo ra một bàn cờ đại trí như vậy? Cuốn sổ kho của Phi Long thì không nói, một người thông minh cộng thêm tài tính toán tốt, có thể sẽ tạo ra được. Nhưng bàn cờ tướng thì không thể nào, nàng không thể tin một người tuổi đời như Phi Long có thể tạo ra điều nghịch thiên như vậy? về mặt nào đó thì nàng đoán là đúng.
Bản thân nàng được người trong giới tài tử ca tụng là đại tài nử, vì sư phụ của nàng là một thần toán trong hoang cung. Chút hư danh ấy nàng vốn cũng chẳng để vào mắt, nhưng truy cầu số học là điều nàng luôn tìm tòi, những tưởng bản thân cố gắng thêm vài chục năm là có thể sánh ngang tầm sư phụ, ngẩng mặt với thế gian.…Ngờ đâu, thấy được những thứ của Phi Long tạo ra, cảm giác trong lòng như hụt hẩng, nàng tin rằng sư phụ của mình cũng không đủ tài năng để làm ra những thứ như vậy. Ngoài vùng trời này vốn là còn vùng trời khác cao hơn.................
.................................................. ........
P/s : Chương này là một chương vô cùng mệt mõi, vốn tác giả đã viết xong 40 chương, ai ngờ die cái ổ cứng, ngồi mang mang nhớ lại mà viết. Đến đoạn tả vẻ đẹp của Vương Yến Ngọc loay hoay sữa tới sữa lui gần hai ngày vẫn thấy không ỗn. Toát mồ hôi! Thì ra viết truyện khó nhất là phần này, ngẫm nghĩ mãi, bấm bụng hỏi vợ.
Tác giả : Bà nói xem làm sao tả được một thiếu nử đẹp?
Vợ tác giả : Đơn giản thế cũng mà cũng hỏi? Mặt trái xoan, mũi dọc dừa, môi trái ấu…
Tác giả : Ngưng….ngưng….bà tả dung tục quá….giống mấy con sửa sắc đẹp phim Hàn à…..phải làm sao mà tả như không tả kìa….mới hay….người ta tự tưởng tượng ra…
Vợ tác giả : Rách việc, con nào bây giờ mà không sửa sắc đẹp? Ác, mà ông tả con…quỉ nào?
Tác giả : Nghĩ đi đâu vậy? đang viết truyện á, tả người đẹp không nổi đây…
Vợ tác giả : Tui đây? Phiên bản đẹp trước mặt, nhìn tui mà tả là được rồi..
Tác giả : Vậy ý bà muốn truyện của tôi không ai đọc chứ gì?
Vợ tác giả : Ông nói cái gì….?
“Choang”, hư con mouse, giờ mới có mouse mà úp truyện