
02-02-2016, 06:10 PM
|
 |
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2008
Đến từ: thien duong
Bài gởi: 17
Thời gian online: 2722689
Thanks: 9
Thanked 11 Times in 8 Posts
|
|
Tiên Giớ Xúi Quẩy Đại Thần
Chương 2: Cơ duyên - Trách Nhiệm hay Xúi Quẩy thượng
Tác Giả: Phuơng Hoàng ( HacAmVuong )
Trời xanh mây trắng, ánh nắng chan hoà, từ một trạm xe bus trong một thị trấn ngoại thành. Mọi người nhìn thấy hình ảnh của một thanh niên đang chạy. Không chỉ chạy mà thỉnh thoảng hắn còn hô to:
_ Thoát rồi....
Nếu nghe thoáng qua thì bất cứ một ai cũng có quyền nghi ngờ rằng hắn là một tên tội phạm vừa chốn thoát khỏi trại giam hoặc một bệnh nhân tâm thần... Nhưng nếu để ý kỹ tạo hình của hắn thì các cô dì chú bác, ông lão bà lão đều phát ra một tiếng thở dài và quăng cho hắn một ánh mắt đồng cảm.
Sau lưng hắn là một cái ba lô khá to, nhìn như là hắn đang vác một ngọn núi nhỏ đằng sau lưng vậy.
Kết hợp với bộ quần áo màu xanh lá mạ trên nguời, không khó có thể đoán được đây là một đồng chí bộ đội vừa mới giải ngũ sau thời gian nghĩa vụ.
Hắn là Phương Minh năm nay 27 tuổi. Nhà hắn nằm trong thị trấn nhỏ này, người quen với Phương Minh đều biết hắn không có gì đặc biệt. Ngoại hình bình thường, chiều cao khoảng 1m75. Khuân mặt cũng chỉ được gọi là thanh tú. Gia thế nhà hắn được coi là khá nhất thị trấn này thậm chí còn được coi là con nhà giàu. Điều đặc biệt là khi 20 cha hắn bắt hắn đi nhập ngũ theo diện nghĩa vụ. Ai cũng biết nghĩa vụ trong quân đội chỉ có thời gian khoảng 2 năm đổ lại, nhưng hắn một lần đi tới 7 năm. Hàng xóm láng giềng đều nghĩ có thể hắn phát triển trong quân đội. Nhưng hiện tại lại thấy hắn chở về. Nhìn bộ quần áo trên người thì nhận ra hắn chưa chở thành sĩ quan, 7 năm trong quân đội, không bị kỷ luật hay có lệnh trả về địa phương thì dù là bết bát nhất cũng nhận được quân hàm cấp sĩ. Nhưng hắn vẫn y nguyên là một anh lính bình thường không thể bình thường hơn.
Điều này làm mọi người khá là ngạc nhiên có điều chỉ là thoáng qua thôi. Quần chúng nhân dân luôn phát huy tốt nhất quan điểm "không lo chuyện bao đồng".
Phương Minh một mạch chạy thẳng về nhà, thời gian trong quân ngũ đã rèn luyện cho hắn một thể lực rất tốt. Chưa kịp bước chân vào cổng nhà, thấp thoáng thấy ông nội và cha hắn đang ngồi nhàn nhã thưởng trà trong sân. Trong cơn hưng phấn gặp lại người thân hắn gào lớn:
_ Ông nội, Cha con thoát rồiiii... Ẹc nhầm... Con đã về rồi.
Ngỡ rằng nhận đuợc sự chào đón niềm nở của người thân. Dù có là phản ứng tiêu cực đi chăng nữa thì cung coi như là sự chào đón. Nhưng ông nội và cha hắn đến nửa điểm phản ứng cũng chả thấy. Thậm chí là đến một từ "ừ" cũng chả phát ra.
Phương Minh đứng ở cổng nhà đần độn ra trong ba giây đồng hồ.
_ Chẳng lẽ mình hô to quá nên hai lão đầu cảm thấy ngại với hàng xóm, không muốn chào đón mình sợ mất mặt chăng?...
Mang theo sự nghi ngờ tiến đến nơi hai người ngồi, hắn từ tốn bỏ chiếc ba lô xuống rồi nhẹ nhàng chào hỏi lại lần nữa.
_ Ông nội, Cha con đã về rồi.
Lần này cha hắn rốt cuộc cũng có phản ứng. Nhưng phản ứng của cha hắn càng làm hắn cảm thấy nghi ngờ hơn.
_Bộp
Một quyển sách khá dày từ tay cha hắn dũng mãnh lao thẳng vào mặt hắn. Làm cho cái đầu đang nghi vấn của hắn càng thêm ong lên. Chưa kịp để hắn phản ứng lại, cha hắn đã nói ngay:
_ Từ bây giờ quyển sách này thuộc về mày, nhiệm vụ của mày là phải tìm hiểu tất cả nội dung ở trong đó.
Nói rồi cha hắn đứng dậy, nện bước vào trong nhà, có điều bước chân đầu tiên có vẻ khoan thai nhưng sau đó càng thấy tốc độ tăng lên. Trên khuôn mặt ẩn hiện vẻ hưng phấn khó nói thành lời. Nếu có nhà vậy lý học nào chứng kiến có thể đưa ra giả thuyết: cứ theo như sự gia tăng của tốc độ hiện tại của cha hắn, nếu tiếp tục không dừng lại thì không nghi ngờ gì sẽ đạt đến tốc độ của âm thanh...
Không những thế sau khi thân thể của cha hắn khuất sau cánh cửa nhà, hắn còn nghe được một âm thanh đặc biệt phấn khởi đến cực điểm:
_ Thoát rồi......
_......
Nếu không phải biết sức khoẻ của cha hắn rất tốt và không có tiền sử bị huyết áp cao hay bệnh tim mạch thì hắn còn lo lắng ông sẽ vì quá hưng phấn mà bị đột quỵ hay không.
|