
02-02-2016, 11:27 PM
|
 |
Nhập Môn Tu Luyện
|
|
Tham gia: May 2008
Đến từ: thien duong
Bài gởi: 17
Thời gian online: 2722689
Thanks: 9
Thanked 11 Times in 8 Posts
|
|
Tiên Giớ Xúi Quẩy Đại Thần
Chương 3: Cơ duyên - Trách Nhiệm hay Xúi Quẩy Hạ
Tác Giả: Phuơng Hoàng ( HacAmVuong )
Phương Minh ngơ ngác nhìn quyển sách dày cộp trong tay, nghi hoặc nhìn qua phía ông nội hắn với ý định tìm câu trả lời cho vấn đề kỳ quặc này.
Ông nội Phương minh thở dài rồi ra hiệu cho hắn ngồi xuống. Hai ông cháu đối diện nhau, mắt lớn trừng mắt nhỏ mất hai phút. Rốt cuộc ông nội hắn cũng lên tiếng.
_ Cháu nhập ngũ 7 năm rồi đúng không.
_ Dạ
_ Vậy cháu có ba giờ thắc mắc, 7 năm trời mà không lên nổi 1 lon. Dù đạt được thành tích hay có nhiều quân công vẫn chỉ là một binh nhất.
Đương nhiên là thắc mắc rồi. hắn không chỉ thắc mắc mà còn nghi ngờ lão thủ trưởng thù hằn mình vụ lén uống hết chai rượu mà lão ngâm gần mười năm hay không. Hay là do hắn không biết lo lót, quà cáp làm cho mỗi lần có đợt xét thăng quân hàm thì không bao giờ thấy tên trong danh sách cả.
Nhắc một chút đến đơn vị của hắn, đó là một đơn vị khá đặc biết, nằm trong Bộ tình báo. Không chỉ là đơn vị nguy hiểm nhất mà còn là đơn vị có cường độ huấn luyện cao nhất. Chính hắn cũng không hiểu, ngày đầu ngơ ngác đi đăng lính mà tại sao lại được tuyển dụng vào đơn vị này.
Làm như không thấy nét mặt hồ nghi của hắn, ông nội hắn vẫn tiếp tục.
_Trước đây, khi còn trẻ thì cha của cháu cũng vậy. Cũng tham gia quân đội, cũng phục vụ 7 năm, đạt được nhiều thành tích mà cũng chả lên nổi sĩ quan. không chỉ riêng cha của cháu mà chính ta cũng từng là người trong quân đội. cha của ta, ông nội ta cũng vậy. Và kết quả đều giống nhau, sau 7 năm ra quân thì không được thăng một quân hàm nào. Cháu có biết tại sao không?
Hắn lắc đầu, chờ ông nội hắn tiếp tục.
_ Bởi vì quyển sách đang nằm trong tay cháu.
Lại một lần nữa lâm vào trạng thái đần độn, tại sao quyển sách này có thể làm cho cả nhà hắn không bao giờ được thăng quân hàm.
Ông nội hắn vẫn từ tốn nói tiếp:
_ Quyển sách này do tổ tiên nhà ta truyền xuống và dặn dò con cháu phải tìm hiểu kỹ nội dung trong sách. Có điều bao nhiêu năm trôi qua, bao nhiêu người giữ trong tay quyển sách này vẫn không tìm hiểu được nội dung trong đó. Chỉ có một câu ngắn gọn mà tổ tiên tìm hiểu ra được đó là “bảy năm quân ngũ” Từ đó cho đến nay mỗi đời nam đinh trong nhà khi đến tuổi đều phải gia nhập quân đội 7 năm với hi vọng ứng với huyền cơ trong sách và đạt được cơ duyên tìm hiểu nội dung quyển sách.
Nhấp một ngụm trà ông nội hắn tiếp tục:
_ điều kỳ lạ sảy ra với nhà chúng ta là bất kể một ai, sau 7 năm phục vụ trong quân đội đều ra quân mà không có quân hàm nào ở trên vai. Sau khi ra quân, nam đinh được giao lại quyển sách này với trọng trách tìm hiểu nội dung ở trong đó cho đến khi đời tiếp theo giải ngũ trở về. Nó như một lời nguyền đối với gia đình ta.
Nhưng nói đi thì phải nói lại. khi có quyển sách này trong tay thì người giữ nó đều có được phúc khí, làm truyện gì cũng suôn sẻ, cơ ngơi của gia đình ta đều do quyển sách này ban cho.
Nói đến đây thì ông nội hắn lại lặng yên nhìn hắn một hồi, với ánh mắt phức tạp pha lẫn sự thông cảm, cưng chiều, kỳ vọng và có cả thương sót nữa.
_ Bắt đầu từ đời ông tổ nắm giữ quyển sách này thì nhà ta truyền đời chỉ có độc đinh, dù người phụ nữ may mắn mang thai đứa con thứ hai cũng không thể giữ được thậm chỉ là mất luôn cả mạng sống. Ngày xưa, mẹ cháu cũng vì mang thai đứa con thứ hai, thai nhi không rõ nguyên nhân gì mà bị ảnh hưởng làm cho mẹ cháu không giữ được mà còn mất luôn cả mạng sống.
Ông hy vọng đến đời này, cháu có thể giả được câu đó trong sách và cũng coi như giải trừ lời nguyền này cho nhà ta.
Nói đến đây ông nội hắn liền dừng lại, lặng im mà suy tư.Ngay cả hắn cũng ngồi ngây ngốc trên ghế mà không biết nói gì cho phải.
_ Ta thoát rồi…..
Bầu không khí trầm lặng bị âm thanh của cha hắn phá vỡ. có thể thấy cha hắn mừng rỡ đến bực nào. Liên tục hô to, gào đến khàn cả giọng vẫn chưa vơi nỗi hưng phấn trong lòng.
Ông nội hắn nhìu mày, đứng dậy đi thẳng vào trong nhà. Với sự hiểu biết về tính cách của ông nội Phương Minh dễ dàng đoán được cha hẵn có thể gặp nguy hiểm.
Quả nhiên không ngoài sự dự đoán của hắn.
_ Bốp
_ Đồ bất hiếu, nhiệm của tổ tiên giao lại mà mày làm như bị đeo ách lên cổ không bằng.
_ Nhưng mà cha à….
_ Chátttt không đợi cha hắn nói tiếp liền có tiếng vang thanh thúy nữa vang lên.
_ Không tôn trọng tổ huấn, từ bỏ trách nhiệm mà mặt mũi còn hớn hở như vậy. Đáng đánh.
_ Chátttt…. lần này có lẽ do dùng sức quá mạnh mà sau tiếng đánh không còn thấy tiếng cha hắn vang lên nữa
_bịch…. kèm theo tiếng xé gió là tiếng da thịt bị một lực lớn xung kích vào nổi lên.
_ Uả, cha cái này là vì sao???
_ Không vì sao cả, ai bảo mặt mày nhìn đáng ghét. đánh thêm mấy cái cho bõ. Lại nhận tiếp hai quyền.
_ Bịch…. Bịch….
_ Đứng lại, ta còn chưa đánh đủ…
Tiếng ông nội và cha của hắn rượt đuổi nhau vang lên khắp xóm. trận chiến không cân sức này chắc còn lâu mới kết thúc.
Phương Minh vẫn ngồi đó ngẩn ngơ nhìn vào quyển sách mà cha hắn vứt lại. Trong nội tâm hắn không biết diễn tả điều gì cho phải.
Bao nhiêu đời mà gia đình hắn chỉ dịch được mỗi một câu như vậy. Đến phiên hắn nhận lấy cái nhiệm vụ này liệu có làm nên được trò chống gì không. Điều này là Cơ Duyên, trách nhiệm hay là một sự Xúi Quẩy đây.
|