Sau khi sắp xếp lại đồ đạc và dọn lại cái ổ mà 7 năm nay chưa được rúc vào của mình, Phương Minh mới tò mò mở quyển sách gia truyền của nhà hắn. Bằng vào năng lực phân tích tình báo và rất nhiều kiến thức hắn được học trong quân đội, có thể xác định tuổi của quyển sách này còn lớn hơn cả miếng giấy vệ sinh của Tần Thủy Hoàng, mặc dù thời đó người ta không có khái niệm giấy vệ sinh. Nhưng phải khẳng định một điều là chất liệu giấy rất tốt. Còn gấp cả trăm lần loại giấy nilon được coi là khó phân hủy nhất hiện nay.
Qua tay bao nhiêu đời những người trong nhà hắn tìm hiểu mà không thấy bị tổn hao hoặc bị mục nát theo thời gian. Bìa của quyển sách có màu xanh lục, nếu như không phải nhận định rằng đây là quyển sách hoặc là khi chạm vào thì nó có đặc điểm của tờ giấy thì hắn nghi ngờ có vị tổ tông nào đó đã dùng vỏ của một loại cây ghép lại thành cái bìa. lật ra trang sách đâu tiên hắn phải hô lên.
_ What the H……
Đập vào mặt hắn là một đống nét nguệc ngoạc, hắn tự hỏi liệu cha hắn có đưa nhầm cho hắn quyển sách mà ngày xưa cha hắn 3 tuổi nghịch ngợm lấy bút gạch bậy vào sổ sách của ông nội hay không.
Lật xem tiếp một số trang nữa, giờ thì hắn đã hiểu tại vì sao mà bao nhiêu đời gia đình hắn chỉ dịch được mỗi một câu. Ngoài những nét nguệc ngoạc bất quy tắc ở trang đầu tiên ra thì trong quyển sách còn chứa rất nhiều hình không ra hình, chữ không ra chữ. Có chỗ thì giống như một đàn giun quân lại với nhau, có tờ thì chỉ chứa đúng một nét sổ hơi cong chiếm diện tích một trang giấy. Còn có một trang chứa chi chít những ký tự nhìn như là mấy cành cây khô bên cạnh đó là mấy con kiến bò lổm ngổm.
_ Đùa nhau sao….
Xác định là đã bị ông nội và cha mình bày một màn kịch chơi xỏ một vố, hắn bật dậy lao thẳng qua phòng cha hắn để hỏi cho ra nhẽ, yêu cầu chấm dứt ngay màn kịch này.
Qua phòng cha hắn thấy cửa vẫn mở và còn sáng đèn, hắn vội lao vào. Hắn liền thấy cha hắn với khuôn mặt sưng húp, chỗ tím chỗ đỏ đang ngồi trên ghế, tay phải cầm một tấm gương, tay trái nắm một cục bông nhỏ, thỉnh thoảng dùng bông thấm một chút rượu thuốc để chấm lên mặt.
Miếng bông chạm vào da khiến cha hắn không nhịn được phải “shhhhh” một tiếng. cơ mặt méo đi vì đau, nhưng cơ mặt hoạt động lại chạm đến vết thương nên càng thốn hơn, cha hắn đau đến nỗi ngồi run run vài giây rồi mới chấn tĩnh lại tiếp tục bôi thuốc.
_ Ta nghi ngờ Lão bạo lực này có phải ngày xưa trưởng thành từ sự bạo hành gia đình của ông nội nên bị ám ảnh hay không mà đến giờ vẫn đối sử mạnh tay như vậy với con trai mình.
Ra tay thật thâm độc a..
Nghe được lời độc thoại của cha mình, Phương Minh hơi dừng lại, có chút mê hoặc. Đâu có ai chấp nhận đóng kịch mà bị hành ra thế này chứ.
_ Cha… cuối cùng hắn vẫn phải lên tiếng
_ Có phải mày định hỏi về quyển sách không?
Bỏ tấm gương trên tay xuống làm lộ ra khuôn mặt sưng như đầu heo được trang điểm, cha hắn hỏi.
_ Vâng… cha à…
không để hắn hỏi tiếp, cha hắn đã cắt ngang bằng một câu hỏi khác.
_ Có phải mày cảm thấy tao và ông nội mày bày trò, đưa một cuốn sách nát ra gạt mày???
_ Cái này…. sao cha biết
Bịch…. cha hắn vỗ bàn đứng lên nói như thét vào mặt hắn.
_ Tao là cha mày, ngày xưa tao cũng như mày, làm sao không hiểu mày nghĩ gì…
_ Cha….
_ Đồ bất hiếu, mày nghĩ cha mày rảnh rỗi không có việc gì làm bày trò chêu mày để cho khuân mặt bô trai của tao ra nông nỗi này sao….. Éccccc.. shhhhhhh
_ Con định nhắc cha đừng kích động làm ảnh hưởng đến vết thương thôi.
_ Đứng lại đồ bất hiếu….
Nói đến đây hắn vội vàng té ngay khỏi phòng cha hắn. Ai mà biết cha hắn có giận cá chém thớt, vác hắn ra làm bao tập boxing hay không.
_ Ồn ào gì đó?
Tiếng ông nội vang lên từ dưới lầu làm cha hắn như chim sợ cành cong, dừng ngay tất cả hành động đuổi theo thằng con, nấp ngay vào trong phòng mình rồi đóng sập cánh cửa. Từ bên ngoài hắn nghe tiếng chốt cửa, thậm chí còn nghe cả tiếng dây xích kim loại loẹt xoẹt. Chắc là cha hắn định phong tỏa cánh cửa, cố thủ ở trong a.
Nhìn những động tác liên tục không ngắt quãng, trôi chảy như nước làm cho hắn không khỏi cảm thán “Thân thủ thật là linh hoạt”
Tuy vậy, trong lòng vẫn còn nghi vấn, hắn mang quyển sách đến chỗ ông nội để dò la manh mối.
Phòng ông nội hắn có rất nhiều sách, nhiều đến nỗi trong phòng ngoài cái giường và bộ bàn ghế làm việc ra thì chỉ thấy toàn là sách. Điều này hắn đã biết, thậm chí khi còn nhỏ hắn còn có âm mưu lấy trộm một số đem đi cân giấy vụn để lấy tiền mua kẹo kéo. Có điều chiến dịch không thành và đồng chí Phương Minh của chúng ta đã được nhận lấy một trận giáo huấn từ cha và ông nội, trận giáo huấn này làm hắn phải nghỉ học mất mấy ngày nên từ đó về sau hắn không dám có ý định động vào sách của ông nội hắn nữa.
Tiến vào phòng ông nội, thấy ông vẫn đang nghiền ngẫm đọc sách, hắn đi thẳng vào vấn đề.
_ Ông nội. Quyển sách này làm sao mà giải được.
_ Nếu biết cách giải nó thì giờ đâu đến lượt cháu giữ nó chứ?
_ Vậy thì từ chỗ nào mà tổ tiên giải được một câu “Thất niên tòng quân” chứ.
_…..
Đến đây, ông nội hắn ra hiệu hắn mở quyển sách ra, mở đến một tờ chỉ vào đó rồi nói.
_ Chỗ này là một đời ông tổ, kết hợp giữa hán văn, chữ tượng hình trong những hang động mà người cổ đại để lại rồi lập luận suy đoán ra
Từ chỗ ông nội chỉ, hắn thấy hình một con sâu đu người trên một cành cây khô cong keo bắc ngang, nhìn kỹ thì cũng có vẻ giống chữ Thất trong hán tự (số bảy). Bên phải là một hình tròn bị tô đen, có một nét gạch ngang chạy xuyên qua hình tròn đó. Dưới hình tròn là mấy cái que xếp lại với nhau tạo thành hình gần giống với một người cầm cây giáo.
_…….
Phương Minh chết lặng. Hắn cảm thấy bội phục hết sức, khâm phục quá đỗi đối với vị tổ tông đã dịch ra câu truyền ngôn này. Sức tưởng tượng thật là phong phú đến rối tinh rối mù. Hắn cảm thấy mấy nhà tiểu thuyết viết truyện tiên hiệp hay mấy nhà làm phi viễn tương của Hollywood đứng trước khả năng suy diễn của vị tổ tông này liệu có nên giả nghệ về quê chăn vịt vì cảm thấy tự ti hay không.
Vì khi hắn nhìn vào những nét vẽ mà ông nội hắn chỉ ra, hắn nghĩ rằng nếu gặp được linh hồn vị tổ tông đã dịch ra đoạn này hiển linh thì dù có mang tội bất hiếu, khi sư diệt tổ thì khắn cũng phải tóm lấy cổ ông ta rồi ấn đầu vào trang sách ông đã dịch mà bi phẫn hét lên với ông ta
_ Đây mà gọi là chữ?