Không quan tâm hắn nghĩ thế nào về nhiệm vụ được giao. Ông nội và cha hắn đã sắp xếp tất cả cho cuộc sống của hắn, để cho hắn có đủ thời gian và tinh lực tìm cách giải được quyển sách khó nhằn đó. Từ công việc nhàn hạ nhất mà có ích nhất cho việc tìm hiểu quyển sách là trông coi thư viện. Thật ra hắn biết cái thư viện này cũng là do nhà hắn mở. Nhắc đến mới nhớ, hình như tất cả hoạt động kinh doanh trong thị trấn đều có phần của gia đình hắn. Thảo nào mà hắn thấy tuy rằng cha và ông nội hắn ít khi làm việc mà nhà hắn chưa bao giờ rơi vào cảnh thiếu tiền (hóa ra là thổ tài chủ)
Đến cả việc lấy vợ của hắn cũng được sắp xếp, thậm chí là thời gian sinh con cũng được tính toán cẩn thận.
_ Cái gì? mày nhắc lại cho tao nghe.
_ Con không lấy vợ.
Thật ra Phương Minh là một kẻ rất dễ thỏa mãn, từ việc hắn phục vụ đến 7 năm trong quân đội mà khi bị trả về không có một cái lon nào trên vai, không những không cảm thấy bực tức hay giận dữ trái lại còn vui vẻ khi được về nhà đủ để thấy tính cạnh tranh hay ganh đua của hắn không cao. Việc hắn mơ mơ hồ hồ nhận cái nhiệm vụ dịch quyển sách không đầu mối của tổ tiên mà không bỏ làm cho người ta cảm thấy chủ kiến trong người hắn không mạnh. Thật ra có mạnh hơn cũng vô dụng vì ông nội và cha có thể mang hắn ra làm bao tập boxing.
Nhưng lần này thì khác, dù cha hắn có dùng cả ân lẫn uy hắn vẫn nhất quyết giữ lấy quan điểm của mình.
_ Chả lẽ mày là... Bóng, khốn nạn tại sao một người chuẩn man và bô trai như tao lại có thể sinh ra một thằng con bị Bóng chứ? Ông trời ơi….
Quá quen với độ tự kỷ của cha hắn, hắn tập thành khả năng tự động bỏ qua vế sau câu nói của cha mình.
_ Con hoàn toàn bình thường. Cũng không phải con nhất định không lấy vợ.
_ Vậy tại sao giờ muốn mày thành hôn thì mày không chịu?
_ Cha à, giờ là thời đại nào rồi, làm gì còn vụ cha mẹ hỏi vợ con phải lấy ngay chứ.
_ Mày thì biết cái gì, đó là quy củ của tổ tiên, là quy củ đó mày có hiểu không. Mày không lấy vợ sinh con, nối dõi tông đường là tội bất hiếu.
_ Cứ cho là vậy đi. Nhưng ít nhất cha cũng phải hỏi xem con có ưng hay không chứ.
_ Đám này có gì làm mày không vừa ý sao.
_ Cha có mắt thẩm mỹ hơn một chút có được không, hỏi cưới ở đâu không hỏi lại đi hỏi con gái lão Vượng mổ heo đầu trấn cho con chứ.
_ Mày chê nhà người ta mổ heo sao. Nói cho mày biết. Chú Vượng ngày xưa từng làm bạn chiến đấu với cha mày đó.
_truyện môn đăng hậu đối lúc nào con cũng xem thường, vấn đề ở đây là con gái của ông ta cơ.
_ Con bé đó có vấn đề gì, tao thấy cũng được đó chứ.
_ Được???? Tròng mắt của hắn gần như lòi ra sau khi nghe câu nói của cha mình. Con bé đó nặng đến 80 cân có dư đó. Con không thể tưởng tượng mình sống như thế nào với một cục thịt nặng như vậy đè lên người mỗi tối.
_ Tóm lại là mày vẫn phải lấy
_ không. cha hỏi thì cha tự đi mà lấy…..
Cuộc khẩu chiến của cha con nhà hắn cứ tiếp tục như vậy tưởng như không bao giờ có hồi kết. Mặc cho bao sức ép và thủ đoạn của cha hắn bày ra thì đồng chí Phương Minh vẫn giữ cho tinh thần cách mạng của mình kiên cường bất khuất, quyết giữ thân như ngọc =)).
Tuy không đồng ý với việc lấy vợ. Nhưng mang tinh thần của một người lính lúc nào cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao. Việc tìm hiểu quyển sách gia truyền hắn chưa bao giờ dừng lại. Muốn dừng cũng chả được vì thật ra với hắn thì hiện giờ chẳng còn việc gì ý nghĩa hơn để làm.
Khi bắt đầu thì quả thật hắn cảm giác rất bực bội và bất lực đối với việc giải nghĩa quyển sách này. Nhưng kết hợp với công việc trông coi thư viện của hắn, hắn dần tìm được niềm vui trong việc này. Nói đúng hơn là hắn bắt đầu nhận ra mình càng ngày càng đam mê việc tìm hiểu quyển sách này. Vì phải tìm hiểu và đối chiếu rất nhiều đối với những văn tự và ngôn ngữ khác nhau, tuy rằng chưa giả quyết được quyển sách gia truyền nhưng hắn lại tiếp thu được rất nhiều tinh hoa của các nền văn hóa khác nhau. Dần dần hắn thấy mình bị hãm xâu vào trong những mớ kiến thức đó không tài nào thoát ra được.
_ Khổ thân thằng bé nhà họ Phương, học đến ngu người rồi…
Đó là đánh giá của mọi người trong trấn đối với hành vi gần đây của Phương Minh. Ngày nào cũng thấy hắn đến thư viện của nhà hắn từ sáng sớm đến tận khuya mới về, có ngày người ta thấy hắn còn ngủ quên tại đó, sáng hôm sau mới vội vàng chạy về nhà ăn vội ăn vàng bát cơm rồi lại đi. Không có ngày nào là hắn không vùi mặt vào trong mấy quyển sách, người ta luôn thấy trên tay hắn là một quyển sách màu xanh lá cây, tay còn lại cầm một quyển khác rồi soi sét đối chiếu gì đó.
_ Lời ngyền trong quyển sách đã sảy ra rồi.
Ông nội và cha hắn thường than thở và sót xa khi nhìn thấy hắn trở thành như vây. trong mắt cha hắn hiện lên một sự chua sót bất lực. Khi xưa ông cũng như vậy. Có điều là sau khi lấy vợ thì mới được giao lại quyển sách đó. Rồi khi có Phương Minh, tình cảm vợ chồng, tình phụ tử và trách nhiệm dành cho vợ con làm cho sự mê hoặc với quyển sách có với đi phần nào, không đến nỗi bị rơi vào trạng thái điên khùng như Phương Minh hiện nay.
Phương Minh không biết chuyện này, với hắn hiện nay việc giải nghĩa quyển sách giống như nhiệm vụ lớn nhất trong đời mà đối với hắn thì không hoàn thành không được.
Quyển sách như có ma lực bám chặt vào linh hồn của Phương Minh, dù có ở đâu, trong tình trạng nào thì hắn vẫn phải nhìn đến nó. Kể cả có bị giấu vào chỗ kín đáo nhất thì hắn vẫn có thể tìm ra nó. Có lần, lợi dụng khi hắn ngủ gật trong thư viện, mấy đứa trẻ nghịch ngợm trong thị trấn đã lấy trộm mấy quyển sách trên bàn của hắn trong đó có lẫn quyển sách gia truyền của hắn, ném tất cả xuống cái ao gần đó rồi cả lũ bỏ về như không có truyện gì sảy ra. khi tỉnh dậy hắn không hoảng hốt vì bị mất sách mà hắn đi thẳng đến cái ao, lặn xuống đáy ao rồi vớt quyển sách màu xanh lục lên. Nêu như hắn còn tỉnh tảo thì rất dễ nhận ra, dù bị ngâm nước nhưng những trang giấy trong sách vẫn không bị ảnh hưởng gì cả. Thậm chí là giọt nước đang bám trên sách cũng bị trôi xuống rất nhanh, quyển sách khô ráo còn hơn là khi chúng ta đi mưa có mặc áo mưa.
Không biết có phải ông trời cũng có tính nghịch ngợm hay không mà khi hắn vừa bước lên bờ thì trời đổ mưa. cơn mưa rất lớn. kèm theo đó là sấm sét đì đùng. Có lẽ tiếng sét đã làm đầu óc hắn thanh tỉnh ra một chút, hắn vội chạy vào trong thư viện, lấy bộ quần áo mà cha hắn đã chuẩn bị sẵn cho hắn phòng những lúc ngủ quên tại đó mà thay vào.
Khi hắn lại tiếp tục ngồi vào bàn làm công việc không bao giờ kết thúc của mình thì gió lớn của cơn mua thổi vào làm cánh cửa sổ gần đó va đập kêu uỳnh uỳnh làm hắn thấy khó chịu. Hắn cần yên tĩnh để nghiền ngẫm tri thức - hắn nghĩ vậy.
Đặt quyển sách trên bàn rồi chạy ra đóng cửa sổ lại. khi hắn quay vào thì phát hiện gió lớn làm cho quyển sách trên bàn bị lật ra đến đúng trang mà vị tổ tiên thiên tài của hắn đã dịch câu truyền ngôn “ Thất Niên Tòng Quân”.
Khi hắn mê mẩn nhìn vào trang giấy thì một tia sét thật lớn đánh xuống làm sáng rực cả bầu trời. Tia sét làm ảnh hưởng đến nguồn điện làm cho mấy cái bóng đèn nhấp nháy không ổn định. Ánh sáng nhập nhòe làm cho cái hình tròn bên cạnh con sâu lúc ẩn lúc hiện, giống như là hình quả địa cầu lúc ngày lúc đêm. Khoan đã “địa cầu - Ngày đêm” một tia sáng lóe lên trong đầu hắn.
Nếu đem so sánh hình tròn này với quả địa cầu thì việc tô đen nó có phải đại biểu cho ban đêm hay không. linh cơ chợt động làm hắn vội vàng lật từ đầu đến cuối quyển sách xem có biểu tượng nào tựa như vậy hay không. trời không phụ người có lòng, hắn cuối cùng tìm được thêm hai hình tròn như vậy trong những trang sách khác nhau. Một hình tròn để trắng và cũng có nét gạch nhưng từ trên xuống, hình khác được tô nửa đen nửa trắng nhưng lại không có đường gạch nào cả.
Ba hình tròn tuy nằm ở những trang giấy khác nhau và khoảng cách từ trang này đến trang kia cũng không đồng đều nhưng nếu đem ra so sánh thì cả ba hình tròn này đều nằm chính giữa mỗi tờ giấy thứ tự chúng xuất hiện là trắng - nửa đen nửa trắng- đen. Chuyện này nói lên điều gì, nếu nói hình tròn đại biểu cho quả địa cầu thì các màu đó có phải ám chỉ ban ngày hay ban đêm không, vậy thì nửa đen nửa trắng giải thích làm sao.
Dường như ông trời cũng không chịu nổi sự đần độn của hắn nên sai thiên lôi bổ xuống một tia sét nữa còn lớn hơn.
_ Ooooànnnnnnhhhhh… …
Lần này tia sét đánh bật cả cột thu lôi trong thị trấn, cường độ mạnh đến nỗi là cho toàn bộ thị trấn bị mất điện. Tất cả rơi vào trong mầu đen u tối.
_ hiện giờ đang là ban đêm à…..
Hắn tự hỏi, bởi vì từ khi trầm mê vào việc giải nghĩa quyển sách, hắn dường như đã không có khái niệm thời gian.
_ hiểu rồi…. hắn gào lên. Nếu so sánh hình tròn với quả địa cầu thì phải giải thích theo một cách khác. Vì mặt trời chỉ chiếu sáng được một nửa trái đất nên hình tròn nửa đen nửa trắng đại diện cho một ngày bình thường.
Còn hai hình tròn còn lại thì sao, ngay sau đó hắn lại lâm vào suy tư.
_ Một ngày có tối và sáng thì dễ hiểu, còn ngày chỉ có ánh sáng và bóng tối thì sao. Ngày chỉ có màu đen cũng có thể đoán được đó là ngày nhật thực. Nhưng làm sao tìm được ngày chỉ có ánh sáng chứ????
Những câu hỏi liên tiếp hiện ra làm cho đầu hắn quay cuồng.
_ Đợi chút, mất điện rồi mà sao vẫn có ánh sáng nhỉ.
Hắn nhận ra mình vẫn có thể nhìn thấy được mọi đồ vật xung quanh. Mặc dù rất mù mờ nhưng hắn khẳng định là vẫn có ánh sáng.
Hăn vọi vàng lao ra khỏi thư viện và nhìn ngắm xung quanh, hắn thấy được cái bóng của mình in dưới đường đi. Linh cơ chợt động, hắn ngước nhìn lên. Trên đầu hắn hay nói chính xác hơn là trên không trung, Mặt trăng đang buông xuống chút ánh sáng mờ nhạt nhờ phản chiếu ánh sáng mặt trời.
hắn cuối cùng cũng ngộ ra vấn đề. Ngày mà cả địa cầu đều có ánh sáng chính là ngày rằm tháng 8. Tuy có vẻ gượng ép nhưng nghĩ kỹ thì vẫn cảm thấy hợp lý. Đêm Trung Thu, mọi người đều cảm thấy mặt trăng hiện ra lớn nhất, và ánh sáng từ mặt trăng cũng rõ ràng là mạnh nhất trong năm.
_ Cái gì mà bảy năm đi lính chứ, rắm chó…… ta mãnh liệt yêu câu trả lại bảy năm thanh xuân cho ta…
_ Bọp…. tiếng của một vật thể lạ vang lên khi tiếp xúc với da mặt hắn.
_ Đồ thần kinh, đọc sách đến lú mề rồi đêm hôm ra đường gao thét.
tiếng một bác gái trong ngôi nhà mà Phương Minh đang đứng gần vang lên.
_ Cao thủ a, trời tối như vậy mà vẫn ném được chiếc dép ngay giữa mặt mình, Lực tay còn không nhỏ nữa.
Bị chiếc dép cảnh tỉnh, hắn không dám gào thét để phát tiết sự khinh thường cũng như thống hận với vị tổ tông đã dịch bậy dịch bạ làm ra một câu truyền ngôn để gia đình hắn ai cũng bỏ phí mất bảy năm trong quân đội.
Hắn thầm nghĩ rằng, cố tình không đi theo đường dịch của quyển sách, thảo nào mà mỗi đời chỉ có được một con, không tuyệt tự còn là may….
Rủa thầm trong lòng một chút, hắn vội vàng sửa lại thông tin mình đã tìm ra được: từ việc xuất hiện ba hình tròn ứng với địa cầu, sắp xếp lại vị trí chúng xuất hiện, giả sử nếu cho ba hình tròn nối lại với nhau rồi dùng ngôn ngữ diễn giải vậy ta có thể xác định được đó là một mốc thời gian.
Không phải cái gì mà bảy năm với cả lính tráng, mà đó là thời gian vào một ngày trong năm. Thời gian đó là ngày TRung Thu mà còn xuất hiện Nhật Thực.