
24-03-2016, 09:13 PM
|
.gif) |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2015
Đến từ: biển tình mênh mong sao đời em vắng vẻ
Bài gởi: 124
Thời gian online: 311877
Thanks: 2
Thanked 9 Times in 9 Posts
|
|
SOÁI CA
Tác giả: Thiết Kiếm Vương
Nguồn: 4vn.eu
Chương 52: Nháo trước khi cưới! Đại thúc ta muốn nháo!
Còn hai ngày nữa nàng phải làm tân nương cho người ta nhưng vẫn còn tâm trạng chạy khỏi hoàng cung sâm nghiêm vui vẻ thẳng đến Chiến Vương phủ kéo Hồng Ưng ra ngoài chơi. Vốn định muốn đại thúc đi chung nhưng hắn bận tối tăm mặt mũi chuẫn bị chu đáo cho hôn lễ nàng và hắn không thể lơ tay thả lỏng. Tứ Ưng mỗi người đều có việc nhưng nàng nhất quyết kéo cho bằng được Hồng Ưng ra ngoài. Chiến Tịch Lâm cũng chỉ biết lắc đầu yêu chiều nhìn nàng.
Lách mình vào thư phòng hắn lục lọi vài bộ nam trang vừa với thân thể mình nàng nhanh chóng mặc vào. Búi tóc lên cao, tay cầm một cây chiếc phiến, xòe ra khép lại đúng chuẩn một trang nam tử anh tuấn phi phàm, bây giờ nàng lại hóa thân thành Mạc Thiên của trước kia.
Hớn hở bước ra đại môn, theo sau là một thị vệ cũng anh tuấn không kém chủ tử hắn bao nhiêu nhưng khí tức kia lại vô cùng khửng bố, lạnh lùng. Đang miên mang bước đi thong thả hướng tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành đi tới Túy Tiên lâu. Mạc Thiên không có bắt gặp một đạo ánh mắt nhìn nàng rất nóng bỏng đằng xa, nhưng Hồng Ưng lại thấy rõ ràng, tiến đến lắc vai nàng rồi kéo thật nhanh vào Túy Tiên Lâu lên xương phòng phía Tây ngồi xuống.
Khi bóng dáng nàng khuất tại cửa vào Túy Tiên lâu thì đạo ánh mắt kia cũng thu hồi, miệng y nhanh chóng nhếch thành một đương cong cong. Nhanh chân tiếp bước nàng tiến đến Túy Tiên lâu, gọi tiểu nhị đến hỏi xem hai vị khách nhân lúc nãy đi đâu nhờ dẫn đường đến Tây xương. Từ mấy năm trước hắn đã gặp qua nàng một lần không ngờ hôm nay lại gặp được nơi đây bỗng chốc hứng thú về nàng lại ùa về trong hắn cho đến khi nàng khuất dạng tại cửa vào hắn mới thu hồi lại thần thức nhất gót đi theo.
Hắn là vua Trác Nhĩ quốc Duẫn Tử Hàn.
Hồng Ưng, nghiêm nét mặt không vui vẻ gì kéo Tiểu Linh Nhi đi nhi bay đến xương phòng phía Tây ần nàng ngồi xuống cau có. Tiểu Linh không hiểu kéo tay áo hắn ủ rũ:
“Hồng Ưng, huynh sao thế? Lúc nãy còn vui vẻ cơ mà, sao giờ lại trưng ra bộ mặt thối thế không biết? Muội lấy hết gia sản huynh à.”
Hồng Ưng nghe nàng nói oan quá vội thanh minh: “ Đâu có, đâu có Linh nhi, ta mừng còn không kịp nữa là. Sao dám chọc giận muội chứ. Lúc nãy ta nhìn thấy Duẫn Tử Hàn theo đuôi chúng ta. Không biết hắn muốn gì nữa dọc đường cứ dùng ánh mắt đó nhìn chăm chăm muội, ta thật sự khó chịu.”
Tiểu Linh biễu môi: “ Kệ hắn đi. Liên quan đến chúng ta sao. Ta đói bụng muốn ăn cái gì ngon ngon. Huynh mau chọn cho ta vài món đi. Nhớ Túy Hồng Tam Bôi nữa đấy nha.”
Hồng Ưng miệng méo xệch. Rượu. Nàng lại đòi uống rượu. Vội lên tiếng ngăn cản:
“Linh nhi, ngày mai, là ngày muội xuất giá. Không được lộn xộn. Muội muốn ăn cái gì cũng được nhưng nhất quyết không được uống rượu.”
“Xí, huynh sao lại keo kiệt vậy. Chỉ một vò rượu chút xíu thôi mà. Thôi được rồi. Không uống thì không uống. Bổn công tử không uống nữa.”
Sủng nịch cười nhìn nàng Hồng Ưng cười chua xót. Ngày mai, nàng đã là chủ tử của hắn rồi. Khi thấy nàng nhìn sang hắn vội lẩn tránh ánh mắt nàng lên tiếng gọi tiểu nhị mang một bàn đầy đồ ăn mà nàng thích lên nhất. Chỉ một loáng, một bàn đổ ăn đã được đặt ngay ngắn trước mắt hai người vô cùng đẹp mắt, hấp dẫn. Tiểu Linh đã thèm rõ dãi. Hồng Ưng gắp đồ ăn đưa đến bát nàng ân cần bỏ vào. Tiểu Linh ngẩn đầu lên:
“sao huynh không ăn đi. Đã gầy quá rồi kìa. Trước đây nhìn huynh có da có thịt sao mới có mấ ngày xuống sắc dữ vậy hả? Mau ăn đi.”
“được, muội cứ việc ăn đi, ta không đói.”
Nàng vùng vằn:” Gì mà không đói. Không đói không ăn được sao? Mà huynh nói xem. Cái tên Duẫn Tử Hàn đó không ở dịch quán theo chúng ta làm gì?”
“Ta cũng không biết, rốt cuộc hắn muốn làm gì?nhưng muội nhớ không được tới gần hắn? Con người này thâm trầm khó đối phó.”
“Xì, huynh càng ngày càng giống ông cụ non rồi. Mau ăn đi. Chúng ta còn phải đi chơi nữa.”
Last edited by BỘ SÁT; 12-04-2016 at 01:25 PM.
Lý do: lỗi đánh chữ
|