Người khốn khổ nhất bây giờ là ai? Hoàng hậu nương nương vừa nhận ra vị trí yến tiệc không thỏa đáng, lập tức ra lệnh cho bọn nô tài khiêng toàn bộ vật phẩm di dời sang vị trí khác. Mà những vật phẩm đã được sắp xếp này, ít nhất cũng lên tới vài trăm cái, cái nhẹ nhất cũng gần 20 cân. Khốn khổ nhất, đương nhiên là bọn thái giám, cận vệ!
Đinh Mặc nhàn nhã ngồi ở một bên ghế đá ăn bánh, uống trà. Vừa rồi có ý tốt nhắc nhở hoàng hậu một chút, ai ngờ liền được tặng phẩm tới mấy chục lượng vàng, vải lụa cùng đồ cổ. Hoàng hậu quả nhiên rất giàu có!
………………………
Thời gian nhanh chóng trôi đi, chẳng mấy chốc đã gần xế chiều.
Hoàng hậu cùng Tứ phi xong xuôi công việc đã trở lại tẩm cung của riêng mình, trang điểm chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối.
Còn Đinh Mặc? Hắn đang ngủ ngon lành trên giường của Tịnh phi.
Trở về Hoa Hạ cung cùng mẫu thân, hắn ngồi trên giường chăm chú nhìn bọn nô tì vây quanh bà một lúc, cơn buồn ngủ lại ập đến. Cuối cùng vì không chống đỡ được nữa, thân thể nhỏ nhắn đành đổ gục xuống, ngủ thiếp đi.
Thân thể trẻ con ấy hả, quá yếu!
Tịnh phi trang điểm xong liền hạ lệnh cho bọn cung nữ, thái giám ra hết bên ngoài, tránh ảnh hưởng đến giấc ngủ của nhi tử. Bà chậm rãi đi tới ngồi xuống phía bên cạnh giường, kéo chăn đắp lên người hắn.
Trong phòng không biết khi nào xuất hiện thêm một nhân ảnh khác:
- Đường đường là người thừa kế học viện, vậy mà lại bỏ hết tất cả chạy đến đây làm phi tần?
Tịnh phi không trả lời câu hỏi của nhân ảnh kia, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nhi tử đang ngủ say.
- Viện trưởng vẫn đang tìm ngươi, có biết không? Đến lúc ông ta phát hiện người cướp đi nữ nhi bảo bối của mình chỉ là một tên tiểu Hoàng đế, nói không chừng sẽ đích thân tới đây tận tay hủy diệt Đinh quốc.
- Cuộc sống hiện tại của ta không có gì không tốt, có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, nhìn nhi tử lớn lên, yên yên ổn ổn sống qua ngày…
Lời của Tịnh phi chưa dứt, giọng nói giận dữ của nhân ảnh kia đã xen vào:
- Vinh hoa phú quý!? Cái lý do như vậy mà tỷ cũng nghĩ ra được? Thừa kế học viện rồi, khối gia sản mà tỷ được hưởng gấp chục lần Đinh quốc gộp lại!
- Trở về đi. Dù đệ nói thế nào, ta cũng sẽ không quay lại đó.
- Tỷ tỷ, nghe lời đệ một lần đi, được không? Quay trở về xin lỗi phụ thân, ông nhất định sẽ tha thứ cho tỷ.
- Sau đó thì sao? Ta sẽ không thể nhìn mặt Nguyên Công, Đinh Mặc một lần nữa.
- Sớm muộn gì phụ thân cũng phát hiện ra chuyện này, tỷ đâu cần làm khổ mình như vậy? Cái hoàng cung đấu đá thị phi này không phải là nơi một người như tỷ thuộc về.
- Ta muốn sống một cuộc sống bình thường mà thôi, khó đến như vậy sao?
- Nếu không phải vì tỷ bỏ đi sống ẩn giật bao năm nay, danh hiệu Pháp Thánh trẻ nhất nhất định thuộc về tỷ. Phụ thân đâu thể nào dễ dàng bỏ qua chuyện này?
Đinh Mặc bị tiếng nói của nhân ảnh kia làm thức giấc, mơ màng tỉnh dậy nhìn mẫu thân.
- Trở về đi!
Nhân ảnh biết không thể tiếp tục ở lại nữa, đành dùng ma pháp rời đi. Trước khi ra khỏi còn cẩn thận để lại trên bàn một phong thư.
……………………
Yến tiệc.
Tứ phi cùng 5 vị hoàng tử đã có mặt, an vị tại chỗ ngồi của mình. Các quan đại thần cũng lần lượt kéo nhau đi đến.
Chẳng mấy chốc Ngự Hoa Viên đã trở nên tấp nập, ồn ào.
- Hoàng thượng giá lâm! Hoàng hậu nương nương giá lâm!
Tiếng hô lên của thái giám ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Cả Tứ phi, Hoàng tử cùng quan trong triều đồng loạt đứng lên nghênh đón.
Đinh Mặc chả buồn quan tâm mấy cái nghi lễ vớ vẩn này, ỡm ỡm ờ ờ bắt chước theo rồi ngồi xuống.
- Huyết Lục pháp thánh, mời ngồi!
Đinh Mặc theo phản xạ ngước lên, nhìn thử xem “sư phụ tương lai” của mình trông như thế nào. Vừa nhìn rõ dung mạo của người kia, ngụm trà trong miệng suýt chút nữa phun ra ngoài.
“Cái gì mà Huyết Lục Ma Nữ? Thằng của khỉ nào thêm chữ Ma Nữ vào đằng sau thế?”
Huyết Lục Ma Nữ thân mặc bạch y, bộ dáng nhìn tuyệt đối không quá 30 tuổi. Mái tóc được búi lên gọn gàng, gương mặt thành thục không hề trang điểm khiến người ta có cảm giác hết sức thuần khiết. Đinh Mặc hết nhìn hết từ trên xuống dưới lại nhìn từ dưới lên trên, dù nhìn thế nào cũng không thấy nổi một điểm tà khí.
“Hệ thống, có nhầm không thế?”
Đây là lần thứ hai hắn mở miệng hỏi hệ thống câu này.
[Thông tin kiểm chứng bổ sung:
Danh xưng: Huyết Lục Ma Nữ
Thiên phú nguyên tố: Lôi
Cấp bậc: Pháp Thánh
Vũ khí: chưa xác định
Át chủ bài: chưa xác định
Biến thân: chưa có
Chiến thú: chưa xác định
Số người đã giết: 164503 ]
Đinh Mặc nhìn thông tin hiển thị trên màn hình, ngụm trà vừa nuốt xuống có xu hướng quay ngược trở lại, phun ra ngoài ==’.
164503? 16 vạn người? Tập hợp những người đã bị giết này không chừng có thể lập thành một đội quân ấy chứ!
Mồ hôi lạnh sau lưng bất giác túa ra.
Huyết Lục Ma Nữ bắt đầu cùng mọi người tán chuyện phiếm. Lời qua tiếng lại liên miên không ngừng.
Đinh Mặc nào có tâm trí để tâm mấy chuyện này? Hắn đang vắt óc suy nghĩ xem nên tặng sư phụ lễ vật gì. Ánh mắt vừa chạm đến búi tóc của Huyết Lục liền nhớ ra trong túi đồ của mình còn 2 chiếc trâm cài đầu Phụng Thiên. Bàn tay nhỏ nhắn nhanh chóng giấu trong tay áo, lấy ra trâm cài đầu.
- Tại hạ Thái Tử của Đinh quốc, tham kiến Huyết Lục pháp thánh,
Thái tử không biết từ lúc nào đã đứng dậy, ôm quyền về phía nữ nhân ngồi đối diện mình.
- Tại hạ có chút lễ vật muốn tặng cho pháp thánh, hy vọng pháp thánh nhận lấy.
Lời vừa dứt, một hàng cung nữ liền tiến tới. Mỗi người bọn họ trên tay đều bưng một án gỗ. Vật phẩm trên án gỗ vô cùng đa dạng, từ đan dược, vật liệu quí hiếm cho đến kim bài, không vật nào có giá trị dưới 10 lượng vàng.
Huyết Lục pháp thánh lại có vẻ không hứng thú lắm, nói mấy câu xã giao rồi thôi.
Tiếp theo là đến nhị hoàng tử, tam hoàng tử, tứ hoàng tử dâng lễ vật. Vẫn đồng dạng là mấy thứ đấy. Tính ra lượng vật phẩm tổng cộng mà Huyết Lục vừa nhận có giá tới hơn 5000 lượng vàng.
Đinh Mặc đợi thằng nhóc được gọi là Tứ hoàng tử dâng lễ vật xong, đi ra khỏi chỗ ngồi của mình, tiến tới đứng trước bàn của Huyết Lục Ma Nữ. Động thái này của hắn làm kinh ngạc không biết bao nhiêu người.
Bàn tay trẻ con cầm lấy một cái hộp nhỏ nhỏ, đưa ra trước mặt:
- Tỷ tỷ, Đinh Mặc có lễ vật muốn tặng tỷ!
Đối với câu nói của mình, hắn cũng có chút khinh bỉ.
Cái gì mà “tỷ tỷ”? Thoạt nhìn chưa tới 30 nhưng ai biết được tuổi thật của bà cô này? Biết đâu cũng gần 60 rồi cũng nên! Tu luyện ma pháp có một lợi ích chính là trẻ mãi không già nha, đừng nên chỉ nhìn mặt mà đoán già đoán non.
Huyết Lục vui vẻ nhận lấy cái hộp. Từ lúc bước vào Đinh quốc đến nay, ai mở mồm cũng một câu “pháp thánh”, hai câu “pháp thánh”, nghe đến phát chán rồi! Nay được một đứa bé gọi mình là tỷ tỷ, tâm trạng tất nhiên tốt hơn rất nhiều. Phụ nữ mà, ai không muốn được khen là trẻ chứ!
Huyết Lục mở hộp ra liền nhìn thấy chiếc trâm cài đầu bên trong.
Chiếc trâm cài đầu này…dùng từ hoàn hảo mô tả nó vẫn là hơi bất công đi! Đường nét chạm trổ không quá tinh xảo nhưng vô cùng tự nhiên, mang tới vẻ thanh cao, thuần khiết. Kết hợp với màu bàng bạc trên cây trâm, tạo nên một tổng thể vô cùng hoàn chỉnh, bắt mắt. Trâm cài tinh xảo dễ tìm, nhưng khó có chiếc trâm nào làm người khác sinh ra loại cảm giác thuần phục tuyệt đối như chiếc trâm này. Đến ngay cả Đinh Mặc thân là nam tử mà lần đầu nhìn thấy nó cũng phải ngỡ ngàng, đừng nói tới nữ nhân!
Huyết Lục nhìn cây trâm, thoáng lộ chút ngạc nhiên rồi đóng hộp lại, tay trái cầm lấy cái hộp, tay phải chống cằm. Năm ngón tay mảnh khảnh đặt lên bên má phải, người hơi nhoài về phía trước.
- Tiểu tử, sao ngươi có được chiếc trâm này?
Nụ cười câu dẫn trên môi của Huyết Lục khiến hắn có chút ngẩn ngơ.
Tốt! Cuối cùng cũng lộ chút tà khí rồi!
Hắn chưa kịp mở miệng trả lời, thân thể đã bị một nguồn lực vô hình đẩy về phía trước.
Mặt sát mặt!
Hơi thở của Huyết Lục gần ngay trong gang tấc, hắn mơ hồ còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ cơ thể nữ nhân này.
“Đồng tử… màu bạc?”
- Hồn chủ tái sinh?
Đinh Mặc nhìn đôi đồng tử màu đen hơi ánh lên chút bạc của Huyết Lục, ngạc nhiên lẩm bẩm. Nhưng mà câu nói lẩm bẩm này của hắn đã khiến 2 người lộ ra vẻ mặt kinh hãi. Người đầu tiên chính là Huyết Lục. Chuyện bà được chọn thừa kế hồn chủ, hiện tại vẫn chưa nói cho ai, tại sao một đứa nhóc 6 tuổi lại biết? Còn người thứ hai, không ngờ lại chính là Tịnh phi đang ngồi phía sau Hoàng thượng.
Đinh Mặc thấy không khí xung quanh bỗng chốc trùng xuống, cố gắng lùi về phía sau nhưng lại bị một luồng lực khác ngăn cản.
- Huyết Lục tiền bối xin dừng tay!
Lời nói này không phải của Tịnh phi thì còn ai?
Tầm mắt Huyết Lục di chuyển, cuối cùng dừng lại trên gương mặt của Tịnh phi, thần thái lộ ra vẻ khó tin:
- Vị này là….
Hoàng đế Đinh Gia Long nãy giờ để ý đến từng hành động của pháp thánh trước mặt ngay lập tức giải thích:
- Là Tịnh phi của trẫm.
Mắt của Huyết Lục híp lại, ngờ vực lên tiếng:
- Tịnh Liên?
Đinh Mặc nhân cơ hội Huyết Lục phân tâm, lập tức chạy về chỗ ngồi của mình.
- Pháp thánh biết Tịnh phi của trẫm?
Câu nói của Đinh Gia Long gián tiếp trả lời cho sự hoài nghi của Huyết Lục.
- Thật không ngờ người như ngươi lại chịu bó hẹp trong cái đất nước này?
Ngoài Tịnh phi ra, không một ai hiểu ý nghĩa của câu nói này.
- Tiền bối quá lời.
Huyết Lục bỗng dưng cười lớn:
- Hoàng thượng, bổn tọa có một câu nói, không biết ngài có muốn nghe hay không?
- Pháp thánh mời nói.
Huyết Lục chỉ tay về phía Tịnh phi, thần bí nói một câu:
- Chỉ cần nó còn ở đây, Đinh quốc…mãi mãi không diệt vong.
Huyết Lục nói xong liền đứng dậy, nhìn về phía Đinh Mặc:
- Tiểu tử, đi theo ta.
Đinh Gia Long thấy Huyết Lục định rời đi, vội nói:
- Pháp thánh nếu không chê có thể ở lại hoàng cung vài ngày. Trẫm đã sắp xếp sẵn chỗ ở cho ngài.