BỔN VƯƠNG THÍCH!
Tác giả: BÁ ĐAO VƯƠNG
Nguồn:4vn.eu
Chương 18: Rời đi Huyết Ma giáo
Edit: Phi Vũ + Bộ Sát
Hôm sau, mới sáng sớm Thẩm Tuyết đã ngồi dậy chuẩn bị hành lý rời khỏi tồng đàn Huyết Ma giáo. Lần này đi không biết đến bao giờ mới có thể quay lại, ngồi thẩn thờ suốt một nén nhang nàng ủ rũ nghĩ về a cha của nàng Thẩm Dịch Phong không biết mấy năm nay ông sống có tốt không, có nhớ đến đứa con gái này nữa hay không? Dù sao cũng đã mấy năm tìm cách quay về nhưng không được, nàng cũng dần buông tha cho ý nghĩ quay về. Ở bên kia nàng là lính đánh thuê, nhập cư nơi nào thì rất dễ thích nghi nơi đó, sống cũng mấy năm tại cái phiến đại lục này cũng thành quen thuộc. Không về được thì an nhàn sống một cuộc đời mình thích, vô âu vô lo, tự do phóng khoáng. Khoát lên tai nải, Thẩm Tuyết đẩy cửa phòng bước ra ngoài.
Đại sảnh.
Phó giáo chủ Độc Cô Liệt cùng bốn vị hộ pháp Thiên, Địa, Huyền, Hoàng đã đứng đợi sẵn sàng. Thấy nàng bước ra họ nghiêm trang tiếp đón cung kính hô:
“Giáo chủ.”
Khoát khoát tay, thế giới này cũng lạ sao cứ thích quỳ như thế. Nàng lúc đầu thấy hơi ngượng nhưng luyện lâu ngày thành thói quen, nên cũng không quá để ý. Hắn giọng lên tiếng: “ Đứng lên đi. Các ngươi là,...”
Thấy nàng có vẻ không hiểu, Thiên hộ pháp hảo ý nhắc nhở: “Giáo chủ, chúng thuộc hạ muốn để một trong bốn vị hộ pháp đi theo giáo chủ. Một là tiện cho việc phát dương quang đại Huyết Ma giáo, hai là đảm bảo an toàn cho giáo chủ. Chúng thuộc hạ không biết giáo chủ sẽ chọn ai nên mọi người đều chuẩn bị sẵn hành lý.”
Thẩm Tuyết hiểu ra vấn đề vội à lên một tiếng, thầm tấm tắc khen ngợi sự suy nghĩ thấu đáo vấn đề của chúng thuộc hạ. Cười thầm trong lòng, a các ngươi muốn chịu khổ thì cứ việc theo ta, hắc hắc không biết đi chung được bao lâu thì ngay cả xương cốt cũng không còn. Nàng đảo mắt nhìn bốn vị hộ pháp, ánh mắt sáng quắc, sâu thẩm khó dò. Bốn vị Thiên, Địa, Huyền Hoàng, được giáo chủ thưởng thức mà lạnh sống lưng, tay nắm chặt lưng đầm đìa mồ hôi lạnh. Ánh mắt nàng sắc bén, lạnh lùng làm bốn vị hộ pháp không dám thở mạnh, uy áp của giáo chủ chấn cho bọn hắn phải hoảng sợ. Không phải nàng thị uy với bọn hắn mà là do khí thế bẩm sinh à nha. Mỗi lần nàng trầm tư suy nghĩ một vấn đề thật chu toàn thì cái khí thế vương giả lại tự động khuếch tán ra ngoài.
Gật gật đầu, ngón tay thon dài nhỏ bé chỉ chỉ về phía Hoàng hộ pháp. “Ngươi, ngươi có thể đi theo bổn giáo chủ, hắc hắc.”
Độc Cô Liệt liếc mắt đánh giá nàng, xem ra vị Hoàng hộ pháp này là người xui xẻo nhất trong bốn vị hộ pháp đây rồi. Ha ha, thật tốt quá người xui xẻo không phải hắn, hắn mà theo nàng không biết nàng sẽ nghĩ ra cái trò quỷ quái gì mà chỉnh chết hắn, âm thầm cười gian trá trong lòng, nhưng cũng rất nhân từ liếc mắt đồng cảm với Hoàng hộ pháp.
Hoàng hộ pháp bắt được ánh mắt của Độc Cô Liệt, khó hiểu nhìn nhìn hắn, rồi sau đó nhún nhún vai tỏ vẻ không quan tâm. Hắn đang đắm chìm trong vui sướng khi được giáo chủ để mắt và cho theo. Còn ba vị còn lại thì mặt mày ủ rủ, liếc hắn đầy uất ức, tiếng lòng của ba người họ là “ a giáo chủ thật bất công, chỉ nhìn trúng tên tiểu tử Hoàng hộ pháp kia, họ thì ở đâu chứ, cái tên Hoàng hộ pháp kia chỉ lớn lên xinh đẹp một chút võ công cũng cao hơn bọn hắn một chút xíu vậy mà giáo củ chọn hắn, hừ, bọn ta không phục a” ( Phi vũ: “ ặc cười chết ta, mấy anh này cute quá chừng.”
Bộ Sát: “ cái nhóm này làm sao giống ma đầu nhỉ, chỉ giống lũ trẻ nhóc nhít thôi, Phi Vũ hén. Haha”)
Thẩm Tuyết bắt được ánh mắt đồng tình của Độc Cô Liệt và vẻ mặt như đưa đám của ba vị hộ pháp thì đau đầu một trận. Nàng vội trấn tĩnh hắn giọng: cho hắn một cái nhìn cảnh cáo: “ A, Độc Cô ngươi có ý kiến gì sao?”
Được gọi tên, Độc Cô đại hiệp nhà ta sợ hết hồn lúng túng trả lời: “ Giáo chủ, ta...ta không có ý kiến.” Ách hắn nào dám có ý kiến với bà cô nãi nãi này chứ.
“Còn ba vị hộ pháp.”
“Chúng thuộc hạ cũng không có ý kiến.”
Ngay cả phó giáo chủ còn chối bay chối biến suy nghĩ của mình, bọn hắn không có gan nói đâu a, mạng nhỏ của bọn hắn còn chưa muốn chấm dứt tại đây đâu, âm thầm thở ra một hơi cả đám vứt ngay suy nghĩ trong đầu. Nhìn nàng chờ phân phó.
Thẩm Tuyết quay sang Độc Cô Liệt dặn dò: “ Đôc Cô, vài ngày nữa chắc chắn là sẽ có một vị lão nhân gia đến đây, ngươi tiếp đón cho thật chu đáo giúp ta, còn nữa đây là chân dung của người, ngươi hãy xem xét rồi chuẩn bị cho chu đáo, nhớ giao phong thư này cho lão nhân gia người, hắn sẽ biết nên làm thế nào.”
Không nói gì Độc Cô Liệt chỉ gật gật đầu tỏ ý đã rõ.
Nghiêm Thanh cũng ra chào từ biệt nàng, Lục Cầm thì hai mắt đỏ hoe. Thẩm Tuyết bắt lấy tay nàng nói nhỏ: “Ta chưa chết ngươi khóc gì chứ. Ài, ở lại lo thương thế sư huynh ngươi, có duyên gặp lại không phải sao.”
Nói rồi mới quay sang Nghiêm Thanh: “ Nghiêm huynh, chúng ta từ biệt tại đây có duyên gặp lại. Ngươi hãy ở lại cùng Độc Cô tiếp đón lão nhân gia ngài rồi rời đi cũng chưa muộn, nói không chừng đó là một kinh hỷ dành cho ngươi a.”
Nói xong hết thảy lời chia tay, trời cũng đã lên cao Thẩm Tuyết kéo Hoàng hộ pháp sang bên cạnh cao giọng: “Các vị, tạm thời chia tay. Ta đi một thời gian sẽ quay lại gắp các vị. Lần sau gặp lại Huyết Ma giáo ta sẽ ngày càng phồn thịnh hơn bây giờ.”
Chúng giáo đồ quỳ xuống cùng nhắc lại khẩu quyết mà họ tâm niệm: “ Giáo chủ anh minh.”
Không thèm quay đầu lại, nàng ném hành lý cho Hoàng hộ pháp mang theo còn bản thân thì thong dong đi phía trước. Bước ra khỏi đại môn, nàng suýt ngất khhi thấy hai con ngựa to lớn đứng sẵn bên ngoài, không có xe ngựa sao. Thẩm Tuyết quét mắt về phía Độc Cô cắm phẫn “ tên Độc Cô thúi, lại chuẩn bị ngựa kia à, nàng không biết cưỡi ngựa nha”
Một câu của nàng làm mọi người sắc mặt một trận co quắp: “Không có xe ngựa sao? Ta không biết cưỡi ngựa.”
Không chỉ Độc Cô Liệt, mà ngay cả bốn vị hộ pháp cũng thầm giật mình, giáo chủ cư nhiên không biết cười ngựa. Nàng to gan lớn mật như thế, chuyên gì cũng thông hiểu mà cưỡi ngựa lại không biết. Có ai nói cho bọn hắn biết chuyện gì đang xảy ra hay không.
Một câu chấn kinh, câu kế tiếp làm mọi người càng kinh hoảng: “Không có xe ngựa thì thôi, bây giờ chuẩn bị biết đến bao giờ. Ta cưỡi chung một con ngựa với Hoàng hộ pháp.”
Không đợi mọi người kịp phản ứng Thẩm Tuyết kéo tay áo Hoàng đi đến bên cạnh con ngựa bắt hắn kéo nàng lên. Khóe miệng Hoàng hộ pháp giật giật vài cái rồi trở lại bình thản như ban đầu.
An vị trên lưng ngựa để Hoàng hộ pháp cầm chắc dây cương rông rủi trên lưng ngựa rời khỏi tổng đà. Bỏ lại phía sau một đám người đầu đầy hắc tuyến.
|