Chu Tuấn nghe thấy Diệp Lăng Phi muốn mở cuộc họp thì cười lạnh nói:
- Giám đốc Diệp, tôi thật sự bận rất nhiều chuyện, không có thời gian đùa giỡn với anh. Tôi không được nhàn nhã như giám đốc Diệp, lại càng không có người giúp đỡ.
Những lời nói này của Chu Tuấn khỏi nói cũng biết là hướng về mối quan hệ giữa Diệp Lăng Phi và Trần Ngọc Đình, ám chỉ Diệp Lăng Phi ngồi lên được vị trí này cũng là do Trần Ngọc Đình chiếu cố.
- Ai da, tôi có hậu trường khi nào vậy?
Diệp Lăng Phi ra vẻ hồ đồ, hắn chau mày nghi ngờ nói:
- Tôi cùng với Tiễn phó tổng không quen nhau, ông ấy lại không thể chịu trách nhiệm giúp tôi, vậy thì còn có ai chứ? À, tôi nghĩ ra rồi, nhất là phó tổng Trần. Khó trách Tôn Hằng Viễn cũng đem chuyện này ra nói, thì ra tất cả mọi người đều cho rằng tôi có quan hệ không minh bạch với Trần Ngọc Đình. Được rồi, mọi người đã cho như vậy, thì đó là quyền của các anh, tôi không thể thay đổi được. Nhưng tôi cũng nói rõ thái độ của tôi, tôi không hề có bất cứ quan hệ nào với phó tổng Trần. Đương nhiên, nếu như phó tổng Trần bắt tôi làm chuyện gì, tôi cũng không thèm để ý tới. Bộ trưởng Chu, hay là ông cũng muốn có quan hệ không rõ ràng với phó tổng Trần?
Da mặt đã dày đến mức này thì đúng là vô địch thiên hạ. Chu Tuấn không ngờ Diệp Lăng Phi lại không nể nang gì cả. Trong công ty kiêng kỵ nhất là nói xấu cấp trên. Mà Tiễn Thường Nam đã từng cố ý chửi bới Trần Ngọc Đình ở công ty làm công việc quét rác.
Hắn không ngờ, Diệp Lăng Phi lại không hề tránh né mà lại còn quang minh chính đại nói ra. Điều càng khiến cho Chu Tuấn tức tối chính là Diệp Lăng Phi cũng lôi hắn vào chuyện này.
Chu Tuấn hừ lạnh một tiếng nói:
- Giám đốc Diệp, đây chính là Bộ sản xuất của tôi, tôi không có thời gian nói chuyện đùa với anh, tôi có việc, tôi phải đi trước.
Nói xong, Chu Tuấn liền lướt qua bên cạnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đảo mắt một cái, cười lạnh nói:
- Chu Tuấn, nếu như mày mà dám bỏ đi, mày có tin tao sẽ lập tức phế mày hay không?
Câu nói này đã uy hiếp Chu Tuấn. Hắn thầm nghĩ: “Mẹ nó, mày thật lớn gan, ngay cả tao cũng dám uy hiếp. “
Chu Tuấn không phải là người còn ít tuổi. Năm nay hắn cũng đã khoảng bốn mươi tuổi rồi, lớn hơn Diệp Lăng Phi rất nhiều. Vừa nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này, cục tức của Chu Tuấn đã dâng lên, hắn khinh thường:
- Thằng nhóc, mày mới bao nhiêu tuổi chứ? Thật đúng là không biết trời cao đất rộng, dám nói cả những lời này.
Chu Tuấn vừa mới dứt lời, hắn đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi nâng bàn tay phải lên, ‘chát’ một tiếng, giáng cho gã một cái bạt tai. Chu Tuấn trong chốc lát thấy mắt đầy ngôi sao. Hắn thổ ra một búng máu, cả răng cũng văng ra.
Nếu như Diệp Lăng Phi là ra tay thực sự thì chắc chắn sẽ không buông tha cho người khác, có thể nói là ngoan tâm thủ lạt. Một cái tát này đã khiến cho Chu Tuấn gãy vài cái răng. Cái này vẫn chưa hết, hắn còn túm tóc Chu Tuấn, dồn gã vào một góc tường.
Chợt nghe ‘ầm’ một tiếng vang lên, trán của Chu Tuấn đã va vào trong vách tường, trên trán từng dòng máu tươi chảy ra. Chuyện này khiên cho toàn bộ công nhân viên ở Bộ sản xuất cảm thấy sợ hãi. Bọn họ vội vàng tới để khuyên ngăn, bỗng nhiên Diệp Lăng Phi lạnh lùng cất tiếng:
- Không được ai tới gần đây, ai tới can ngăn ta sẽ xử lý hết.
Câu nói này tựa như là thần chú, không ai dám tiến lên phía trước.
Diệp Lăng Phi đẩy Chu Tuấn đụng vào vách tường. Đột nhiên từ sau lưng truyền tới tiếng nói của Lý Khả Hân:
- Diệp Lăng Phi, anh muốn gây ra tai nạn chết người hay sao?
Diệp Lăng Phi liền dừng tay, hắn quay lại thì nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Lý Khả Hân, nàng chen chúc tiến tới. Khuôn mặt nàng tái xanh đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, hai tay dùng sức gỡ bàn tay của Diệp Lăng Phi đang đặt trên người của Chu Tuấn. Thế nhưng bàn tay của Diệp Lăng Phi giống như là bàn tay sắt khiến cho Lý Khả Hân phải bất lực. Nàng tựa hồ như muốn khóc, cất tiếng nói:
- Khốn kiếp, anh mau buông tay ra, anh có phải định gây ra tai nạn chết người hay không vậy? Tên khốn kiếp này, anh mau buông tay ra.
Diệp Lăng Phi thấy dáng vẻ sắp khóc của Lý Khả Hân thì trong lòng hắn cảm thấy mềm nhũn. Nếu đổi lại là người khác khuyên can, Diệp Lăng Phi không chừng đã tặng một đấm văng ra xa. Hết lần này tới lần khác Lý Khả Hân làm như vậy. Diệp Lăng Phi không phải là kẻ ngốc, biết là nàng lo lắng vì mình, thầm nghĩ: “Hừ, tuy mình không quan tâm nhưng cũng không thể để cho Lý Khả Hân vì mình mà lo lắng được.”
Hắn quyết định cất tiếng nói:
- Chu Tuấn, mày nhớ kỹ cho tao, lão tử tên là Diệp Lăng Phi, nếu như mày muốn đánh nhau thì phải liều mạng, cứ tìm tao, tao sẽ phụng bồi mày.
Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi buông tay thì mới bớt giận. Tuy nàng tức giận với Diệp Lăng Phi nhưng khi thấy hắn tỏ ra hung hãn nàng vẫn sợ rằng hắn sẽ làm việc ngu ngốc gì đó cho nên mới tiến lên ngăn cản. Diệp Lăng Phi đã buông tay ra, Lý Khả Hân mới vội vàng hướng về phía các nhân viên của Bộ tổ chức nói:
- Các anh còn nhìn gì nữa, còn không mau đưa giám đốc Chu đến bệnh viện đi.
Những công nhân viên chức này bây giờ mới dám tiến lên. Có người tới kéo Chu Tuấn, lại có người dùng khăn buộc lại vết thương cho hắn, tất cả vây quanh đang định đưa Chu Tuấn đi bệnh viện thì đột nhiên Diệp Lăng Phi quát lên một tiếng:
- Mẹ kiếp, không phải chỉ là rách tí da hay sao, đáng để tất cả đều đưa hắn đi sao? Nịnh bợ cũng có mức thôi chứ. Tất cả những người phụ trách Bộ sản xuất đứng lại hết cho tôi. Đến phòng họp, chỉ cần một hai tên gia hỏa ăn no rỗi việc đưa hắn đến bệnh viện là được rồi.
Diệp Lăng Phi vừa rống một tiếng, lập tức có hiệu quả. Trong những người vây quanh Chu Tuấn lúc này chỉ còn lại ba nữ nhân viên. Lý Khả Hân trừng mắt liếc nhìn Diệp Lăng Phi mắng:
- Anh là một tên khốn kiếp, rõ ràng là một tên đại khốn kiếp.
Nói xong, nàng vội vàng cùng với ba nữ nhân viên đi vào trong thang máy.
Diệp Lăng Phi hất đầu đi lên trên lầu, hướng về trong phòng họp. Những người ở trong Bộ sản xuất lúc này đều cẩn thận. Bọn họ biết rằng Diệp Lăng Phi chính là quản lý của Bộ tổ chức, mà Bộ tổ chức này chính là cấp trên của họ. Họ bắt đầu nghị luận, đều duỗi ngón tay cái ra hướng về phía Lý Khả Hân. Dáng vẻ của Diệp Lăng Phi kiêu ngạo bệ vệ như vậy mà Lý Khả Hân còn dám tiến tới ngăn cản, chuyện này không phải ai cũng có khả năng làm được. Đồng thời những người này đều âm thầm phỏng đoán, liệu có phải Lý Khả Hân và Chu Tuấn có quan hệ gì với nhau, bằng không tại sao nàng lại phải liều lĩnh cứu hắn như vậy chứ?
(Remake by tuanff10 – 4vn.eu)
Trong phòng họp, Diệp Lăng Phi ngồi ở vị trí trung tâm của chiếc bàn dài, mọi người ở Bộ tiêu tụ cùng với Bộ sản xuất đều ngồi sang hai bên. Bốn nhân viên phụ trách của Bộ sản xuất đều có mặt . Ngoại trừ bốn người này còn có một nam quản lý họ Vương, ước chừng khoảng ba mươi tuổi gì đó. Tôn Hằng Viễn vừa rồi đã nghe chuyện của Chu Tuấn. Giờ phút này, trong lòng hắn thầm cảm thấy may mắn, hắn thầm nghĩ: “May nhờ miệng mình dẻo, nếu không đã giống như Chu Tuấn. Không biết thần kinh tên Diệp Lăng Phi hôm nay bị sao, như cơn bão đến. Xem ra mình còn phải cẩn thận. Hừ, quân tử báo thù mười năm chưa muội, ta trước mắt cứ im lặng đã, sau này nhất định sẽ khiến cho tên tiểu từ này cảm thấy phải hối hận.”
Tôn Hằng Viễn chính là một lão cáo già. Hắn thấy dáng vẻ của mình hơi cứng nhắc liền nở ra một nụ cười, thân thiện cất tiếng:
- Giám đốc Diệp, anh thấy chúng ta có nên bắt đầu hay không đây?
- Các người họp đi. Tôi không hiểu việc sản xuất của các anh, các anh mở hội nghị, tôi ở bên cạnh ngồi nghe, nếu như chuyện kiếm cơm không thể giải quyết nữa thì mọi người ai ăn cơm nhà đó. Đợi đến khi tôi giải quyết vấn đề xong rồi nói sau.
Diệp Lăng Phi nói xong, bắt chéo chân mà hút thuốc. Con mắt của hắn tùy ý phóng ra tứ phía, tỏ ra một dáng vẻ hoàn toàn không quan tâm.
Tôn Hằng Viễn thấy vậy thì không nói được lời nào. Đầu tiên hắn ho khan một tiếng, sau đó cầm bản danh sách hợp đồng lên, cất tiếng:
- Mọi chuyện là như vậy, Bộ tiêu thụ của chúng ta có một số đơn đặt hàng. Dựa theo sắp xếp của Bộ sản xuất thì không có cách nào đảm bảo được đúng kỳ hạn của công trình. Cho nên giám đốc Diệp hy vọng chúng ta ngồi cùng một chỗ để bàn ra cách giải quyết. Mọi người nhìn xem, liệu có thể đảm bảo cái hợp đồng này hay không?
Trưởng phòng Vương liền ngượng nghịu nói:
- Giám đốc Tôn, những đơn đặt hàng này là do bộ trưởng Chu tự mình xác định là không thể hoàn thành được. Hiện tại bộ trưởng Chu không có ở đây, tôi cảm thấy sẽ rất khó.
Diệp Lăng Phi nhíu mày một chút, không kiên nhẫn nói:
- Ừ, vậy anh làm chủ Bộ sản xuất nhé, hiện tại bộ trưởng Chu đã phải đi bệnh viện, người có thể đứng đầu chỉ anh mà thôi. Nếu như anh cũng nằm viện, thì vẫn còn người phía dưới.
Những lời nói này vừa thốt ra khỏi miệng, trưởng phòng Vương liền lập tức biến sắc, gã vội vàng nói:
- Không, không phải có ý này, hay là chúng ta cứ căn cứ theo đơn sản xuất này nghiên cứu thật kỹ.
- Đã như vậy thì cứ làm theo như anh nói đi.
Trưởng phòng Vương cười khổ mấy tiếng. Đành phải kiên trì sắp xếp kế hoạch sản xuất cho nhân viên.
Diệp Lăng Phi khi thì nghiêng nghiêng đầu, khi thì nghiêng nghiêng người, không ngừng thay đổi tư thế. Hắn hoàn toàn không có hứng thú đối với mấy cái tranh luận này, cảm giác rất nhàm chán. Đúng lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên. Diệp Lăng Phi cầm lấy điện thoại nhìn, đây là tin nhắn của cô nhóc Kỷ Tuyết: ‘Đại thúc, cháu đi học đang rất nhàm chán, muốn tìm chú nói chuyện phiếm một chút’
Diệp Lăng Phi lập tức trả lời: ‘Tôi hiện đang cùng với mỹ nữ ở trên giường, làm ơn đừng quấy rầy.’
Kỷ Tuyết nhanh chóng phản hồi lại: ‘Đại thúc, suy nghĩ một chút đi, cháu cũng không tệ đâu.’
“Mẹ nó, đây đúng là câu dẫn quá mức” Diệp Lăng Phi nhanh chóng bấm phím trả lời: ‘Chỗ đó của nhóc quá nhỏ, sẽ có cảm giác khó chịu’
Kỷ Tuyết không hề tức giận mà lại nhanh chóng trả lời: ‘Ha ha, chú chưa thử qua làm sao biết được?’
Diệp Lăng Phi lúc này hoàn toàn không còn gì để nói, đành phải nhắn lại mấy chữ: ‘Tôi bây giờ đang rất bận việc, sau này nói chuyện tiếp’
Lần này Kỷ Tuyết không trả lời tin nhắn lại nữa. Diệp Lăng Phi cũng thở phào một hơi, hắn vẫn không hiểu tiểu cô nương này. Xem ra thời đại thay đổi, có rất nhiều thứ hắn không thể rõ ràng được.
Hai bộ phận này vẫn tranh luận không ngừng với nhau. Đại thể là về thành quả. Một đơn đặt hàng đã được Bộ sản xuất đáp ứng, còn một đơn khác thì vẫn còn đang tranh luận.
Diệp Lăng Phi đưa tay nhìn đồng hồ sau đó đứng lên nói:
- Các vị, hiện tại đã trễ rồi, tôi đi ăn cơm trước. Nếu như các vị không đói thì cứ tiếp tục tranh luận, khi nào tranh luận xong hãy xuống nhà cơm mà ăn cơm. Tôi nhớ là căn tin công ty kế bên cạnh phòng họp của chúng ta giống như là một địa điểm buôn bán, tôi sẽ không để các vị đói bụng mà làm việc.
Diệp Lăng Phi nói xong những lời này liền rời khỏi phòng họp.
Tôn Hằng Viễn nở ra một nụ cười khổ, mà tất cả moi người ở đây cũng nói:
- Các vị mọi người đừng ai làm khó dễ ai. Bộ tiêu thụ chúng tôi hiện tại đã đang rất đói bụng.
Căn tin của tập đoàn Tân Á chuyên cung cấp cơm trưa cho nhân viên của mình. Dĩ nhiên, nếu như không muốn ăn cơm ở công ty thì công nhân có thể đi ra ngoài mua ở những cửa hàng lân cận.
Diệp Lăng Phi vào căn tin mua một phần cơm trưa rồi ra gần cửa sổ ngồi. Tập đoàn Tân Á bất kể là cấp bậc cao hay thấp đều ăn cùng một tiêu chuẩn, cùng một giá tiền. Cho dù là tổng giám đốc Trương Tiếu Thiên đến dùng cơm cũng chỉ có thể ăn bát cơm giá mười đồng mà thôi. Đây là quy của của ông, không có bất kỳ người nào là ngoại lệ.
Diệp Lăng Phi vừa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng thì Đường Hiểu Uyển đã bưng cơm trưa ngồi xuống đối diện hắn. Diệp Lăng Phi nuốt mấy miếng, có cảm giác là lạ. Hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đang nhìn mình, đồ ăn trong chén một chút cũng không đụng tới.
- Chẳng lẽ nhìn mình thì có thể no được sao?
Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ quái lẩm bẩm.
- Không phải, mà là… nghe nói….
Đường Hiểu Uyển ấp úng.
Diệp Lăng Phi thấy Đường Hiểu Uyển như vậy, không nhịn được cất tiếng nói:
- Cô nhóc, có chuyện gì mau nói đi. Em mà không nói thì cả hai chúng ta đều không ăn cơm.
- Em nghe nói buổi sáng anh tức giận đi đánh người.
Đường Hiểu Uyển nhanh chóng nói, sau đó nàng cúi đầu, đưa cơm vào trong miệng.
- Hiểu Uyển, có phải em cảm thấy vẫn chưa no phải không?
Diệp Lăng Phi thấy dáng vẻ ăn cơm của Đường Hiểu Uyển liền bưng thức ăn đến trước mặt nàng rồi nói:
- Hiểu Uyển, nếu đã vậy thì ăn phần cơm của anh đi.
Đường Hiểu Uyển nhanh chóng đưa cơm vào trong miệng. Nàng xua xua tay, ý bảo là không phải như vậy. Đột nhiên nàng chỉ vào cổ họng. Diệp Lăng Phi vội vàng lấy một ly nước tới. Nàng uống hết một hơi, sau đó mới nuốt trôi được cục cơm nghẹn xuống dưới. Đường Hiểu Uyển cảm thấy thoải mái, nàng xấu hổ đỏ mặt thấp giọng nói:
- Giám đốc Diệp, anh không cần phải nhìn em.
Đây là căn tin cho nên Đường Hiểu Uyển không dám xưng hô thân mật với Diệp Lăng Phi. Bởi vì nàng thấy Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng xấu xí của mình vừa rồi cho nên không dám nhìn hắn nữa. Diệp Lăng Phi hiểu được tính cách ngượng ngùng này của Đường Hiểu Uyển, biết rằng nếu như trêu chọc nàng sẽ khiến cho thiếu nữ xinh đẹp này càng xấu hổ. Vì vậy Diệp Lăng Phi liền chuyển đề tài khác:
- Hiểu Uyển, vừa rồi em hỏi anh chuyện gì, em nói nhanh như vậy, anh vẫn chưa nghe rõ.
- Em nghe nói buổi sáng nay anh nổi giận, sau đó đánh người.
Đường Hiểu Uyển nhỏ giọng nói:
- Có thật vậy hay không?
Diệp Lăng Phi khẽ gật đầu rồi cười nói:
- Đúng là có nổi giận, chỉ là anh đánh người ta để hù doạ mà thôi.