Nửa tháng sau, dưới chân núi Phục Ngưu ở phía Bắc Nam Dương, hai hoa thượng y phục rách rưới dắt nhau mà đi. Hai người này chính là Đồ Đan Ma và Hoàng Nhan Quán.
Hai người đêm ấy thoát được khỏi kinh thành, suốt một đường may nhờ dịch dung thuật của Long Tương Lâu, hai người lúc thì giả trang khất cái, lúc thì giả trang hòa thượng, còn có lần Hoàn Nhan Quán phải giả trang nữ hài, trải qua không biết bao gian khổ, sau nửa tháng thì đi tới nơi này.
Sắp tới Nam Dương, hai người lại gặp phải Vô Ưu Tử, trải qua một phen kịch chiến, Đồ Đan Ma giết được Vô Ưu Tử, song cũng chúng phải ám khí tẩm độc của đối phương.
Hai người liều chết mà chạy, đám lính triều đình vẫn bám riết phía sau. Tuy Vô Ưu Tử chết, nhưng đám thủ hạ của y thấy Đồ Đan Ma trúng trọng thương như vậy liền gia sức đuổi theo. Đồ Đan Ma thấy Hoàn Nhan Quán thở gấp từng hơi, bước không nổi nữa, bèn một tay xách hắn lên vai, một tay nắm chặt thanh Tang Môn kiếm, cố sức mà chạy. Thanh Tang Môn kiếm này là lấy từ Vô Ưu Tử, vừa hay để lại cho Hoàn Nhan Quán phòng thân.
Hoàng hôn xuống, gió núi lạnh buốt người thổi vào những chiếc cây già phát ra thứ âm thanh xào xạc, khiến người nghe không khỏi rùng mình. Hai người chạy vào trong khu rừng. Hoàn Nhan Quán gối đầu trên vai sư phụ, giọng hãy còn đem theo tiếng nức nở:
- Sư phụ, bọn chúng... sắp đuổi kịp rồi!
Sườn dưới của Đồ Đan Ma trúng ám khí của Vô Ưu Tử đau đớn tê tái, hừ một tiếng nói:
- Chúng ta thà nhảy xuống vực cũng không thể để chúng bắt được!
Tiếp đó tìm một gốc cây ngồi nghỉ, chợt thấy bên cạnh có một tảng đá xanh lớn.
Tảng đá to bằng cao tới eo người, bề mặt nhẵn nhụi, phía trên khắc tám chữ lớn:
- Núi nhiều hổ báo, cẩu Kim chớ vào.
Hoàn Nhan Quán thấy hai chữ "hổ báo" thì rùng mình, nhìn cảnh sắc xung quanh, không nhịn được mà hít một ngụm lãnh khí, sợ sệt nói:
- Sư phụ, chỗ này... hẳn là có thú dữ, hay là chúng ta rời đi thôi.
Nhưng Đồ Đan Ma hai mắt lại sáng lên, lẩm bẩm:
- Thì ra đây là Phong Lôi bảo, sao ta lại quên mất nơi này nhỉ?
Hoàn Nhan Quán hãy còn sợ hãi, hỏi lại:
- Phong Lôi bảo là nơi thế nào?
Đồ Đan Ma bế hắn lên vừa đi vừa nói:
- Phong Lôi bảo ở chân núi Phục Ngưu, nghe nói do một người Biện Kinh nhà Tống tên Dịch Hoài Thu lập nên. Từ sau khi đại Kim ta diệt Bắc Tống (Biện Kinh bị nước Kim chiếm) người này vẫn giữ lòng yêu nước, tiềm nhập vào đại Kim, sau đó thì xây dựng căn cứ ở chân núi Phục Ngưu. Phong Lôi bảo nằm nơi hẻo lánh, cậy địa hình hiểm trở, trước nay chẳng coi quan phủ ra gì. Cứ nhìn tám chữ "Núi nhiều hổ báo, cẩu Kim chớ vào" này đủ biết y hận người Kim ra sao. Nhuế vương gia từ lâu đã muốn diệt trừ Phong Lôi bảo này, chỉ là vẫn chưa tiến hành được, không ngờ hiện tại lại thành toàn cho chúng ta!
Dứt lời y cười khổ hỏi Hoàn Nhan Lượng:
- Tiểu hòa thượng, ta định để ngươi tạm trú ở Phong Lôi bảo này, ngươi nghĩ sao?
Hoàn Nhan Quán kinh hoảng:
- Phong Lôi bảo chủ chẳng phải hận người Kim lắm sao? Ta sao có thể lưu lại đây?
- Ngươi lại quên rồi, hiện tại ngươi là một tiểu hòa thượng cô độc không nơi nương tựa.
Đồ Đan Ma lộ ra thần sắc buồn khổ.
- Hiện tại cũng chỉ còn nơi này nằm ngoài tầm kiểm soát quan phủ.
Tiếng truy binh đuổi theo mỗi lúc một gần. Đồ Đan Ma lại nói:
- Sư phụ trúng Bích Lân độc châm của Vô Ưu Tử, chẳng rõ còn gắng gượng được tới khi nào, huống hồ bọn chúng sớm đã biết chúng ta đang đi về Nam Dương, hiện tại thành Nam Dương e là đã giăng sẵn thiên la địa võng chờ chúng ta rồi. Chúng ta dẫu dịch dung, song một già một trẻ đi với nhau thực sự quá lộ liễu, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn cách tách nhau ra mà đi thôi. Ta sẽ một mình tới Long Tương lâu cầu cứu Nhuế vương Hoàn Nhan Hanh trước.
Hoàn Nhan Quán nghĩ cũng phải, hắn tính tình nhút nhát, gặp quan phủ chỉ e chân tay lóng ngóng để lộ thân phận, bèn gật đầu:
- Vâng, vậy tất cả nghe theo sư phụ sắp xếp.
Đồ Đan Ma thấp giọng nói:
- Ngươi ở Phong Lôi bảo phải nhớ nhất định không được để lộ ra khẩu âm người Nữ chân. Lát nữa vào trong bảo, ta sẽ nói ngươi bị câm, ở trong bảo ngươi cứ việc giả ngây giả ngốc là được.
Hoàn Nhan Quán lòng có chút căng thẳng, song cũng không nói gì thêm.
Lại chạy thêm một lát, gió mỗi lúc một mạnh, sắc hoàng hôn mỗi lúc một trầm, cánh rừng già này dường như đi mãi không thấy đường ra. Chợt Đồ Đan Ma dừng bước, mắt trừng lên như gặp quỷ, thốt lên một tiếng "Tà môn". Hoàn Nhan Quán đưa mắt nhìn theo, phát hiện trước mắt lại chính là tảng đá xanh ban nãy.
Tịch dương đã tàn, tám chữ " Núi nhiều hổ báo, cẩu Kim chớ vào" trở nên khó nhìn hơn nhiều. Gió núi thổi qua, Hoàn Nhan Lượng vừa lạnh vừa sợ run giọng:
- Sư phụ, chúng... chúng ta sao lại quay về chỗ này rồi?
Đồ Đan Ma đưa mắt nhìn xung quanh, thở dài:
- Dịch Hoài Thu quả là cao nhân, cánh rừng này đã bị bố trí theo trận pháp ngũ hành bát quái rồi.
Lời chưa dứt chợt nghe tiếng quát từ sau lưng vọng tới. Bốn thị vệ áo vàng từ đâu bước tới, hai người cầm đao, một người cầm phán quan bút, một người cầm song câu. Nếu là ngày thường Đồ Đan Ma chẳng ngại gì mấy người này, xong lúc này độc đã ngấm vào người, y chẳng dám liều lĩnh, lập tức cõng Hoàn Nhan Quán lên quay đầu bỏ chạy. Chạy càng gấp độc tốc lan ra càng nhanh, bốn thị vệ phía sau cũng đã đuổi tới mỗi lúc một gần.
Ngay lúc này, một tiếng gầm chấn động cả khu rừng, lá cây bay loạn khắp tứ phía, một con hổ vằn thình lình nhảy vọt ra.
- Hổ...
Hoàn Nhan Quán sững người nhìn con hổ chắn giữa đường. Ngay cả Đồ Đan Ma võ công cao cường, nhìn thấy con mãnh thú mắt sáng như đuốc, miệng đỏ như máu này cũng không khỏi thất kinh. Ngay sau đó lại một tiếng hổ gầm khác vang lên như sấm đánh bên tai khiến người nghe hồi phi phách lạc. Đồ Đan Ma thầm kêu khổ, một con y cũng không đối phó nổi, lại có tận hai con thì làm sao giữ mạng đây.
Bỗng lại nghe có tiếng người kêu lên:
- Tiểu Hoa, lại đi gây chuyện à?
Âm thanh non nớt, tựa hồ tuổi còn nhỏ. Từ trong rừng một con Bạch Ngạch hổ chậm rãi bước ra, so với con hổ vằn kia to hơn một chút, quái lạ là trên lưng nó lại có một thiếu niên áo đen đang ngồi.
Hổ vằn nhìn thấy thiếu niên thì gầm một tiếng, lăn một vòng trên đất rồi bước tới bên con Bạch Ngạch hổ. Thiếu niên ha hả cười, đưa tay vỗ vỗ chiếc trán loang lổ của con hổ vằn cười:
- Tiểu Hoa, lúc nào thì ngươi mới ngoan ngoãn được như Đại Hoa đây! Cả ngày điên điên cuồng cuồng như vậy không gả được cho ai đâu!
Con hổ vằn tên Tiểu Hoa ấy ô ô vài tiếng, âm thanh nhỏ dần như đứa trẻ phạm lỗi bị phụ huynh mắng, chậm rãi phủ phục xuống đất.
Đồ Đan Ma cùng Hoàn Nhan Quán đều ngây người ra, nếu không thấy tận mắt thì thực khó tin trên thế gian có chuyện thế này. Thiếu niên thấy họ thì cả cười hỏi:
- Các ngươi là ai?
Hoàn Nhan Quán thấy thiếu niên lớn hơn mình một hai tuổi, dù y phục có phần cũ nát, song không che giấu được thứ khí chất lỗi lạc bất phàm của y. Nước da ngăm đen, lông mày nghiêng, con ngươi sáng trong như bảo thạch, thần thái thanh tịnh như cổ tuyền. Hoàn Nhan Lượng lần đầu tiên trông thấy thứ ánh mắt kỳ lạ như vậy, vừa hoạt bát lanh lợi, lại có thêm vài phần hoang dã tự nhiên. Đồ Đan Ma vội đáp:
- Chúng ta là người trong giang hồ, bị đám người Kim truy sát!
Thiếu niên đưa mắt nhìn đám thị vệ áo vàng, lông mày hơi nhếch lên, hắc hắc cười hai tiếng:
- Lại là lũ chó Kim!
Chợt y huýt một tiếng sáo dài, thanh âm sắc bén vang ra tứ phía. Tiếng huýt vừa dứt thì khắp nơi nổi lên thứ âm thanh như cả một đàn sói đang tru khiến người nghe kinh hồn táng đảm. Hoàn Nhan Quán không biết trong cách rừng này rốt cuộc có bao nhiêu dã thú, trong lòng sợ hãi không thôi, tay nắm chặt lấy Đồ Đan Ma.
Bốn tên thị vệ muốn xông lên, song nhìn hai con mãnh hổ thì hoảng sợ mà lui lại. Người cầm phán quan bút có vẻ gan dạ hơn, quát lên:
- Hai con mèo mà thôi, có gì đáng sợ! Mục tiêu đã trọng thương, bắt được chúng chúng ta cả đời này hưởng phú quý!
Câu nói kích thích ba người còn lại, hán tử cầm song câu lao lên trước tiên, vòng qua mãnh hổ lao về phía Đồ Đan Ma.
Thiếu niên nọ nhếch mày lạnh giọng quát:
- Tiểu Hoa!
Con hổ ấy như hiểu tiếng người, bật người lên dùng móng vuốt quét bay một chiếc ngô câu của hán tử. Hán tử kinh mà không loạn, lách người qua một bên, ngô câu bên tay trái cắt thẳng tới yết hầu của con hổ. Nào ngờ con hổ lại gầm một tiếng, lắc người một cái tránh thoát lưỡi câu, dùng chiếc đuôi cứng như roi sắt quật xuống, đánh văng hán tử nọ ra một bên.
Hán tử cũng chẳng phải dạng vừa, trước khi ngã xuống cũng kịp phóng ngô câu trúng đầu vai con hổ. Đây vốn là một biến chiêu có khả năng chuyển bại thành thắng, song đối thủ của y lại là mãnh hổ chứ không phải người thường, một chiêu này cũng chỉ như gãi ngứa nó, lại làm nó càng thêm hung tợn. Mãnh hổ tức giận gầm lên một tiếng bổ về phía hán tử, cắn thẳng vào đầu y.
Ba người còn lại nghe tiếng kêu gào thảm thiết thì kinh hãi khôn xiết, lập tức muốn xông lên cứu. Thiếu niên áo đen cũng nhảy khỏi lưng hổ, vỗ vỗ đầu con hổ vằn cười:
- Tiểu Hoa khá lắm, giờ tới phiên Đại Hoa rồi!
Con Đại Hoa kia sớm đã muốn lao lên, nghe lệnh thiếu niên thì gào lên một tiếng rung chuyển cả cánh rừng, phi thân lên vồ lấy hán tử cầm đao. Hai người con lại sợ vỡ mất, chẳng quản đồng bọn kêu gào, lập tức quay người bỏ chạy.
Có điều chẳng chạy được mấy bước thì mười mấy con sói từ trong rừng vọt ra. Nhìn đám sói con nào con nấy chân thô vuốt sắc, to lớn suýt soát người trưởng thành, hai người kinh hãi:
- Ở đâu ra lắm mãnh thú như vậy?!
Người cầm phán quan bút rống lên:
- Lều chết xông qua!
Song bút múa lên đẩy dạt hai con sói hoang ra. Ngay lúc muốn mở đường máu thoát thân, Tiểu Hoa nhảy vọt qua cắn thẳng vào yết hầu khiến y chết ngay lập tức. Hán tử còn lại thấy đồng bọn lần lượt chết thảm thì hồn phi phách lạc đứng đờ người ra, cuối cùng cũng bị đàn sói vồ tới cấu xé ra hàng trăm mảnh.
Cùng lúc ấy tiếng vó ngựa vang lên, một đại hán mập mạp phóng ngựa tới. Con ngựa của đại hán có vẻ không sợ đám dã thú, chạy thẳng qua đám sói. Đại hán hét một tiếng dài, muốn quát bảo đám sói dừng lại, song bản tính sói vốn tham lam, con mồi trước miệng nào có thể buông bỏ. Đợi tới lúc đại hán xuống ngựa đuổi lũ sói ra thì thị vệ nọ đã chết từ lâu. Đại hán cau mày than:
- Không còn kẻ nào sống, thực đáng tiếc!
Rồi y huýt một tiếng dài, đàn sói lập tức cúp đuôi tản ra chạy vọt vào rừng.
- Nam Nhạn!
Hán tử quay người về phía thiếu niên.
- Có chuyện gì thế?
Thiếu niên chẳng đáp lời, chỉ liếc mắt về phía Đồ Đan Ma hai người. Đồ Đan Ma lúc này đã trấn định lại, đưa mắt quan sát hán tử mập mạp nọ, thấy thì thần thái bất phàm, bèn nhìn kỹ một chút. Chợt lòng chớp động, vội cung tay hỏi:
- Các hạ phải chăng là Phong Lôi bảo Diệu Thủ Càn Khôn Quý Loan Quý nhị gia?
Hán tử cũng cung tay cười đáp:
- Tại hạ chính là Quý Loan.
Đồ Đan Ma cười nói:
- Sớm nghe danh Phong Lôi Song Long, nay được gặp Quý nhị gia thực là phúc ba đời! Hai người chúng tôi vốn lưu lạc giang hồ, phải giả dạng hòa thượng, gặp phải hiểm nguy, muốn xin Dịch bảo chủ xuất thủ tương trợ!
Quý Loan sớm phát hiện hai người chỉ là hòa thượng giả, nay thấy Đồ Đan Ma chủ động nói thật thân phận thì bớt đi vài phần cảnh giác, cười nói:
- Phong Lôi bảo tất nhiên không ngại kết giao huynh đệ giang hồ, chỉ là chẳng hay các hạ danh tính là chi, gặp phải nguy hiểm gì?
- Tại hạ Đan Thiên Mã, vốn người Giang Nam, luyện được công phu Ngũ Độc Chưởng, mọi người gọi Ngũ Độc Thiên Mã. Hai năm nay hành tẩu ở Nam Dương, làm chút buôn bán lá trà.
Đồ Đan Ma nói năng trôi chảy lưu loát như đang thực sự kể chuyện của chính mình vậy:
- Tại hạ bình sinh hận nhất chính là lũ cẩu Kim, gây không ít thù oán với chúng. Mấy ngày nay bị đám cẩu Kim này truy sát nên phải dịch dung mà chạy, mới hôm rồi giết được thằng khốn này!
Dứt lời ném thanh kiếm của Vô Ưu Tử xuống đất.
Quý Loan nhận ra thanh Tang Môn kiếm mặt biến sắc nói:
- Đây là kiếm của Vô Ưu Tử, nghe nói kẻ này sớm đã bị người Kim dùng phú quý mua chuộc!
Lại quay đầu nhìn thi thể đám người Kim, quả nhiên là y phục thị vệ nước Kim, liền cười to:
- Tốt, ngài đã giết được kẻ ấy, vậy có thể coi là bằng hữu của chúng ta, mời vào trong bảo một chuyến!
Đồ Đan Ma lập tức cung tay nói:
- Thực chẳng dám giấu diếm, Đan mỗ trúng phải độc trâm của Vô Ưu Tử, đem theo vị tiểu huynh đệ này thực không tiện. Cả gan khẩn cầu tiên sinh cưu màng tiểu huynh đệ đây vài ngày. Hắn là con một vị cố nhân của ta, trời sinh tàn tật nghe được mà không nói được, đi theo ta chỉ e không giữ nổi mạng.
Quý Loan sớm nhìn ra Đồ Đan Ma trên mặt lờ mờ độc khí, nghe vậy thì gật đầu đáp:
- Đan bằng hữu trúng phải loại Bính Lân độc châm này chúng ta cũng không có cách nào giải được, vậy ngài định đi đâu?
Đồ Đan Ma cười đáp:
- Đan mỗ có vài vị bằng hữu tinh thông y thuật ở Nam Dương, nếu may mắn tới kịp Nam Dương thì còn có hy vọng!
Quý Loan hơi trầm tư, cuối cùng lông mày dãn ra nói:
- Được, vậy hài tử này Quý mỗ sẽ thu lưu lại, Đan bằng hữu cưỡi con ngựa này mà đi! Hôm nay lão phu không lưu giữ ngài nữa, nhưng sau này chúng ta nhất định có cơ hội gặp lại!
Nói xong dắt con tuấn mã của mình qua, lại cẩn thận dặn dò:
- Sau khi ra khỏi Huyền Cơ cốc nhớ phải rẽ trái, bất kể nghe thấy âm thanh kỳ quái gì cũng không được quay đầu lại!
Đồ Đan Ma thấy đối phương hào sảng như vậy thì lộ ra thần sắc cảm kích, vái Quý Loan một vái dài nói:
- Tại hạ nếu còn giữ được mạng nhất định báo đáp gấp bội!
Quý Loan cười:
- Từ trước tới nay anh hùng mệnh lớn, lão phu còn mong ngài sớm ngày trở lại trả lão phu con ngựa này đó!
Đồ Đan Ma lúc này đã ngồi lên ngựa, nghe y nói vậy thì cười hắc hắc. Đang muốn vung roi phóng ngựa, chợt nghe Hoàn Nhan Quán dùng cổ họng phát tiếng động. Đồ Đan Ma quay đầu sang nhìn thì thấy Hoàn Nhan Quán đã phủ phục trên mặt đất, hướng về phía y dập đầu bình bịch.
Đồ Đan Ma cổ họng nghẹn ngào, vành mắt ươn ướt, cuối cùng giơ tay lên nói:
- Ngươi từ nay phải tự bảo trọng, hy vọng hai người chúng ta còn có ngày gặp lại.
Lại quay đầu về phía Quý Loan nói:
- Thi thể Vô Ưu Tử vẫn còn ở rừng táo dưới núi, tiên sinh mau cho người chôn đi kẻo có chuyện phiền phức!
Nói xong cũng không đợi Quý Loan đáp lời, lập tức phóng ngựa mà đi.
Quý Loan chứng kiến hết thảy nhưng chẳng nói một lời, chỉ là trong lòng cảm khái không thôi. Nhìn hình bóng Đồ Đan Ma chìm vào bóng hoàng hồn, y thấp giọng nói:
- Người này hào sảng khoáng đạt, thực xứng là bậc hào kiệt! Đồ Thiên Mã, Đồ Thiên Mã, hình như ta chưa từng nghe tới cái tên này bao giờ.
...
Màn đêm buông xuống, gió núi mỗi lúc một lớn cuốn theo vô số lá khô bay mù mịt. Đồ Đan Ma đang thúc ngựa chạy, chợt nghe có thứ âm thanh kỳ quái vang lên, vừa giống tiếng quái thú gầm ghừ, lại vừa giống tiếng ma quỷ ai oán, không khỏi rùng mình một cái.
Y không biết nơi đây địa hình quái dị, trọng lực không bình thường tạo ra những thứ âm thanh kỳ quái, khiến cho người qua núi thường ngộ nhận là tiếng ma quỷ, bèn đặt cho nó cái tên Quỷ Minh quan. Đồ Đan Ma nhớ lời Quý Loan, chẳng dám quay đầu nhìn, dốc sức mà chạy thật nhanh.
Rốt cuộc cũng chạy qua được Huyền Cơ cốc, cánh tay Đồ Đan Ma lúc này đã tê dại đi vì độc khí làn tràn, y tự biết bản thân cầm cự được tới lúc này là nhờ từng luyện qua độc chưởng, bằng không sớm đã phơi thây chốn hoang dã. Lại chạy thêm vài ngày, cả người đã ê ẩm sưng tấy lên, cảm giác ngứa ngái bứt rứt lan từ cánh tay vào tận tim phổi. Đồ Đan Ma hai mắt tối sầm lại, may thay không ngã khỏi ngựa.
Sắc trời mỗi lúc một đen, thừa lúc trời hãy còn vài ngôi sao sáng, Đồ Đan Ma rốt cuộc bước được tới trước Long Tương Lâu.
Muốn xoay người xuống ngựa, xong Đồ Đan Ma cảm thấy trời đất lộn vòng vòng, rốt cuộc ngã gục xuống đất, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn thấy có vài người chạy lại.
- Vương gia... ta phải gặp vương gia!
Phát hiện âm thanh của mình mỗi lúc một nhỏ dần, Đồ Đan Ma tâm trạng hoảng hốt, y sợ bản thân không đợi được tới lúc gặp Nhuế vương Hoàn Nhan Hanh.
Chợt một cỗ nội lực hùng hậu truyền thẳng vào lưng Đồ Đan Ma, sau đó lan ra sưởi ấm toàn cơ thể y. Giọng nói trầm ổn quen thuộc vang lên bên tai:
- Đại sự xảy ra, ta liền biết ngươi sớm muộn sẽ tới!
Giọng nói kiên định vững chắc, tựa hồ sơn băng địa liệt cũng chẳng thể làm người này mảy may kinh động.
Đồ Đan Ma hai mắt như có vẻ sáng lên, y duỗi tay nằm chặt lấy tà áo người nọ, khàn khàn kêu to:
- Nhuế vượng, lão Ma ta không xong rồi.
Nói xong y lại hít một hơi dài, dùng hết sức bình sinh nói ra một câu cuối cùng trong đời, nói một cách chậm rãi, một cách rõ ràng:
- Tấn vương điện hạ ở Phong Lôi bảo núi Phục Sơn, trên cổ có một vết sẹo dài, vết đao!