Bên ngoài có tiếng gõ cửa. Bếp chạy ra mở, Thọ ngồi dậy, reo lên:
- á! Ông Mỹ!
Mỹ vừa bước vào vừa nói:
- Bây giờ ba ông ở với nhau vui nhỉ. Tối thứ bẩy mà không đi chơi à?
- Cũng sắp sửa đi, ông ngồi chơi đã.
Trong sáu ông giáo ở Vĩnh Yên, Mỹ là người có tính lạ hơn hết. Ông chỉ biết có ông, biết đi dạy học, không để ý đến sự người khác hơn kém mình về tài trí, thần thế hoặc tiền của. Ông chỉ làm theo ý muốn và không thèm nghĩ đến dư luận. Bởi thế nên người ta đã tặng ông tiếng: Mỹ bát sách.
Mỹ cũng biết thế nên thường nói:
- Nhiều người bảo tôi gàn, tôi cũng biết. Họ bổng lộc nhiều, ăn tiêu rộng, tôi theo kịp họ thế nào được. Họ chẳng là gì mà ép mình dưới ý muốn của kẻ khác. Nhưng chưa biết tôi gàn hay họ bát sách.
Rồi Mỹ cười, đắc ý. Mọi người cười.
Thằng Bếp bưng nước lên. Mỹ nói:
- Gớm! Các anh này sang nhỉ! Cà phê cẩn thận.
Thọ hỏi Mỹ:
- Tôi thấy người ta nói ông đánh trống cô đầu giỏi lắm, phải không?
Mỹ cười:
- Anh lại hỏi kháy tôi rồi. Tôi có biết gì đâu. Hồi tôi còn ở Yên Lạc, một lần đi dự tiệc ở nhà một ông nghị, có đông đủ người tai mặt trong huyện. Họ mời tôi đánh trống: tôi từ chối. Họ ép tôi: tôi đánh liều, cứ tom rồi lại chát. Họ khúc khích cười. Tôi tức quá, quẳng roi chầu xuống nói; các anh cười à! cho ngón chầu các anh có hay mười mươi, nhưng nếu túi các anh rỗng, vị tất cô đầu đã yêu các anh bằng tôi.
Mỹ uống nốt tách cà phê, nói tiếp:
- Đối với họ, không thế, không được. Họ hay khinh người lắm. Các anh nghĩ thế nào?
- Phải lắm!
Tân vừa nói vừa mỉm cười nhìn Đình và Thọ.
Mỹ nói:
- Thằng Hùng với con Bình dạo này láo quá. Chúng nó dắt nhau đi đủ mọi nơi, ai cũng biết. Nếu phải trong bọn nhà giáo chúng mình, họ đã đồn rầm lên, bịa đặt thêm vào, rồi chỉ trích, rồi đăng báo cũng chưa biết chừng...
Tân nói:
- Có thế chúng mình mới phải giữ gìn và mới xứng cái chức "quốc dân giáo dục".
Đình cười:
- To tát thế? Gọi là chức "Gõ đầu trẻ" có đúng không?
Thọ pha trò:
- Đối với ông Thúy, dạy lớp năm, thì gọi là "Gõ đầu trẻ" hay "vú em đực" cũng chẳng sai.
Mỹ cười, rồi rủ Thọ, Đình và Tân đi đánh thăng quan.
Thọ nhìn hai bạn nói:
- Một!
Đình:
- Hai!
Tân:
- Ba!
Mỹ ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì vậy?
- Khẩu hiệu riêng của chúng tôi.
Ngoài đường giời tối, gió thổi rì rào trên ngọn cây. Bốn người khoác vai nhau đi, thỉnh thoảng lại bật đèn "bin" lên soi đường.
Hai giờ sau, lúc Thọ, Đình và Tân trở về thấy trước cửa nhà lập loè lửa thuốc lá. Thọ nói:
- Ai lại đứng đợi chúng mình ở cửa rồi...
Lúc đến nơi, thì ra thằng bếp, đầu chải mượt bôi nước hoa, tay cầm điếu thuốc đang hút dở.