Chủ nhật sau, Thọ, Đình và Tân đến chơi nhà Lại. Lại nhìn Thọ, tinh ranh, sói mói:
- Hôm nọ các anh đến chơi nhà Hàn Thịnh phải không?
- Phải.
- Thảo nào!...
- Thảo nào làm sao?
- Còn vờ mãi! Anh đến xem mặt con Chi chứ gì?
Thọ phì cười:
- à ra thế! Nhưng Chi nào? Có khá không?
- Khá lắm! Tân thời đặc!
Tân nói:
- Cái cô chúng mình trông thấy ở cửa nhà Hàn Thịnh ấy mà. Con gái hắn đấy.
Thọ sẽ đưa mắt nhìn Tân, rồi hỏi Lại:
- Ai nói chuyện với ông mà ông biết?
- Hôm qua, bà cụ Kép đến đây chơi, có nói với nhà tôi là Hàn Thịnh nhờ đánh tiếng hộ, vì tự nhiên anh đến chơi nhà hắn, chắc là có ý gì khác...
- Không. Ông ấy mấy lần mời chúng tôi về chơi thì chúng tôi về chơi, chứ ai biết ông ấy có con gái.
Đình vừa gật đầu vừa nói, ra vẻ một người hiểu đời:
- Có lẽ lắm! Một anh chưa vợ, tự nhiên đến chơi nhà một người có con gái đến tuổi lấy chồng thì dù vô tình cũng ra hữu ý.
Bà Lại nói:
- Nhưng nào ai biết ông giáo vô tình hay hữu ý.
Thọ cười:
- Thế thì khó giả lời thật.
Thọ càng ngạc nhiên khi ở nhà Lại ra, đến chơi với Thúy và Mỹ, hai người đều nói với chàng về việc ấy, bà cụ Kép đến chơi, nhờ nói với Thọ là Hàn Thịnh ngỏ ý bằng lòng gả Chi cho chàng.
Thọ không còn ngờ ở sự bông đùa nữa. Chàng hiểu là chuyện có thật, một chuyện đứng đắn, một chuyện có thể làm cho chàng phải bực mình được. Mà ngay bây giờ chàng cũng đã thấy bực mình. Chàng không muốn người ta hỏi chàng một cách soi mói, nói đến chuyện vợ con của mình. Biết đâu không từ miệng nọ sang miệng kia, câu chuyện thêm vào, lan rộng ra, mọi người đều biết. Rồi Thọ nghĩ ngay đến Nhung. Nhưng chàng không dám nhận rõ rằng chính vì nghĩ đến Nhung mà câu chuyện không đâu kia, trở nên khó chịu cho mình.
Tuy vậy, Thọ vẫn thấy bứt rứt băn khoăn với ý nghĩ: "Thế nào chẳng đến tai Nhung..." Chàng nói chuyện, pha trò, cố quên đi, nhưng đó chỉ tỏ ra rằng chàng vẫn nghĩ đến.
Rồi Thọ và hai bạn lên ngay nhà cụ Kép, ở sau Văn Miếu, trên đồi Định Trung. Giữa đường Tân hỏi Thọ:
- Anh bận lòng về việc ấy à? Có lẽ anh sợ họ bắt cóc chắc.
- Không. Việc gì mà phải bận lòng...
Tân nhìn nét mặt Thọ, nghi ngờ. Mà nghi ngờ là phải. Thấy tâm hồn mình không được bình tĩnh, Thọ biết rằng bạn đã rõ ý mình.
Bọn Thọ đến nơi, thấy cụ Kép đương ngồi xem sách thuốc. Cụ ngẩng lên, vội vàng đứng dậy, cung kính chào ba người rồi mời ngồi. Cụ bà ở đâu về; trông thấy Thọ, cụ hớn hở.
Trong khi cụ Kép gọi cháu lấy ấm đun nước và cầm bình tích ra sân tháo bã chè, Đình và Tân đứng nhẩm đọc ba đạo sắc hàn lâm lồng kính trong ba cái khung gỗ sơn son treo ở ba gian nhà giữa. Trên tường, có treo hai bức địa đồ xứ Bắc Kỳ. Đình hỏi:
- Sao bản đồ của trường cụ lại đem về treo ở nhà?
Cụ Kép vừa mở nút lọ lấy chè cho vào tích, vừa nói:
- Bẩm các quan, ngày nghỉ phải đem về treo ở nhà, giờ học mới lại đem ra trường.
Cụ bà đã lại gần Thọ, nói nhỏ, có vẻ kín đáo lắm:
- Có người hỏi thăm đến ông giáo đấy...
- Thưa cụ, ai kia ạ?
- Cô Chi ấy mà. Cô Chi con ông Hàn Thịnh ấy.
- Tôi không để ý đến.
- Ông không để ý đến, nhưng người ta mong ông lắm. Cô ấy ngoan đáo để; người tươi như cái hoa; riêng về phần cô ấy cũng có đến dăm nghìn bạc vốn; cô ấy lại mới may trăm bạc quần áo, sắm bao nhiêu là đồ vàng.
- Sao cụ biết rõ thế?
- Vì cô ấy vẫn đến lấy thuốc của ông cháu.
- Còn tính nết cô ấy thì ra làm sao?
- Cô ấy thạo nữ công lắm, lại đứng đắn, lễ phép...
Cụ Kép không để vợ nói nốt, xen vào:
- Ông bà ấy nhờ chúng tôi nói giúp, thì chúng tôi chỉ biết nói giúp. Còn tính hạnh người ta chúng tôi có ở chung đâu mà biết được, nên không dám cam đoan với ngài; nhỡ sau này xẩy ra điều gì, ai chịu trách nhiệm.
Cụ bà lườm chồng một cái, rồi nói:
- Được cái ông bà ấy bằng lòng, cô ấy bằng lòng, cả nhà bằng lòng; chỉ còn đợi ông ừ một tiếng là xong việc. Ông bà ấy không lấy một tí gì đâu...
Tân cười:
- Còn đợi gì mà không ừ đi. Phải tôi, tôi ký cả hai tay.
Thọ nói:
- Tôi cũng muốn lắm, nhưng ở nhà các cụ tôi đã định có nơi rồi. Vậy phiền cụ làm ơn giả lời người ta hộ.
Tân nói:
- Hoài của... Bỏ phí mất một con cóc vàng.
Cụ Kép bà lặng thinh, chán ngắt.