Hồ sÆ¡ má»™t tá» tù - Nguyá»…n Äình Tú
Hồ sơ một tỠtù
Nguyá»…n Äình Tú
Chương 1
(Tác phẩm đạt giải nhì Giải thưởng văn há»c 10 năm Bá»™ công an và Há»™i nhà văn Việt Nam 1995-2005, được chuyển thể thà nh 11 táºp phim truyá»n hình vá»›i tá»±a đỠLá»i sám hối muá»™n mà ng)
Bây giá» thì hắn được dẫn đến chá»— chôn cây cá»™t ấy. Má»™t cây cá»™t hình thánh giá, to, chắc, đẽo gá»t đẹp đẽ, phẳng phiu hÆ¡n cây cá»™t cá»§a hắn chôn cách đây hÆ¡n hai mươi năm. HÆ¡n hai mươi năm trước hắn tổ chức cho lÅ© bạn bà y đặt ra cảnh đưa thằng Hiến lên Ä‘oạn đầu đà i. CÅ©ng vì tò mò, cÅ©ng vì hắn được sinh ra và lá»›n lên cạnh cái nÆ¡i mà ngưá»i ta thưá»ng kết liá»…u những kẻ tá» tù. ở dưới những Ä‘oạn hà o tối Ä‘en ráºm rì những cá» là cá» kia có lẽ cÅ©ng có dăm bảy cái đầu Ä‘ang tháºp thò, len lén nhìn vá» phÃa hắn. Từ bao nhiêu năm nay ngưá»i ta vẫn chá»n khoảng thá»i gian ná»a đêm vá» sáng để nổ súng và o những tá»™i nhân, trước khi đưa chúng và o những cá»— quan tà i báºt nắp chá» sẵn rồi táng xuống lòng đất lổn nhổn cát sá»i lẫn vá»›i vô số các loại đầu đạn. Ban ngà y trưá»ng bắn thuá»™c vá» sá»± quản lý cá»§a má»™t đơn vị bá»™ đội, ban đêm, nÆ¡i đây là chá»— để thá»±c thi lẽ công bằng.
Hắn đã háo hức mò đến trưá»ng bắn nà y để xem ngưá»i ta thi hà nh án tá» hình từ năm mưá»i tuổi. Lần nà o hắn cÅ©ng phải thức dáºy từ má»™t, hai giỠđêm, mò ra đến đầu là ng thì gặp hÆ¡n chục thằng bạn đã lố nhố đứng đợi ở đấy. Cả bá»n kéo nhau Ä‘i. Bò như ốc, trưá»n như rắn, nhảy như ếch, hắn cùng lÅ© bạn chui tá»t xuống những Ä‘oạn hà o bá» không, sát sau lưng đội hà nh quyết căng mắt ra nhìn cái hình ngưá»i bị xốc tá»›i dá»±a cá»™t. Hắn xem nhiá»u đến thế mà vẫn không chán có lẽ vì chưa bao giá» hắn được xem ngưá»i ta hà nh quyết tá»™i nhân và o ban ngà y. Má»i thứ cứ máºp má» trong đêm, cả tiếng nổ cÅ©ng u u mê mê, tiếng ngưá»i trao đổi vá»›i nhau thì thà o, loang loãng, tiếng xe nổ vá»™i và ng, tiếng cuốc xẻng là o xà o, lạo xạo, những bóng ngưá»i cỠđộng như trong phim câm, đến khi sáng bạch ra thì chỉ còn nấm má»™ lùm lùm vá»›i những chân hương cháy dở. Chẳng có gì rõ rà ng. Vì thế xem mãi vẫn không chán. Giá ngưá»i ta cứ cho hắn và o xem đà ng hoà ng má»™t vụ hà nh quyết được thá»±c hiện giữa ban ngà y ban mặt, tháºm chà cho hắn là m cái chân khâm liệm tá» thi thì chỉ má»™t lần thôi là hắn sẽ chán. Nhưng chưa có vụ hà nh quyết nà o diá»…n ra và o ban ngà y cả. Lần nà y vá»›i hắn cÅ©ng thế. Tối om. Và côn trùng rỉ rả...
Quê hắn có trưá»ng bắn áng SÆ¡n nổi tiếng cả tỉnh, nhưng cÅ©ng có má»™t con sông thÆ¡ má»™ng chảy bảng lảng qua là ng. Ngưá»i dân áng SÆ¡n ngoà i cấy cà y là việc muôn Ä‘á»i còn có nghá» chèo đò và đáºp đá. Chèo đò thì cả là ng hắn chỉ có má»™t ngưá»i, đó là ông Thảnh. Còn Ä‘áºp đá thì từ đứa trẻ lên ba đến ông lão tám mươi Ä‘á»u là m thà nh thạo vì đó là cách tạo thêm thu nháºp duy nhất ở cái là ng nghèo nhất tỉnh nà y. Hắn cÅ©ng là má»™t tay Ä‘áºp đá có "hạng" cá»§a là ng. Nhà có ba mẹ con, bố mất sá»›m nên anh em hắn phải là m việc từ khi lẫm chẫm biết Ä‘i. Äá được xẻ ra từng tảng lá»›n từ núi. Mà núi ở quê hắn lại nhiá»u. CÅ©ng là sá»± lạ vì cả tỉnh chỉ có huyện hắn, xã hắn má»›i có núi. Toà n núi đá. Núi nhá», núi to, núi liên kết thà nh dãy, núi chÆ¡ vÆ¡ đứng riêng lẻ, núi chụm đầu là m hòn Trống Mái, núi nghiêng ngưá»i ngả lưng là m Voi, là m Ngá»±a, núi dá»±ng lên thà nh khu trưá»ng bắn, núi xẻ giữa cho đưá»ng cái chạy qua. Và núi đã trở thà nh mỠđá cứu đói cho cả là ng hắn. Bắt đầu từ cái văn bản đặc biệt cá»§a trung ương, trong đó ngưá»i ta quyết cho tỉnh hắn được là m má»›i và nâng cấp bốn con đưá»ng cả thảy. Luáºn chứng kinh tế kỹ thuáºt cá»§a tỉnh thì nói đến việc phải phát huy ná»™i lá»±c, phải Nhà nước và nhân dân cùng là m. Muốn nhìn và o ná»™i lá»±c cá»§a má»™t tỉnh thì phải xem đến ná»™i lá»±c cá»§a huyện cá»§a xã. Xã hắn có núi. Mà núi là đá. Là m đưá»ng rất cần đến đá. Thế là giữa lúc thói quen là m việc táºp thể Ä‘ang tà n phá dần những đồng là ng quê hắn, giữa lúc ná»n kinh tế công Ä‘iểm khiến cho gia đình hắn cÅ©ng như bao gia đình khác bần cùng, kiệt quệ thì có ngưá»i nháºn đổi đá lấy ngô, đổi đá lấy mì sợi, lạp xưá»ng, trứng muối. Láºp tức cả là ng hắn rùng rùng kéo nhau lên núi vần đá, khuân đá vỠđể ghè, để Ä‘áºp. Nhà nhà sắm Ä‘e, sắm búa. Thanh niên trai tráng mang xà beng, choòng, đục, búa tạ lên núi xẻ từng tảng to đưa vá» . ở nhà đà n bà , con trẻ má»™t Ä‘e má»™t búa, cứ thế Ä‘áºp đá cho nhá» ra, cho Ä‘á»u tăm tắp. Rồi dá»±ng thà nh khối. Má»™t mét khối mưá»i lăm đồng. Rồi hai mươi, ba mươi, bốn mươi đồng. Má»™t năm, hai năm, dăm năm trôi qua. Ba mẹ con hắn phải mua lại đá tảng cá»§a ngưá»i ta nên má»—i mét khối đá dăm bán Ä‘i coi như chỉ còn được hưởng má»™t ná»a. ấy là thá»i kỳ anh em hắn chưa lá»›n. Sau nà y khi hắn đã dám theo đám thanh niên trong là ng Ä‘i lên thị xã thi đấu váºt thì hai anh em hắn cÅ©ng tá»± vần được đá tảng ở trên núi vá» cho mẹ hắn ngồi nhà chỉ việc má»™t Ä‘e má»™t búa mà ghè. Giữa tiếng chan chát, đôm đốp đã từng ám ảnh cả tuổi thÆ¡ ấy, hắn há»i mẹ:
- Tại sao con lại tên là Bạch Äà n?
Mẹ hắn bảo:
- Thì tao đi cấy ở ngoà i đồng, mà y đòi chui ra, tao chạy đến gốc bạch đà n, chẳng nhịn được nữa, ngồi xuống đấy cho mà y ra.
Hắn há»i:
- Thế anh Dương thì mẹ cho ra ở đâu?
Mẹ hắn hắt ánh mắt ngá»i sáng lên ngưá»i hắn, đưa tay quẹt mồ hôi rồi bảo:
- Hồi ấy còn bố mà y. Äẻ thằng Dương tao sướng chứ không như đẻ mà y. Dương là tên bố mà y đặt. Äến mà y tao chẳng biết đặt là gì nên cứ gá»i theo tên cây nÆ¡i mà y chui ra.
Lại đôm đốp, chan chát. Cả là ng đôm đốp, chan chát. Ngưá»i là ng có Ä‘i chợ thị xã thì chá»§ yếu là mua Ä‘e vá»›i búa. Lá»a toé dưới tay mẹ hắn. Có lần bà cô há» hắn ở trên thị xã vá» chÆ¡i. Ngồi nói chuyện vá»›i mẹ hắn, bà cô bảo: "Chị dừng tay nói chuyện vá»›i em có được không. Em nghe tiếng ghè đá cứ thấy gai gai ngưá»i thế nà o ấy. Nhoi nhói ở hai bên thái dương. Trẻ em mà nghe tiếng Ä‘áºp đá thế nà y lá»›n lên có hại lắm đấy chị ạ". Mẹ hắn bảo: "Thế mà trẻ con ở là ng cứ lá»›n nồng ná»—ng, thằng nà o cÅ©ng to, cÅ©ng khá»e. Quen hết cô ạ. Bốn, năm tuổi chúng nó cÅ©ng ngồi ghè được rồi. Không thì lấy gì mà ăn?". Bà cô hắn không nói gì nữa, đưa hai tay xoa xoa thái dương rồi đứng dáºy xin phép vá» sá»›m. Hắn không hiểu những Ä‘iá»u cô hắn nói, vì quả thá»±c hắn không thấy giữa thứ âm thanh chát chúa kia vá»›i sá»± trưởng thà nh cá»§a má»™t đứa trẻ thì có quan hệ gì vá»›i nhau? Vá»›i anh em hắn sá»± trưởng thà nh vá» cÆ¡ bắp và trà tuệ luôn đồng hà nh cùng thứ âm thanh ấy. Anh trai hắn là há»c sinh giá»i cá»§a trưá»ng huyện. Từ nhà hắn lên trưá»ng huyện những tám cây số. Anh Dương hắn cứ cuốc bá»™ Ä‘i há»c Ä‘á»u. VỠđến nhà , vứt cái cặp da rách đáy xuống giưá»ng là lại vác choòng lên núi đánh đá hoặc xá» găng tay ngồi ghè đá cùng vá»›i mẹ. Hắn cÅ©ng chả biết anh Dương há»c và o những lúc nà o mà cứ năm hai lần có thầy giáo đến chở Ä‘i thi há»c sinh giá»i ở trên tỉnh. Có lần thầy giáo phải ngồi chá» vì anh Dương mải vần tảng đá to ná»a khối ở trên núi Ngá»±a, cứ nấn ná không chịu vá». Äó là lần anh Dương thi há»c sinh giá»i toán lá»›p 9. Hôm ấy anh Dương hắn thay quần áo xong, tu á»±c má»™t hÆ¡i nước mưa rồi bÆ¡m má»±c và o bút, quay ra bảo thầy: "Äi!". Mẹ hắn bảo: "CÆ¡m chỉ có canh thôi, lùa tạm má»™t bát rồi hẵng Ä‘i". Anh Dương bảo:
- Äể con thi xong rồi vỠăn cÅ©ng được.
Thầy giáo anh Dương thấy thế, cám cảnh:
- Bác để em đưa cháu ra tỉnh bồi dưỡng cho cháu bát phở rồi và o thi. Bây giỠmà ăn ở nhà xong mới đi thì muộn mất.
Váºy mà anh hắn vẫn được giải nhất há»c sinh giá»i toán cá»§a tỉnh năm ấy. Bản thân hắn cÅ©ng há»c Ãt là m nhiá»u. Hắn chẳng bao giá» phải há»i bà i anh Dương cả mặc dù trong thâm tâm hắn rất kÃnh nể. Năm hắn há»c lá»›p bảy, cô giáo chá»§ nhiệm có lần ghé qua nhà hắn chÆ¡i. Mẹ hắn há»i:
- Tháng vừa rồi cô được mấy khối?
Cô giáo hắn bảo:
- Nhà có má»™t mẹ má»™t con, em định sống tằn tiện cÅ©ng được, chả dám nháºn đá. Nhưng há»c sinh nó bảo má»—i tuần chúng em đến nhà cô há»c thêm hai buổi, há»c ná»a tiếng thôi còn chúng em ghè đá cho cô. Thế mà tháng rồi em cÅ©ng được gần hai khối đấy chị ạ.
Mẹ hắn bảo:
- ừ, để chúng nó giúp má»™t tay chứ không thì hai mẹ con lấy gì mà sống. Hôm nà o tôi bảo thằng Äà n khuân cho cô Ãt đá há»™c.
Cô giáo hắn quay ra nói nhỠnhư tâm sự với mẹ hắn:
- Em dạy cả hai thằng con chị, em biết, thằng Dương giá»i thì giá»i tháºt nhưng nhanh hẩu Ä‘oảng, thằng Äà n há»c chắc hÆ¡n chị ạ. Mà thằng Dương chỉ giá»i toán thôi, thằng Äà n bước sang năm nay lại nổi báºt vá» môn văn. Cô Hưá»ng dạy văn khen nó lắm. Chị đẻ được hai thằng con trai như thế cÅ©ng mát ruá»™t. Con Dung nhà em ấy à , èo uá»™t lắm. Mà cái chứng ở đâu cứ ngồi và o bà n há»c là lại kêu Ä‘au đầu. Em má»›i bảo: Cho mà y Ä‘i ghè đá thì hết Ä‘au đầu! Nó bảo: Con mà ngồi Ä‘áºp đá thì chỉ ba ngà y là lên cÆ¡n thần kinh. Khổ thế chứ! Xách dép cho hai thằng con nhà chị không xong.
Äúng là cà ng lá»›n hắn cà ng há»c giá»i văn. Äá»c gì nhá»› lấy. Cô Hưá»ng đưa cho mượn táºp thÆ¡ Tố Hữu hôm trước, hôm sau hắn Ä‘á»c cứ vanh vách. Hắn mê thÆ¡ Tố Hữu, Ä‘i đánh đá cÅ©ng Ä‘á»c, ngồi Ä‘áºp đá cÅ©ng ngâm, ngá»§ mê cÅ©ng toà n nói thÆ¡. Buổi tối hắn thưá»ng ra đò ông Thảnh nằm Ä‘á»c sách nhá». Nghá» là m đá cứ tối xuống là chấm dứt. Äèn dầu tù mù, tham quá cứ ngồi mà ghè có khi nện và o ngón tay cÅ©ng nên. Vá»›i lại cả ngà y đôm đốp, chan chát rồi. Khi ông mặt trá»i lặn cÅ©ng là lúc xương cốt nhão ra, gân bắp tê cứng, phải ngả lưng cho cái cÆ¡ thể nó được nghỉ ngÆ¡i. Thưá»ng thì khi ấy anh Dương ngồi há»c, còn hắn chạy Ä‘i chÆ¡i. Và o cuối cấp ba anh Dương bắt đầu há»c hà nh má»™t cách nghiêm chỉnh. Anh Dương bảo: "Phải há»c thôi, thi đại há»c không xem thưá»ng được". Nhà có má»—i ngá»n đèn, anh Dương ngồi há»c rồi thì hắn chạy Ä‘i chÆ¡i. Hắn thưá»ng mang sách cá»§a cô Hưá»ng cho mượn xuống đò ông Thảnh Ä‘á»c nhá». Äò ông Thảnh lúc nà o cÅ©ng có má»™t ngá»n đèn để trong khoang lái. Äò dá»c nên tối đến thưá»ng Ãt khách. Ông Thảnh ra đò sau nên không dám chở đò ngang. Dân xã bên ngưá»i ta đã là m nghỠấy từ mấy Ä‘á»i nay rồi. Thá»±c ra ông Thảnh ra đò cÅ©ng còn vì nhiá»u lý do khác nữa. Hồi ấy hắn còn bé nên chưa hiểu hết được những uẩn khúc cá»§a Ä‘á»i ông. Ông Thảnh ở có má»™t mình thôi. Nhà ông có vưá»n chuối rất rá»™ng. Sau nà y hắn má»›i biết vưá»n chuối ấy đã từng nuôi sống ông trong những năm khốn khó nhất. Ông có nguồn tiêu thụ lá chuối rất bà ẩn ở trên tỉnh. Cái thá»i má»i thứ Ä‘á»u máºu dịch hoá, những xếp lá chuối cá»§a ông biết Ä‘i đúng hướng, biết trôi đúng cá»a nên nó cÅ©ng giúp ông có được cái ăn qua ngà y. Vợ và con ông hình như và o Nam từ cái thá»i đất nước cắt chia. Sống trên cạn ông bị o ép nhiá»u nên ông xuống sông trải mình vá»›i sóng nước. Sau ngà y đất nước thống nhất con cháu ông có ra Bắc tìm lại ông. Nhưng đấy là chuyện sau nà y. Còn ông Thảnh cá»§a thá»i hắn tìm đến Ä‘á»c thÆ¡ nhá» bằng ánh sáng hắt xuống từ bóng đèn là m bằng thân chai sáu nhăm cô đơn và khó hiểu lắm. Ông Thảnh quà hắn, thương hắn, có thể còn hÆ¡n thế nữa, tìm thấy sá»± an á»§i cho cuá»™c Ä‘á»i ông từ hắn. Ông có má»™t cây nguyệt cầm đã cÅ©, há»™p đà n sứt sẹo, đôi chá»— bong cả lá»›p gá»— dán, mưá»i phÃm thô bẩn, dÃnh keo nham nhở, xá»™c xệch nhưng ông nâng niu và giữ gìn nó rất cẩn tháºn. Lần đầu nhìn cây đà n hắn tưởng đó là thứ đồ bá». Äà n gì mà chỉ có hai dây bằng cước trắng đục, chẳng được thanh nhã, mÄ© miá»u như cây ghi ta mà hắn đã từng gảy. Sau hắn cÅ©ng hiểu ra công dụng cá»§a cây đà n ấy. Ông Thảnh thưá»ng gảy nó và hát bằng má»™t thứ giá»ng liêu trai, phảng phất sương khói, u mê thâm cốc, bà ng bạc lau lách, trầm hùng, u uẩn như dãy núi đá bao quanh trưá»ng bắn. Lúc đầu hắn tưởng đó là hát chèo. Nhưng ông Thảnh lắc đầu bảo: "Không, hát văn, chầu văn!"
...CÅ©ng mỠảo khói sương, cÅ©ng mịt má» sóng nước, tá»± ru mình trong khoảng trống thinh không, quay tám hướng vẫn lui vá» má»™t góc, giữa lùm xanh thấp thoáng bóng tiên đồngMênh mang quá má»™t ánh nhìn hư ảo, khi Pháºt Bà ban phước khắp muôn nÆ¡i. Phép nhiệm mà u đựng trong bình nhá» thế, đủ là m sao cho tất cả muôn ngưá»iChỉ còn lại má»™t ngư ông bên núi, gác mái chèo ngá»a mặt đón hư vô, con thuyá»n trÄ©u những ná»—i niá»m nhân thế, biết vỠđâu giữa bát quái tráºn đồ...
Hắn bảo:
- Cháu nghe ông hát thấy tá»§i thân lắm, nghe nữa là cháu khóc đấy. Cháu thÃch những câu như thế nà y cÆ¡: Hai mươi tuổi hồn quay trong gió bão, gân Ä‘ang săn và thá»› thịt căng ra, Ä‘á»i mặn nồng hứa hẹn biết bao hoa, hai mươi tuổi má»›i qua vòng thÆ¡ bé ...
Ông Thảnh nghe hắn nói thế , im lặng má»™t lúc rồi xoay ngưá»i treo cây đà n lên vách đò. Ông bảo:
- Ta lỡ nhuá»™m hồn cháu bằng má»™t thứ sóng u buồn từ dòng sông cuá»™c Ä‘á»i ta mất rồi. Nếu có thể cháu hãy xa lánh má»i dòng sông Ä‘i. Má»™t chà ng trai thÃch nghe những lá»i thì thầm cá»§a dòng sông cÅ©ng giống như má»™t cô gái thÃch nghe tiếng réo rắt cá»§a đà n bầu. Con gái yếu má»m thì được còn con trai thì không, cháu nên bá» văn Ä‘i, há»c tháºt giá»i toán như anh cháu để cuá»™c Ä‘á»i sau nà y đỡ nhuốm phần Ä‘a Ä‘oan.
Hắn chẳng hiểu được những lá»i ấy cá»§a ông Thảnh. Hắn vẫn lá»›n lên bằng sức vóc cá»§a ngưá»i bạt núi, vẫn nghịch ngợm như bao đứa trẻ là ng áng SÆ¡n, vẫn khoái cảm khi đêm đến mò và o trưá»ng bắn xem ngưá»i ta kết liá»…u những kẻ tá» tù. Anh Dương hắn đỗ đại há»c ngay từ lần thi đầu tiên, trưá»ng kinh tế kế hoạch. Hắn lại thay thế vị trà cá»§a anh hắn ở trưá»ng cấp ba huyện. Hắn được đánh giá là há»c giá»i hÆ¡n anh hắn, váºy mà khi lá»±a chá»n môn thi há»c sinh giá»i hắn lại chá»n văn. Và bà i văn hắn được chấm loại ưu chÃnh là bà i phân tÃch quá trình tha hoá cá»§a Chà Phèo. Mẹ hắn thản nhiên khi nghe hắn thông báo kết quả thi há»c sinh giá»i. Bà bảo: "Chẳng bằng bố chúng mà y ngà y xưa. Há»c giá»i nhưng là m ruá»™ng rất dở. TÃnh công Ä‘iểm toà n xếp hạng bét. Tao khổ. Ông ấy cÅ©ng chết vì khổ". Hắn chẳng lấy thế là m Ä‘iá»u hẫng hụt. ở nhà hắn há»c giá»i là chuyện bình thưá»ng. Há»c không giá»i má»›i là điá»u phải ngạc nhiên. Anh em hắn chẳng bao giá» nháºn được sá»± chia sẻ những thà nh tá»±u há»c táºp từ mẹ. Äồng ruá»™ng và tiếng vỡ cá»§a đá đã là m mẹ hắn không thấy có gì giá trị hÆ¡n hạt gạo. Mà hạt gạo thì hình như không đến từ những bà i thi há»c sinh giá»i. Mẹ hắn thá» Æ¡ vá»›i kết quả há»c táºp cá»§a anh em hắn cÅ©ng như đã có thá»i ngưá»i ta thá» Æ¡ vá»›i những tấm giấy khen. Hắn chạy sang nhà thằng Hiến để khoe thà nh tÃch cá»§a mình. Dù không hy vá»ng nháºn được má»™t lá»i động viên từ sá»± vô tâm cá»§a mẹ nhưng hắn không thể không khoe khoang niá»m vui cá»§a mình vá»›i đám bạn bè ở là ng. Và ngưá»i mà hắn muốn khoe đầu tiên chÃnh là thằng Hiến.
Nhà thằng Hiến lốc nhốc má»™t đà n bảy anh chị em. Bố Hiến ho lao nặng, suốt ngà y ru rú ở nhà , trái gió trở trá»i là ho khồng khá»™c, ho đến tÃm tái cả ngưá»i. Trên thằng Hiến là bốn chị gái, dưới nó còn hai em trai. Hắn thân vá»›i thằng Hiến từ năm há»c lá»›p ba. Bắt đầu từ cái chuyện thằng Hiến bị bá»n há»c sinh xóm Chùa chặn đưá»ng...búng chim! Hôm ấy hắn xách chiếc túi lưới đựng lá»ng chá»ng và i quyển vở quăn mép đến chá»— bụi duối trước ngã rẽ và o xóm Chùa thì gặp thằng Hiến. Hắn thấy vẻ mặt thằng Hiến căng thẳng lắm, đôi mắt âu lo, nhìn ngang nhìn dá»c vừa như cầu cứu, vừa như van xin, lại vừa lo sợ, giấu diếm. "Mà y chá» ai thế hả Hiến?". "Không, không, mà y cứ Ä‘i trước Ä‘i". "Sắp trống rồi mà y không Ä‘i còn đứng đấy là m gì?". "Tao Ä‘au bụng, ngồi nghỉ má»™t tÃ". Hắn Ä‘i và i bước nhưng nghÄ© thế nà o quay lại thấy thằng Hiến đứng nép mình bên bụi duối len lén nhìn vá» phÃa gốc gạo nÆ¡i ngã ba chợ Chùa. Thấy hắn quay đầu lại, thằng Hiến vá»™i ngồi thụp xuống vỠôm bụng. Chắc chắn thằng nà y có chuyện gì rồi. Hắn nghÄ© thế và quay trở lại. Thằng Hiến nhìn hắn bằng con mắt khiếp nhược, giá»ng nói lạc Ä‘i như sắp khóc:
- Mà y có thấy bá»n xóm Chùa đứng ở gốc gạo không?
- Chúng nó bắt nạt mà y à ?
- ừ...
- Chúng nó là m gì mà y?
- Bắt chui qua háng rồi... rồi...
- LÃ m sao?
- Bắt tụt quần...
- Sao mà y để chúng nó là m thế?
- Chúng nó đông, lại cáºy gần nhà . Hôm qua bốn, năm thằng chúng nó thay nhau búng chim tao. Äêm qua Ä‘au quá, tao không đái được.
- Mở ra tao xem?
- Sưng to lắm, hôm nay chúng nó mà búng nữa thì tao chết mất.
"Lên b. bống rồi", hắn thốt lên kinh ngạc khi nhìn thấy cái con chim cá»§a thằng Hiến sưng vù như cái kẹo dồi chó, má»ng nước, hồng hồng, bây bấy. Ngay sau đó cảm giác thương hại thúc giục hắn phải là m việc gì đó để lấy lại sinh khà cho bá»™ mặt xám ngoét vì khiếp sợ kia cá»§a thằng Hiến. "Hãy Ä‘i theo tao, nhặt mấy cục gạch để sẵn trong cặp, nếu chúng nó đông má»™t mình tao không đánh lại thì mà y lấy gạch ra ném". "Nhưng chúng nó gần nhà , hôm sau Ä‘i há»c qua chúng nó lại bắt nạt thì sao?". "Thế cứ để chúng nó bắt nạt mãi à ? Theo tao, không sợ!"
Sau Ä‘áºn ấy bá»n xóm Chùa không chặn đưá»ng đòi búng chim thằng Hiến nữa. Và o cấp hai thằng Hiến bá» há»c liên tục vì nhà nghèo quá, phải chạy ăn đến phá» mặt, chẳng còn hÆ¡i đâu mà cắp sách đến trưá»ng. Bố Hiến cứ và i tháng lại lên viện má»™t lần. Bố nó là ngưá»i được Ä‘i viện nhiá»u nhất là ng vì ông có cái sổ khám bệnh được phát từ hồi là m công nhân cầu đưá»ng. Có hôm hắn Ä‘ang ngồi há»c thì thằng Hiến tháºp thò ở ngoà i sân vẫy hắn ra. "Äi lên bệnh viện chá»— bố tao không?". "ở đâu?". "Trên huyện". "Xa lắm!". "Chị tao Ä‘i bá»™ được mà ". "Thế mà y có nhá»› đưá»ng không?". "Mẹ tao chở tao lên đó má»™t lần rồi". "Thế thì Ä‘i".
Hắn và thằng Hiến lên tá»›i nÆ¡i thì mẹ và chị gái lá»›n cá»§a nó Ä‘ang bẻ lại ngưá»i cho bố. Bố nó đã chết giữa má»™t cÆ¡n ho khá»§ng khiếp, thân xác co rút, hình hà i vặn vẹo, rá»›t dãi trà o xuống cằm, ướt đầm má»™t khoảng áo ngá»±c. Lần đầu tiên hắn được táºn mắt thấy ngưá»i chết. Thấy giữa ban ngà y ban mặt hẳn hoi. Äau đớn, váºt vã, kinh khá»§ng quá. Những tá»™i nhân bị bắn hà ng đêm có lẽ cÅ©ng chỉ Ä‘au đớn đến mức ấy mà thôi. Sau đám tang bố được mấy hôm, thằng Hiến chia tay hắn để theo mẹ lên tỉnh bán tò he. Mẹ nó được thừa hưởng nghá» nặn tò he từ ông ngoại. Gien ấy truyá»n đến thằng Hiến. Tò he thằng Hiến là m ra rất đẹp, đủ các sắc mà u. Ngoà i các hình Ngá»™ Không, Sa Tăng, Bát Giá»›i thằng Hiến còn nặn được cả ngan, gà , chim, cá, lợn, ếch. Các loà i váºt ngá»™ nghÄ©nh ấy được thằng Hiến đút má»™t cái ống sáºy nhá» và o lá»— khoét trên thân, lại khÃa ống sáºy ra, nhét mẩu lá nón và o. Thế là ngan, gà , chim, cá, lợn cá»§a Hiến Ä‘á»u kêu được nếu ghé miệng và o ống sáºy mà thổi. Bá»n trẻ trên phố chắc thÃch lắm vì cứ độ ná»a tháng mẹ con thằng Hiến lại vá» là ng mang hà ng Ä‘i má»™t lần. Lần đầu lên tỉnh vá» thằng Hiến sang chÆ¡i nhà hắn, mang cho hắn con ếch mà u gạch non. Hắn thổi và o ống sáºy ở Ä‘Ãt con ếch thấy kêu toe toe, khoái chÃ, trong lòng phục tà i thằng Hiến lắm. "Tao vá»›i mẹ tao ngà y chỉ ăn má»™t bữa thôi - Thằng Hiến kể - Mang sẵn theo ngô, ngồi chợ buồn thì lại vun lá nướng ngô ăn thêm. Tối đến ngá»§ nhỠở mái quán cá»§a ngưá»i ta. Trên ấy có món bánh rán ngon lắm, bên ngoà i bá»c rất nhiá»u đưá»ng, ngá»t lịm". "Bao giá» mà y lại Ä‘i?". "Khoảng mươi ngà y nữa, là m xong mẻ tò he má»›i thì lại xuôi đò ông Thảnh lên đó". "Äi dò cá»§a ông Thảnh có sướng không?". "Sướng. Bồng bá»nh, êm êm nhưng cÅ©ng hÆ¡i sá» sợ". ở là ng hắn ngưá»i ta có việc lên tỉnh thưá»ng Ä‘i đò chứ không Ä‘i theo đưá»ng cái. Äi đò nhanh hÆ¡n, lại rẻ, có thể Ä‘i chịu ông Thảnh được. Mà đò ông Thảnh thưá»ng cáºp bến sát nách chợ tỉnh. Äi xe khách theo đưá»ng cái phải và o bến xe, từ bến xe và o chợ Ä‘i bá»™ cÅ©ng phải mất và i ba cây số. Mệt ngưá»i, lại cách rách. Ông Thảnh Ä‘i tỉnh nhiá»u nên có nhiá»u thông tin nóng sốt nhất là ng. Äêm nà o trưá»ng bắn đỠlá»a, đêm nà o không, cÅ©ng là do bởi ông Thảnh mà bá»n hắn má»›i biết. Ông Thảnh biết được những chuyện mà bá»n trẻ ở là ng áng SÆ¡n không thể nà o biết được. Cả quãng Ä‘á»i tuổi thÆ¡ cá»§a hắn, những Ä‘iá»u ông Thảnh nói đôi khi được đón nháºn như chân lý. Äêm nay sẽ bắn Tiến lợn đấy. Nhiá»u khả năng đà n em cá»§a nó sẽ tổ chức cướp xác. Chắc là sẽ bắn sá»›m hÆ¡n má»i khi.
Äêm mai sẽ tá» hình con mụ Quyên thá»±c phẩm. Mụ nà y tham ô lá»›n lắm, lại đốt cả kho hà ng để phi tang, thiêu chết hai đồng chà bảo vệ. Ngà y bắt mụ to béo thế mà giá» nghe bảo trông mụ như cái xác ve.
Hai mươi chÃn nà y là bắn lão ất lương thá»±c đấy. Nghe bảo lão là gián Ä‘iệp cá»§a MÄ© cà i và o để phá hoại ta. Kho tà ng lão là m rá»—ng hết. Lão có mấy nhà liá»n, cô vợ ba chỉ bằng tuổi con gái lão. Thế má»›i kinh chứ!
Ba mươi tháng sau là bắn thằng Long gấu. Thằng nà y còn ác hÆ¡n thằng Tiến lợn. Băng cướp cá»§a nó có bốn mươi tên cả thảy. Nó tuyên bố thá»i nay chỉ có bốn mươi tên cướp thôi chứ không có Alibaba, ai muốn là m Alibaba nó sẽ cho đà n em đến cắt tai. Hôm công an truy bắt, nó bắn trả đến hết đạn má»›i thôi. Thằng nà y nghe bảo phù thÅ©ng rồi. Có khi chưa ăn loạt đạn nà o đã nghoẻo.
Chưa có má»™t thông tin nà o vá» các vụ hà nh quyết từ mệng ông Thảnh lại sai bao giá». Lần bắn Long gấu hắn đã liá»u mạng bò và o sát bên chiếc xe tù. Thì ra những ngưá»i thá»±c thi công lý cÅ©ng biết sợ hãi. Há» bịt mặt tá» tù bằng má»™t chiếc mÅ© vải mà u Ä‘en. Tá» tù được buá»™c và o má»™t cây cá»™t cao hÆ¡n đầu ngưá»i. Trước khi đội bắn chui ra khá»i xe, đứng thà nh hà ng, giương súng, khai hoả theo mệnh lệnh cá»§a đội trưởng, ngưá»i ta Ä‘á»c to má»™t và i tá» giấy được soi sáng bởi ánh dèn pin. Rồi đạn nổ. Rồi phát súng nhân đạo. Rồi kiểm tra tá» thi. Rồi mấy ngưá»i chá»c bút ký và o má»™t tá» giấy nhá» nhá» trắng. Hắn báºt cưá»i khi nghe nghe giá»ng cá»§a ngưá»i đà n ông lúc nãy sang sảng Ä‘á»c Quyết định tá» hình, bây giá» cứ rin rÃt trong cổ há»ng: Long Æ¡i, cÅ©ng vì nhiệm vụ mà tôi phải là m việc thất nhân, thất đức nà y, xuống dưới đấy cáºu đừng oán trách chúng tôi. Việc cáºu là m cáºu chịu, kết cục nà y là do cáºu gây ra, tôi chỉ là ngưá»i thá»±c thi chức pháºn mà thôi. Xin vái cáºu má»™t vái gá»i là tiá»…n cáºu vá» vá»›i cõi âm cho nhẹ mình, siêu thoát.
Những tà n hương vãi xuống, láºp loè là m hắn thấy á»›n lạnh. Hôm sau hắn rá»§ thằng Tá, thằng Há»c, thằng Xế ra xem cây cá»c còn chôn ở đó không. Tất cả sạch trÆ¡n, như đêm qua chưa há» có vụ hà nh quyết nà o diá»…n ra ở nÆ¡i hắn Ä‘ang đứng cả. Nhưng rồi hắn phát hiện ra cái lá»— chôn cá»c. Hắn bá»›i chá»— đất xung quanh ra phát hiện thấy những vệt máu quệnvà o sá»i cát. Hắn bá»—ng nghÄ© đến má»™t trò chÆ¡i giống như đêm hôm qua. Hắn rá»§ bá»n thằng Tá và o doanh trại bá»™ đội gần đó trá»™m mấy cây tre dá»±ng già n mướp. Hắn sai thằng Há»c chạy lên núi gần đó mượn cá»§a những ngưá»i đánh đá con dao dá»±a và chiếc búa Ä‘inh. Hắn đẽo gá»t, chằng buá»™c thà nh má»™t cây cá»™t như hắn tưởng tượng rồi cùng thằng Xế khiêng đến bên chiếc hố sâu hoắm, chôn xuống. Cá»™t có rồi nhưng không có tá»™i nhân nà o để treo lên cả. Bá»n hắn liá»n nghÄ© ngay đến thằng Hiến. Chỉ có thằng Hiến hiá»n là nh, nhút nhát má»›i đóng vai váºt hiến tế lúc nà y được. Hắn chạy Ä‘i tìm thằng hiến. Bá»n thằng Tá, Thằng Há»c, thằng Xế lấp sẵn ở trong những Ä‘oạn hà o, thấy thằng Hiến đến liá»n à o ra váºt thằng Hiến xuống, lấy áo trùm mặt, lấy dây thừng choà ng và o gáy vắt ngược ra hai nách rồi tung lên mấu cá»™t, kéo cả ngưá»i thằng Hiến lÆ¡ lá»ng trên cá»™t, cách mặt đất tá»›i gần má»™t mét. Trong khi thằng Hiến Ä‘au đớn, gà o không ra tiếng thì bá»n hắn hò hét khoái trá, xếp thà nh đội hình giả giương súng lên nhằm thẳng tá»™i nhân xiết cò. Bá»—ng thanh gá»— ngang trên đỉnh cá»™t gẫy đánh "roạch" má»™t cái. Thằng Hiến rÆ¡i xuống đất, gối khụy xuống, theo đà quán tÃnh cả ngưá»i từ từ đổ áºp vá» phÃa trước, mặt úp và o đống cát sá»i. Thằng Há»c vá»™i lao đến gỡ dây, mở áo chùm mặt ra cho thằng Hiến. Hắn và cả bá»n ngỡ ngà ng khi thấy từ bên mép Hiến má»™t vệt máu tươi rỉ ra, loang xuống cằm. Hắn vá»™i lao và o ôm lấy thằng Hiến xốc dáºy. "Mà y có Ä‘au không? Bá»n tao chỉ đùa mà y tà thôi". Thằng Hiến có vẻ như muốn khóc, nhưng nó bá»—ng vùng ra, nhổ từ trong miệng xuống đất má»™t chiếc răng cá»a rồi không nói không rằng cắm mặt chạy vá» là ng. Hắn nhìn xuống bà n tay mình, nước đái thằng Hiến còn loang loáng ướt. Hắn quay ra bảo bá»n thằng Xế: Nó sợ vãi đái cả ra quần, lại gẫy cả răng nữa. Bá»n mình chÆ¡i ác quá!
Hắn không phải là đứa trẻ thÃch nghịch ác. Äó là lần duy nhất hắn tìm khoái cảm trẻ thÆ¡ trên ná»—i Ä‘au đớn cá»§a đứa bạn yếm thế. Tối hôm ấy hắn ăn cÆ¡m mà không nuốt được. Dá»n dẹp xong hắn mò sang nhà thằng Hiến. Từ ngoà i bá» rà o nhìn và o hắn thấy thằng Hiến Ä‘ang ngồi trên chiếc chõng tre đặt ở góc sân. Hôm ấy trăng sáng. Váºy mà trước mặt thằng Hiến vẫn còn đặt thêm má»™t ngá»n đèn dầu. Môi thằng Hiến sưng vù. Nó Ä‘ang cố gắng đưa từng thìa cháo và o miệng. Bát cháo trước mặt nó vẫn còn Ä‘ang bốc khói. Tay trái thằng Hiến cầm hai con tò he. Nó ngắm nghÃa, nó nâng lên, đặt xuống, rồi lại quay ra xÃt xoa đưa cháo và o miệng. Hắn mò đến sát sau lưng mà thằng Hiến vẫn không hay biết gì. Bá»—ng thằng Hiến để tuá»™t cái thìa. Nó quá» tay đỡ lại là m đổ hai con tò he, má»™t con lăn khá»i chõng rÆ¡i xuống đất. Hắn vá»™i cúi xuống bò và o gầm chõng nhặt lên con tò he cho thằng Hiến. Thằng Hiến nhìn hắn hÆ¡i ngỡ ngà ng, nhưng trong ánh mắt cá»§a nó, hắn không thấy có sá»± thù háºn.
- Mà y sang từ bao giỠthế, sao tao không biết?
- Tao vừa sang thôi. Mà y ăn cháo à ?
- ừ, mẹ tao vừa nấu cho tao bát cháo nà y. Nhưng khó ăn quá. Buốt lắm.
- Mai mà y có đi lấy đất sét không?
- Là m gì?
- Cho tao đi với. Tao lấy hộ cho mà y.
- Không. Nhà tao không là m tò he nữa đâu. ế lắm. Mẹ tao vừa đổ Ä‘i đầy má»™t thúng. Tao chỉ giữ lại hai con nà y thôi. Äể là m ká»· niệm.
- Thế mà y không lên tỉnh nữa à ?
- Mẹ tao bảo nháºn đá vá» ghè thôi. Là m tò he không bán được. Trẻ con trên phố không thÃch chÆ¡i tò he. Trẻ con nhà quê thì thÃch nhưng lại không có tiá»n.
Hắn ngồi im chẳng biết nói gì nữa. Hắn thấy mình có lá»—i, chỉ muốn là m má»™t việc gì đó để cho thằng Hiến vui. Hắn tưởmg thằng Hiến còn nặn tò he thì hắn sẽ dà nh ra má»™t buổi sáng mai để Ä‘i lấy đất sét há»™ cho nó. Nhưng thằng Hiến lại vừa hất xuống ao cả má»™t thúng tò he mà nó kỳ công nặn cả tháng trá»i. Hai con tò he mà mà nó giữ lại là hai bức tượng Pháºt. Má»™t bức là Pháºt ThÃch Ca, bức kia là Pháºt Bà Quan Âm. Hai bức tượng nà y nó nặn lá»›n hÆ¡n những con tò he khác, cao tá»›i gần má»™t gang tay. Hắn từng há»i thằng Hiến là bá» há»c có tiếc không? Thằng Hiến bảo tiếc nhưng Ä‘i chợ cÅ©ng thÃch. Hắn biết má»—i đứa má»—i cảnh, có tiếc cho nó cÅ©ng chả giúp được gì. Trăng hôm ấy sáng, ánh và ng loang loáng trên những tà u lá chuối, chung chiêng dưới gốc cau ra, rá» rỡ cả khoảng sân hai đứa ngồi. Thằng Hiến bất chợt quay sang há»i hắn:
- Con trai đặt tên là Nguyệt có được không hả Äà n?
- Sao mà y lại há»i váºy?
- Sáng nay chị gái tao vừa sinh cháu. Mẹ tao ở trạm xá vá» bảo để cáºu Hiến đặt tên. Thấy môi tao sưng vù mẹ tao há»i bị là m sao. Tao bảo ngã. Mẹ tao nấu cho bát cháo xong lại lên trạm xá vá»›i chị tao rồi. Trước khi Ä‘i còn bảo: NghÄ© cho cháu nó cái tên!
- Hôm nay trăng sáng lắm. Mà con trai đặt tên Nguyệt thì không oách tà nà o cả. Äặt là Viên Minh hay hÆ¡n.
- Viên Minh nghĩa là gì?
- Viên là viên mãn, tròn đầy, minh là sáng sá»§a. Tao Ä‘oán thế. Äể mai tao há»i lại cô Hưá»ng xem thế nà o.
- ừ. Viên Minh. Chiá»u mai môi đỡ sưng tao sẽ lên trạm xá xem mặt nó, mẹ tao bảo kháu lắm.
- Thế bố nó đâu? Không xin vỠđược à ?
- Äang đánh nhau ở Campuchia
Äó là lần duy nhất và cÅ©ng là lần cuối cùng hắn chÆ¡i trò xá» bắn tá»™i nhân. Từ ngà y lên trưá»ng huyện há»c hắn trầm hÆ¡n. Hắn tá»± nhá»§ lòng không bao giỠđể thằng Hiến phải buồn nữa. Nó là má»™t thằng bạn tốt. ở là ng ngoà i thằng Hiến ra hắn chỉ còn thân vá»›i má»™t đứa bạn nữa mà thôi. Äó là cái Dịu con cô giáo Hưá»ng. Cô Hưá»ng dạy văn hắn suốt ba năm cấp hai, hiểu hắn, thương hắn và đặt rất nhiá»u hy vá»ng và o con đưá»ng há»c vấn cá»§a hắn. Chồng cô Hưá»ng là bá»™ đội, hy sinh ở miá»n Nam từ trước năm bảy nhăm. Dịu là con gái duy nhất cá»§a cô Hưá»ng, kém hắn má»™t tuổi nhưng há»c sá»›m nên suốt mấy năm há»c ở trưá»ng là ng Ä‘á»u ngồi chung bà n vá»›i hắn. Hôm ấy hắn định bụng chạy sang nhà thằng Hiến khoe kết quả thi há»c sinh giá»i xong sẽ đến nhà mẹ con cô giáo Hưá»ng để "báo cáo thà nh tÃch" cá»§a hắn cho cô mừng. Nhưng thằng Hiến không có nhà . Trong buồng thằng Hiến hai bức tượng Pháºt cÅ©ng không còn để ở đầu giưá»ng nữa. Chỉ có Ä‘i đâu xa thằng Hiến má»›i mang hai váºt ká»· niệm đó Ä‘i. CÅ©ng đã lâu lắm hắn không sang nhà thằng Hiến chÆ¡i. Hay thằng Hiến lại lên tỉnh kiếm nghá» gì đó là m rồi chăng? Cà ng lá»›n thằng Hiến cà ng đẹp trai. Nó có khuôn mặt quả lê, sống mÅ©i thanh tú, con mắt sáng, trong trẻo, đôi mà y ráºm, môi Ä‘á», cằm chẻ, rất dá»… gây thiện cảm. Nó lại khéo tay, chỉ tá»™i tay nó cầm búa ghè đá không hợp. Kể ra nó được Ä‘i há»c hay là m nghá» hà ng mã thì đỡ tá»™i hÆ¡n.
Chá» mãi không thấy thằng Hiến vá», hắn đà nh quay ra. Vừa ra đến ngõ thì hắn gặp mẹ thằng Hiến Ä‘i đâu vá», tay cắp cái thúng bên trên có che mấy tà u lá chuối. "Thằng Hiến đâu bác?" - Hắn há»i. "Ô, Äà n đấy à . Thế cháu chưa biết chuyện gì sao?". "Chuyện gì ạ". "Thằng Hiến nó bá» bác lên chùa rồi cháu ạ. Nó Ä‘i được hÆ¡n má»™t tháng rồi. Bác và các chị nó xin nó thế nà o cÅ©ng không được. Nó bảo nó Ä‘i và o chùa chứ có Ä‘i chết đâu mà cả nhà cứ cuống lên thế. Äà n Æ¡i, cháu có giúp bác bảo nó vỠđược không?". "Chùa nà o ?". "Thì chùa áng SÆ¡n chứ còn chùa nà o, mé sau trưá»ng bắn ấy". "Nó là m gì ở đấy?". "Nó cÆ¡m nước, dá»n dẹp phục vụ cho sư cụ. Nó bảo nếu bác cứ khóc lóc bắt nó vá» nó sẽ bá» Ä‘i đến má»™t nÆ¡i tháºt xa. Cháu bảo bác phải là m sao bây giá»?".
Hắn nghe mà như không tin và o tai mình. Hắn vá»™i chạy đến nhà cô giáo Hưá»ng. Chỉ có mình Dịu ở nhà . Hắn há»i: "Dịu biết tin gì chưa?". Dịu bảo: "Biết rồi, Äà n vừa được giải há»c sinh giá»i chứ gì?". "Không, thằng Hiến nó bá» nhà lên chùa rồi". "Äi tu à ? Sao phải là m thế?". "Tá»› vá»›i Dịu Ä‘i tìm nó vá» Ä‘i, mẹ nó nhỠđấy".
Quả tháºt, ngà y ấy hắn quà bạn nhưng không hiểu bạn. Hắn những tưởng ngôi chùa nằm ở lưng ngá»n núi đất phÃa sau trưá»ng bắn kia có thứ bùa mê thuốc lú gì đó khiến cho thằng Hiến trót bước chân và o đó không thể ra được. Và hắn thấy mình phải có sứ mệnh cá»§a má»™t vị anh hùng và o hang sâu đánh Ä‘uổi tà ma để cứu bạn. Hắn cùng Dịu chạy băng băng tá»›i chân núi. Trong khi Dịu thở không ra hÆ¡i thì hắn gà o toáng lên: Hiến Æ¡i...Hiến! Cá»a chùa đóng im ỉm. Mãi má»™t lúc lâu sau má»›i có má»™t chú tiểu lách mình bước ra bảo vá»›i hắn rằng Hiến đã chuyển đến má»™t chùa khác rồi, xa lắm. Chú tiểu đặt và o tay hắn má»™t gói giấy nhá». Hắn mở ra thấy bên trong là bức tượng Quan Thế Âm. Tá»± nhiên hắn khóc rú lên. Dịu sững sá» nhìn hắn. Chưa bao giá» hắn khóc như thế cả. Äó là tiếng khóc được báºt ra từ má»™t ná»—i mất mát ghê gá»›m, trầm trá»ng lắm. Hắn mất thằng Hiến tháºt rồi. Hắn không còn biết tìm đâu cái bóng dáng khiêm nhưá»ng, côi cút để xẻ chia những vui buồn nữa. Chú tiểu đã quay và o trong chùa và cánh cổng gá»— lại được khép chặt ngay sau vạt áo nâu sòng. Hắn thất thểu ra vá», quên biến niá»m vui Ä‘oạt giải cần phải Ä‘em khoe vá»›i má»i ngưá»i. Dịu Ä‘i bên cạnh hắn cÅ©ng rÆ¡m rá»›m nước mắt.
Hắn không biết được rằng, đằng sau cánh cổng chùa, thằng Hiến cũng đang ôm mặt khóc khi bóng dáng hắn cùng Dịu nhỠdần, nhỠdần nơi chân núi.
|