Truyện cổ Andersen
Con chim há»a mi
Ở Trung Quốc, nÆ¡i mà Hoà ng đế là má»™t ngưá»i Trung Quốc và tất cả quần thần cÅ©ng là ngưá»i Trung Quốc, các bạn hẳn cÅ©ng biết Ä‘iá»u đó, đã có má»™t câu chuyện.
Câu chuyện nà y xảy ra lâu lắm rồi, nhưng chÃnh vì thế mà phải kể lại để ngưá»i ta khá»i quên Ä‘i.
Cung Ä‘iện cá»§a Hoà ng đế đẹp nhất trần gian, là m bằng má»™t loại sứ rất quý, nhưng dá»… vỡ, má»—i khi chạm đến phải tháºt nhẹ tay, nhẹ chân. Trong vưá»n Thượng uyển trồng toà n những loại hoa quý, rất kỳ lạ, những bông hoa đẹp nhất phải Ä‘eo lục lạc bằng bạc để cho du khách khi đến xem phải lưu ý. Khu vưá»n được chăm sóc kỳ công và trải rá»™ng, ngay ngưá»i là m vưá»n cÅ©ng không biết đến đâu là hết. Cà ng Ä‘i cà ng gặp nhiá»u Ä‘iá»u kỳ thú, những cây cao bóng cả vươn dà i, những hồ rá»™ng mênh mông sâu thẳm. Rừng thoai thoải xuống biển, trên là n nước xanh những con thuyá»n lá»›n có thể lướt dưới bóng cây. NÆ¡i đây có con hoạ mi thưá»ng cất tiếng hót mê hồn. Má»™t anh thuyá»n chà i nghèo khổ lòng chứa chất bao ná»—i lo toan dăng lưới Ä‘i qua, nghe tiếng chim hót cÅ©ng phải dừng lại nghe. Anh reo lên: "Trá»i Æ¡i, Thánh thót biết bao".
Nhưng rồi mải mê vá»›i công việc, anh ta quên chim ngay. Äêm sau Ä‘i dăng lưới qua đấy, anh lại nghe tiếng chim hót: anh lại đứng lại nghe và lại reo lên: "Trá»i Æ¡i, Thánh thót biết bao".
Khách tham quan từ nhiá»u nước trên thế giá»›i kéo đến hoà ng thà nh. Há» ca ngợi hoà ng cung và vưá»n thượng uyển; nhưng khi nghe hoạ mi hót, hỠđồng thanh reo lên: "Äấy má»›i là điá»u kỳ diệu".
Trở vá» quê hương, há» thuáºt lại những Ä‘iá»u mắt thấy tai nghe. Nhiá»u há»c giả đã viết thà nh sách ca tụng hoà ng thà nh, hoà ng cung và vưá»n thượng uyển; nhưng ngưá»i ta ca tụng hoạ mi nhiá»u hÆ¡n cả, những thi sÄ© nổi tiếng đã là m những bà i thÆ¡ kiệt tác để ca ngợi con chim hoạ mi hót hay trong khu rừng bên bá» biển. Sách được truyá»n Ä‘i khắp nÆ¡i, có quyển lá»t và o tay Hoà ng đế. Ngưá»i chăm chú Ä‘á»c, nhiá»u lúc gáºt đầu tán thưởng những Ä‘oạn văn hay ca tụng hoà ng thà nh, hoà ng cung và vưá»n thượng uyển.
Äá»c tiếp, ngưá»i thấy có Ä‘oạn viết: "Nhưng con chim hoạ mi má»›i tháºt là kỳ diệu!" Hoà ng đế ngạc nhiên:
- Gì thế nà y? Con chim hoạ mi à ? Sao ta lại không biết nhỉ? Có đúng là trong giang sÆ¡n ta; hÆ¡n nữa lại ngay trong vưá»n cá»§a ta, lại có má»™t con chim như thế không? Ta chưa há» nghe nói bao giá», lạ tháºt!
Hoà ng đế truyá»n gá»i quan thị lang là ngưá»i cầm quyá»n cao chức trá»ng; má»—i khi có kẻ dưới đến trình báo hay thỉnh cầu Ä‘iá»u gì, ngà i chỉ trả lá»i cá»™c lốc: "Há»›!"
Hoà ng đế phán há»i:
- Ở đây chừng như có má»™t con chim ngưá»i ta gá»i là hoạ mi. Thiên hạ cho rằng con chim nà y là loại chim quý hiếm. Váºy sao chưa thấy ai tâu vá»›i Trẫm?"
Quan thị lang thưa:
- Muôn tâu bệ hạ, chÃnh hạ thần cÅ©ng chưa nghe thấy nói bao giá» và cÅ©ng chưa thấy ai Ä‘em đến tiến cá».
- Váºy ngay tối nay phải Ä‘em nó đến hót cho Trẫm nghe. Thiên hạ biết đến váºt báu cá»§a Trẫm mà riêng Trẫm lại không biết!
Quan Thị Lang tâu:
- Muôn tâu bệ hạ, thực tình hạ thần chưa hỠthấy con chim ấy, nhưng hạ thần xin đi tìm nhất định sẽ tìm được.
Nhưng tìm đâu? Quan Thị Lang đã leo lên khắp lầu son gác tÃa, qua khắp các cung Ä‘iện và đưá»ng lối Ä‘i lại, gặp ai cÅ©ng há»i, nhưng chẳng ai biết gì vá» chim hoạ mi cả.
Quan Thị Lang lại và o chầu hoà ng đế:
- Tâu thánh thượng - Ngà i nói - Có lẽ sách đã đánh lừa độc giả, xin bệ hạ đừng tin, đây chỉ là chuyện hoang đưá»ng.
Hoà ng đế phán:
- Những sách ta xem là những sách cá»§a Hoà ng đế Nháºt Bản gá»i tặng, lẽ nà o lại là chuyện bịa đặt? Trẫm muốn được nghe chim hoạ mi hót ngay tối nay. Trẫm sẽ ban thưởng cho chim nhiá»u ân huệ. Nếu không đưa được hoạ mi đến thì cả triá»u đình sẽ bị phạt giẫm lên bụng sau khi ăn cÆ¡m no.
Quan Thị lang cúi chà o Hoà ng thượng ra vá». Rồi ngà i chạy tá»›i chạy lui, leo lên leo xuống, khắp cả lầu son gác tÃa, và o khắp các phòng trong hoà ng cung, sục sạo má»i ngõ ngách, má»™t ná»a triá»u thần cÅ©ng là m như thế, vì chẳng ai muốn chịu tá»™i giẫm lên bụng. Rõ là má»™t cuá»™c chạy Ä‘ua loạn xạ để tìm má»™t con chim cả thiên hạ biết tiếng chỉ trừ Hoà ng đế và đình thần.
Cuối cùng hỠvớ được một cô bé thị tì.
- Trá»i Æ¡i! - Cô bé kêu lên - Con chim hoạ mi! Cháu biết! Nó hót hay lắm! Chiá»u nà o mang cÆ¡m thừa cho mẹ Ä‘ang ốm, lúc vá» má»i chân đứng nghỉ trong rừng, cháu cÅ©ng được nghe nó hót. Những lúc ấy cháu thấy sung sướng đến chảy nước mắt như khi được mẹ cháu ôm hôn váºy.
Quan Thị lang nói như reo:
- Cháu bé ngoan lắm! Cháu hãy đưa ta đến chá»— hoạ mi Ä‘áºu, ta sẽ ban cho cháu má»™t chức vị ở trong nhà bếp và cho phép cháu được và o xem Hoà ng đế ngá»± thiện. Cháu cần Ä‘i ngay vì tối nay đã phải Ä‘em chim đến hót cho Hoà ng đế nghe.
Cả má»™t ná»a triá»u đình theo con bé thị tì và o rừng nÆ¡i có hoạ mi hót. Dá»c đưá»ng bá»—ng nghe tiếng bò rống, má»™t thị đồng reo lên: Hoạ mi đấy! Chim gì mà lá»›n tiếng thế! Hình như tôi đã được nghe ở đâu rồi!
Nữ tì nói:
- Không phải đâu! Bò rống đấy! Còn phải đi lâu mới tới!
Lúc sau lại có tiếng ì uôm cá»§a má»™t con á»…nh ương ở trong ao. Pháp tăng trong triá»u cÅ©ng Ä‘i theo Ä‘oà n reo lên:
- Hoạ mi đấy! Nghe sao mà thánh thót thế! Chưa bao giá» bần tăng được nghe má»™t giá»ng chim hót hay như thế!
Nữ tì nói:
- Không phải đâu! Äấy là ễnh ương!
Äi thêm má»™t quãng, thị tì bảo má»i ngưá»i:
- Hãy im lặng mà nghe! Nó đấy! Hoạ mi đấy - Thị tì nói và chỉ má»™t con chim nhá» lông xám Ä‘ang Ä‘áºu trên má»™t cà nh cây.
Quang Thị lang ngạc nhiên:
- Hoạ mi đấy à ? Ta cứ tưởng nó đẹp kia chứ? Bá»™ lông nó trông tầm thưá»ng quá! Hay là trước mặt đông đủ quần thần nó sợ, tái sắc Ä‘i?
Thị tì cất tiếng gá»i:
- Hoạ mi ơi! Hoà ng đế muốn nghe hoạ mi hót đấy.
- Rất vui lòng! - Hoạ mi trả lá»i.
Và cất tiếng hót thánh thót mê hồn.
Quan thị lang khen:
- Nghe trong như những tiếng nhạc bằng pha lê. Cái cổ há»ng nó xinh xắn cứ pháºp phồng. Thế mà chưa bao giỠđược nghe hoạ mi hót cÅ©ng tiếc tháºt. Và o hoà ng cung chắc nó sẽ được triá»u đình và hoà ng gia nhiệt liệt hoan nghênh.
Tưởng hoà ng đế có mặt ở đấy, hoạ mi há»i:
- Tôi có phải hót lần nữa cho thánh thượng nghe không?
Quan thị lang nói:
- Hoạ mi Æ¡i! Ngưá»i hãy theo chúng ta vá» cung hót cho Hoà ng đế mê say.
- Giá»ng hót cá»§a tôi ở chốn rừng nà y, dưới vòm cây nà y, má»›i là hay nhất.
Hoạ mi nói thế, nhưng khi biết Hoà ng đế muốn nó đến hót tại hoà ng cung, nó cũng vui lòng đi theo.
Ở hoà ng cung ngưá»i ta đã chuẩn bị tiếp tháºt long trá»ng.
Hà ng ngà n cây đèn bằng và ng sáng chói trên sân rồng và trên các bệ bằng sứ. Hà ng hiên rá»±c rỡ những cháºu hoa hiếm thấy, chuông bạc ngân vang má»—i khi gió thoảng nhẹ.
ChÃnh giữa đại diện, nÆ¡i Hoà ng đế ngá»± có để sẵn má»™t cà nh cây bằng và ng cho chim đến Ä‘áºu. Văn võ bá quan tá» tá»±u đông đủ; cả cô thị tì má»›i được phong chức đầu bếp, cÅ©ng được phép đến nấp nghe sau cánh cá»a. Các quan Ä‘á»u mặc phẩm phục, chăm chú chiêm ngưỡng con chim mà u xám Ä‘ang lÃu lo trên cà nh và ng.
Hoạ mi hót hay đến ná»—i Hoà ng đế xúc động, sụt sùi, nước mắt già n giụa. Ngưá»i rất hà i lòng, truyá»n Ä‘eo chiếc thẻ bà bằng và ng và o cổ chim để thưởng công. Nhưng hoạ mi khước từ nói:
- Như thế nà y là vinh dá»± cho tôi lắm rồi! ÄÆ°á»£c thấy những giá»t nước mắt cá»§a Hoà ng đế nhá» khi nghe tôi hót là má»™t ân huệ lá»›n đối vá»›i tôi.
Hoạ mi lại cất tiếng hót êm Ä‘á»m thấm thÃa như để tạ Æ¡n.
Các bà phu nhân thì thà o với nhau:
- Không còn gì tuyệt bằng.
Có bà còn ngáºm tà nước và o miệng, khẽ lấy giá»ng ro ro trong cổ bắt chước tiếng chim. Trong bụng nghÄ© cứ là m như thế giá»ng các bà sẽ biến thà nh giá»ng hoạ mi.
Ngay cả các nữ tì, thị vị, những ngưá»i khách khó tÃnh nhất cÅ©ng nhiệt liệt ca ngợi giá»ng hót cá»§a hoạ mi.
Như váºy hoạ mi được cả triá»u đình và hoà ng gia ca ngợi.
Hoà ng đế truyá»n ban cho hoạ mi má»™t chiếc lồng sÆ¡n son treo trong cung, chim được phép ra ngoà i má»—i ngà y hai lần má»—i đêm má»™t lần. Má»—i khi ra ngoà i chim được mưá»i hai quan hầu Ä‘i theo, má»—i ngưá»i nâng má»™t sợi tÆ¡ buá»™c và o chân chim. Kiểu du ngoạn như váºy, hoạ mi chẳng thÃch thú gì.
Cả kinh thà nh náo nức vá» con chim. Ai đẻ con cÅ©ng muốn đặt tên là hoạ mi, kể cả những đứa có giá»ng khà n khà n.
Má»™t hôm Hoà ng đế nháºn được má»™t gói gá»i đến bên ngà i đỠhai chữ "Hoạ mi".
Hoà ng đế mở gói, bụng nghĩ chắc lại là một quyển sách nói vỠchim Hoạ mi.
Nhưng không phải. Trong gói lại là má»™t con hoạ mi nhân tạo, giống hệt con hoạ mi tháºt, mình, dát đầy kim cương, ngá»c xanh ngá»c Ä‘á». Há»… vặn máy chim lại hót lên như hoạ mi tháºt, cái Ä‘uôi vẫy vẫy óng ánh sợi và ng sợi bạc. Cổ chim hoạ mi Ä‘eo má»™t cái vòng, trên khắc dòng chữ:
"Tôi là hoạ mi cá»§a Hoà ng đế Nháºt Bản, tôi chưa sánh được vá»›i Hoạ mi cá»§a hoà ng đế Trung Hoa".
Cả triá»u đình reo lên:
- Tuyệt quá!
Hoà ng đế phong cho ngưá»i mang hoạ mi giả má»™t chức vị cao và ban thưởng.
Triá»u thần có ngưá»i bà n cho hai con chim cùng hót, để được nghe má»™t bản song ca cá»§a hai con chim hoạ mi tuyệt diệu.
Ngưá»i ta đã thá» nhưng không được, vì con chim hoạ mi tháºt hót má»™t kiểu riêng cá»§a nó, còn hoạ mi giả cứ hót theo nhịp ba.
Quan chưởng nhạc đã biện há»™ cho hoạ mi máy nói rằng nó hót không sai đâu, rất đúng nhịp, tôi cÅ©ng thưá»ng dạy trên lá»›p như thế.
Nghe quan chưởng nhạc nói váºy, ngưá»i ta bèn cho chim giả hót má»™t mình. Nó hót rất hay, chẳng kém gì chim tháºt, lại đẹp nữa, lúc nó hót cứ lóng lánh như nạm kim cương.
Nó có thể hót thông luôn má»™t lúc ba mươi lần mà vẫn hay, ngưá»i nghe không thấy chán, vẫn cứ muốn nghe nữa.
Nhưng Hoà ng đế truyá»n để chim tháºt hót má»™t lúc.
Nhưng nhìn trước nhìn sau chẳng thấy chim tháºt. Thì ra trong lúc má»i ngưá»i mải mê nghe chim giả hót thì chim tháºt đã bay vá» chốn rừng xanh.
Hoà ng đế sá»ng sốt:
- Thế là thế nà o?
Quần thần tá» vẻ tức giáºn, kết tá»™i chim vong ân bá»™i nghÄ©a. CÅ©ng có ngưá»i an á»§i như váºy còn là may vì còn giữ được con hay nhất.
Thế là chim giả lại phải hót, có một bà i mà nó cứ hót đi hót lại đến mấy chục lần.
Quan chưởng nhạc hết lá»i ca tụng chim máy, quan quả quyết nó hÆ¡n hẳn chim tháºt, không chỉ vì nó có bá»™ lông đẹp mà chÃnh vì tà i nghệ cá»§a nó.
- Muôn tâu bệ hạ - quan chưởng nhạc trình lên Hoà ng đế - vá»›i con chim tháºt, chẳng ai biết được nó sẽ hót bà i gì; nhưng vá»›i con chim máy thì các bà i hót được sắp xếp theo má»™t tráºt tá»± nhất định, cứ mở máy các bà i sẽ lần lượt hót lên. Cứ việc tháo máy ra, xem các bánh xe sắp đặt thế nà o thì hiểu được cách chuyển động cá»§a máy và cách phát ra tiếng hót.
Má»i ngưá»i tán thà nh ý kiến cá»§a quan chưởng nhạc.
Hoà ng đế phán rằng phải để dân chúng được nghe chim máy hót, nên chá»§ nháºt quan Chưởng nhạc Ä‘em chim máy cho dân chúng nghe.
Dân chúng được nghe hoạ mi hót, ai cÅ©ng tấm tắc khen, sau má»—i bà i má»i ngưá»i lại chỉ tay lên trá»i, lắc đầu kêu "ồ"!
Nhưng có má»™t anh thuyá»n chà i nghèo, đã nhiá»u lần được nghe hoạ mi hót, lại nói như thế nà y.
- Khá hay đấy! Khá giống hoạ mi tháºt đấy! Nhưng nghe như còn thiếu má»™t cái gì ấy.
Váºy là chim tháºt đã ra khá»i hoà ng cung; chim máy được đưa lên địa vị độc tôn.
Ngưá»i ta đặt nó trên má»™t đệm gấm, bên cạnh giưá»ng ngá»±, xung quanh xếp đầy những bá»™i tinh, châu báu, và ng ngá»c là những thứ chim được ban thưởng. Nó được hoà ng đế phong cho chức tước cao quý. Vá» ngôi thứ lâm triá»u, chim được xếp hà ng đầu, bên trái, là thứ báºc cao nhất triá»u đình.
Quang chưởng nhạc viết má»™t pho sách mưá»i lăm chương ca tụng chim hoạ mi máy, lá»i lẽ uyên bác, cao siêu. Ai Ä‘á»c bá»™ sách ấy cÅ©ng gáºt gù tá» ra thông hiểu, để khá»i mang tiếng dốt nát.
Sau má»™t năm, Hoà ng đế ,triá»u thần, và cả nước Ä‘á»u thuá»™c lòng những bà i do chim máy hót. Ngưá»i ta có thể đồng ca vá»›i chim. Từ Hoà ng đế đến chú bé ngoà i phố cÅ©ng biết hót.
Rõ tháºt là hay!
Nhưng má»™t hôm, chim máy Ä‘ang hót cho Hoà ng đế nghe thì bá»—ng có tiêng kêu đánh sạch trong bụng chim. Dưá»ng như có cái gì bị gẫy, các bánh xe quay loạn xạ nghe xoà n xoạt, rồi chim ngừng hót.
Hoà ng đế truyá»n gá»i quan ngá»± y đến bắt mạch chữa cho chim. Nhưng quan ngá»± y từ chối vì không thuá»™c chuyên môn cá»§a ngưá»i. Triá»u đình phải cho gá»i má»™t thợ chữa đồng hồ đến. Anh thợ đồng hồ tháo tung cá»— máy xem xét nói rằng các bánh xe mòn nhiá»u, không có đồ thay; chỉ có thể lắp lại dùng tạm, má»—i năm chỉ được cho chim hót má»™t lần. Nghe tin thần dân cả nước bà ng hoà ng. Tiếng chim máy hót bây giá» nghe rèn rẹt, nhưng quan chưởng nhạc vẫn khăng khăng rằng tiếng chim máy hót vẫn du dương như trước.
Năm năm sau, nhân dân trong nước nghe má»™t tin dữ. Hoà ng đế muôn và n kÃnh yêu cá»§a há» lâm bệnh nặng, không cứu chữa được. Äình thần đã chá»n ngưá»i kế vị. Dân chúng nhá»›n nhác đến dinh quan thị lang há»i thăm tin tức.
Hoà ng đế tái ngắt, giá lạnh trong long sà ng. Văn võ bá quan tưởng ngưá»i đã băng hà rối rÃt, xun xoe quanh vị vua má»›i. Tróng khi đó thị vị và nữ tì vui chÆ¡i, thoả thÃch chuyện gẫu và uống nước chè.
Hoà ng đế đáng thương Ä‘ang hấp hối, ngưá»i chỉ còn thoi thóp thở.
Cảm thấy có váºt gì đè lên ngá»±c, ngưá»i mở mắt và nhìn thấy thần chết Ä‘ang cưá»i vá»›i ngưá»i. Thần chết đã lá»™t mÅ© miện cá»§a ngưá»i, má»™t tay cầm xạ kÃch má»™t tay cầm hoà ng kỳ. Từ các nếp mà n che quanh long sà ng ló ra những cái đầu lâu kỳ quái; có những cái trông gá»›m ghiếc, lại có những cái trông nhân từ. Äó là công đức và tá»™i lá»—i cá»§a Hoà ng đế hiện vá» trong khi thần chết đè nặng lên trái tim ngưá»i.
- Còn nhớ không? Nhà vua còn nhớ không?
Cái đầu lâu lần lượt há»i tá»™i nhà vua. Chúng kể ra không biết bao nhiêu là tá»™i, khiến nhà vua toát hết cả mồ hôi và kêu lên:
- Nhưng ta đâu có biết những chuyện ấy?
Rồi ngà i hô:
- Cá» nhạc lên! Khua trống cái lên! Ta không muốn nghe những lá»i ma quái nữa!
Mặt ma vẫn cứ trơ trơ, còn thần chết thì vẫn lắc lư cái đầu.
Hoà ng đế lại thét lên:
- Cá» nhạc! Cá» nhạc mau! Chim và ng thân yêu! Hãy hót Ä‘i! Hót lên! Ta sẽ ban thưởng cho ngưá»i và ng bạc, châu báu và chiếc bà i và ng. Hót lên! Hót lên Ä‘i!
Nhưng chẳng có ai vặn máy, nên chim cứ im lìm. Còn thần chết thì vẫn giương đôi mắt thao láo, trống hốc, nhìn chằm chằm Hoà ng đế.
Giữa lúc đó, từ ngoà i cá»a sổ nổi lên tiếng hót tuyệt vá»i. Chim hoạ mi bé nhỠđã từ rừng xanh bay vá» Ä‘áºu trên cà nh cây ngoà i vưá»n. Nghe tin Hoà ng đế ốm nặng, chim đã bay vá» mang lại cho ngưá»i nguồn sinh lá»±c bằng tiếng hót cá»§a mình.
Tiếng hót cá»§a hoạ mi vang lên, bóng ma tan dần, máu lại lưu thông trong huyết quản cá»§a nhà vua. Thần chết cÅ©ng phải lặng Ä‘i trước tiếng hót cá»§a hoạ mi, rồi lại khuyến khÃch:
- Cứ hót đi! Hoạ mi! Cứ hót đi!
- ÄÆ°á»£c! nhưng phải trao lại kiếm và ng và mÅ© miện cho Hoà ng đế!
Sau má»—i bà i hót cá»§a chim, thần chết lại trao trả má»™t bảo váºt. Chim tiếp tục hót, ca ngợi cảnh thanh bình nÆ¡i nghÄ©a trang đầy hoa thÆ¡m, cá» lạ. Thần chết không cầm ná»—i lòng mong muốn trở lại khu vưá»n cá»§a mình, đã hoá thà nh má»™t đám mấy trắng bay qua cá»a sổ và biến mất.
Hoà ng đế reo lên:
- Cảm Æ¡n chim! Cảm Æ¡n chim yêu quÃ! Ta đã nháºn ra hoạ mi rồi. Ta đã vô tình để chim ra khá»i hoà ng cung, váºy mà chim vẫn quay vá», lại giúp ta xua Ä‘uổi tà ma, cứu ta ra khá»i tay thần chết. Æ n ấy không bao giá» ta quên.
Hoạ mi đáp:
- Nhà vua ban thưởng cho chim nhiá»u rồi. Những giá»t nước mắt, nhà vua nhá» lần đầu tiên nghe chim hót, chim không bao giá» quên cảnh tượng ấy. Äối vá»›i má»™t ca sÄ©, không có và ng bạc châu báu nà o quý giá bằng. Bây giá» xin Hoà ng đế yên nghỉ để hoạ mi hót cho ngưá»i nghe cho mau bình phục.
Rồi hoạ mi lại hót, hoà ng đế lại thiếp Ä‘i trong giấc ngá»§ hồi sinh êm Ä‘á»m.
Lúc ánh bình minh chiếu qua cá»a sổ rá»i tá»›i long sà ng, nhà vua tỉnh giấc trong ngưá»i sảng khoái vô cùng. Chung quanh chẳng có ai đến hầu, vì há» yên trà vô nhà vua đã băng hà . Duy chỉ có hoạ mi vẫn má»™t mình lÃu lo bên cạnh Hoà ng đế.
Hoà ng đế bảo chim:
- Từ nay hoa mi luôn ở bên ta để hót cho ta nghe, còn con chi giả ta sẽ Ä‘áºp tan thà nh trăm mảnh.
Hoạ mi vội can:
- Xin nhà vua đừng là m như váºy. Chim máy đã là m hết sức cá»§a nó, nên giữ nó lại. Còn tôi, tôi không quen sống trong hoà ng cung. Xin nhà vua cho phép tôi vá» rừng, chiá»u chiá»u tôi sẽ bay lại đây, Ä‘áºu trên cà nh cây, trước cá»a sổ nà y để hót cho nhà vua nghe. Chim sẽ hót lên cuá»™c Ä‘á»i cá»§a những kẻ sung sướng nhưng cuá»™c Ä‘á»i cÅ©ng như cuá»™c Ä‘á»i cá»§a những ngưá»i Ä‘au khổ. Chim sẽ hót lên những Ä‘iá»u tốt cÅ©ng như những Ä‘iá»u xấu ngưá»i ta chung quanh nhà vua. Tiếng hót cá»§a hoạ mi bé nhá» nà y sẽ lá»t tá»›i những ngưá»i dân chà i nghèo khổ, cá»§a những nông dân bần hà n, đến táºn những nÆ¡i xa hoà ng đế và triá»u đình. Hoạ mi kÃnh trá»ng tấm lòng nhà vua hÆ¡n cả ngai và ng, mặc dầu ngai và ng là biểu hiện thiêng liêng.
Chim sẽ đến, sẽ hót, nhưng chỉ xin nhà vua má»™t Ä‘iá»u:
- Chim muốn xin gì trẫm cÅ©ng ban - nhà vua nói và đứng dáºy ghi chặt thanh kiếm nạm ngá»c quà và o ngá»±c.
- Chim chỉ xin bệ hạ má»™t Ä‘iá»u là đừng nói cho bất cứ ai biết rằng bệ hạ có má»™t con chim nhỠđã tâu lên cho bệ hạ biết tất cả má»i Ä‘iá»u. Như thế má»i việc sẽ êm đẹp.
Nói rồi chim cất cánh bay đi.
Lúc ấy triá»u thần bước và o. Há» yên trà hoà ng đế đã băng hà . Nhưng má»i ngưá»i sá»ng sốt thấy nhà vua đứng dáºy quay vá» phÃa há» mà phán rằng:
- Chà o các ngươi!
Last edited by quykiemtu; 18-11-2008 at 09:44 AM.
|