“Báo cáo, số Mười một có mặt!”
“Vào đi!”
Mười một đẩy cửa bước vào, thấy trong văn phòng có ba người, giáo quan ngồi trước bàn giấy, hai trung niên nhân mặc complet đen thẫm đang ngả lưng trên đi-văng.
Mười một hướng về giáo quan kính lễ: “Giáo quan, buổi tập đã hoàn thành, tôi đến báo cáo như căn dặn!”
Viên giáo quan quay sang hai người đàn ông: “Các vị chắc chắn chứ?”
Một người đứng dậy, gật đầu: “Là Tổ chức yêu cầu!”
“Được, Mười một, lại đây!”
“Tuân lệnh!” Mười một tiến lên mấy bước, dừng lại giữa phòng.
Giáo quan rời ghế đến bên cạnh hắn, chỉ vào người đàn ông to béo hơn một chút, giới thiệu: “Vị này là Lloyd trưởng quan...” lại chỉ sang người thứ hai: “Vị này là Vân Hải trưởng quan!”
Mười một hướng sang hai người, chào theo đúng nghi lễ. Giáo quan tiếp ngay: “Hai vị trưởng quan là người Tổ chức cử đến đón cậu!”
Mười một khẽ khựng người, song vẫn giữ im lặng.
Giáo quan trở lại chỗ ngồi, châm một điếu thuốc, thong thả: “Sắp tới Tổ chức có một nhiệm vụ, chỉ đích danh cậu tham gia. Bây giờ không cần hỏi, trên đường đi hai vị trưởng quan sẽ giải thích rõ cho cậu. Cũng không cần về lấy đồ, những thứ cần thiết đều đã được chuẩn bị. Kể từ lúc này, cậu thuộc quyền hai vị trưởng quan!”
“Rõ!” Mười một dõng dạc đáp, mặt vẫn không chút biểu cảm.
Lloyd và Vân Hải đứng dậy, chào viên giáo quan rồi lập tức ra khỏi phòng, Mười một lẳng lặng đi theo.
Đợi cho ba người khuất hẳn sau chỗ ngoặt cầu thang, viên giáo quan mới hít sâu một hơi thuốc, lẩm bẩm: “Vì sao phải dùng một thằng nhóc còn chưa tốt nghiệp chứ?”
*************
“Pừng... pừng... pừng!”
Chiếc trực thăng gầm rít, từ từ bốc lên khỏi cô đảo. Lloyd nhặt túi hành lý để sẵn trên ghế quẳng về phía Mười một, lạnh nhạt: “Đồ của cậu!”
Mười một mở túi, bên trong là hai bộ complet vải thường, một khẩu súng lục nhỏ và một con dao găm quân dụng.
Mười một sử dụng thành thạo tất cả các loại vũ khí cá nhân, nhưng hắn ưa thích “hàng lạnh” hơn “hàng nóng”, cảm giác sắc lẹm của dao bao giờ cũng khiến hắn hứng thú. Mười một rút con dao khỏi bao, cầm chặt trong tay. Tuy chỉ là một con dao quân dụng bình thường nhưng so với loại phát cho học viên trên cô đảo, rõ ràng vẫn đẳng cấp hơn nhiều.
Mười một nghịch dao một hồi mới đặt trở lại túi, đoạn hỏi: “Trưởng quan, xin nói rõ nhiệm vụ!”
Vân Hải lẳng lặng đưa hắn một sấp tài liệu, Mười một đón lấy, lật từng trang xem qua. Trong ảnh là một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi, tướng mạo đường đường, bên dưới là các thông tin liên quan...
Mười một đọc nhanh một lượt, biết người này tên gọi Dan Martin, quốc tịch Anh, đứng thứ 76 trong số một trăm người giàu nhất thế giới, tài sản không dưới bốn tỉ Bảng...
Đợi Mười một đọc xong gấp cuốn tài liệu lại, Lloyd nói ngay: “Nhiệm vụ của cậu là bảo vệ người này!”
“Bảo vệ ông ta?” Mười một hơi chau mày.
Vân Hải châm thuốc rít mạnh một hơi, nhả ra mấy vòng tròn khói rồi chậm rãi: “Nửa tháng trước Martin bị tấn công bởi một nhóm người không rõ thân phận, sau đó ông ta liên hệ với Tổ chức xin trợ giúp, đồng thời chi tiền thuê bốn vệ sĩ cao cấp của Tổ chức...” Y nhả liên tiếp mấy vòng khói mới nói tiếp: “Xét mối quan hệ lâu năm với Martin, Tổ chức quyết định tặng cho ông ta một vệ sĩ miễn phí, đó là cậu, rõ chưa?”
“Vì sao lại chọn tôi?”
Lloyd cười nhạt: “Tổ chức đã quyết định, đừng hỏi!”
“Rõ, thưa trưởng quan! Tôi có nên thay y phục bây giờ không?”
Vân Hải gật đầu: “Thay luôn ở đây đi! Xuống máy bay là cậy phải bắt đầu nhiệm vụ.”
“Tuân lệnh!” Mười một cởi bộ đồng phục học viên, nhanh chóng thay quần áo.
Người đẹp vì lụa, câu nói của cổ nhân quả không sai. Khí chất lạnh lùng cố hữu của Mười một cộng thêm sự đứng đắn của trang phục complet đã hoàn toàn lấp đi vẻ trẻ con của hắn, cộng thêm cơ thể dẻo dai qua nhiều năm khổ luyện, bây giờ trông Mười một chẳng khác nào một thanh niên thành thục vững vàng. Tuyệt không thể nhận ra gã thiếu niên trước mặt mới chưa đầy mười tám tuổi!
Sau gần một giờ bay trên biển, trực thăng bắt đầu tới gần đảo lớn. Mười một nhìn qua cửa sổ, hiếu kỳ ngắm thành phố phía dưới. Hắn từ nhỏ đã ở trong trại huấn luyện, căn bản chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Tuy trong giờ học có phát những phim tài liệu về thành phố nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nhìn ảnh trên màn hình, cảm giác hoàn toàn khác so với thực tế.
Trực thăng đáp xuống trên nóc một toà nhà cao tầng. Lloyd mở cửa nhảy xuống đầu tiên, Vân Hải khẽ vỗ vào vai Mười một, ra hiệu cho hắn mang theo trang bị.
Ba người theo thang máy xuống tầng mười tám. Đến lúc cửa thang máy mở vẫn không ai nói một câu, lẳng lặng bước về phía trước.
Đến ngoài cửa một gian phòng, Lloyd tự đẩy cửa bước vào, Vân Hải dẫn Mười một theo sau.
Sau cánh cửa là một văn phòng rộng, một người đàn ông trung tuổi béo tốt đang ngồi sau bàn giấy, Mười một nhận ra ngay chính là Martin trong tập hồ sơ kia, nhưng ông ta không chỉ có một mình...
Xung quanh Martin là bốn người, ba nam một nữ, tuổi chừng từ hai mươi đến ba mươi. Bốn người chia hai đứng hai bên Martin, tạo thành một hình bán cung vây lấy ông ta ở giữa. Mười một cảm thấy ngay sát khí ẩn hiện trên cơ thể đối phương, biết cả bốn đều là cao thủ...
Lloyd và Vân Hải dẫn Mười một bước đến trước bàn. Martin rít một hơi xì gà, đứng dậy đưa tay ra, cười: “Lloyd trưởng quan, Vân Hải trưởng quan, thật may là các anh đã đến. Ba phút nữa là chúng tôi phải đi.”
Lloyd và Vân Hải lần lượt bắt tay ông ta, Lloyd khẽ quay người, giới thiệu: “Ngài Martin, đây là người mà chúng tôi tặng miễn phí cho ngài, ngài cứ gọi là Mười một!”
Martin khựng người, chỉ tay vào Mười một: “Người này...?”
Vân Hải nhanh chân tiến lên trước một bước, gật đầu: “Ngài Martin yên tâm, Mười một là học viên xuất sắc nhất của khóa học. Tuy còn ít tuổi nhưng trình độ không tầm thường, ở những thời điểm cần thiết có thể phát huy tác dụng nhất định...”
Trên mặt Martin lập tức nở một nụ cười thân ái: “Đâu cần phải nói vậy, tôi còn không tin tưởng các anh sao? Mười một, sau này phải nhờ cậu nhiều đấy!”
Mười một bình thản gật đầu, vẫn không nói một lời.
Vân Hải tiếp tục giới thiệu cho hắn bốn người còn lại, nam nhân cao gầy đầu tiên bên trái có tên “Đao Thương”, người tiếp theo là “Tả Thủ”, người đầu tiên bên phải bộ dạng đằng đằng sát khí tên gọi “Sa Tướng”, người cuối cùng và cũng là nữ nhân duy nhất có một cái tên là lạ “Nhền nhện”!
Giới thiệu xong bốn người, Vân Hải chỉ vào Mười một: “Cậu ta tên Mười một, học viên chưa tốt nghiệp.”
Bốn người không hề lên tiếng, chỉ lẳng lặng liếc nhìn Mười một rồi trở lại tư thế đứng nghiêm, như thể dù người đến có là Tổng thống Mỹ cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Suốt thời gian huấn luyện, tất cả học viên đều mang số thay tên, sau khi tốt nghiệp chúng sẽ được Tổ chức gắn cho một cái tên. Tên hiệu này thường căn cứ theo khả năng cá nhân của người ấy mà có, bất cứ học viên nào cũng không có quyền tự lựa chọn tên gọi.
Ví dụ như... “Nhền nhện”…
Mười một liếc mắt nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp, tự hỏi không hiểu vì sao cô ta lại có cái tên như vậy? Có phải vì rất giỏi ám sát? Hay là vì ra tay rất độc ác? Hay là vì…
Trong đầu Mười một hiện ra ba chữ “Hắc quả phụ”. Đúng, độc nhất trong các loài nhện là Hắc quả phụ, sau khi giao hoan liền ăn thịt luôn bạn tình của mình. Chà, như thế thì hắn có cần phải đề phòng không...?
Dường như cảm thấy cái nhìn của Mười một, con ngươi Nhền nhện khẽ đảo về phía hắn, chỉ một thoáng rồi lạnh lùng thu mắt lại.
Ánh mắt Mười một tiếp tục đảo qua ba người kia, bốn cao thủ đúng là ai nấy đều có đặc điểm riêng, Sa Tướng người đầy sát khí, tạo cho người ta cảm giác rất khó gần. Tả Thủ thì đúng là danh hợp kỳ thực, bởi chỉ còn lại cánh tay trái. Có thể bằng chỉ một tay mà được liệt vào hàng ngũ tinh anh, thực lực người này thật không phải tầm thường!
Vẻ bề ngoài của Đao Thương ốm yếu gầy gò nhưng Mười một đã nhanh chóng phát hiện ra, hai bàn tay gã dày đặc những vết sẹo, hẳn phải là chuyên gia về binh khí lạnh... Nhền nhện thì lúc nào cũng lạnh lùng, nếu không phải lồng ngực thỉnh thoảng khẽ nhấp nhô thì có lẽ ai cũng tưởng cô ta là tượng sáp!
Trong lúc Mười một quan sát bốn người, Lloyd đã hoàn thành những bàn giao cuối cùng với Martin.
Martin bắt tay Lloyd, tươi cười: “Lloyd trưởng quan, rất cám ơn các anh. Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!”
Lloyd gật đầu: “Hợp tác vui vẻ!” Nhưng nét mặt vẫn lạnh như nước đá. Ánh mắt đầy ẩn ý của Vân Hải liếc qua Mười một, không nói câu nào, theo Lloyd quay người rời đi.
Martin bước lên trước bàn giấy, lần lượt đảo qua năm khuôn mặt, cuối cùng dừng lại tại Mười một.
“Kể từ hôm nay, các vị chính thức là vệ sĩ cận thân của ta!”
“Rập!” Năm người đồng loạt giậm chân chào.
Khuôn mặt phốp pháp của Martin chợt toét ra cười: “Sau này không phải câu nệ như thế, kẻo người ta tưởng ta đã thuê cả một đội quân mất!”
Năm người lập tức thu lại tư thế, khom người đồng thanh: “Vâng, ông chủ!”
Martin có vẻ rất hài lòng với sự nhanh nhẹn của họ, gật đầu: “Uhm, khá lắm!” Đoạn giơ tay trái nhìn đồng hồ, ra hiệu: “Chúng ta về trước, đến nhà ta sẽ phân công việc cho các vị!”
“Vâng, ông chủ!”
Martin mỉm cười, quay người bước ra ngoài.
Bốn vệ sĩ nhanh chóng tiến lên, tạo thành hình chữ điền bảo vệ Martin ở chính giữa. Chỉ có Mười một khẽ nhún vai, xách túi hành lý thong thả bước theo sau.
************
Chiếc trực thăng chở Lloyd và Vân Hải đã lơ lửng giữa không trung. Vân Hải rít một hơi thuốc, chợt hỏi: “Jimmy, anh nói xem, vì sao Tổ chức lại phá lệ sử dụng một học viên còn chưa tốt nghiệp?”
Lloyd đảo mắt nhìn Vân Hải, thản nhiên: “Tôi không biết. Quyết định của tổ chức, chúng ta cũng không thể hỏi nhiều!”
Vân Hải gật đầu, không nói gì thêm nữa, vừa nhả khói vừa nhìn toà nhà nhỏ dần sau lớp cửa kính trực thăng...