Táºp I: Cuá»™c Sống Vô Cùng
Khuê loạng choạng bước Ä‘i. PhÃa trước, xung quanh , đằng sau cô là bóng đêm dà y đặc hệt như cuá»™c Ä‘á»i nhá» bé cá»§a cô váºy. Khuê nấc lên má»™t tiếng. Không phải khóc mà mắt cứ cay xè. Cô ngồi thụp xuống ven đưá»ng, nôn thốc nôn tháo. Mệt rÅ© ngưá»i… Cô muốn gục xuống nhưng lý trà còn lại không cho phép, cô mệt má»i đứng dáºy, nhưng chân đã khịu xuống, cả ngưá»i cô đổ áºp xuống vệ cá», may mà không phải đám cá» lúc nãy. Khuê vẫn cố ngồi dáºy. Cô biết phÃa trước là công viên…
Khuê ngồi xuống má»™t chiếc ghế đá, ngước cổ nhìn lên trá»i. Chẳng thấy gì ngoà i má»™t mà u trăng trắng buồn thê lương. Khuê nhếch môi cưá»i khan. Ôi! Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a cô… Tá»± nhiên cÆ¡n buồn nôn lại kéo đến. Khuê lết lại gốc cây và ruá»™t thì quặn lên. Hôm nay cô đã uống khá nhiá»u rượu. Bá»n há» thi nhau chuốc cho cô đến say má»m… Những thứ vừa đắng vừa nồng, cay xè và đốt cháy cả ruá»™t gan…
Khuê tá»±a ngưá»i và o gốc cây và trượt ngưá»i xuống. Cô nhắm nghiá»n mắt lại, muốn ngá»§ nhưng không tà i nà o ngá»§ được. Mà con gái ai lại ngá»§ váºt vạ như thế nà y… Con gái? Khuê mở toang mắt… Có tiếng kêu gì đó vang lên, cô quá» quạng tay và chạm và o má»™t váºt nhá». ÄÆ°a lên táºn mắt, cô má»›i nháºn ra má»™t chiếc di động. Nó Ä‘ang kêu. Tháºt bá»±c mình. Khuê ấn mạnh nút tắt và nhét nó và o chiếc túi bên cạnh. Ngồi má»™t chút rồi cô lồm cồm bò dáºy, rồi lại loạng choạng ra khá»i công viên, mắt cô hướng vá» phÃa kà túc xá…
May mà vẫn nhá»› phòng mình, Khuê gõ tay và o cánh cá»a, mệt nhá»c chỠđợi. Mở cá»a cho cô không phải là Khanh mà là Sương Nhi. Chợt nhá»› ra hôm nay phòng chỉ còn lại hai đứa… Sương Nhi lắc đầu cà u nhà u:
- Hôm nà o mà y cũng thế à ?
Khuê lách ngưá»i và o. Cô vất chiếc túi và o góc giưá»ng, rồi cÅ©ng quăng ngưá»i xuống. Sương Nhi cau mà y nhìn. Cô vốn là ngưá»i sống ná» nếp và được nhồi nhét cái ý nghÄ© đó từ bé, cho nên cô không ưa cách sống cá»§a Khuê. Äã từ lâu, cô chẳng buồn khuyên nữa…
Äang định bước vá» giưá»ng mình, Sương Nhi nghe thấy tiếng kêu như là chuông Ä‘iện thoại. Cô quay lại nhìn. Khuê Ä‘ang quá» tay và túm lấy cái túi vất xuống đất. Giá»ng Khuê là u bà u:
- Coi giùm nó cái. Bảo nó im đi!
Nhi tò mò nhặt túi lên. Chiếc Ä‘iện thoại lạ hoắc Ä‘ang nhẫn nại kêu. Cô mở máy và đưa lên tai nghe thá».
Má»™t giá»ng nam trầm vang lên vá»™i vã;
- Xin lá»—i… Äây có phải số Ä‘iện thoại 0912345678 không?
- Tôi… tôi không rõ lắm…
- Váºy thì đúng rồi! - Giá»ng ngưá»i con trai gấp gáp - Tôi là chá»§ cá»§a chiếc Ä‘iện thoại nà y. Cảm Æ¡n cô đã nhặt giúp tôi.
- Æ â€¦
- Tôi có thể xin lại? Và tôi sẽ…
Sương Nhi biết anh ta nói gì, cô quay qua nhìn Khuê. Giá» có há»i thì con nhá» cÅ©ng chẳng biết gì nữa. Cô nói nhẹ:
- Tôi sẽ trả lại anh. Nhưng giỠnà y thì… muộn quá rồi. Có thể để sáng mai được không?
- À… vâng vâng… Cảm Æ¡n cô nhiá»u. Váºy mai tôi có thể gặp cô ở đâu?
- Anh đến cổng trưá»ng Bách Khoa đợi tôi nhé? Tầm 9 giá» tan há»c tôi sẽ ra. Lúc đó có gì anh cứ gá»i và o số nà y.
- Vâng, cảm ơn cô… Chà o cô nhé. Hẹn gặp lại!
Sương Nhi thừ ngưá»i ra suy nghÄ©. Liệu cô là m thế có đúng hay không? Cô có phải là ngưá»i nhặt được chiếc Ä‘iện thoại đâu? Nhưng mà Khuê chắc nó cÅ©ng chẳng quan tâm. Kệ Ä‘i…
Suy nghÄ© thế rồi Nhi Ä‘i ngá»§. Cô qua xem Khuê đã ngá»§ chưa. Ngưá»i con bé nồng mùi rượu khiến cô muốn nôn. Bước lùi lại má»™t bước, Nhi lặng lẽ lắc đầu. Năm cuối cùng rồi mà Khuê không giữ được mình ư? Ngà y trước Khuê đâu có thế dù Khuê cÅ©ng có nghịch có ngổ ngáo chút Ãt? Sương Nhi chẳng thể nà o hiểu nổi…
Sáng hôm sau, Nhi dáºy sá»›m và chá» Khuê dáºy. Khoảng 7 giá» con bé má»›i ngái ngá»§ bò ra khá»i giưá»ng. Khuê nhìn Nhi, nhÃu mà y há»i:
- Có chuyện gì à ? Sao không Ä‘i há»c ?
Nhi đưa ra chiếc điện thoại, Khuê tròn mắt:
- Sao lại đưa tao? Ở đâu ra váºy?
- Hôm qua mà y mang vỠmà …
Khuê lắc đầu:
- Không nhớ! Tùy mà y xỠlý. Tao tắm đây.
Khuê bá» và o trong nhà vệ sinh mặc cho Nhi đứng lại vá»›i sá»± bá»±c tức trong ngưá»i. Nhi vÆ¡ vá»™i túi sách và bá» Ä‘i. Váºy thì chẳng cần kể chuyện tối qua cho nó nghe nữa. Nó chẳng biết quan tâm tá»›i ai ngoà i bản thân mình cả. Tháºt đáng ghét quá Ä‘i thôi…
Äúng 9 giá», Nhi đến cổng trưá»ng. Cô ngó dáo dác tìm kiếm. Chẳng thấy ai ngoà i má»™t thanh niên Ä‘ang ngồi hút thuốc bên chiếc xe cồng ká»nh. Thấy Nhi nhìn, anh ta bước lại gần, bá» chiếc kÃnh mà u ra khá»i mắt và mỉm cưá»i:
- Cô là cô gái hôm qua?
Nhi gáºt đầu. Ngưá»i thanh niên lại cưá»i tươi hÆ¡n nữa:
- Tốt quá. Cảm Æ¡n cô trước. Tôi má»i cô Ä‘i uống chút gì đó nhé? Äể cám Æ¡n cô giúp tôi mà ?
Nhi định từ chối, nhưng nhìn và o đôi mắt anh ta thì cô không thể nà o từ chối được. Anh ta có đôi mắt nâu sáng , như biết nói và rất đỗi chân thà nh. Nhi đã cùng anh ta đến một quán nước khá lịch sự. Khi ngồi đối diện với anh ta, Nhi cũng chưa hết bà ng hoà ng. Sao cô lại có vẻ dạn dĩ thế?
- Tôi là Phương. Còn cô?
- Dạ… em là Sương Nhi.
- Chà ! Tên hay tháºt. Hạt sương nhá», cô dá»… thương như váºy đấy!
Trái tim Nhi nhói lên má»™t cái. Cô khẽ cúi đầu, hai má muốn nóng bừng lên. Cô nghe Phương há»i cô gì và anh đã tá»± kêu cho cô cốc nước am, còn anh là tách cà phê nóng. Nhi Ä‘oán anh là ngưá»i độc Ä‘oán, nhưng vẻ độc Ä‘oán dá»… thương và gần gÅ©i.
- Tôi hình như đánh rÆ¡i Ä‘iện thoại ở công viên Thống Nhất khi và o đó ngồi nói chuyện vá»›i bạn. Tháºt ra nếu như không vì nó chứa nhiá»u số Ä‘iện thoại cá»§a bạn bè và đối tác là m ăn thì tôi cÅ©ng chẳng nhá»c công tìm kiếm… TÃnh tôi hay quên lắm…
Nhi ngẩng lên , nhỠnhẹ:
- Có gì đâu ạ. Nếu không phải là em thì sẽ có ngưá»i khác thôi.
Phương khẽ cưá»i. Anh thấy cô gái nà y tháºt nhút nhát. Cô ta dá»… thương như má»™t con mèo nhá», mà cÅ©ng giống như má»™t công chúa đà i các nữa. Anh chợt muốn tìm hiểu vá» cô, muốn là m quen má»™t chút…
- Nhi há»c ở đây à ?
- Vâng.
- Con gái há»c Bách Khoa giá»i lắm đó. Em há»c năm mấy rồi?
- Em năm nay ra trưá»ng…
Phương kêu lên, giá»ng trêu đùa:
- Trông con nÃt thế mà sắp Ä‘i là m rồi cÆ¡ à ? Giá»i quá ta?
Nhi báºt cưá»i. Gương mặt cô sáng lên, xinh đẹp dịu dà ng. Phương biết rằng cô gái trước mặt mình là má»™t cô gái giản đơn rồi, nhưng vá»›i bản tÃnh Ä‘a tình, anh vẫn muốn … có thêm cô nữa. Má»™t chiến dịch chinh phục được hiện nhanh trong đầu. Phương lấy giá»ng tha thiết má»i Nhi Ä‘i ăn trưa… và hình như chẳng có cô gái nà o từ chối nổi anh.
VÅ© trưá»ng New Century vá»›i má»™t thứ nhạc bốc lá»a mạnh mẽ. Trên sà n nhảy, các vÅ© nữ cùng vá»›i khách nhảy Ä‘iên cuồng. Phương nhăn mặt, anh đưa ly rượu lên môi uống cạn. Cương ngồi bên cạnh Ä‘ang ba hoa đủ thứ…
- Mà y Ä‘i công tác hai tháng, có nhiá»u sá»± kiện lắm đấy. Có má»™t em nhảy mê ly luôn, xinh hÆ¡n hoa háºu, nhưng kiêu kỳ ngạo mạn chẳng kém.
- Tên gì? - Phương nhếch môi há»i
- Lệ Huyá»n. HÆ¡n em Huyá»n Thảo hồi trước nhiá»u. Hai tháng qua, em là m mưa là m gió chốn nà y. Chẳng có thằng nà o động được và o em… Lão Hưng còn chịu nữa đó.
- Mà y nữa chứ? -Phương nheo mắt với Cương. Vẻ kẻ cả của anh là m Cương tức ứa hơi, nhưng vẫn giả lả:
- Ừ… Nhưng tao nghĩ mà y sẽ khiến con bé đó gục thôi. Giống như em …
Phương hiểu Cương định nói đến ai, nhưng anh phẩy tay vẻ như không quan tâm. Chuyện nà y anh biết Cương vẫn còn… cay anh lắm. Cương đã rất thÃch cô vÅ© nữ Huyá»n Thảo nhưng vì cô ta mê cái vẻ ngoà i cá»§a anh hÆ¡n nên từ chối Cương để chấp nháºn là m ngưá»i tình má»™t tuần cá»§a anh…
- Mà y thấy sao?
Phương nheo nheo mắt lần nữa, ra chiá»u ngẫm nghÄ©:
- Mà y cay cô ta lắm à ?
Giấu vẻ bối rối và o trong, Cương cưá»i tướng lên :
- Äâu ai … ghét nổi ngưá»i đẹp ấy cÆ¡ chứ? Mà kìa… em ra đấy!
Phương dù không muốn cÅ©ng phải quay ra nhìn. Và anh nháºn thấy hầu hết cánh đà n ông cÅ©ng Ä‘ang nhìn theo cô vÅ© nữ mặc chiếc váy dà i mà u Ä‘en tuyá»n Ä‘ang nhảy má»™t mình trên sà n. Cô ta có vẻ đẹp cuốn hút kỳ lạ. Phương không nhìn rõ mặt, nhưng nhìn cô ta nhảy lòng anh tá»± nhiên cảm thấy xôn xao.Thân hình mảnh mai lả lướt theo Ä‘iệu nhạc. Cô ta hệt như má»™t cô tiên nữ…
Chỉ má»™t lát, đám đà n ông đủ các loại tuổi ùa ra sân để có thể được gần ngưá»i đẹp. Phương quay và o vá»›i ly rượu cá»§a mình, tá»± dưng anh nhếch môi cưá»i khẽ.
Cương quan sát Phương và biết rằng Phương chắc chắn đã bị thu hút rồi. CÅ©ng giống như anh, khi má»›i nhìn thấy cô ta lần đầu tiên, anh như bị sét đánh và sau đó anh cố tình lao và o cô ta như má»™t cô thiêu thân… Chẳng có tác dụng vá»›i cô ta, Cương đã Ä‘iên lên vì sá»± thá» Æ¡ ấy. Nhưng chắc chắn đối vá»›i những tay ăn chÆ¡i như Phương, Cương tin rằng bá»n há» chẳng coi vÅ© nữ ra gì nhưng bá» tiá»n ra để có vÅ© nữ dù chỉ má»™t đêm thì không bao giá» hạn chế…
- Nghe ông chủ nói cô ta… chưa qua tay ai đâu. Ra giá rất cao đấy!
- Bao nhiêu?
-Tao không biết!-Cương nhún vai-Ông chá»§ bao rằng cô ta ngay lúc đầu đã tuyên bố : sẽ có má»™t ngà y cô ta ra giá cho mình. Nhìn bá»n kia kìa chắc chắn Ä‘ang chá» ngà y đó đó.
Phương nhìn ra và cảm thấy ghê tởm. Anh chưa thấy loại gái nhảy nà o kiêu căng như thế. Là m cái nghá» nà y rồi mà còn tá»± ra giá cho mình ư? Chẳng lẽ thấy mình đẹp là có thể là m "sao" chăng? Phương ngoắc má»™t tay bồi bà n lại: - Gá»i ông chá»§ giùm chút.
- Dạ.
Cương hÆ¡i nheo mà y. Anh đã từng thấy kiểu chÆ¡i ngông ngút trá»i cá»§a Phương rồi, nhưng lần nà y thì không biết thế nà o.
Ông chá»§ Ä‘i ra, ông ta cưá»i tươi như thể sắp sá»a gặp được và ng:
- Chà … Cáºu Hoà ng , lâu quá không ghé chá»— tôi…
- Cô Lệ Huyá»n bao nhiêu?
Là m vẻ ngạc nhiên, ông ta nheo mắt:
- Cáºu coi lại chứ… cô ta chưa có giá…
- Äừng đùa tôi! - Phương hÆ¡i gắt- Tôi biết tá»ng rằng cô ta đã ra giá rồi., nhưng ông còn để đó để nhỠđúng không? Bao nhiêu?
Nhìn Cương và Phương một chút, ông ta thủng thẳng đáp:
- Năm mươi triệu chỉ một đêm thôi.
- Cái gì? Äiên à ? - Cương kêu lên- Cô ta là ai váºy chứ?
- Váºy đấy! - Ông chá»§ mỉm cưá»i, nhún vai- Cô ta là cây kiếm tiá»n cá»§a tôi mà . Không cần cái đêm ấy cÅ©ng quá đủ rồi. Thôi, chà o hai cáºu nha. Chúc vui vẻ!
- ÄÆ°á»£c. Tôi đồng ý.
Cương tròn mắt nhìn Phương. Vẻ mặt lạnh lùng cá»§a Phương là m anh thấy gai gai. Ông chá»§ vÅ© trưá»ng không quay lại, nhưng nói sang sảng:
- Tối nay cáºu sẽ có cô Lệ Huyá»n.
Tiếng cưá»i cá»§a ông ta hòa cùng tiếng nhạc. Cương lắc đầu. Bá» ra năm mươi triệu chỉ vì má»™t vÅ© nữ… Quả là ngông hết sức! Phương quay ra nhìn Lệ Huyá»n. Cô ta vừa nhảy vừa uống má»™t ly rượu, đầu hất cao đầy quyến rũ…Thi thoảng cô ta cưá»i. Những nụ cưá»i ấy là m cô ta đẹp gấp trăm lần. Phương gá»i thêm má»™t ly rượu và nhâm nhi chỠđợi. Anh không hiểu sao sau Huyá»n Thảo anh lại có thể thÃch má»™t vÅ© nữ nhanh đến như váºy. Cảm giác nà y chắc cÅ©ng sẽ qua nhanh như vá»›i Huyá»n Thảo thôi. CÅ©ng có thể cô ta đã chạm và o "lòng tá»± ái đà n ông" cá»§a anh vá»›i cái kiểu kiêu căng không nên có ở má»™t cô vÅ© nữ như thế. Cô ta sẽ phải trả giá vá» sá»± kiêu căng nà y…
- Ông là ngưá»i đã … mua tôi đêm nay?
Phương ngẩng đầu lên. Cái giá»ng nói thanh thoát ấy là m bừng tỉnh má»i thứ quanh anh, dù lá»i nói sá»— sà ng trần trụi. Phương khẽ gáºt đầu. Lệ Huyá»n chà o Cương và ngồi xuống chiếc ghế cạnh Phương, cô nói nhẹ:
- Ông chá»§ bảo vá»›i tôi rằng có cáºu Hoà ng đã là m theo yêu cầu cá»§a tôi … Tôi tháºt không ngá» lại nhanh như thế…
Cương cợt nhả:
- Vì cô em đẹp quá… Ai cầm lòng cho nổi?
Lệ Huyá»n nhếch môi cưá»i:
- Tôi biết pháºn mình mà … Äá»i ngưá»i con gái chỉ có má»™t lần chẳng lẽ lại không được chút vinh quang? Äà n ông các ông không hiểu được đâu… Mà thôi… tôi chán nhảy rồi, tôi sẵn sà ng theo ông Hoà ng đây.
Phương đứng dáºy. Anh vá»›i cái áo vét vắt ở thà nh ghế và lững thững bá» ra ngoà i. Lệ Huyá»n theo sau. Cô cÅ©ng chẳng vá»™i và ng gì. Cuối cùng cÅ©ng là thế. Má»™t kết thúc buồn cho má»™t cuá»™c Ä‘á»i buồn… Nhưng đổi lại cô sẽ có năm mươi triệu… cho Minh Quân . Có cứu sống được Quân không? Câu há»i ấy day dứt cô đến xé lòng. Dù có phải chết cÅ©ng phải bám lấy tia hy vá»ng cuối cùng để Quân sống…
Bước và o trong xe ô tô vá»›i Hoà ng, Huyá»n thầm chua chát cho cuá»™c Ä‘á»i mình. Bắt đầu từ đây chấm dứt quãng Ä‘á»i trong sáng cảu má»™t ngôi sao khuê nhá» bé… Ai bắt mẹ lại đặt cho cô cái tên Lệ Khuê để bây giá» ngôi sao Khuê đó trà n ngáºp nước mắt đắng cay?
Phương cau mà y khi thấy Lệ Huyá»n lầm lỳ Ãt nói. Lần trước khi Huyá»n Thảo theo anh, cô ta luôn rÃu rÃt như chim sÆ¡n ca váºy. Như thế cÅ©ng là m cho ngưá»i đối diện đỡ bá»±c bá»™i…
- Cô không há»i tôi sẽ đưa cô Ä‘i đâu ư?
- Chẳng có gì quan trá»ng. Vá»›i tôi kết quả vẫn thế mà .
Không có sá»± chua chát trong đó nhưng cÅ©ng chẳng có cảm xúc gì. Gương mặt cá»§a cô ta giống như má»™t pho tượng vô cảm… Phương tá»± nhiên muốn là m má»™t cái gì đó để cô ta phải Ä‘au đớn… Cô ta Ä‘ang tá»± biến anh thà nh má»™t kẻ Ãch ká»· và xấu xa chăng?
Phương dừng xe trước má»™t khách sạn lá»›n cá»§a Hà Ná»™i. Dù sao thì anh cÅ©ng chẳng có thói quen Ä‘em vÅ© nữ vá» nhà … đã bá» tiá»n ra thì bá» cho trót. Anh hÆ¡i cay độc khi nghÄ© đến chuyện sẽ hà nh hạ Huyá»n cho đỡ cÆ¡n tức giáºn vô cá»› bên trong lòng.
Huyá»n thì vẫn bình thản. Cô chá» Phương cho xe và o gara rồi bước theo anh và o trong, kiên nhẫn chá» anh đặt phòng. Phương kéo mạnh tay Huyá»n đến ná»—i cô ngã chúi và o anh khi bước lên cầu thang. Huyá»n ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt lạnh lẽo vô cảm… Phương nhún vai:
- Cô biết đấy… Năm mươi triệu… cũng lớn lắm chứ?
- Vâng. Nếu tôi là anh thì tôi chẳng thèm vứt tiá»n Ä‘i như thế.
Phương ngừng lại, nâng cằm cô lên, khẽ lắc đầu:
- Chưa đến lượt cô dạy tôi, nghe chưa?
Huyá»n quay mặt Ä‘i, cô bước nhanh lên má»™t bước. Trong lòng cô cồn lên má»™t ná»—i Ä‘au không tên. Tháºt cay đắng, bẽ bà ng là m sao!
Phương bước ra khá»i phòng tắm. Anh mặc má»—i bá»™ đồ tắm bằng vải bông, tóc thì ướt sÅ©ng. Anh tìm mãi mà chẳng thấy khăn lau đâu… tháºt cái khách sạn chết tiệt! Lầm bầm chá»i rá»§a, Phương ngồi xuống giưá»ng. Anh hất tóc qua má»™t bên, cảm thấy ná»—i khó chịu vẫn tăng lên…
- Äể tôi giúp anh…
Phương ngước đầu . Huyá»n hÆ¡i cưá»i, trên tay cô là chiếc khăn bông trắng. Cô đã thay má»™t bá»™ váy ngắn mặc ở nhà , trông nhẹ nhà ng như má»™t con chim nhá». Anh khẽ kéo cô lại gần mình. Huyá»n chỉ lặng lẽ lau tóc cho anh. Hà nh động nhẹ nhà ng như cá»§a má»™t cô gái Ä‘ang yêu thương ngưá»i mình yêu lắm váºy. Bao nhiêu bá»±c bá»™i trong anh tan biến hết. Lòng anh băn khoăn tá»± há»i: " Cô ta là ai?"
- Tóc anh mượt tháºt… mà cÅ©ng Ä‘en nữa.
- Cô nghÄ© váºy à ?
Huyá»n cúi xuống… Cô nhẹ nhà ng ngồi cạnh Phương, tá»± nhiên nâng tay anh lên , vẻ chăm chú:
- Tay anh là tay cá»§a ngưá»i là m bà n viết đúng không?
- Ờ…
Phương hÆ¡i lÆ¡ đãng trả lá»i. Anh Ä‘ang chá» xem cô sẽ là m gì tiếp. Bây giá» cô ta tháºt sá»± đã linh hoạt hÆ¡n lúc trước nhiá»u.
- Bà n tay to… chắc chắn sẽ che chở cho nhiá»u cô gái.
Phương nhướng mắt lên:
- Thế à ? Tôi không nghĩ thế… Lo cho mình … cô là đủ rồi.
Anh kéo Huyá»n và o lòng. Lòng Huyá»n như chao Ä‘i. Má»i thứ sẽ chấm dứt ở đây… Nhưng chẳng lẽ lại như thế? Cô muốn vùng ra nhưng rồi lại lÆ¡ mÆ¡ trong nụ hôn nhẹ nhà ng cá»§a Hoà ng. Hãy coi đây như má»™t chuyện lãng mạn xảy ra trong cuá»™c Ä‘á»i mình. Giống như những chuyện êm Ä‘á»m hồi nhá» váºy, ngưá»i con trai nà y có thể … sẽ chẳng đáng ghét như mình nghÄ©. Anh ta Ä‘ang giúp mình ấy chứ nhỉ? Minh Quân sẽ sống! NghÄ© đến chuyện đó lòng Huyá»n thanh thản lạ. Cô âm thầm nuốt nước mắt… để cho má»™t ngưá»i đà n ông xa lạ Ä‘i và o Ä‘á»i mình…
Khi thức dáºy, Phương đã thấy Huyá»n quần áo chỉnh tỠđứng cạnh cá»§a sổ. ánh sáng trà n ngáºp phòng… Huyá»n cÅ©ng như Ä‘ang lẫn và o ánh sáng. Lúc cô quay lại, Phương chợt bà ng hoà ng… Huyá»n đẹp mê hồn.
- Váºy là …xong, đúng không?
Phương bị lôi ra khá»i thế giá»›i ảo tưởng bắng cái giá»ng thanh tao nhưng lạnh lẽo ấy. Anh nháºn ra má»™t thá»±c tại đáng buồn… Cô ta là má»™t vÅ© nữ, còn anh… đã mua cô ta vá»›i má»™t giá ngông cuồng!
Phương hất chăn ra, anh thấy Huyá»n vá»™i vã quay Ä‘i. Hừm, còn bà y đặt ngượng ngùng nữa?
- Cô muốn tiá»n như thế nà o?
Không ngại ngùng nữa, Huyá»n thản nhiên:
- Tiá»n mặt.
- Hiện giá» tôi không có đủ! - Phương nhún vai, vừa mặc đồ vừa nói- để tôi gá»i qua cho ông chá»§ cá»§a cô được không? Không há» hấn gì chứ?
- Thế nà o cũng được. Nhưng là m ơn nhanh cho.
- Cô có nghĩ rằng cái giá … quá cao không?
Huyá»n quay phắt lại, cô giáºn run ngưá»i. Phương chiếu tia mắt lạnh lẽo và o Huyá»n.
- Tháºt ra… cô chẳng có gì là hấp dẫn cả!
- Bởi vì lần đầu mà ! - Huyá»n chua chát- Tôi cứ tưởng lần đầu cá»§a tôi sẽ… tuyệt diệu hÆ¡n cơ….
Phương trừng mắt. Anh cưá»i nhạt:
- Cô giá»i lắm… Nhưng sẽ chẳng có lần sau để kiêu ngạo đâu.
Cả hai chia tay nhau khi rá»i khách sạn. Khuê lặng lẽ bước trên v** hè, mặc cho xung quanh ồn à o náo nhiệt. Cô Ä‘ang nghÄ© đến chuyện tối nay tá»›i vÅ© trưá»ng lấy tiá»n và chấm dứt công việc…đau buồn đó. Hôm qua, giá»›i hạn cuối cùng đã bị đứt tung. Khuê chẳng thể tiếp tục cái công việc mà ngưá»i khác coi là nhÆ¡ nhá»›p đó…