Khuê theo Phương lên tầng trên, trên tầng có hai phòng. Một là phòng làm việc với rất nhiều sách được xếp một cách gọn gàng trên giá. Anh ta hình như có vẻ ưa thích những quyển sách dày và cổ điển. Phân nửa số sách là bằng tiếng Anh. Khuê hơi m**** mai khi nghĩ rằng anh ta chỉ trưng ra vậy thôi, chứ kiểu ăn chơi vậy thì còn đâu thì giờ mà đọc sách? Phòng bên cạnh là phòng ngủ. Rất rộng với không gian ấm áp của một thứ màu xanh nhạt. Nhưng chỉ khi nghĩ đến chuyện Phương và cô phải ở đây thì Khuê hết thích ngay.Tránh cái nhìn dò xét của Phương, Khuê lơ đãng mở cửa tủ quần áo. Hắn ta có rất nhiều quần áo. Con trai mà đỏm dáng quá đi mất…
Tiếng Phương nhỏ nhẹ ở đằng sau:
- Cô sẽ không cần phải mang số quấn áo của cô đến đây đâu. Tôi không thích chúng. Chốc nữa chúng ta sẽ đi mua.
Khuê quay lại, nhìn lặng lẽ vào Phương . Anh nhún vai. Anh ta khinh thường cô đến là cùng. Chỉ tưởng cô có toàn những bộ đồ hở hang, rẻ tiền hay sao? Mà mặc kệ anh ta, chẳng cần giải thích cho người mà mình sẽ chẳng phải chung sống suốt đời…
Phương đưa Khuê lên tầng ba. ở đây có ban công rộng và đặt một bộ bàn ghế mây sang trọng giữa những giò phong lan đủ loại. Khuê buột miệng khen;
- Đẹp thật nha! Anh chăm sóc những giò phong lan này?
Phương nhìn vào một giò phong lan đang he hé nụ, mỉm cười:
- Không hẳn. Chỉ khi nào có thời gian tôi mới chăm sóc chúng được thôi. Cô có thích chúng không?
Khuê quan sát hết một lượt, cô cười cười;
- Tôi thích hết các loại hoa có màu tím nhạt. Đối với tôi, loài nào cũng đẹp cũng đáng trân trọng cả.
Phương hơi lặng đi một chút. Anh phát hiện ra cô gái đứng trước mặt anh không còn gai góc nữa. Cô ta đã mở lòng ra một chút với anh và trở nên dễ thương vô cùng. Anh chỉ cho cô các loài hoa quanh đó, và đến khi cô kêu đói thì anh mới đưa cô xem nốt căn phòng còn lại. Sau đó cả hai mới đi ăn. Phương đưa Khuê đến một nhà hàng gần đó. Anh gọi đủ các món như một bữa tiệc thịnh soạn. Khuê ăn vui vẻ. Cô gần như quên đi hoàn cảnh hiện tại của mình. Cô vô tư chọn lựa đồ. Hiếm có lần nào được vào shop mua đồ lại chẳng mất tiền. Cô cứ chọn, từ đồ mặc ở nhà đến đồ đi dã ngoại. Phương kiên nhẫn đưa cô đi chọn lựa và đôi khi còn góp ý kiến.
Khi về nhà thì đã hơn mười một giờ. Khuê mệt phờ người. Cô ngã ra giường mặc cho những túi đồ Phương vừa mang lên. Phương hỏi với vẻ quan tâm:
- Em mệt lắm hả? Nằm một chút rồi đi tắm đi, sẽ sảng khoái hơn đó.
Khuê nhắm mắt lại, giọng cô hiền từ hẳn:
- Anh cũng nghỉ đi…
Phương ngồi xuống giường. Im lặng ngắm Khuê. Khuôn mặt cô hơi hồng lên một chút, đôi mắt với rèm mi cong khẽ lay động. Phương bỗng có ý định muốn hôn lên đôi mắt đó một nụ hôn, nhưng anh quay đi. Anh đứng lên, trầm giọng:
- Anh đi tắm trước đây!
Khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Khuê mới mở mắt ra. Trong lòng cô bâng khuâng một cảm xúc lạ lùng. Cứ như cô và anh ta là đôi vợ chồng mới cưới vậy. Khi ở trong shop quần áo, chị bán hàng đã nói thế làm cô ngượng chín mặt. Chẳng hiểu anh ta nghĩ gì mà lại mỉm cười tủm tỉm?
Khuê bật dậy, cô với lấy điện thoại trên bàn, và gọi cho Khanh. Khi nghe thấy giọng Khanh, cô gấp gáp nói:
- Khanh đó hả? Khuê đây. Tao đã kiếm được việc làm thêm rồi… nhưng hơi rắc rối bởi người ta bắt ở nhà người ta. Sao? ừm, một bà già khó tính , có một cô cháu học lớp 12, bà ta muốn tao dạy kèm các buổi tối trong tuần. Buổi sáng tao vẫn làm ở chỗ công ty mà…Ngày mai mẹ tao xuất viện rồi, nhớ đến đó nhé. Bye!
Đặt chiếc điện thoại xuống, Khuê bần thần cả người… Khanh à, làm gì có một bà già khó tình nào? Xin lỗi vì đã nói dối mày… Tao không muốn mày biết tao khốn khổ thế nào thôi. Mày sẽ khóc mất Khanh à…
Khuê uể oải ngồi dậy. Cô lấy bộ quần áo vừa mới mua, mang xuống nhà tắm tầng dưới . Cô thật không muốn dùng chung đồ gì với người cô ghét… kể cả cái nhà tắm. Ngẫm nghĩ mãi mà chẳng được gì thêm, Khuê mệt mỏi bước ra khỏi nhà tắm. Phương đang lục tủ lạnh, tìm lon bia lạnh. Khuê hỏi trống không:
- Có máy sấy tóc không?
Phương lắc đầu. Khuê làu bàu:
- Thế anh làm thế nào để tóc khô?
- Tôi thích tự nhiên. Dù gì thì tôi chẳng bao giờ đi ngủ khi vừa mới gội đầu xong cả. Cô uống chút gì chứ?
Khuê chà mạnh chiếc khăn vào mái tóc đang ướt, không nói gì. Phương nhún vai, bỏ ra khỏi nhà bếp. Nghe rõ bước chân anh ta đang lên cầu thang, Khuê thở dài. Cô không còn nghĩ được gì nữa cả. Cô cần tiền, và cô phải đánh đổi nó…
Nửa đêm, Khuê mới trở lại phòng. Phương đã nằm ngủ từ lúc nào. Anh ta ngủ ngon lành như thể chẳng có gì xảy ra, trong khi Khuê quá lo lắng. Thầm cười mình, Khuê se sẽ nằm xuống bên cạnh. Chui được vào chăn rồi, Khuê mới thấy nhẹ nhàng quá. Cô không cảm thấy con người bên cạnh kia xa lạ chút nào. Hình như đó cũng là một điều kì lạ…
Đang thiu thiu ngủ, Khuê giật mình bởi một cánh tay choàng qua người cô. Suýt nữa thì Khuê đã hét lên, cô gượng người quay lại nhìn. Phương vẫn vô tư ngủ, trên môi anh còn nở một nụ cười nhẹ. Dưới ánh đèn ngủ, Khuê thấy được gương mặt anh ta như gần gũi hơn. Hơi thở rất gần và nhẹ của anh làm Khuê thấy lạ lùng. Khuê hơi nhích lại, cảm thấy ấm hơn một chút. Cô bật cười nho nhỏ khi Phương nhăn nhăn mặt. Cô giật mình khi Phương siết vòng tay và nói nhỏ:
- Ngủ đi!
Khuê rúc đầu xuống chăn và nhắm mắt lại. Giấc ngủ đến nhanh hơn cô tưởng rất nhiều.
Phương trở mình và cảm thấy tay mình nằng nặng, anh mở mắt… Bên cạnh anh, Huyền đang ngủ ngon lành, tay để trước ngực … như thủ thế. Trời đã gần sáng. Phương lặng lẽ ngắm Huyền, ngạc nhiên khi bản thân mình không hề có cảm giác muốn chiếm hữu…Hơi nhích người lên một chút để có thể nhìn rõ khuôn mặt Huyền hơn, Phương chợt nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong những ngày sắp tới. Huyền chắc gì đã chấp nhận anh như một… người bạn trai? Cô đã chứng tỏ mình là người cố chấp rồi. Những ngày sắp tới… liệu có bão tố xảy ra?
Huyền hơi co người, khuôn mặt cô ửng hồng dưới ánh đèn ngủ. Lòng Phương trào lên niềm cảm xúc sâu xa… Tự hỏi mình những thương yêu này bắt đầu từ đâu? Từ lúc nhìn thấy Huyền ở trên sàn nhảy với mái tóc rối tung, hay từ lúc nghe thấy giọng nói thanh tao của cô, hay là hành động lau tóc dịu dàng…? Phương chẳng thể trả lời được mà anh cũng không muốn suy nghĩ nhiều. Anh toan cúi xuống hôn nhẹ vào má Huyền, nhưng khựng lại. Huyền hình như đang chìm trong một giấc mơ không ngọt ngào… Trán cô nhăn lại, đôi mắt giật giật, miệng thì mấp máy. Tay Huyền động đậy…
- Không… Không… Minh Quân, đừng bỏ đi… Không, Minh Quân!…
Phương lặng người đi. Cô ta đang mơ tới một người con trai khác… và cô ta đang khóc ! Chẳng lẽ nỗi đau quá lớn đến mức ấy ư? Trước anh, Huyền đã là của người khác? Trái tim cô ta luôn hướng về phía ấy… Một sự thất bại hay là một sự m**** mai? Anh đã quá tự tin như bao lần trước, nhưng lần này…
Phương bật dậy, anh bước vào nhà tắm, xả nước xối xả, mong sao cái nóng hừng hực trong anh nguội đi. Nhưng nước lạnh hình như chẳng có tác dụng gì, anh bực bội đấm mạnh vào tường. " Cô ta sẽ phải trả giá… Cô ta là cái gì? Không thể được…"
Kìm nén cõi lòng, Phương trở ra. Cúi xuống nhìn Huyền, anh nhếch môi cười. Với lấy điện thoại, anh nhớ ra hôm qua đã tắt nguồn, chẳng hiểu có ai gọi đến không. Có khá nhiều tin, trong đó phần lớn là của Nhi. Phương vỗ vỗ trán, anh đã quên mất cái hẹn với cô… Lúc đầu cô có vẻ giận, sau đó là những lời lo lắng, làm lòng anh thương cảm. Anh thật điên rồ ! Bỏ một cô gái hết lòng với mình để mang về một cô vũ nữ … không bao giờ là của mình… Phương lại quay lại nhìn Huyền lần nữa, anh quyết định nhanh trong đầu rồi lại tủ quần áo. Tâm trí anh trở nên chán nản vô cùng… Nhưng ở lại để nhìn mặt cô ta thì…
Khi Khuê tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Cô không thấy Hoàng đâu.Nhìn xung quanh cô thấy có một tờ giấy để lại, kèm theo một phong bì dày. Cầm tờ giấy lên, Khuê thở phào. Vậy là ngày hôm nay anh ta không về nhà, cô sẽ được tự do làm mọi thứ theo ý mình… Khuê lặng im suy nghĩ rồi đi vào nhà tắm. Ngày hôm nay sẽ là một ngày bận rộn…
Khuê đến bệnh viện thì Khanh đã đến rồi. Mẹ cô đã sắp xếp mọi thứ để chờ quyết định xuất viện của bác sỹ. Khuê nhìn mẹ khẽ mỉm cười:
- Mẹ… Chúng ta chuẩn bị về nhà!
- Mẹ muốn con… hãy đến cảm ơn bác sỹ Thành đi đã. Dù gì…
Khanh cũng gật đầu tán thành. Khuê nhún vai:
- Mẹ không nói thì con cũng sẽ phải đế gặp anh ta thôi mà… Mẹ ngồi đây đợi con nha! Khanh… có đỗ ăn sáng đó!
Khuê bước nhanh đến phòng làm việc của bác sỹ Thành như đang nôn nóng muốn chấm dứt mối quan hệ này…
Đặt phong bì tiền trước mặt Thành, ánh mắt Khuê lạnh lùng:
- Đây là số tiền tôi đã … vay anh. Cảm ơn anh đã giúp đỡ…
Thành bối rối, anh không dám nhìn thẳng vào cô mà nhìn ra phía cửa. Anh ngập ngừng nói:
- Anh… đến bây giờ cũng không có ý định đó. Chỉ tại lúc đó anh nóng quá… Em làm anh thất vọng cho nên… Em không cần phải trả ngay cho anh mà.
Khuê thở hắt ra, khẽ mỉm cười:
- Tôi biết bản chất anh không hề xấu… Nhưng anh sống ích kỷ và lạnh lùng quá… anh vẫn không hoàn toàn có trái tim một bác sỹ… Tôi thành thật chúc cho anh gặp may mắn sau này… và có thể anh sẽ hiểu ra được những gì có trong anh, để mà… sửa đổi đi. Vậy thôi, chào anh nhé!
Không để Thành nói gì thêm, Khuê rời khỏi căn phòng lạnh lẽo. Thành không hề biết rằng, trả được anh xong món nợ… ân tình, Khuê cảm thấy nhẹ nhõm đến mức nào. Cô không hề muốn trở thành một kẻ lừa dối, trái tim cô không thể và không có quyền mang hình bóng ai. Cô là một đứa con gái …không tốt đẹp gì!
Phương đến thẳng ký túc xá trường Nhi mà không gọi điện bào trước cho cô biết. Anh muốn đem lại điều bất ngờ cho cô khi ghé hàng hoa mua loại hoa mà cô thích nhất. Nhìn đồng hồ đã 9 giờ, Phương định gõ cửa thì cánh cửa đã bật mở. Gương mặt hớt hải của cô bé Dương hiện ra và suýt chút nữa cô đâm sầm vào anh… Thấy anh, Dương mừng quýnh. Cô hét lên:
- Ôi ! Anh Phương… anh Phương, chị Hoa ơi!
Phương ngạc nhiên;
- Nhi có nhà không?
Dương kéo tay Phương vào, giọng gấp gáp:
- Chị Nhi bị đau bụng dữ lắm…
Phương giật mình. Anh không kịp cởi giầy, bước vội lại giường Nhi. Gương mặt cô trắng bệch vì đau. Hoa giục giã:
- Đưa nó đi bệnh viện thôi… Em nghi là bị ruột thừa lắm!
Nhi lắc đầu, cô thều thào nói:
- Em… em không mổ đâu…
Phương đặt hoa xuống bàn, lại gần Nhi và bế thốc cô lên. Nhi không kịp phản ứng gì, chỉ biết im lặng rúc đầu vào ngực anh. Cơn đau của cô như giảm đi một nửa. Phương lái xe đưa Nhi và Hoa đến bệnh viện. Vẻ như Nhi không chịu nổi những cơn đau, cô khóc nức nở, còn Hoa thì dỗ dành. Lòng Phương lo lắng. Anh cố chạy thật nhanh, căn bệnh của cô hình như đã vào giai đoạn cuối. Phải nhanh không thì chỗ ruột đó sẽ vỡ ra mất… Phương tự hỏi nếu không có anh ở đó thì… Nhi sẽ ra sao?
Cho xe quẹo vào cổng bệnh viện, và vì lái quá nhanh nên Phương suýt đâm vào một nhóm người từ bệnh viện ra…Phương giảm tốc độ, nhưng không dừng lại. Có lẽ họ sẽ hiểu cho hoàn cảnh của anh thôi…
Phương không hề biết rằng anh suýt nữa thì đâm vào mẹ con nhà Khuê . Khuê đã tức gần chết khi không thấy chiếc xe đó dừng lại. Đến khi về đến nhà rồi, Khanh vẫn còn cười khi nhại lại lời cằn nhằn của Khuê ;
- Hình như chiếc xe đó quen lắm… nếu mà là người quen thì… chết với tao!
Mà Khuê thấy cũng quen thật nhưng cô không nhớ là gặp ở đâu. Hay ở trong vũ trường New Century? Nghĩ tới đây là Khuê chẳng muốn nghĩ tới nữa rồi…
Về tới nhà, Khuê chợt thấy lo lắng khi chỉ có mẹ cô ở một mình… mà cái chết của Minh Quân vẫn còn là một vết thương chưa lành của mẹ. Nhìn mẹ bần thần bên cạnh bàn thờ, lòng Khuê như có ai xát muối. Khuê ôm vai mẹ, gục đầu xuống cổ của bà, thì thầm:
- Mẹ… Con chỉ còn mình mẹ thôi, mẹ đừng bỏ con giống như… em Quân đã làm thế nhé?
- Mẹ biết… mẹ chỉ thương hai chị em con mà thôi… lẽ nào mẹ còn mình con mà mẹ lại để con khổ? Con ngoan, đừng lo cho mẹ nhiều…
Khuê gật gật đầu. Cô lại sắp muốn khóc nữa rồi…
- Hãy hứa với mẹ là đừng chịu khổ một mình … Còn mẹ nữa, bây giờ mẹ khỏi bệnh rồi, mẹ sẽ cùng con gánh vác cuộc sống…
Khuê im lặng, tay cô nắm chặt tay mẹ, cảm thấy hơi ấm đang ấp ủ quanh mình. Mẹ lúc nào cũng mang đến cho cô cảm giác an lành, ngọt ngào… Cuộc sống đâu phải là khắc nghiệt?
Khanh và Khuê sau khi bố trí cho bà Mai ở với một người quen đáng tin cậy thì mới bắt xe lên Hà Nội. Chia tay với Khanh, Khuê buộc mình phải trở về nhà của Hoàng. Cô còn phải ở đó để… trả nợ! Đó vẫn là một ý nghĩ đen tối…khiến đầu óc Khuê đau nhức. Cô không thích tiếp xúc nhiều với Hoàng… Một nỗi sợ mơ hồ nào đó, ngăn Khuê lại. Có thể đó là một dự cảm khổ đau!
Căn nhà tối đen, Hoàng chưa về. Có thể anh ta hôm nay không ghé qua. Khuê đoán anh ta còn bố mẹ, căn nhà này chỉ là một nơi trú chân khi anh ta muốn sự tĩnh lặng, muốn tận hưởng cảm giác trưởng thành… Người ta giàu thì người ta có đủ mọi thứ…Khuê bước vào nhà bếp, lục lọi xem có thứ gì ăn được không. Chỉ có đồ hộp và mỳ tôm. Cũng còn tốt chán, cô đỡ phải ra ngoài ăn.
Ngồi ăn một mình, Khuê lại nghĩ vẩn vơ và lo lắng về mẹ. Mẹ chỉ nói thế thôi, chứ chắc hẳn đêm nay mẹ lại lặng lẽ khóc… Minh Quân là niềm yêu thương và cũng chính là nỗi đau của mẹ. Làm sao lại không khổ sở vì nhớ thương và căm hận? Mẹ lẽ ra đã có một cuộc sống an nhàn hơn, thanh thản hơn… nếu như không gặp người ấy! Người ấy… Khuê nhếch môi cười. Lòng cô đắng ngắt, bát mỳ trở lên khó ăn. Cô đứng dậy. Phải ngủ một giấc để tránh những suy nghĩ về ông ta…
Phương trở về nhà trong tình trạng mệt mỏi rã rời. Anh đã chăm sóc Nhi suốt từ sáng, khi cô được mổ xong. Nhi yếu đuối và hay sợ hãi. Hoa và anh phải cưng nựng mãi cô mới chịu ngủ để anh ra về… May mà gia đình Nhi đã lên, chắc cô sẽ bớt sợ hơn!
Vừa bước vào cửa, Phương đã bị chặn bởi câu hỏi hơi gắt của bố:
- Hôm nay con đi đâu cả ngày… để thằng Toàn gọi điện tìm suốt vậy?
Phương chào bố mẹ, rồi ngồi xuống sa lông. Nhìn vẻ mệt của con, bà Lan nhẹ nhàng rót nước:
- Ông để từ từ… Con nó nghỉ đã chứ?
Phương lắc đầu:
- Không sao đâu mẹ ạ. Con cũng không mệt lắm…
- Đi chơi cả ngày thì kêu ca nỗi gì?- Ông Trung hơi kéo dài giọng
Phương biết bố mình chỉ hỏi vậy thôi chứ không có ý giận anh. Anh vuốt vuốt tóc, nhấp nhổm trên ghế…
- Con đi đâu cũng được… miễn là đừng sa đà quá…Đến lúc lo chuyện vợ con là vừa rồi!
Phương nhăn mặt. Chuyện này không khi nào là mẹ không nói mỗi khi anh có dịp ngồi nói chuyện với ông bà… Thật thấy như mình trẻ con quá!
- Con Nhi được đấy!
Phương giật mình. Anh nhìn thẳng vào bố mình, vẻ như không tin. Bố anh mỉm cười không nói, còn bà mẹ thì chép miệng:
- Mẹ thấy nó được nhất trong đám con gái con… cặp kè. Nhà tuy ở tỉnh , nhưng lại là con nhà có thế lực. Bố nó làm chủ tịch tỉnh đấy… Mẹ thấy nó cũng được giáo dục tốt… Con biết chọn người…
- Mẹ! Sao mẹ lại cho người theo dõi con? - Phương gắt lên.
- Thì mẹ muốn biết tình trạng của con thôi, chẳng lẽ là sai?
Phương thấy bực mình. Anh đã ba mươi tuổi rồi chứ không phải là một đứa trẻ ba tuổi!
- Thì mẹ con muốn có con dâu sớm… -Ông Trung lên tiếng- Bà ấy nôn nóng khi con cứ suốt ngày đi chơi lông bông… Nhỡ con lại mang về nhà một con bé chẳng ra gì thì sao?
Phương chợt nghĩ đến Huyền. Lòng anh chua chát, anh muốn hét lên rằng " Con cũng chẳng muốn mang về nhà một cô gái mà trái tim không thuộc về mình… Bố mẹ không phải lo xa như thế!"
- Nó… có làm sao không? - Bà Lan lo lắng hỏi.
Phương ngớ người:
- Mẹ hỏi ai?
- Còn ai vào đây? - Bà Lan tỏ ra không hài lòng- Chẳng lẽ ngoài con Nhi, con còn quan hệ với ai nữa hả?
Phương vội lắc đầu:
- Không… nhưng tại sao mẹ lại hỏi về Nhi như thế ạ?
Ông Trung suốt ruột:
- Lại còn định giấu bố mẹ nữa hả? Bố mẹ chỉ muốn hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của nó thôi… Mổ xong rồi, chắc còn đau lắm…
Phương thở hắt ra, ông bà có vẻ như đã " chấm " Nhi rồi. Các cô gái khác anh quen không hề được nhắc trong không khí như thế này… Kiểu này chắc… khổ quá!
- Vâng, cô ấy không sao đâu… Dù gì cũng đã… là dâu đâu mà…
Bà Lan giãy nảy lên:
- Con nói thế không sợ con Nhi nó buồn sao? Mai, hai mẹ con ta tới thăm nó nhé?
Phương xua xua tay, nhưng mẹ anh đã lừ mắt. Bà đứng dậy, tỏ vẻ dứt khoát trong ý định của mình:
- Mẹ muốn gặp nó!… Ông à, đi nghỉ thôi, tôi mệt quá!
Ông Trung vốn là người chiều vợ, định an ủi con đôi lời , nhưng thấy vợ đã đến cầu thang, ông bỏ đi ngay. Phương nhìn theo, lắc đầu chán nản. Mọi sở thích trong nhà của mẹ luôn được tôn sùng hạng nhất. Chuyện tình yêu của bố mẹ anh thì cả giới làm ăn biết… Họ ca ngợi bố anh hết lời về chuyện chung thuỷ và chiều vợ. Hiếm có một thương nhân thành đạt nào được như bố anh lắm…
Phương đi về phòng, và vắt tay lên trán ngẫm nghĩ. Như chợt nghĩ ra điều gì, anh bật dậy, với lấy điện thoại.
- Toàn à… Hãy điều tra cho tôi xem ai là thám tử theo dõi của mẹ tôi, và nhớ là chặn hết những thông tin nào liên quan đến Huyền… Rõ chứ? Này, tôi cấm cậu đấy… Chào nhé!
Nếu mẹ mà biết anh đang quan hệ với Huyền thì chắc chắn bà sẽ can thiệp ngay. Anh thật sự không muốn Huyền khổ… Có lẽ cuộc đời cô đã tăm tối lắm rồi, gặp anh thì chỉ hy vọng có một tương lai tươi sáng hơn mà thôi…
Phương bỏ điện thoại xuống, bần thần nhớ nhung… Trong thâm tâm anh nửa muốn đến với cô ngay, nửa lại ghen tuông căm ghét. Hôm nay cô làm những gì? Có vui vẻ hơn không? Hay… cô ta đến với người cô ta yêu?
Phương ngồi bịch xuống giường, quay cuồng với ý nghĩ của mình… Lần đầu tiên anh thấy mình ngốc nghếch, thấy mình như một trò cười trước một cái gì vô hình lớn lao nào đó. Ôi! Anh đang trở thành ai vậy?
Gọi điện về nhà xong, Khuê mới đến trường. Cũng lâu lâu không đến lớp, may mà có bạn bè che chở… Khuê tạt qua ký túc xá, định bụng rủ Khanh cùng đi học. Nhưng phòng vắng hoe. Theo như lời Dương nói thì cả phòng đã vào bệnh viện thăm Nhi rồi. Khuê thấy nóng lòng. Cô hỏi số phòng nằm của Nhi rối tất tả đón xe buýt đến bệnh viện. Mới có mấy ngày mà đã ra cơ sự như vậy ư? Tội nghiệp! Con bé vốn yếu đuối chắc khóc dữ lắm!…
Phương và mẹ đến bệnh viện từ sáng sớm. Anh gặp Hoa và Khanh ở phòng bệnh, giới thiệu sơ qua rồi thì hai cô rút lui. Nhi lí nhí chào, gương mặt cô đỏ hồng ngượng nghịu. Bà Lan có vẻ hài lòng. Bà nắm tay cô, nhỏ nhẹ hỏi thăm:
- Cháu đau lắm không? Tội nghiệp quá!
- Dạ… không sao ạ! Bác… đừng quá quan tâm.
Phương đặt túi hoa quả trên bàn, rồi lại gần Nhi, khẽ mỉm cười:
- Vậy thì anh khỏi lo lắng gì nhiều rồi… Chứ như hôm qua thì anh đến chết vì lo lắng mất!
Nhi cúi xuống, cười hạnh phúc. Bà Lan lại nhìn cô, mắt bà ngời lên vẻ tin tưởng. Cô gái này mang một vẻ đoan chính, rất phù hợp với truyền thống gia đình bà và quan trọng hơn… cô ta khác hoàn toàn với những cô gái mà Phương quen trước đó! Bà muốn thân quen với cô hơn để tìm hiểu và có thể xúc tiến chuyện hôn nhân trong năm nay… Phương đã có mọi thứ trong tay, chỉ còn một gia đình đầm ấm nữa là đủ!
- Bao giờ thì cháu ra trường?
- Tháng tới thì bọn cháu đi thực tập rồi ạ.
Mắt bà Lan sáng lên. Có thể vừa giáo dục trước được cô con dâu tương lai lại vừa có thể đánh giá dễ dàng bằng cách đưa vào công ty của gia đình làm…
- Cháu đã định thực tập ở đâu chưa? - bà dạm hỏi
Phương chợt thấy việc ngồi đây nghe cánh đàn bà con gái nói chuyện thì… lâu chết mất. Anh đứng dậy, nói nhỏ với cả hai:
- Con ra ngoài kia chút nhé! Mẹ và Nhi cứ nói chuyện đi.
Không đợi ai nói gì, Phương bước nhanh ra ngoài. Bệnh viện lúc nào cũng đông…Phương hơi khó chịu! Anh trở ra xe, và nghĩ đến chuyện sẽ uống một tách cà phê trong thời gian chờ đợi vô vị này…
Khuê lao nhanh lên cầu thang, bước chân cô hơi khựng lại vì khu hành lang quen thuộc. Giờ cô mới nhớ ra nơi đây là không gian của Thành. Thật cô không hề muốn gặp mặt anh chút nào… Nhưng Nhi nằm ở đây, và cô cảm thấy có lỗi nếu như không vào thăm bạn. Bước chân Khuê như nhanh hơn tiến đến cửa phòng số 305. Phòng mở cửa. Khuê thấy bên trong ngoài Nhi còn có một người đàn bà sang trọng. Cô mạnh dạn bước vào, cố không làm cắt đứt câu chuyện của họ…
- Khuê … cậu vào đây!
Nhi cười dịu dàng với Khuê . Khuê chào người đàn bà, rồi quay sang bạn, nhìn khắp lượt như đánh giá:
- Vẫn còn nhợt nhạt lắm… Chắc đau lắm nhỉ Nhi?
- Cháu ngồi xuống đây!- Bà Lan kéo chiếc ghế trống cho Khuê dịu dàng nói.
- Vâng, bác cứ để cháu. Bác đây là…
Nhi hơi đỏ mặt, giới thiệu:
- Bác Lan là mẹ của… anh Phương !
Khuê à lên một tiếng, cô cười tươi:
- Nhi được quan tâm ghê!
- Thì bác coi Nhi như con trong nhà mà… Chắc cháu là bạn của Nhi?
Khuê dạ nhỏ, cô nghiêng mái tóc dài của mình sang một bên, ngắm nhìn bà Lan một cách tự nhiên. Cô khen:
- Bác trông chỉ bằng tuổi mẹ cháu là cùng… Nhưng bác lại trẻ hơn mẹ cháu nhiều…
- Mẹ cháu bao nhiêu rồi?
- Dạ, 41 tuổi ạ.
Bà Lan gật đầu:
- Thế thì mẹ cháu kém bác vài tuổi đấy!
Khuê tròn mắt. Trông người đàn bà này thật sự không thể nhiều tuổi như thế. Bà mang một vẻ đẹp của tuổi hồi xuân an nhàn và thành đạt. Chẳng như mẹ mình… Khuê thấy chạnh lòng thương mẹ! Cũng là phận đàn bà mà…
- Cháu ở gần Nhi thì giúp đỡ bạn nhé?
Khuê giật mình, cô nhìn Nhi một cái như trêu chọc rồi khe khẽ gật đầu. Cô hỏi thăm Nhi vài điều rồi xin phép ra về. Con bé có bà Lan thì đã như có một người mẹ thương yêu ở bên rồi…
Khuê rời bệnh viện cũng là lúc Phương quay trở lại đón mẹ. Trên đường về nhà, bà Lan cứ tấm tắc khen Nhi hiền lành và không ngừng nhấn mạnh sự hài hoà tương đồng giữa bà và cô.
- Mẹ cứ muốn nói chuyện với nó mãi… Người đâu mà ngoan ngoãn lạ. Bây giờ hiếm người con gái nào như vậy cả. Hay con cưới đi nhỉ?
Phương nhăn mặt:
- Mẹ thì… cô ấy còn phải đi học, mà chắc gì đã đồng ý mà mẹ ham?
- Theo mẹ thì thấy Nhi đã … chấp nhận con rồi. Nó có vẻ là một người sâu sắc lắm đấy! Còn chuyện học thì nó đã xong rồi, chỉ đợi thực tập là được… Con mời nó về thực tập tại công ty nhà mình nhé?
Phương lơ đãng hỏi lại:
- Cô ấy nói vậy sao mẹ?
- Không, mẹ đề nghị với nó ấy mà… Giai đoạn cho quen việc và quen với vị trí tương lai…
Phương quay sang nhìn mẹ, vẻ như không hài lòng:
- Mẹ… Đừng can thiệp vào chuyện tình cảm của con được không?
Bà Lan phẩy tay bực bội. Bà ngoảnh mặt ra ngoài, im lặng. Phương khẽ thở dài. Anh biết mẹ lo cho anh, nhưng việc nóng vội " thăm dò" như vậy sẽ gây khó dễ cho anh quá. Anh chưa hẳn đã yêu Nhi, mọi cái chỉ dừng lại ở ngưỡng của sự Thích mà thôi…
- Con sẽ dẫn về nhà một cô gái mà con yêu hết lòng. Mẹ chắc tin con trai mình chứ nhỉ?
Bà Lan quay vào, bà gật đầu. Không thể giận đứa con trai yêu thương này lâu được… Niềm thương yêu vô hạn trong bà luôn làm bà lo sợ về việc Phương sẽ phải chịu đau khổ vì một người con gái không ra gì… Bà nôn nóng theo dõi những cuộc ăn chơi ngông cuồng của con, và mỗi lần con chấm dứt một mối quan hệ là mỗi lần bà như trút đi được tảng đá nặng ở ngực. Phương đâu biết bà đau buồn và lo lắng như thế nào khi mỗi đêm anh không về nhà…
- Mẹ sẽ cố gắng đợi… Nhưng con hãy mời Nhi về làm đi…
Vậy là bà đã nhường cho anh một bước rồi, không còn cớ gì để anh từ chối cả:
- Vâng, con sẽ giúp đỡ cô ấy!
" Nó nói cứ như là nó chẳng có quan hệ gì với con bé vậy!"
Bà Lan ậm ừ. Bà cũng cố mỉm cười và nghĩ đến chuyện khác. Tâm trí bà lại hiện về hình ảnh Khuê - cô bạn cùng phòng của Nhi. Tiếp xúc với Khuê có lần đầu tiên, nhưng bà có cảm giác thân thiện một cách tự nhiên. Cô bé khá xinh đẹp, và đấy chắc là một cô bé có cá tính!
- Con có hay nói chuyện với Khuê không?
- Khuê à? Mẹ gặp cô ta rồi à?- Phương ngạc nhiên hỏi
Bà Lan gật đầu:
- Vừa rồi… khi con đi ra ngoài độ vài phút. Cô bé đó xinh đẹp nhỉ?
- Con không biết! - Phương lắc đầu- Cô ta chẳng bao giờ có trong phòng khi con vào chơi…
- ừ! - Bà Lan chặc lưỡi- Mẹ cũng thấy con bé khác người. Đẹp cũng mang một vẻ riêng, nói chuyện cũng có vẻ gì đó bằng lặng… Đó cũng là một người có chiều sâu…
Bà định nói tiếp nhưng thấy Phương chú ý lắng nghe, bà hơi chột dạ. Tính con trai bà là chúa tò mò, nó sẽ cố tìm cho bằng được Khuê mất. Rồi chuyện gì sẽ xảy ra nếu như Khuê cũng không cưỡng lại được sức thu hút của Phương?
- Mẹ có vẻ cảm nhận được nhiều quá nhỉ? Chưa ai được mẹ khen như vậy… Con tò mò quá!
- Tò mò gì? - Bà Lan lừ mắt- Anh chú ý lái xe kìa. Lăng nhăng thì tôi bảo…
Phương cười khì. Mẹ đang lo sợ anh có tư tưởng… đèo bòng đây mà! Mẹ mà biết anh đang sắp điên lên vì ghen thì chỉ có nước khóc mà thôi. Con trai kiêu ngạo của mẹ đang ghen vì chỉ là người thứ hai trong cuộc đời của một cô vũ nữ. Thật nực cười!
Phương về nhà vì cảm thấy nhớ Huyền vô cùng. Hai ngày anh cố tỏ ra hờ hững, vùi mình vào công việc và chăm sóc Nhi… nhưng không thể nguôi ngoai được. Cô ấy đang làm gì? Cô ấy có nhớ mình không? Cô ấy có ăn uống đầy đủ?… Những câu hỏi đó quanh quẩn trong đầu anh gần như làm anh phát điên…
Trong nhà không có một thứ ánh sáng nào ngoài những chiếc đèn ngủ đang lờ mờ chiếu sáng. Hình như Huyền đang ở dưới bếp. Anh nghe thấy tiếng dao khua lách cách, anh đi xuống dưới. Quả là Huyền đang nấu ăn. Dáng vẻ nêm gia vị rồi nếm thử của cô khiến anh thú vị. Anh mải mê đứng ngắm cô, cho đến khi Huyền vô tình quay ra. Cô giật mình, nhưng một thoáng sau đã lấy lại được bình tĩnh ngay.
- Em có vẻ thành thạo đấy chứ?
Khuê nhún vai:
- Đủ để không chết đói!
Cô quay vào bắc món ăn của cô xuống. Giờ anh mới biết đó là một nồi nước nấu thơm phức.
- Anh ăn miến xương không?
Trên bàn đã có sẵn một túi miến dong, và một chiếc bát tô to. Phương ngồi xuống ghế. Anh cười tự nhiên:
- Có chứ, anh đang đói đây!
- Vậy thì hãy cắt miến ra làm đôi đi!- Khuê vừa đưa cho anh chiếc kéo vừa nói.
Phương vui vẻ làm. Khuê lấy thêm một chiếc bát nữa, bỏ những sợi miến đã được cắt vào và chuẩn bị chan canh. Phương nhíu mày hỏi:
- Hai bữa qua em toàn ăn vậy thôi à?
Khuê lắc đầu, cô nói nhưng mắt vẫn chăm chú vào những cọng miến:
- Không… Tôi thấy tiền anh để trong ngăn kéo bàn làm việc, chắc là để cho tôi tiêu. Chẳng lẽ chỉ ăn mì? Hơn nữa, hôm qua có một cô gái đến dọn nhà và chất rất nhiều đồ ăn vào tủ lạnh rồi.
- Vậy thì tốt! Nếu số tiền anh để không đủ thì cứ nói!
Khuê hơi ngước lên nhìn Phương xem anh có nói thật không. Anh vẫn chăm chú cắt miến… Chắc anh ta không đùa. Nhưng số tiền anh ta để lại quá nhiều rồi, đâu cần phải cho thêm. Chẳng lẽ anh ta nghĩ cô tiêu …phá lắm?
- Được rồi! - Khuê giành lấy số miến đã được cắt, cho vào bát và chan nước canh. Đẩy chiếc bát đang bốc khói về phía anh, Khuê nhẹ nhàng:- Anh ăn đi! Tôi không đảm bảo là ngon đâu đấy!
Phương bắt đầu ăn. Quả thật thì món ăn không có gì đặc sắc, nhưng vì anh đang đói và cũng vì là Khuê nấu cho nên anh có cảm tưởng mình đang ăn một hương vị mới lạ, hấp dẫn đến lạ lùng… Khuê lơ đãng ăn. Cô không ngờ Phương về vào tối hôm nay. Cứ nghĩ anh ta đã quên cô rồi chứ? Mà cầu cho anh ta quên béng cô cho xong, chứ như vậy thì thật…
- Sao em ăn ít vậy? Món ăn ngon đấy chứ?
Khuê bỏ đũa xuống, chăm chăm nhìn vào Phương như dò xét:
- Anh khen thật lòng hả?
- Chứ sao? - Phương nheo nheo mắt - Anh không khó tính đến mức ấy đâu!
Khuê phẩy tay, rồi đột nhiên cô mỉm cười:
- Tôi nấu ăn cho anh rồi, tôi lại làm cho anh ngon miệng… Nhiệm vụ của anh là… rửa bát!
Phương kêu lên:
- Không được! Đàn ông con trai ai lại thế?
Khuê bĩu môi. Cô đến bên tủ lạnh, nói khá to:
- Không biết! Nguyên tắc bình đẳng là thế! Giờ anh thích ăn gì? Táo, cam hay nho?
Giọng Phương ỉu xìu:
- Nho…
- Chỉ còn một chùm…là của tôi. Anh ăn tạm cam nhé?
Phương trợn mắt khiến Khuê bật cười khúc khích. Bỏ một quả nho vào miệng, Khuê đi đi lại lại như trêu ngươi anh:
- Nào… hãy rửa bát đi công tử! Lao động là vinh quang đấy!
Phương nhăn mặt, anh đứng dậy, bỏ những chiếc bát vào trong bồn và xả nước. Trong thời gian anh rửa bát, Khuê đứng bên cạnh, vừa ăn vừa nói:
- Anh rửa được đấy. Thưởng cho anh quả nho nè!
Khuê đút vào miệng Phương một quả nho chín, suýt nữa thì anh đã cắn vào tay cô nếu cô không rút ra kịp. Khuê lại bật cười trêu chọc:
- Anh định trả thù tôi hả? Còn lâu nha!
Phương lắc đầu khi Khuê bỏ ra ngoài phòng khách với vẻ mặt thách thức… khó ưa của kẻ chiến thắng. Khi cô ấy không hề giận dỗi, cô ấy dễ thương với một thứ tính cách đặc trưng riêng của mình. Hình như trước đây, chưa có một cô gái nào tỏ ra như vậy với anh cả.
Khi Phương ra phòng khác thì Huyền đang xem một chương trình về phần mềm công nghệ cao trên VTV2 một cách chăm chú. Anh tò mò:
- Cô cũng quan tâm đến vấn đề này cơ à?
Huyền không quay ra nhưng vẫn trả lời anh
- Tôi thích khi mà tôi nhìn thấy chiếc máy vi tính…Đáng tiếc là tôi không có điều kiện… Anh xem, phần mềm này hữu ích biết bao?
Phương chăm chú nhìn ti vi rồi lại nhìn Huyền. ở cô có một sự say mê kỳ lạ…
- Tôi biết rồi… Nhưng này, cô chỉ thấy nó hay thôi à? Cô có hiểu gì không?
Huyền quay ra. Giờ thì cô thấy những băn khoăn của Phương và ghìm mình lại. Cô nhún vai:
- Chỉ tại hay thôi, chứ có thấy gì nữa đâu! Mà anh cũng kỳ lạ thật đấy… anh quan tâm làm gì? Thế hai ngày qua… anh đi kiếm việc cho tôi à?
Khuê hỏi vu vơ thế thôi chứ thừa biết anh ta chẳng thể tìm nổi việc cho cô khi mà không biết rõ tình hình thực tế của cô…
- Anh xin lỗi. Nhưng anh cần biết em có những gì trong đầu …ngoài chuyện …nhảy ra!
Khuê quắc mắt, rồi cô bĩu môi:
- Tôi chắc làm anh thất vọng rồi!
Phương nhíu mày. Anh ngó đăm đăm vào Huyền, trong khi cô đang dò kênh khác. Cô dừng lại ở một bộ phim nước ngoài và im lặng lắng nghe. Giữa hai người như có một khoảng lặng, Phương không sao vượt qua được. Anh bất lực quay đi…
- Mà tôi cũng không cần anh xin việc cho đâu!- Khuê lên giọng- Tôi sẽ làm anh mất mặt đấy… Đã mấy lần tôi cũng cố thử tìm một việc gì đó, và cũng nhiều người giúp tôi lắm, nhưng… những điều tôi cần lại lớn hơn rất nhiều… Chẳng ai giúp tôi được cả!
Phương kéo tay Khuê, bắt cô quay mặt vào mình. Gương mặt cô hồng hồng như vừa được đánh phấn.Chỉ nhìn một thoáng đã làm Phương xao động. Anh khẽ khàng kéo cô lại gần mình, nhè nhẹ hôn lên trán cô, rồi thì thầm:
- Em sẽ không phải cố gắng điều gì cả! Anh sẽ giúp em…giúp rất nhiều!
Môi Khuê lại khẽ vênh lên như không tin những gì anh nói.
- Em không tin sao?
- Không! Bởi chắc gì anh đã đủ kiên nhẫn nhỉ? Chỉ một lát nữa anh lại nổi cáu lên cho xem.
Phương ngả người ra sau, anh vân vê những lọn tóc dài của cô, tự mỉm cười không nói gì. Những điều cô nói lúc nào cũng đúng cả, gì chứ chuyện cô làm anh muốn điên lên… hình như đã là năng khiếu rồi. Khuê bất chợt quay lại, nhíu mày hỏi anh:
- Thế bao giờ anh chán tôi nhỉ?
Phương nhún vai:
- Có thể là… ngày mai…mà cũng có thể là không bao giờ. Em đừng vội mừng, nghe chưa? Anh không buông tha cho em dễ dàng vậy đâu, cưng ạ!
Vẻ cười cợt của anh làm Khuê giận tím mặt. Cô ngồi lùi ra, im lặng như không muốn nói gì nữa. Phương với lấy cái điều khiển ti vi và bật sang kênh khác… Vẫn không có phản ứng gì, Phương lại bật tiếp kênh khác, và lần này là một kênh quảng cáo…
- Anh bị làm sao vậy? Phim đang hay mà?- Khuê bực bội dành lấy điều khiển ti vi, nhưng Phương đã nhoài người ra xa để tránh. Vô tình làm Khuê mất đà và ngã ngay vào người anh. Phương láu cá ôm chặt lấy cô, cười ranh mãnh:
- Đấy là em tự nguyện nha!
Khuê vùng ra nhưng có vẻ như không nổi. Cô lừ lừ nhìn Phương , mặt đỏ gay gắt:
- Anh… là đồ tồi nhất thế gian! Có bỏ tôi ra không? Anh muốn… chết chắc?
Phương nhăn mặt:
- Em ưa bạo lực vậy à? Hãy đổi cách xưng hô đi… rồi thì anh sẽ bỏ em ra. Ok?
Khuê thở hắt ra. Cô không thể ngoan cố với một …tên không biết điều. Không nắm chắc phần thắng trong tay thì… nhún nhường vậy chứ biết làm sao?
-Anh…thật quá lắm nghe chưa? Làm vậy…em khó thở quá…
Phương cười khì, anh nới lỏng vòng tay, bất chợt dịu dàng:
- Em mà ngoan như một con…miu thì anh lại thấy xa lạ quá chừng!
Khuê gần như lặng đi. Cô đang bần thần thì Phương đã cúi xuống và nhẹ nhàng hôn cô. Nụ hôn như mơn trớn, ngọt ngào và êm dịu chứ không ồn ào cuồng nhiệt… Khuê như chơi vơi trong một không gian xa lạ nào đó. Cô khép mắt lại và khẽ tựa vào người Phương.
- Nếu anh nói… anh rất nhớ em thì em có hiểu anh không nhỉ?
Phương đỡ lấy đầu Khuê và đẩy nhẹ cô ra như cố nhìn vào mắt cô vậy. Khuê hơi ngượng. Cô nghĩ đến chuyện sẽ …yêu anh ta trong một thoáng và liền sau đó tự đánh thức mình trong nghĩa vụ. Anh ta nhớ mình ư? Anh ta chỉ được cái nói… dối như cuội!
Vẻ mặt lặng lẽ của Huyền chợt làm nguội hết những cảm xúc của Phương, anh thấy mình quá ngốc nghếch…Cô ta đã có người khác để nghĩ đến, còn anh, không được phép …yếu đuối như vậy.
Thế là Phương buông Huyền ra, anh cười thật to như giễu cợt:
- Em nên tin câu này nữa nè… Anh đã từng nói với nhiều cô gái câu đấy rồi và hầu như các cô đều tin cả!
- Riêng tôi…à… em thì không. Đàn ông mà, nhất là những người như anh, đâu đánh vần được từ chung thuỷ cơ chứ?
Phương quay phắt lại, đôi mắt anh lạnh lùng chiếu thẳng vào cô… Anh giận sôi gan, nhưng lập tức cảm thấy chán nản… Anh nhếch môi :
- Cái này thì cần xem lại chứ nhỉ? Tôi cần gì đến cái chữ đó? Có mang lại lợi lộc gì đâu? Hay em dạy tôi đi…xem tôi sẽ được gì nào?
Khuê bậm môi lại. Cô thừa hiểu anh ta nói gì và cảm thấy lòng đau như vừa bị đâm một nhát dao nhọn… Sự coi thường, khinh bỉ của anh ta đã dội sạch đi những tình cảm nhẹ nhàng vừa mới chớm nở trong cô…Thật nực cười khi cô nghĩ rằng anh ta không đến nỗi nào, ra cũng chỉ được đến như vậy mà thôi!
Phương đứng dậy, anh nghênh ngang bước qua chỗ cô để đi lên lầu. Anh đoán cô đang tức tối lắm, nhưng đó cũng là cái giá của sự kiêu ngạo và coi thường anh… Anh sẽ là người bẻ gãy những cái gai nhọn của cô…giống như người cắm hoa tước từng cái gai nhọn của một bông hoa hồng trước khi cắm nó vào bình vậy… Anh sẽ có đủ kiên nhẫn để làm điều đó!
Và cứ như thế, cả hai hành hạ nhau bằng sự im lặng.Trong suốt nửa tháng, ai làm việc nấy như chẳng có sự liên quan gì nhau cả… Không khí như vậy nhưng Phương không hôm nào là không về. Anh tự biện minh cho mình vì rằng không muốn cô ta có cảm giác chiến thắng anh, anh phải luôn có mặt ở nhà…dù chỉ để gườm gườm nhìn nhau…
Không khí căng thẳng đến mức làm Khuê không thể chịu đựng được nữa. Cô cần có sự giải thoát…Sắp tới thời kỳ cô phải làm đồ án tốt nghiệp rồi, muốn có tương lai thì cần phải chấm dứt cái công việc không ra làm sao này! Thế là Khuê quyết định đợi Phương về, lần đầu tiên cô trông ngóng anh- cảm giác rất lạ lùng… có lẽ gần giống như ngày xưa mẹ đợi bố về vậy!
Chờ mãi cho đến khi Khuê ngủ gục trên ghế thì Phương mới về. Anh vừa phải tiếp một đoàn khách người Mỹ và vì xã giao anh đã uống vài ly rượu. Cơn buồn ngủ lẫn mệt mỏi khiến anh chẳng buồn ngó ngàng gì đến Huyền đang ngồi ở ghế cả. Anh đi thẳng lên lầu. Khuê chạy theo, cố tìm ngôn ngữ để vào đề một cách dễ chịu nhất.
Phương vất áo vét rồi cà vạt lẫn tất lên giường, toan đi vào nhà tắm thì Khuê gọi giật lại:
- Anh Hoàng…
Phương hơi ớ người ra, anh nhíu mày:
- Chuyện gì?
- Em có chuyện muốn nói!
- Để mai được không?- Phương bước hẳn vào trong nhà tắm- Anh mệt lắm!
Khuê bực bội ngồi nhìn đống đồ anh vất ra, cô hất chúng xuống đất, nhưng không hiểu sao cô lại thu gọn chúng lại, ném ra sofa nhỏ ở góc phòng. Chờ Phương thêm mười phút nữa, Khuê mới thấy anh bước ra, khuôn mặt đã đôi phần tỉnh táo. Thấy cô ngồi như trời trồng trên giường, anh không hài lòng chút nào. Cô ta định giở trò gì không biết!
- Chuyện này không thể để đến sáng mai được! Hãy ngồi xuống nói chuyện đi!
Phương gườm gườm nhìn cô, rồi anh lăn kềnh ra giường, thở mệt nhọc:
- Rồi… Chuyện gì?
Khuê hít một hơi thật sâu, cô nhìn thẳng vào Phương , nói rành rọt:
- Em…tôi không thể chịu đựng được nữa… Thời gian có thể đối với anh chẳng quan trọng gì, nhưng với tôi thì rất…cần thiết!
Phương nhướng mày, nhìn cô như nhìn một người xa lạ.
-Tuổi trẻ của tôi…ừm… tôi không thể để nó đi qua như vậy. ở đây tôi rất bức bối…
- Thế cô muốn gì nào? Nói vòng vo đâu phải tính cách cô nhỉ?
Khuê nhắm mắt lại một cái rồi mở mắt ra, đĩnh đạc nói:
- Bao giờ thì anh buông tha cho tôi?
Phương bật dậy, nhếch mép cười. Cô ta đã lên tiếng rồi đấy… Cuộc sống của cô ta sung sướng như vậy mà còn không chịu đựng nổi…Thật không biết tham vọng của cô ta còn cao đến đâu?
- Chẳng lẽ tôi cứ ở nhà và chờ anh mãi ư?
Phương nhíu mày:
- Cô ở nhà?
- Đúng!- Khuê gật đầu không ngần ngại.
Phương nhún vai, cố nén giận:
- Vậy những lúc tôi gọi điện về thì sao nhỉ? Đừng nói rằng cô ngủ đấy nhé?
Khuê giật mình. Cô đã không bao giờ nghĩ rằng Phương sẽ gọi điện về nhà vào ban ngày. Anh ta đâu phải lo lắng về những chuyện của cô ?
- Tôi… tôi cũng cần có chuyện giải trí chứ? Cứ như thế này thì như ở tù sao?
Phương lặng thinh quan sát Khuê, cô cũng nghênh mặt nhìn lại. Cả hai không ai chịu nhường ai, ngấm ngầm đối đầu. Cuối cùng vì quá mệt mỏi và chán nản, Phương quay mặt đi. Anh úp mặt xuống gối, nói vọng ra:
- Nếu cô muốn… cô sẽ được đi…Nhưng cô phải làm tròn nhiệm vụ của mình đã. Cô đến đây không phải là để làm tôi tức điên lên mà… làm tôi thấy vui vẻ… Vậy bao giờ cô làm tôi thấy hạnh phúc thì thôi! Thế nhé, tôi ngủ đây!
Khuê ném ánh mắt căm tức về phía Phương…Cô chẳng thể làm gì nổi anh ta cả… Nhưng biết làm thế nào để anh ta hạnh phúc khi mà cô không bao giờ cảm thấy hạnh phúc khi ở bên anh ta?
Thở một hơi mạnh, Khuê đặt mình xuống giường. Bên cạnh cô Phương hình như đã ngủ… Nếu được quay trở lại thì cô sẽ chẳng bao giờ chọn lựa con đường này. Không một chút ánh sáng ở phía trước để báo hiệu một khung trời mới, một ngã rẽ mới. Đời cô vẫn mãi đen tối hay sao? Tự nhiên Khuê nhớ tới quãng đời trước đây… khi có mẹ và Quân. Quân mà biết cô bỏ mẹ lẻ loi như vậy chắc hẳn em sẽ oán trách cô thôi. Phải tìm cách chấm dứt tất cả!
Buổi sáng, Phương mới nhớ ra là mình phải đi công tác mất một tuần ở Nhật. Anh vẫn thấy Huyền ngủ một cách ngon lành như thể mọi chuyện hôm qua chưa từng xảy ra vậy. Anh nhăn mặt khi nghĩ cô ta là một người đơn giản đến mức vô tâm… Nhưng cái vẻ đẹp thánh thiện khi ngủ của cô làm anh chùn lại… Cô ta không phải là một người như vậy, chắc chắn là thế!
Phương lặng lẽ xếp đồ vào ca-táp, rồi anh ghi lại cho cô vài dòng hệt như anh lo lắng cho cô lắm vậy. Phương tự cười vào vở kịch mà mình và Huyền đang đóng. Cũng khá đạt khi cả hai đang hành hạ nhau. Không hiểu từ lúc nào anh lại đâm ra ích kỷ đến như vậy. Giải phóng cho một cô gái anh không yêu có khó gì đâu nhỉ? Anh đã từng như vậy bao lần rồi mà… Lần này gần như là có một lực cản vô hình nào đó… khiến anh không muốn cho Huyền đi đâu cả… Cứ ở như thế này dù chỉ là một cái bóng cũng được chăng?
Khi ngồi lên máy bay rồi, Phương mới sực nhớ ra là không nói lại với Nhi chuyện anh sẽ không xuất hiện bên cô một tuần. Đó cũng là một thiếu sót nếu anh làm cô khóc vì lo lắng. Nhi khác hẳn Huyền nhiều quá. Cô yếu đuối và dễ khóc như một đứa trẻ. Và cũng chính vì thế mà anh có thể nhìn thấy những cảm xúc rất đời thường trong cô… Còn Huyền thì khác, cô ta chẳng bao giờ tỏ ra yếu đuối và nhún nhường anh dù chỉ là giả vờ thôi. Con người cô khó nắm bắt đến mức làm anh cảm thấy bất lực và mệt mỏi… Anh đã đi tìm những cảm xúc yêu thương của cô dành cho mình, và thấy mình thất bại như thế nào. Lần đầu tiên thằng đàn ông kiêu ngạo trong anh bị tổn thương đến như thế. Một cô gái do chính tay mình kéo lên từ đống bùn lầy của đời sống đã làm mình bị thương…
Phương kéo cao cổ áo, cố không nghĩ đến nữa… Để cho Huyền chi phối đến mức này thì thật không thể chấp nhận được. Phương chợt nghĩ đến việc sẽ để cho Huyền đi, và anh lại lặng lẽ với ý nghĩ đó…
Một tuần được tự do cơ đấy! Khuê sung sướng nâng tờ giấy mà Phương để lại lên môi hôn. Trong đầu cô lướt nhanh những kế hoạch cần làm… Vơ vài bộ quần áo cho vào túi sách, Khuê quyết định về thăm mẹ vài ngày. Chắc hẳn bà sẽ vui lắm… Cô con gái cưng duy nhất của bà đã lâu lâu không về thăm nhà! Hai mẹ con có bao nhiêu chuyện để nói… những câu chuyện bất tận về cuộc sống và kể cả những ký ức vui vẻ nữa. Khuê sẽ không làm mẹ khóc thêm nữa… Có hai mẹ con thôi, cả hai sẽ được hạnh phúc như Quân hy vọng và cố gắng hết mình mang lại cho cả hai. Quân sẽ không phải hối hận vì sự ra đi quá sớm của em, không bao giờ Quân ạ!
Khuê mỉm cười, ngước nhìn bầu trời…hình như nó xanh trong hơn thì phải!
Về đến nhà Khuê không gặp được mẹ ngay vì bà đi chùa từ sớm mà chỉ gặp cô Huê- người được Khuê thuê để chăm sóc mẹ. Cô Huê thấy cô thì mừng rỡ như bắt được vàng, cô túm lấy tay Khuê reo như một đứa trẻ:
- Ôi! Cháu về cô mừng quá… Sao chẳng thấy cháu liên lạc gì hết vậy!
Khuê để chiếc túi xuống ghế, mỉm cười vẻ hối lỗi:
- Tại vì cháu bận quá… Mẹ cháu vẫn bình thường chứ ạ?
- ừm… Sức khoẻ thì vẫn tốt lắm… nhưng cô thấy tinh thần của mẹ cháu vẫn không được thoải mái lắm đâu!
Khuê ngạc nhiên nhìn thẳng vào mắt cô Huê chờ đợi lời giải thích:
- Nhiều lần cô bắt gặp mẹ cháu cứ ôm ảnh của Minh Quân mà khóc nức nở, rồi lại bần thần người vì nhớ cháu… Mẹ cháu không cho cô gọi điện cho cháu đâu. Bà ấy cứ muốn chịu đựng một mình như ngày xưa vậy. Tội nghiệp!
Khuê lặng thinh nhìn lên bàn thờ. Minh Quân nhạt nhoà trong làn khói hương, khuôn mặt em cứ như đang khóc. Lòng Khuê se lại…
Cô Huê thương cảm, cô bóp nhẹ bàn tay Khuê, thì thầm:
- Hay cháu đưa mẹ lên trên ấy… Hai mẹ con sống với nhau vẫn tốt hơn mà. Chẳng gì cháu cũng sắp tốt nghiệp…Chứ cứ để bà ấy như thế này… cô e…
- Có lẽ phải vậy cô nhỉ? - Khuê cũng thì thầm - Cháu sẽ tính nhưng cô đừng nói với mẹ cháu vội. Mẹ cháu thương Quân lắm mà, để nó ở lại đây thì đau lòng lắm!
Chẳng ai có thể bỏ nơi chôn rau cắt rốn của mình để ra đi được cả, nhưng cứ như thế này thì mẹ sẽ chẳng bao giờ cười được nữa. Khuê yêu biết bao nhiêu nụ cười của mẹ, lúc nào cũng như một vầng dương ấm áp. Khi mẹ cười Khuê thấy mình như kiên cường hơn, dũng cảm hơn… và hạnh phúc hơn! Và cớ gì để mẹ mất đi nụ cười ấy? Khuê thở hắt ra như vừa quyết định một điều trọng đại. Cô nhìn ra sân và thấy bóng mẹ ngoài cổng, cô đứng bật dậy lao ra ngoài và kêu lên như một đứa trẻ lên năm:
- Mẹ… mẹ ơi con nhớ mẹ quá!
Và trong cái nắng mai hồng nhẹ nhàng ấy cô Huê như thấy được những giọt nước mắt rất trong sạch vì hạnh phúc của người đàn bà bất hạnh ấy. Cô Huê thở dài, buồn vui thay cho một cuộc đời…
Mình phải làm cho anh ta hạnh phúc! Khuê nhắc đi nhắc lại trong đầu mình như vậy. Cô trở về nhà Hoàng trước hôm anh về một ngày sau khi thăm dò ý kiến của bạn bè về chuyện một người đàn ông thấy hạnh phúc khi nào. Khanh thì cho rằng khi anh ta được yêu thương và cảm nhận được tình yêu đó là chân thật. Nhi bẽn lẽn khẳng định người đàn ông cảm thấy hạnh phúc khi anh ta có được một người vợ đức hạnh và yêu anh ta bằng tình yêu duy nhất. Khuê lại thấy ý kiến của Hoa là hay nhất và cô lo sợ Hoàng sẽ rơi vào trường hợp ấy. Nếu Hoàng là người tham lam chẳng bao giờ thấy hạnh phúc là đủ? Cô sẽ chết gục trong cái mưu mô của mình sao? Nhưng biết sao được nếu không thử? Khuê hiện tại đang khao khát được tự do lắm, hà cớ gì bỏ đi một cơ hội có vẻ như duy nhất này?
Nằm dài một ngày suy nghĩ mà Khuê chẳng thể tìm ra một biện pháp tối ưu. Hoàng khá nhạy cảm và chính thế cho nên anh ta sẽ nhận ra ngay sự giả dối. Giả dối chẳng bao giờ đồng hành với hạnh phúc cả…Hay sẽ là một người vợ tốt, yêu chồng hết mực? Khuê nhăn trán. Thật điên khùng! Vợ chồng gì cơ chứ? Đập đầu xuống gối, Khuê nhắm mắt lại không muốn mường tượng thêm nữa. Quá đủ cho một ngày rồi!
Khuê đang nấu ăn thì có tiếng mở cổng. Cô đoán chắc Hoàng về, tim cô đập thình thịch. Không biết nên hồ hởi ra đón hay đứng đây làm như không nghe thấy gì? Tiếng bước chân rõ dần, Khuê càng luống cuống. Cố tập trung vào chảo thịt rán, Khuê hít một hơi thật sâu như tìm lại sự bình tĩnh. Hoàng không xuống bếp mà anh lên thẳng lầu. Khuê nhăn mặt. Một sự khởi đầu gian nan đây! Cô tắt bếp, bỏ tạp dề một cách chậm chạp như cố kéo dài thời gian. “ Chẳng cò gì đâu! Hãy cố gắng lần này thôi!”
Đẩy cửa bước vào phòng, Khuê kêu thét lên rồi vội quay đi. Phương quay ra, anh bình thản khoác chiếc áo lên người. Anh m**** mai:
- Cô đón tiếp tôi vậy sao? Tôi không đáng để cô nhìn mặt ?
Khuê vội quay vào, xua xua tay:
- Không… không phải… em … mong gặp anh lắm mà!
Phương nhướng mày. Anh không tin nhưng lại muốn nhìn mãi vào khuôn mặt của Huyền lúc này. Cô ta hình như đang ngượng hay sao mà mặt ửng hồng, rất dễ thương. Huyền lại cúi mặt xuống nữa chứ. Lạ lùng thật!
- Anh… vừa từ sân bay về à?
Phương nhún vai, bình thản trả lời:
- Không, tôi về từ hai hôm nay rồi… nhưng tôi ở bên nhà.
Khuê ngước mặt ngẩng lên. Tự nhiên cô thấy mình lố bịch vô cùng. Anh ta lạnh nhạt, muốn tránh cô thế kia mà… Cô cũng có tự ái chứ? Làm sao có thể có những hành động giống như… đang mồi chài anh ta được? Cô quay mặt đi, cố gắng lắm mới có thể nói được nhẹ nhàng:
- Vậy… nếu anh chưa ăn thì xuống ăn cơm nhé!
Khuê gần như sắp rớt nước mắt vì buồn bã. Cánh cửa được thoát khỏi đây đã khép lại một chút rồi, nếu cô không làm gì để khắc phục thì sẽ chẳng còn cơ hội nữa … Bậm môi lại, Khuê thở thật mạnh. Chỉ có việc này mà không làm được thì đâu còn là Khuê nữa nhỉ? Phải nghĩ đến ngày hai mẹ con đoàn tụ, phải nhớ đến lời hứa với Minh Quân...
Ngồi chờ Hoàng bên mâm cơm mãi mà anh chẳng thấy xuống, Khuê thấy tức ứ gan… Cô đã có lòng như thế, anh ta là cái gì nhỉ? Không thể chịu đựng hơn được nữa! Khuê bật dậy, xăm xăm lên lầu. Đẩy cửa thật mạnh vào phòng, Khuê giật mình khi thấy Hoàng đang ngủ ngon lành. Tiến lại gần Hoàng một chút, Khuê khẽ thở dài. Anh ta chắc mệt lắm! Bây giờ vẫn còn sớm mà đã ngủ chẳng thấy trời đất đâu thì thật lạ! Ngồi xuống cạnh giường thật nhẹ, Khuê khẽ cúi xuống để nhìn Hoàng có ngủ thật không. Đây là lần đầu tiên Khuê nhìn kỹ anh ta mà không có ý chê bai. Anh ta có khuôn mặt cân đối với sống mũi cao, thẳng. Lông mày anh ta rất rậm và đen nhưng mang vẻ thanh tú chứ không hoang dại… Và khi anh ta ngủ, dường như mọi thứ rất yên bình. Khuê tinh nghịch miết nhẹ ngón tay trỏ vào môi Hoàng, thì thầm:
- Cái miệng thế này mà nói lời cay độc ghê gớm… Đáng ghét!
- Vậy à…
Khuê bật ra, suýt ngã nếu như Phương không kịp đỡ cô lại. Khuê chặn tay lên ngực, kêu thốt lên:
- Anh… lừa tôi… Anh đâu có ngủ!
Phương nháy mắt tinh quái:
- Có chứ…Đang ngủ ngon thì có… con mèo vào quấy, làm sao ngủ được?
Khuê giận dỗi giật tay mình ra khỏi tay Phương , giọng cô phụng phịu:
- Tôi… em mà là mèo à? Tại chờ anh lâu quá…anh không đói sao?
Phương ngồi hẳn dậy. Anh nhìn Khuê mải miết làm cô ngượng chín người, khuôn mặt lại đỏ hồng lên. Phương bật cười:
- Nhìn em dễ thương lắm… chẳng thấy đói nữa!
Khuê đứng dậy, lắc đầu:
- Vậy không được… Anh định để em chết đói theo anh à?
Phương kéo tay Khuê lại, mạnh dạn nói:
- Đúng là anh đang đói một thứ? Em… mang đến cho anh nhé?
Khuê lặng thinh một lúc, rồi ngồi hẳn xuống cạnh Phương . Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi Phương … Gục đầu vào vai anh, cô thì thầm:
- Thật sự là em rất mong anh về… Bây giờ anh về rồi…em sẽ không lo lắng gì nữa!
Phương ôm nhẹ Khuê vào lòng, cảm nhận cô đang run lên trong tay mình. Cô gái này…dù đang đóng kịch cũng làm anh xúc động ghê gớm. Anh sẽ để cô ta mặc tình muốn làm gì thì làm, anh sẽ nương theo cảm xúc của mình. Bây giờ lý trí đã thực sự thua cuộc rồi!
- Anh có quà cho em đó. Lại đây nào!
Phương buông cô ra và kéo cô đi theo mình sang phòng làm việc. Trên bàn của anh là một gói quà được bọc rất lạ mắt. Khuê mỉm cười đón nó từ tay anh, lắc lắc nó như một đứa trẻ tò mò:
- Cái gì vậy anh?
- Em mở ra thì biết!
Khuê thận trọng ngồi bóc từng tấm giấy gói quà ra. Một chiếc hộp giấy màu bạc…bên trong là một chiếc hộp dẹp hình chữ nhật màu ghi sẫm. Khuê nhíu mày:
- Anh tặng em… dây chuyền hả?
- Ừ !
Khuê đặt chiếc hộp vào tay Phương, lắc đầu vẻ thành thật:
- Em không nhận đâu! Anh đã cho em quá nhiều rồi. Nếu em nhận thì… em còn ra gì nữa?
Phương hơi bất ngờ trước phản ứng của Huyền. Đáng lẽ cô phải hân hoan nhận nó đúng như tính cách mọi cô gái khác chứ? Phản ứng của cô không có vẻ gì là giả dối cả… Thật sự cô nghĩ cái gì trong đầu?
- Thì em hãy cứ mở ra xem đã chứ?- Phương khuyến khích- Anh nghĩ rằng em sẽ rất thích cơ đấy…
Khuê nhăn mặt:
- Anh nghĩ rằng em như vậy ư? Dù đẹp hay xấu thì em cũng không thể nhận được. Em… không xứng đáng!
Tự nhiên Khuê thấy tủi thân lạ lùng. Cô quay đi để lén chùi giọt nước mắt vô cớ chảy ra. Phương vội ngăn cô lại, giữ khuôn mặt cô trong tay mình. Anh thì thầm :
- Đừng có ý nghĩ đó. Bây giờ em đang ở bên anh cơ mà. Anh thật sự cần em!
Phương hôn nhẹ nhàng lên môi Khuê. Trong anh xuất hiện niềm yêu thương vô bờ bến. Anh không muốn cô bỏ đi… sự hiện diện của cô đã trở thành một điều tất yếu trong cuộc sống của anh. Một tuần ở Nhật đã giày vò anh trong nỗi nhớ da diết. Làm sao anh có thể sống mà không có cô đây nhỉ? Và làm sao anh có thể bày tỏ nỗi lòng mình?
Phương siết chặt vòng tay, mơn man những sợi tóc lạc loài trên gương mặt Khuê. Khuê cũng lặng thinh nương mình theo cảm xúc ngọt ngào lần đầu tiên này. Anh ta nhẹ nhàng với cô như thể rất trân trọng cô vậy. Có thể nào nghĩ mình đang là… người yêu của anh ta không? Khuê nhớ tới mẹ và ngay lập tức lý trí của cô bắt cô đáp trả lại tình cảm mà Phương đang thể hiện. Hãy cho anh ta thấy cô đã nhớ anh ta như thế nào. Hạnh phúc ư? Cũng dễ tạo ra thôi mà.
Phương mơ thấy mình rất hạnh phúc và chẳng muốn thức dậy chút nào… Nhưng những tia sáng chiếu vào mắt làm anh khó chịu. Anh với tay lấy cái gối, rúc đầu xuống. Khuê lắc đầu. Anh ta hệt như một đứa trẻ muốn làm nũng. Sáng rồi chứ có phải gì đâu? Cô nhảy phốc lên giường, ngồi đè lên người Phương , ra sức kéo cái gối ra. Phương nhíu nhíu mắt, giọng có vẻ ngái ngủ:
- Cho anh xin… Buồn ngủ quá… Sớm mà…
- Dậy đi… dậy đi… Dậy nào…
Mỗi câu nói là một cái nhún người của Khuê , Phương tỉnh ngủ hẳn, nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt. Khuê cúi sát xuống mặt anh, thì thầm:
- Anh ngủ xấu … như con ma mút ấy…
- Xấu vậy sao? - Phương hỏi và choàng tay qua người Khuê , kéo cô nằm xuống cạnh anh - Vậy thì ngủ cùng anh thì sẽ không thấy dáng vẻ ma mút ấy, ok?
Khuê cười khúc khích. Cô nhổm người nên, cố quan sát thật kỹ, rồi chặc lưỡi đánh giá:
- Kể ra anh …cũng thuộc loại hơi… đẹp trai.
Phương bật cười. Anh cũng xoay người lại, đối mặt với cô. Vẻ tinh nghịch của cô, cùng với nụ cười cởi mở, Phương thấy mọi thứ như bừng sáng. Tối hôm qua cả hai đã làm lành với nhau một cách bất ngờ. Không còn những lạnh lùng cay đắng nhau nữa. Phương gần như đã cảm nhận được hạnh phúc đang đến gần mình rồi. Có người mình yêu thương ở bên cạnh, cảm giác khác hẳn những cảm giác từng tồn tại trước đó. Anh quên hết thực tại, quên cả bản thân mình là ai... Chỉ dốc lòng với tình yêu này... Tình yêu? Phương nhìn thật sâu vào khuôn mặt xinh đẹp của Huyền, bỗng dưng mỉm cười nhẹ. Đúng là tình yêu!
- Anh cười gì?
- Cười con mèo mun xinh đẹp này này...
Khuê cười khúc khích, cô bật dậy, nghiêm mặt nói:
- Anh có biết mấy giờ rồi không?- Khuê nhăn mặt khi Phương lắc đầu- Hơn 8 giờ rồi. Làm ơn dậy cho em nhờ, chúng ta còn một lô kế hoạch chưa thực hiện kia kìa...
Phương làm bộ lắc đầu:
- Không... anh chẳng có kế hoạch nào ngoài việc ở bên em cả!
Khuê lại cười. Phương chơi vơi trong nụ cười tươi xinh đẹp của cô...
- Anh cần phải đưa em đi ăn sáng này, sau đó đưa em đi xem phim...
Phương hơi nhỏm dậy, kêu lên:
- Xem phim vào buổi sáng?
- Có gì kỳ cục đâu? - Khuê nhún vai- Tụi em vẫn đi như vậy cho đỡ tốn tiền ấy mà. Hơn nữa mình đi tối thấy cứ giống những đôi khác... nghe buồn chết!
Phương phì cười, anh lại kéo cô nằm xuống cạnh mình. Khuê không từ chối. Cô ngoan ngoãn gối đầu trên tay anh, mắt long lanh sáng và miệng thì liếng thoắng:
- Mình sẽ đến một nhà hàng thật sang trọng để ăn. Em chưa bao giờ đến những nơi được mang tên... sang trọng cả đâu đấy. Đừng có cười nữa! Rồi anh đưa em đi mua sắm nhé?
Phương gật đầu như một đứa trẻ biết vâng lời. Khuê lặng thinh một chút, cô suy nghĩ đến những việc sẽ làm thật vui ngày hôm nay. Cả hai cùng được nghỉ... đúng là trời thương kẻ hiền lành như cô thật!
- Mấy ngày qua em làm gì?- Phương tự nhiên hỏi nhẹ.
Khuê hơi ngước đầu lên. ánh mắt của Phương ánh lên vẻ quan tâm chân thật, cô nghe tim mình nhói lên một cái thật nhẹ.
- Em về thăm mẹ!
- Thăm mẹ?
- Vâng, mẹ em đang ở nhà. Bà không được khoẻ lắm... Là con gái không được gần mẹ khi bà ốm đau thì giống như là... bất hiếu. Em đúng là như thế đấy!
Phương ôm siết Huyền vào lòng. Anh cảm nhận được nỗi đau rất thật trong lòng cô. Anh đã góp một phần làm tăng thêm nỗi đau trong cô... bằng cách giữ cô khư khư bên mình như thế này...
- Nếu em muốn em cứ về thăm mẹ... Anh sẽ đưa em đi!
Khuê chợt cười khúc khích:
-Con gái mẹ ...vẫn chưa có người yêu đâu đấy. Anh về mẹ chắc chắn hỏi ...chết! Em ngại lắm.
Phương im lặng. Nói như vậy thì gần như cô không muốn công nhận chuyện với anh là nghiêm túc. Chẳng lẽ sự đối xử này vẫn là những trách nhiệm mà những đồng tiền mang lại? Thật anh không mong muốn điều đau lòng chút này chút nào cả!
- Thôi, dậy đi anh!
Khuê lồm cồm bò dậy. Cô bước qua người anh để xuống giường. Phương cố ghìm nỗi lòng và lấy lại vẻ tự nhiên vốn có của mình. Anh sẽ chấp nhận tất cả... chỉ cần cô luôn ở bên cạnh anh!
Sau khi chuẩn bị xong tất cả cho một buổi đi chơi loanh quanh Hà Nội, Phương chở Khuê đi ăn sáng. Cô không màu mè, không kiểu cách một chút nào. Những vẻ đẹp thật tự nhiên cứ cuốn hút lấy anh, khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Cái cảm giác lần đầu tiên anh có được và ước ao được sống mãi như thế. Một giấc mơ? Nếu thế thì đừng bao giờ tỉnh!
- Phim... chán!
Khuê buông một câu khi cả hai bước ra khỏi rạp. ánh nắng gay gắt chiếu thẳng vào mắt, cô lấy tay che lại. Tự nhiên cười vu vơ khi đứng chờ Hoàng lấy xe, Khuê cảm nhận được niềm vui đang xen vào lòng mình, nhẹ nhàng nhưng sâu sắc. Không biết Hoàng có cảm nhận như thế không nhỉ?
- Anh cũng thấy phim chán, nhưng được cái không khí buổi sáng rất hay... hợp với những đôi lứa cần sự yên tĩnh lắm.
Khuê tỳ đầu vào vai của Hoàng để tránh nắng và tránh cả việc Hoàng sẽ nhìn thấy sự ngại ngùng của cô. Trong rạp, rất ít người xem... Hoàng không những chẳng chú ý tới phim, mà còn phớt lờ mấy đôi mắt cũng hàng ghế nhìn mình, anh cứ mải miết... hôn cô như một sự sở hữu tự nhiên vậy. Lúc đầu Khuê cũng ngại nhưng sau đó thì cái cảm giác chơi vơi đã lấn át đi tất thảy. Cô đã để cho mình trôi đi trong niềm hạnh phúc vì được yêu và được trân trọng...
- Mình vào đây nhé?
Khuê ngước nhìn lên. Cả hai đang đứng trước khách sạn Deawoo cao ngất. Cô khe khẽ gật đầu. Tự nhiên cô muốn trở thành một cô gái hiền dịu, hạnh phúc đi bên cạnh người đàn ông của mình ghê gớm. Liếc nhìn Hoàng, Khuê thấy anh thản nhiên bước qua những cái cúi chào của nhân viên khách sạn. Chắc anh đã quá quen với những khung cảnh như thế này rồi... Anh ta đã đưa bao nhiêu cô gái như cô vào đây? Gạt đi chút khó chịu vừa mới nhen lên trong lòng, Khuê ngồi xuống chiếc ghế mà Hoàng đang kéo ra. Anh thì thầm vào tai cô:
- Em trông rất hợp với khung cảnh này.
Khuê cười. Lời khen tặng của anh làm cô chua chát. Chỉ khi đang ... giả vờ với anh cô mới thấy mình hợp với khung cảnh xa hoa của giới thượng lưu. Một cô gái nghèo không có một đồng trong tay lại lạc vào thế giới giàu có...giống như một cô lọ lem đi dự tiệc. Bao giờ mới là 12giờ giới hạn của Lọ Lem? Bao giờ thì cô phải rời xa nơi hào nhoáng không bao giờ là của cô này?
Hoàng gọi khá nhiều món ăn mà chưa bao giờ cô nghe đến tên. Anh gọi rượu khai vị cho mình và gọi cho cô một ly rượu Rum nhẹ. Anh cười khi rót rượu ra ly:
- Anh biết em có uống được rượu nhưng như vậy chẳng tốt chút nào.
- Anh không thích con gái uống rượu đúng không?
- Ừ.
Khuê lắc nhẹ ly rượu Rum của mình, nói với vẻ chán nản:
- Vậy thì em không chắc sẽ làm anh hài lòng đâu. Em nhiều tật xấu ghê lắm, kể cả uống rượu...
Phương chạm nhẹ ly của mình vào ly của Huyền, anh nhẹ nhàng nói:
- Em ở bên anh cơ mà. Anh sẽ giống như một... cơ chế ngăn cản em. Được không?
“ Anh sẽ chẳng ở mãi bên em được đâu. Chúng ta không đến với nhau như những đôi bình thường khác. Dù cho... em có yêu anh thì cũng chỉ là... vô vọng”.
Nhân viên phục vụ mang thức ăn ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của Khuê.
- Em ăn đi. Cố ăn cho nhiều vào. Có một tuần thôi mà anh thấy em gầy đi đấy. Chắc nhớ anh nhiều lắm?
Khuê bĩu môi. Cô mà thèm nhớ anh à? Suốt ngày lo nghĩ làm thế nào để anh buông tha cho cũng đã đủ mệt rồi.
- Anh nhớ em nhiều lắm- Phương nhìn thẳng vào mắt Khuê, thành thật - Những lúc làm việc, những lúc ngồi không và cả khi ngủ nữa... Em đã thật sự chi phối anh rồi.
Khuê cúi xuống món ăn, nhưng ngay lập tức cô ngẩng lên, cười thật tươi:
- Vậy thì anh sẽ khổ đấy.
- Anh biết vậy mà! - Phương nháy mắt trêu lại.
Cả hai bắt đầu ăn, không khí trở nên êm đềm được một chút liền sau đó lại ồn ào vì Khuê rất giỏi tranh ăn... Nhiều người quay ra nhìn và thầm ngạc nhiên. Trông cứ như là những người đói ăn, lần đầu tiên đi ăn một nơi sang trọng vậy!
Trời đã về khuya, đêm rất trong lành. Khuê đứng gọn trong lòng Phương giữa vườn hoa lan của anh. Không gian thoang thoảng mùi hương hoa và cả mùi hương tình yêu ngọt ngào... Phương hôn nhẹ lên tóc Khuê , thì thầm:
- Anh ước thời gian ngừng lại vĩnh viễn... để em luôn ngoan ngoãn ở trong vòng tay anh!
Khuê mỉm cười nhẹ. Tình yêu? Chẳng biết những cảm xúc mà cô đang có và đang cảm nhận tình cảm trong anh có phải là như thế hay không? Nhưng làm sao cô có thể yêu một người đã từng khinh miệt mình? Và anh cũng vậy làm sao có thể yêu một cô gái ...giang hồ, nghèo nàn khốn khổ? Những cảm xúc giao hoà này có chăng chỉ là những lúc yếu lòng... người ta cần nhau để chia sẻ mà thôi!
Khuê quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Hoàng và chợt thấy lòng chơi vơi... Anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt như có lửa, như sẵn sàng thiêu cháy cô, bắt cô cùng bùng cháy với anh... Một thoáng Khuê run sợ. Nếu như xa anh... cô sẽ chẳng thể nào quên được. Cứ lún sâu vào những chuỗi ngày này chỉ làm cô thêm đau mà thôi. Phải chấm dứt ngay, chấm dứt tất cả!
Trăng trên bầu trời chỉ là một quầng sáng nhỏ nhưng cũng đủ chiếu sáng những ngôi sao quanh nó. Khuê cố nén tiếng thở dài, úp mặt vào ngực Hoàng, không muốn nhìn ánh trăng kia nữa.
Phương cúi xuống, nhẹ nhàng hỏi:
- Em mệt à? Hôm nay đi nhiều quá phải không?
-Em không mệt... Nhưng em đang lo sợ lắm... Những khi người ta cảm thấy nắm bắt được hạnh phúc cũng là lúc người ta làm mất hạnh phúc.
Phương nâng gương mặt của cô lên, thoáng sững sờ vì những giọt nước mắt đã nhoen ướt hết gương mặt cô. Thế mà anh không cảm nhận được. Những lúc cô khóc cũng âm thầm vậy sao? Ai sẽ là người lau những giọt nước mắt ấy? Phương hôn nhẹ vào mắt Huyền như đang làm một phép thuật khiến những giọt nước mắt ấy thôi rơi.
- Em sẽ không khóc nữa... Nếu khóc thì hãy khóc bên anh... Và làm sao hạnh phúc có thể mất được khi chúng ta đang cùng nhau nắm giữ?
- Cùng nhau?
- Ừ, dĩ nhiên rồi!
Khuê lắc đầu, giọng ỉu xìu:
- Chỉ có em là đang cảm thấy hạnh phúc thôi... Đây là lần thứ hai em cảm thấy thế... Lần đầu tiên khi em được đón đứa em trai chào đời... Nó đẹp như một thiên thần ... Em đã hạnh phúc biết bao khi biết mình không còn cô đơn trong các trò chơi, trong những lần nghịch ngợm trốn mẹ không ngủ trưa nữa. Và em cứ chờ đợi, chờ đợi nó lớn lên...
Phương nhíu mày:
- Thế... cậu ấy bây giờ ở đâu?
Khuê hơi lảng người ra, khuôn mặt cô trở lên lạnh lẽo. Gần như có một nỗi đau đang phủ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô. Giọng Khuê chua chát:
- Cuộc đời đã bất công với em cùng cực... Em chẳng bao giờ oán trách, dù em còn khổ hơn thế này nữa nếu như ông trời... đừng mang cậu ấy đi. Em đã đợi nó lớn... thế rồi để nó đi mà không thể làm gì được...
Phương ôm siết Khuê vào lòng, anh sợ cô lại khóc lặng lẽ như thế, nhưng dường như nỗi đau quá lớn khiến cô chẳng thể khóc được nữa...Trong lòng Phương như cũng có một nỗi đau quặn xiết.
- Đừng đau lòng nữa em. Đã có anh ở đây! Em sẽ không phải lo lắng gì nhiều, vì khi anh đang nắm được hạnh phúc, anh không bao giờ buông ra...
- Anh hạnh phúc? - Khuê ngước lên hỏi như không thể tin vào điều đó. Phương thấy thương cô quá! Những gì đã khiến cô không còn tin vào cuộc đời này nữa? Quá khứ của em ra sao?
- Ừ... Anh đang muốn hét lên cho cả thế giới biết rằng anh đang hạnh phúc. Anh đang có được một người con gái mà anh thương anh nhớ...
Lòng Khuê se sắt... Sao anh lại nói? Sao anh lại ngời lên hạnh phúc như thế? Sao lại có thể tin tưởng một người con gái như em? Đã nói rằng hạnh phúc khi nắm được cũng là lúc sắp mất đi, vậy mà anh không hiểu... Có thật anh không hiểu không?
Khuê mụ mị hẳn đi trong những nụ hôn mà Phương trao. Ý thức của cô chỉ là một vùng màu xám ảm đạm. Sắp tới cô phải làm một người con gái phụ bạc, lại thêm một người nữa căm ghét cô tới tận tim... Một người mà bây giờ Khuê đã coi là chồng, đã coi là một trụ vững cho cuộc đời của cô... Sao trên đời này lại lẫn lộn nhiều thứ như thế? Sao lại biến đổi sự căm ghét sang yêu thương? Sao lại để cô trở thành tàn ác, nhẫn tâm? Khuê cố nuốt nước mắt vào lòng để nở một nụ cười thật trọn vẹn trước người đàn ông đầu tiên trong cuộc đời mình... Anh sẽ hạnh phúc thôi, vì anh biết cách nắm giữ nó và anh không phải chọn lựa như em! Chúc anh hạnh phúc...
Phương quàng tay ra xa như tìm kiếm, nhưng chẳng thấy gì. anh mở hẳn mắt, dò tìm. Một không gian im lặng nhưng chẳng mang lại cho anh chút yên bình. Anh bật dậy, lên tiếng gọi:
- Huyền... Huyền ơi?
Cô ấy đi đâu? Chẳng phải cô ấy chẳng phải đã hứa sẽ ở bên anh, anh sẽ nhìn thấy cô kể từ khi anh mở mắt ra? ánh mắt anh chạm phải một tờ giấy được chặn bởi cái gạt tàn trên bàn. Phương lặng người đi. Linh cảm báo cho anh biết một nỗi đau sắp giáng xuống...
Nét chữ rất đẹp của Huyền như đâm vào tim anh từng nhát:
“ Thế là anh đã hạnh phúc! Và thế là nghĩa vụ của tôi chấm dứt... Tôi không thể ở bên anh như đã hứa được. ở một nơi khác, một nơi anh không thể đến, ấy mới là vị trí của tôi.
Tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Vĩnh biệt!”
Vò nát tờ giấy trong tay, cằm Phương bạnh ra. Trong anh trào lên sự tức tối. Cô ta đã chà đạp lên tấm chân tình của anh. Tối qua, chỉ là một vở kịch để cài anh vào cái thứ hạnh phúc giả tạo của cô ta mà thôi. Thật đáng ghê tởm! Phương ném mạnh cái gạt tàn vào tường. Tiếng vỡ của thuỷ tinh vang lên khô khốc. Hình như Phương còn nghe thấy cả tiếng vỡ của trái tim mình. ôi! Trái tim kiêu hãnh của anh...
“Cô ta sẽ phải trả giá vì đã đùa giỡn với Hoàng Duy Phương này!”. Phương dồn hết ánh mắt thù hận vào ly rượu và uống cạn. Như không cảm thấy gì ngoài nỗi căm hận ngùn ngụt. Phương tu liền một hơi chai rượu đầy. Cô ta giống như một thứ thuốc độc, đã đầu độc cuộc sống của anh và bỏ lại hậu quả một cách độc ác. Cô ta không biết rằng, cô ta đi nhưng hình bóng của cô ta vẫn còn ở đây, còn quanh quẩn ở đây. Mà hình bóng thì Phương không thể làm gì được, chỉ biết căm phẫn, chỉ biết trông cậy vào rượu...Làm thế nào đây?
Chuông điện thoại reo, Phương vơ vội lấy:
- Alô...
Suýt chút nữa là anh đã bật thốt lên tiếng gọi Huyền, nhưng anh đã kịp dùng ý chí kiềm chế trái tim, để nghe giọng người bên kia.
- Anh đang làm gì vậy? Sao mấy hai hôm nay không gọi cho em?
Một sự tức giận ngùn ngụt trong anh, khiến anh quát ầm lên như thể cô là nỗi bực mình của anh vậy:
- Tôi làm gì thì liên quan gì cô nhỉ? Sao cô lại kiểm soát tôi? Sao cô lại như thế chứ? Tôi ghét những người con gái tự phụ lắm...
Nhi bật khóc nức nở:
- Sao anh lại mắng em? Em chỉ vì lo lắng cho anh mà thôi ... Anh tồi lắm!
Tiếng tút ở đầu dây điện thoại làm Phương tỉnh trí lại. Anh đúng là một gã tồi tệ. Quá sức tồi tệ! Anh đang mang nỗi đau của mình trút lên một cô gái luôn coi anh như mạng sống của mình... Anh độc ác đến mức đó ư?
Phương mở máy và gọi cho Nhi. Gọi mất mấy lần cô mới chịu mở máy. Anh nghe thấy giọng cô đã khàn đi. Chắc cô khóc dữ lắm.
- Anh xin lỗi! - Phương chủ động nói trước- Chỉ vì anh đang bực bội quá không làm chủ được bản thân. Anh đã làm em đau lòng lắm phải không?
Im lặng.
Phương kiên nhẫn:
- Em không nói gì thì anh vẫn cứ gọi mãi đấy... Biết làm gì để em hiểu anh bây giờ? Nói đi Nhi...
- Em... em làm phiền anh đến mức độ đó ư?
Phương khẽ mỉm cười. Cô hiền dịu đến mức không hề biết quát mắng một ai kể cả người đã làm cô đau lòng.
- Không, anh cảm ơn em đấy chứ? Nếu em không quan tâm đến anh thì chắc anh chết mất... Chẳng ai quan tâm đến anh, chỉ làm anh đau thôi.
- Ai làm anh đau được? Chỉ có anh biết cách làm người ta đau thôi ấy!
Phương mím môi lại, cố kìm lòng để không phạm một sai lầm nữa. Anh quyết định:
- Em đang ở đâu?
- Em ở ký túc xá... Sao hả anh?
- Ừ... Chờ ở đó nhé? Anh sẽ đưa em đi chơi? Ok?
- Vâng...
Phương cúp máy... mệt mỏi tựa đầu vào thành ghế. Anh phải biết cách làm cho cuộc sống mình đổi khác... Chứ như thế này thì làm sao khiến cô ta trả giá được? Cô ta sẽ không thể cười vào mặt anh vì sự si tình ngốc nghếch này... Cười ư? Cô ta sẽ chẳng cười nổi đâu. Không bao giờ anh cho phép!
Bốn tháng qua đi trong những cuộc đi chơi thâu đêm của Phương. Anh đi khắp nơi, miễn là nơi đó thật vui, thật sôi động. Chỉ có Toàn là biết những diễn biến tâm trạng của anh, và thầm lặng đi tìm tung tích của Huyền. Nhưng dường như vô vọng...Huyền biến mất như thể chưa từng tồn tại vậy...
Phương ngồi im lặng trong bữa tiệc mừng hai bên ký được hợp đồng một cách thuận lợi. Bên đối tác có một cô gái trẻ nhìn anh lặng lẽ từ đầu bữa tiệc. Phương tỏ ra thờ ơ. Thật cũng chẳng có gì là vui vẻ cả. anh đã chán đến tận cổ những bữa tiệc xã giao vậy, nhưng không tham dự không được. Công việc này là một phần làm nên sự nghiệp của anh...
- Cậu có hay đến New Century?
- Dạo này bận quá!
Câu chuyện của hai gã thanh niên trẻ ngồi bàn bên cạnh làm Phương chú ý. Anh im lặng lắng nghe.
- Nghe đâu có một vũ nữ mới đến, đẹp lắm. Tối nay mình đi nhé?
- Nhưng cô ta tên gì, hay chỉ là một cách lăng xê của lão chủ?
- Không... Cô ta đã từng làm rồi, nhưng nghe đâu có sự can thiệp của đại gia nào đó và bỏ...
Phương bật dậy, gần như không tự chủ được, bước đến bên bàn của hai thanh niên trẻ kia, hỏi gấp gáp:
- Cô ta tên gì? Cô ta là Lệ Huyền? Đúng không?
Mặc dù cũng cảm thấy khó chịu nhưng một tên vẫn lịch sự nói:
- Đúng... cô ta là Lệ Huyền...
Phương tự nhiên cười khẩy, quay đi không một lời cảm ơn. Một trong hai gã nháy mắt:
- Lại một chàng si tình... Tối nay đi nhé?
Phương phải cố gắng lắm mới làm xong công việc buổi chiều để chờ đến tối. Thời gian làm anh muốn phát bực lên. Chậm chạp hơn cả rùa bò... Khi hết giờ, và trời cũng đã sầm sập tối, Phương vôi vã phóng tới vũ trường. Anh không hiểu sao mình có thể phản ứng như thể. Có thể anh nôn nóng đến để dằn mặt cô ta, để bắt cô ta trả giá...
Lấy lại phong thái đĩnh đạc, Phương bước vào vũ trường. Vẫn còn quá sớm để có nhiều khách. Anh hỏi một nhân viên phục vụ:
- Tôi muốn gặp cô Lệ Huyền?
Anh ta chợt bối rối:
- Cô ấy chưa đến, anh có thể chờ chút được không? Hay tôi gọi em ...
Phương phẩy tay:
- Cho tôi ly rượu đi!
Anh ta biết thói quen của Phương nên bỏ đi ngay và liền sau đó mang ra một ly rượu màu đỏ chát. Ngồi nhâm nhi ly rượu mà đầu óc Phương như muốn căng ra vì những căm ghét, giận hờn và đâu đó còn lẫn cả nỗi nhớ sâu sắc...
- Nghe nói anh muốn gặp tôi?
Phương ngẩng lên, và thất vọng. Không phải Lệ Huyền, anh gằn giọng khi cô ta có ý định lả lơi:
- Cô là ai?
- ơ hay cái anh này... - Cô ta liếc mắt- Anh chẳng bảo muốn gặp Lệ Huyền còn gì?
Phương hất tay cô ta ra, trừng mắt:
- Đừng có đùa tôi... Cẩn thận đấy. Gọi Lệ Huyền ra đây.
Cô ta không hề tỏ ra sợ hãi, bĩu môi:
- Làm như là mình đạo mạo lắm vậy... Dù sao cũng chỉ là một cây si của cô ta mà thôi!
Phương quay phắt lại nhìn cô ta như thể có thể ăn tươi nuốt sống được cô ta thì anh đã làm rồi vậy. Cô ta nhún vai:
- Nói cho anh biết nhé, cũng có khá nhiều đàn ông đến gặp tôi và hỏi “ Cô là ai? Lệ Huyền đâu?”... Buồn cười thật, cô ta đã bỏ bùa mê gì cho các anh vậy? Đến nỗi ông chủ cũng bắt tôi dùng tên của cô ta để câu khách?
Phương lặng thinh. Giờ thì anh đã hiểu và cảm thấy nhẹ nhõm dù không tìm ra Huyền. Cô ta không quay trở lại vũng lầy này, và có thể ở một nơi nào đó cô ta đang được hạnh phúc...
Anh bỏ mặc cho cô gái lải nhải một mình và bỏ về. Mệt mỏi vì những căng thẳng diễn ra trong ngày, Phương chỉ muốn được ngủ một giấc thật đẫy. Dựng xe trong sân, anh ngạc nhiên khi thấy xe máy của Nhi. Cô đến thăm mẹ anh ư?
Bước vào nhà, anh nghe thấy tiếng mẹ mình cười vui vẻ. Bà và Nhi đang chụm đầu vào xem gì đó. Phương chẳng muốn tò mò nhưng nếu không làm thế thì mẹ anh sẽ thắc mắc, mệt hơn nữa ấy chứ? Thế là anh lại gần, cố gắng mỉm cười thật tươi:
- Mẹ và Nhi xem gì vậy? Vui đến phát thèm...
Bà Lan ngẩng lên, lườm yêu con:
- Giờ mới về sao? Cả chiều làm mẹ mong mãi... Hôm nay Nhi nhận bằng tốt nghiệp mà...
Phương nhìn sang Nhi cũng là lúc cô ngẩng lên và mỉm cười. Có lẽ chẳng có cô gái nào hiền hơn cô được. Nụ cười hài hoà bao giờ cũng trực sẵn trên môi cô. Phương cảm thấy áy náy khi sáng nay phớt lờ lời đề nghị của mẹ là muốn anh đến dự lễ tốt nghiệp của cô. Anh thật sự chẳng muốn tiếp xúc nhiều nữa với thế giới vốn trong sạch ấy...
- Em vui lắm nhỉ?
- Vâng, bạn bè và cả bác nữa đã cho em một lễ tốt nghiệp đáng nhớ...
Phương cười nhẹ. Anh nhìn sang mẹ và bà đưa cho anh mấy tấm ảnh của Nhi:
- Thật là phí khi con không được nhìn Nhi mặc áo tốt nghiệp... Đẹp lắm...
- Bác... cháu đẹp gì ạ?
Phương cầm mấy tấm ảnh, chăm chú nhìn. Nhi chụp ảnh rất ăn, khiến cô đẹp mềm mại trong bộ đồ rộng màu đen. Mẹ anh cũng chụp cùng với cô và khuôn mặt bà ánh lên vẻ hạnh phúc lẫn tự hào... cứ như Nhi là con bà vậy.
Bà Lan kêu lên khi cầm một tấm ảnh:
- Chà... phòng cháu đây phải không? Đủ hết đây à?
Nhi mỉm cười:
- Vâng. Có năm đứa tốt nghiệp đợt này là Hoa, Khanh, Khuê, Loan và cháu. Ba em nữa cũng chụp ảnh kỷ niệm...
- Xinh quá đi! - Bà Lan chép miệng- Ai cũng tươi như hoa ấy... Phương con xem này...
Phương hững hờ cầm lấy tấm ảnh. Bây giờ thì anh cảm thấy thấm mệt nhưng không nỡ đứng dậy. Nhi có vẻ hồi hộp khi anh nhìn ảnh. Phương mỉm cười:
- Em với Hoa lúc nào cũng thế à? Nghịch quá nhỉ?
- Nó bao giờ cũng thế mà!
Phương liếc qua mấy gương mặt đã quen thuộc và dừng lại một gương mặt còn quen thuộc hơn, anh ngẩng phắt lên như không tin vào mắt mình... Rồi anh lại cúi xuống nhìn... Đúng là Huyền! Vẫn khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy và nụ cười ấy... Chỉ khác là cô đang mặc chiếc áo tốt nghiệp kỹ sư, đang cười tươi với tấm bằng trên tay...Đây là sự thật?
- Cô ta là ai?- Phương nhìn thẳng vào Nhi, cố lấy giọng điềm nhiên- Anh chưa gặp thì phải?
Nhi cười:
- Thì nhân vật luôn luôn vắng mặt khi anh đến đấy thôi... Lệ Khuê đó anh!
“ Cô ta đúng là một kẻ bịp bợm!”. Phương nhếch môi. Anh nghĩ tới chuyện cô bảo cô học đến lớp 5 mà thôi, chẳng biết làm gì ngoài chuyện nhảy. Anh cứ như một tên mù quáng, tin cô ta tất cả những chuyện... trên trời... “ Lệ Khuê rồi cô sẽ thấy...”
- Sao không anh?- Nhi băn khoăn khi thấy Phương im lặng- Anh biết bạn ấy à?
Bà Lan cũng ngẩng lên chờ đợi, Phương chối phăng:
- Làm gì có, anh chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Cô ấy học cái gì nhỉ?
- Bạn ấy học công nghệ thông tin... Đợt vừa rồi bạn ấy bảo vệ xuất sắc luận án tốt nghiệp đấy.
- Giỏi thế cơ à?- Bà Lan chép miệng - Thế nó đã tìm được việc chưa?
Phương chăm chú lắng nghe, Nhi thì vô tư kể như khoe bạn:
- dạ, thật ra bạn ấy kiếm được việc từ đầu năm. Thực tập cũng ở đó luôn, và người ta cũng dự định nhận ... Đó là công ty phần mềm Nam á, bác và anh biết chứ ạ?
Bà Lan mỉm cười, còn Phương thì như hoá đá.
- Đó là một công ty con của công ty nhà bác... Thật bất ngờ đúng không?
“ Quá bất ngờ đó mẹ!”. Phương mỉm cười. Cô ta sẽ phải trả giá cho những gì đã làm đối với anh...Và đó cũng là duyên số... Đã đến lúc chấm dứt những dằn vặt, những căm ghét, hận thù và cả những nhớ mong... không hợp cảnh ấy... Phương sẽ phải chứng minh cho Huyền... không, cho Khuê thấy, bản lĩnh của anh ra sao...
Nhi tròn mắt. Cô không ngờ cô và Khuê lại có duyên như thế. Cứ tưởng khi ra trường rồi thì mỗi đứa sẽ một nơi... Vậy mà...
Bà Lan quay sang hỏi chuyện những người khác, Phương cố gắng ngồi nghe, trong lòng anh sôi sục ý muốn gặp mặt. Bốn tháng tưởng cô đã ở một nơi nào đó rất xa, không ngờ lại ở ngay bên cạnh anh, nơi mà hàng tuần anh vẫn đến ...nhưng chỉ đứng ngoài. Thật trớ trêu cho anh! Cô biết giấu sự thật đến nỗi sẵn sàng nghe anh miệt thị, sẵn sàng nhận những lời vu khống... Có người con gái như vậy sao?
Trời đã hơi khuya nên Phương đưa Nhi về. Anh rất muốn vào ngay trong đó để xem thái độ của Khuê ra sao, nhưng anh kìm lại được. Mọi cái cần phải có một sự sắp xếp khéo léo, không thì anh sẽ chẳng nhận được gì ngoài sự bực mình. Khuê rất giỏi làm người khác bực, làm cho người khác khốn khổ...
- Toàn à?- Phương gọi ngay cho Toàn khi anh về tới nhà.
Giọng Toàn ngái ngủ vẻ khó chịu:
- Gì vậy? Cậu tưởng cậu là xếp là được quyền phá giấc ngủ của tôi sao?
- Xin lỗi... nhưng tai tớ nôn nóng quá... Tớ đã tìm ra Huyền rồi đấy!
Toàn tỉnh cả ngủ, anh hỏi có vẻ quan tâm:
- Ở đâu? Lại một vũ trường mới à?
Phương cau có:
- Vẫn cái ý nghĩ ấy thì hết đời cũng không tìm ra cô ta đâu...
- Thế ở đâu?
Tự cười mình và cười cho số phận, Phương nhẹ nhàng nói:
- Cô ta là bạn của Nhi... cùng phòng luôn.
Toàn chết sững. anh không ngờ lại có một bước ngoặt như thế. Cái cô gái nhảy Lệ Huyền kiêu sa ấy lại là một cô sinh viên? Cô ta thật sự biết che giấu thân phận... đến nỗi một người ... siêu tìm người như anh cũng phải bó tay...
- Bây giờ biết đầu mối rồi. Tớ không muốn bị cô ta chụp mãi tấm vải đen trên mắt nữa... Hãy giúp tớ điều tra về lý lịch cô ta đi. Và chuẩn bị cho tớ một kế hoạch...
Toàn giật mình. Cô ta là bạn của Nhi, mà Nhi lại là người mà bà chủ sẽ chấm để trở thành ... con dâu nhà họ Hoàng. Phương đang đùa với lửa hay sao?
- Cậu...yêu cô ta thật sự à?
- Vớ vẩn! - Phương kêu lên- Yêu đương gì, tớ đang ngùn ngụt lửa căm thù đây. Chưa có một cô gái nào đối xử với tớ kiểu đó: lạnh lùng , tàn nhẫn và cả... coi thường nữa. Cô ta đã chạm vào lòng tự ái ngút trời của tớ, thử hỏi làm sao tớ bỏ qua? Sáng mai đến công ty và ta sẽ bàn vào kế hoạch này. Ok?
Không đợi Toàn trả lời, Phương đã cúp máy. Toàn ngẩn ngơ cả người. Phương có nhận ra một sự thật hiển nhiên mà ai khi tiếp xúc với anh cũng nhận ra không? Đó không phải là lòng tự ái, đó là tình yêu... Anh thương nhớ Huyền, mong muốn lại có Huyền như mấy tháng trước... Sau khi Huyền đi, Phương đã hoàn toàn khác hẳn. Thế mới biết Huyền có sức mạnh như thế nào, Phương sẽ thua thôi! Chắc chắn là vậy... Mà cô ta tên thật là gì nhỉ?...
Khuê có quyết định được lên công ty chính làm trợ lý cho Tổng giám đốc. Cô hơi bất ngờ. Nửa muốn đi nửa lại không. Cô đang còn là một sinh viên mới ra trường, lòng đầy nhiệt huyết nghiên cứu và tìm tòi, ở lại chi nhánh sẽ tạo điều kiện đó cho cô... Nhưng hiện tại cô đang cần tiền để lo cho mẹ. hai mẹ con đã chuyển lên trên đây sống và có bao nhiều điều phải lo. Không thể để mẹ có ý định đi bán hàng rong như vậy... Khuê là con và có nghĩa vụ làm cho mẹ hạnh phúc...Và thật sự cô cần tiền...
“ Tổng giám đốc công ty mày là bạn trai của Nhi đó!”. Khuê nhớ là Khanh đã nói vậy với cô từ lâu. Anh ta giàu đến mức ấy cơ đấy. Ai cũng bảo Nhi sung sướng vì được anh chàng đó yêu. Khuê thì khác, cô nghĩ đến Hoàng. Anh ta cũng giàu nhưng lại có bao nhiêu bồ, không hề có khái niệm “ chung thuỷ” trong đầu... Như vậy thì sung sướng gì?
Lặng lẽ nhấm nháp vị cà phê đắng tại một góc nhỏ im ắng của quán cà phê “ Gió ngàn”, Khuê thấy lòng cồn lên một nỗi nhớ... Nỗi nhớ đã giằng xé tâm hồn cô suốt những tháng qua. Nhiều lúc cô chỉ muốn đến ngay ngôi nhà đó, chỉ để được ngắm từ xa...Ngôi nhà chỉ gắn liền với cô một tháng nhưng tưởng chừng như một đời người đã trải qua. Cô đã biết thế nào là đau buồn, thế nào là dằn vặt và cả biết yêu như thế nào... Nhưng không thể quay lại khi cô đã giáng cho anh một cú đánh mà chắc một con người kiêu ngạo như anh không bao giờ chấp nhận tha thứ...Mà cũng nên chấm dứt quãng đời đen tối đó để nghĩ đến một quãng đời tươi sáng hơn. Khuê sẽ dùng những kiến thức mà mình có được để xây dựng cuộc đời, không cần bất kể một ai... kể cả người đang làm trái tim cô thổn thức...
Khuê gặp một người thanh niên cao gầy và đoán anh là là trợ lý của Tổng giám đốc. Anh ta cũng nhìn Khuê rồi mỉm cười chào. Khuê mạnh dạn giới thiệu:
- Tôi là Nguyễn Lệ Khuê ... Người của chi nhánh Nam Á...
Toàn đứng dậy, anh mời cô ngồi xuống salong và lẳng lặng quan sát cô. Anh công nhận cô rất đẹp, vẻ đẹp hoàn toàn khác với Nhi. Sự lôi cuốn ở cô mạnh mẽ hơn nhiều, quyến rũ hơn nhiều... Cô ta hợp với Phương một cách kinh ngạc!
- Có phải quan sát kỹ là một cách làm việc của anh?
Toàn giật mình, anh hơi bối rối một chút, nhưng liền sau đó kinh nghiệm ngoại giao giúp anh lấy lại được tự tin, anh cười nhẹ:
- Đó chỉ là thói quen khi tiếp xúc lần đầu thôi mà... Cô uống gì?
- Cho tôi ly nước lọc.
Toàn đặt cốc nước lọc xuống trước mặt của Khuê , anh lại không kìm được cảm giác muốn quan sát. Cái cách cô bình thản đón nhận ánh mắt của người khác khiến anh khâm phục. Bản lĩnh của cô như vậy thì hỏi làm sao không khuất phục được Phương?
- Tôi muốn hỏi một chuyện...
- Cô cứ tự nhiên...
Khuê chăm chú nhìn thẳng vào mắt Toàn như sẵn sàng phán quyết lời anh nói nếu như không đúng sự thật:
- Vì sao có anh rồi lại cần thêm tôi? Đừng nói với tôi là anh ... không có khả năng đấy nhé?
“ Cô ta cũng coi trời bằng vung như Phương ...” Toàn gầm gừ nghĩ... Song anh vẫn mỉm cười, nhã nhặn trả lời:
- Vì tôi và Tổng giám đốc chỉ thiên về xây dựng. Công ty hiện giờ muốn phát triển về phần mềm hơn nữa. Một Nam á vẫn chưa đủ... Vì vậy cần thêm một trợ lý nữa. Vả lại cũng là cách nâng đỡ người trẻ có tài năng mà.
Khuê không hề cười khi nghe câu khen ngợi gián tiếp của Toàn, khuôn mặt cô nghiêm túc đến... sợ:
- Vậy thì sao không cất nhắc Nhi? Cô ấy chẳng phải đủ yếu tố để đảm nhiệm vai trò này?
“ Cô ta ranh quá!” Toàn nghĩ bụng... Không khéo anh không chống đỡ nổi mất...
- Vì Tổng giám đốc không muốn cô ấy mệt...
Toàn buột miệng và biết rằng mình đã phạm sai lầm. Anh đã vô tình làm rắc rối chuyện của Phương lên mất rồi. Khuê không phải là người hời hợt, dễ quên và dễ tha thứ...
Khuê nhún vai. Cô đã hết thắc mắc...
Công việc Toàn giao chẳng khó lắm. Suốt ngày chỉ ngồi trong phòng và xem xét các dự án, kiểm chứng độ tin cậy của những phần mềm công ty con gửi lên. An nhàn đến khó chịu. Đã thế cô lại không được tiếp xúc với Tổng giám đốc một cách trực tiếp nữa chứ... Làm việc kiểu này thật chán!
Khuê không biết rằng, trong khi cô chán ngán đến ... tận cổ thì Phương lại thích thú... vô cùng. Anh cũng chỉ ở rịt trong phòng làm việc và quan sát cô qua camera bí mật. Bây giờ cô trông khác hẳn những thời gian trước. Anh không thể so sánh hình ảnh một cô vũ nữ nhảy bốc lửa với một cô gái chăm chú bên màn hình vi tính được... hai hình ảnh hoàn toàn đối lập nhau, nhưng đều có sự cuốn hút kỳ lạ. Vẫn cái miệng mím lại như giận dỗi, đôi mắt tròn đen láy với kiểu nhìn chăm chú không khoan nhượng... cả con người cô toát lên sự tự tin đáng yêu khiến anh không thể rời mắt. Toàn đã nhiều lần nhắc nhở về chuyện này, nhưng anh bỏ ngoài tai... Hình như những căm ghét đã đi đâu hết rồi, chỉ còn lại sự thích thú và ... tự hào. Anh giờ càng muốn có cô cả lúc làm việc và khi trở về nhà... vậy có tham quá hay không? Nhưng cô đã thật sự là của anh rồi... Và sẽ mãi như vậy!
- Cậu không chịu làm việc à?
Phương ngẩng lên, mỉm cười:
- Đâu có, chỉ nghỉ giải lao thôi mà.
Toàn khẽ liếc vào màn hình và nhún vai không nói gì. Anh đặt tập hồ sơ xuống trước mặt Phương, hất mặt lên vẻ như ta đây đã đoán được hết mọi chuyện:
- Cô ta không thích làm việc kiểu này đâu, chấm dứt mau thôi nếu như cậu không muốn mất cô ấy...
Phương nhíu mày kêu lên:
- Sao lại “ không muốn mất cô ấy”? Tớ có ý đó đâu... chỉ là...
Toàn xoay bước chân, nói mà không quay lại:
- Vậy thì tuỳ... Chứ tớ cũng thấy cô ấy tuyệt lắm. Cậu nói đấy nhé?
Phương im lặng. Toàn chuẩn bị đóng cửa thì bị anh gọi giật lại:
- Cậu nói vậy ý gì?
- Chẳng có ý gì cả đối với một người chỉ coi tình yêu là trò đùa...
Phương biết Toàn đang châm chích mình, nhưng anh vẫn phát bực lên được. Anh đập bàn, hét lên:
- Được rồi... Coi như cậu thắng?
Toàn cười tươi, bước lại phòng. Anh biết Phương đã quá coi trọng Khuê nhưng chỉ còn trở ngại về mặt tâm lý nữa mà thôi. Là một người bạn tốt anh không thể để Phương lạc lối trong chính tình yêu của mình được. Càng nhận ra tình yêu thật sự của mình càng sớm, con đường đến với hạnh phúc của Phương sẽ dễ dàng hơn mà thôi!
- Khuê không phải là người đơn giản, những việc cô ấy làm tớ tin có những lý do đặc biệt lắm!
- Kể cả chuyện cô ta ... lừa tớ à?
Toàn mỉm cười, nhưng anh chợt nhớ ra là Phương rất khó chịu, anh vội mím môi lại, khẽ lắc đầu:
- Tớ đang điều tra, cậu đợi vài ngày nữa nhé... Nhưng giờ cậu nên để cô ấy biết cậu là ai đi!
Phương ngồi uể oải ngồi tựa đầu vào thành ghế. Đây là một vấn đề nan giải không thể giải quyết một sớm một chiều được. Anh giờ mới thấm thía hậu quả của việc quen biết quá nhiều người trong một lúc. Trớ trêu thay hai người đó lại là bạn của nhau...
- Tớ không muốn làm tổn thương ai cả...
- Vậy thì hãy chịu thiệt thòi đi... Nhường Khuê cho một người nào đó!
Toàn tỉnh bơ phang cho Phương một câu làm anh xé lòng... Khuê không thể là của ai, ngoài anh! Ông trời đã đưa cô vào đời anh một cách tình cờ, và từ đó cô trở thành một phần của đời anh. Như thế... còn có ai có thể xen vào giữa?
- Vậy thì hãy tính kế thứ hai đi. Cô ấy sẽ bỏ đi nếu như biết tớ là sếp của cô ấy...
- Yên tâm- Toàn nháy mắt vẻ ranh ma- Tớ đã lo chuyện đó rồi. Ít ra cô ấy cũng phải làm ở đây... 5 năm nữa. Cậu tha hồ mà có thời gian chinh phục.
Ngay lập tức anh hiểu ra kế sách của Toàn. Chắc chắn Khuê đã ký hợp đồng làm việc với công ty rồi. Nếu cô bỏ việc ngay lập tức cô sẽ phải... bồi thường một khoản rất lớn. Mà như Khuê thì anh biết rồi, cô chẳng bao giờ chịu bỏ ra một đồng nào vì những chuyện vô lý như thế cả! Phương mỉm cười, anh thì thầm:
- Vậy lại đây ta bàn kế hoạch tiếp theo nào!
Toàn muốn cười. Trong phòng này làm gì có ai ngoài hai người mà không thể nói to? Phương cứ như trẻ con vậy! “ Tên này ranh thật! Họ sinh ra hình như là để... chinh phục nhau vậy!”
- Đấy... phần đầu cậu làm cho tốt vào, đừng để cô ấy nghi ngờ. Còn đoạn sau thì để tớ. Ok?
Toàn ngẩn người ra một lúc, sau đó anh đi ra. Tìm cách để nói với Khuê thì cũng dễ, nhưng làm sao không để lộ mặt bối rối mới là khó. Khuê có đôi mắt như muốn xoáy vào lòng người, bắt người khác phải thật lòng với mình vậy!
Gặp Khuê ở phòng làm việc, Toàn hơi mất bình tĩnh. Anh biết Phương đang theo dõi câu chuyện của mình nên cứ có cảm giác mình là một diễn viên không chuyên. Khuê ngẩng lên, cô tỏ ra không hài lòng khi Toàn cứ đứng nhìn cô chằm chằm. Cô hắng giọng:
- Anh không có việc gì hay sao?
Toàn cố lấy vẻ mặt thản nhiên, trêu chọc:
- Tôi đang nghĩ xem có nên cho cô theo Tổng giám đốc xuống chi nhánh để kiểm tra hay không đây.
- Kiểm tra?
Toàn gật đầu:
- Ờ... Hằng tháng tôi và Tổng giám đốc hay đi xuống đó kiểm tra xem mọi người làm ăn như thế nào...
Khuê cắt ngang bằng một câu hỏi... đối với Toàn là khó chịu:
- Nhưng tôi ở Nam Á cả mấy tháng trời có thấy anh và ông ta xuống đâu? Hay nhỉ?
Toàn nhún vai, tỏ vẻ như lõi đời:
- Thì dạo đó Tổng giám đốc có việc bận gia đình, biết sao được. Nay phải bắt đầu lại thói quen thôi...
Khuê cúi xuống trang hợp đồng, nhỏ nhẹ nói:
- Vậy thì không liên quan gì tôi đâu, đúng không?
Toàn đặt một tờ lệnh xuống bàn, Khuê liếc nhanh. Đó là một tờ yêu cầu đích danh cô đi cùng trong chuyến đi kiểm tra chi nhánh Đông Á ở Hải Phòng... những một tuần liền. Khuê nhíu mày:
- Khùng chắc... Một tuần? Đi nghỉ tuần trăng mật à?
Toàn biết đây là chi tiết cần anh trổ tài... “ miệng lưỡi Tô Tần” đây. Phương tham lam không chịu đi vài ngày. Anh còn muốn đi ... cả tháng... khùng hết chỗ nói!
- Chi nhánh đó có dấu hiệu của việc làm ăn gian dối. Tổng giám đốc muốn điều tra thật kỹ vì vậy phải ở đó nhiều ngày. Hơn nữa cô rất giỏi về máy tính, nhiều lúc cần phá những... mật mã...
Khuê nhìn lom lom vào Toàn. Thật ra có gì đó không logic nhưng cô chỉ là một trợ lý nhỏ nhoi đến nỗi không được gặp mặt Tổng giám đốc thì ý kiến cũng chẳng được gì. Tốt hơn là phục tùng cho yên thân!
- Được rồi!- Khuê gật nhẹ đầu- Tôi sẽ đi, dĩ nhiên là thế...
Toàn mừng như bắt được vàng, nhưng không dám biểu lộ ra ngoài. Anh lấy giọng nghiêm túc:
- Vậy thì cô hãy chuẩn bị đi. Sáng thứ hai sẽ khởi hành. Bây giờ cô làm việc đi!
Khuê lặng thinh không nói gì. Từ khi vào đây làm việc, cô đã cảm thấy không ưa Toàn rồi. Mặc dù Khuê biết anh ta tốt bụng, nhưng ở anh ta vẫn có cái gì dấu giếm, che đậy. Cô không thích kiểu con trai luôn làm người khác lo sợ như thế.