Liếc mắt nhìn sang phía Khuê, thấy Khuê đang mải mê ngủ, anh mỉm cười. Ra cô cũng không cảnh giác với anh lắm... tính tình vẫn vậy, không hề bị tác động từ bên ngoài...Biết đến bao giờ cô mới chịu hiểu cho anh?
Mi mắt Khuê hơi động đậy, Phương toan quay đi, nhưng cô không tỉnh... Vẫn nhíu mày, và có gì đó mệt mỏi. Phương hơi nhích lại gần, đưa tay sờ nhẹ lên trán cô. Ngay lập tức, cái nóng làm anh giật mình... Khuê bị ốm! Hai gò má đỏ bừng, mi mắt nặng trĩu và giấc ngủ mệt nhọc. Bàn tay cô buông hờ trên quai chiếc sắc tay. Phương nhẹ nhàng nhấc ra, bàn tay thì lạnh giá...Muốn ủ ấm đôi bàn tay ấy lắm, nhưng Phương không muốn tình hình xấu đi khi cô tỉnh dậy. Mối quan hệ của anh và cô bây giờ mong manh như một sợi chỉ, không cẩn thận nó sẽ đứt, và anh... sẽ mãi mãi mất cô!
Nén tất cả những tình cảm yêu thương trực trào ra, Phương nhè nhẹ mở sắc tay của Khuê. Bên trong chỉ có gói giấy ướt,một thỏi son, một chiếc lược nhỏ bằng ngà và một vỉ thuốc nhưng lại là thuốc ngủ... Có lẽ cô đã lấy nhầm, tưởng là thuốc cảm...
Phương quyết định nhanh trong đầu, kêu tài xế cho dừng xe trước một hiệu thuốc bên đường. Anh mua một liều thuốc cảm, định mua thêm thuốc bổ, nhưng có lẽ Khuê sẽ phát hiện ra nên thôi...
Anh tài xế băn khoăn nhìn Phương thay vỉ thuốc ngủ trong sắc tay của Khuê bằng vỉ thuốc cảm, nhưng không dám hỏi gì... Xe vẫn lao nhanh trên đường, còn Khuê thì mê mải trong giấc ngủ không trọn vẹn.
Xe dừng trước một quán phở đang đông khách. Khuê giật mình tỉnh dậy vì tiếng ồn. Cô nghe thấy giọng Phương lạnh lạnh:
_ Phải ăn sáng thôi... Cô ra nhanh lên!
Đầu đang nặng như đeo đá, hai chân thì bải hoải, Khuê không muốn đi ra khỏi xe chút nào. Nhưng Phương và anh tài xế đã đi vào quán rồi... Lầm bầm mấy câu nguyền rủa trong miệng, Khuê ráng hết sức đẩy cửa bước ra. Làm thế nào để Phương không phát hiện ra cô bị ốm? Cô sẽ vô cùng thảm thương trước mắt anh... Vì anh mà cô ra nông nỗi này... Anh thật đáng ghét biết bao. Mọi thứ tình cảm bình thường của con gái, Khuê cũng phải nén chặt trong lòng... Vì anh cả mà thôi!
Nhìn bát phở bốc khói nghi ngút, Khuê nghe miệng mình đắng ngắt. Nhưng không ăn không được!... Cố gắng hết sức, Khuê cầm đũa lên, sêu vài sợi... Phương lặng thinh vẻ như đang bực dọc lắm. Anh tài xế cũng im nốt, không dám đến cả băn khoăn nữa...
Phương và tài xế ra xe trước vì ăn khá nhanh. Ngồi trong xe rồi, anh tài xế mới rụt rè hỏi:
_ Sao... sếp không nói với cô ấy?
Phương nhìn về phía quán. Khuê đang loay hoay mở sắc tay. Cô thừ người ra một chút, có lẽ vì ngạc nhiên khi thấy vỉ thuốc khác màu... song cô cũng lấy được vài viên và uống vội vã.
_ Cô ấy vốn rất bướng bỉnh!
Tài xế gật gù. Tuy chỉ lờ mờ đoán được mối quan hệ của cả hai nhưng anh ta không hỏi sâu. Đời tư của sếp là một điều cấm kỵ. Ở công ty mọi người biết nhưng không ai trao đổi sâu với nhau. Vì thế, Tổng giám đốc, tuy có nhiều...scandal nhưng chẳng bao giờ lo bị bàn tán.
Anh tài xế liếc mắt qua tấm kính chiếu hậu, hơi ngạc nhiên khi thấy sếp thản nhiên. Khuê mở cửa xe bước vào, và xe bắt đầu chạy tiếp. Hình như ở giữa hai người là cả một mùa đông băng giá...
Gần tới nơi, Phương yêu cầu tài xế đưa cả hai về khách sạn trước. Khuê dù bất bình nhưng chẳng còn hơi sức để nói. Thuốc mà cô uống hình như có cả chất gây buồn ngủ, giờ thì hai mắt cô cứ díu cả lại.
_ Thế bao giờ sẽ đến ĐÔNG Á?
_ Có thể là chiều nay! _ Phương thản nhiên_ Tôi vừa nhớ ra là chưa chuẩn bị hết tài liệu... cô Khuê thì sao?
Khuê cố tỏ ra lạnh nhạt dù rằng muốn gắt:
_ Không có gì. Tôi là cấp dưới mà!
_ Vây thì tốt!_ Phương nhún vai_ Trong thời gian chờ đợi, tôi nghĩ cô nên nghỉ đi một chút. Xem chừng, đi có chút thế mà cô đã mệt rồi sao?
Khuê quay phắt đầu sang nhìn Phương. Song xe đã quẹo vào sân khách sạn và dừng lại. Hai nhân viên của khách sạn đi ra, mở cửa. Một người đỡ Khuê xuống, còn người kia hỏi tài xế về hành lý.
Phương nhẹ nhàng đi vào trong. Khi làm xong các thủ tục, anh quay ra nhìn Khuê. Cô vẫn đứng xớ rớ đằng sau,vẻ mệt mỏi vẫn in đậm trên khuôn mặt.
_ Phòng của cô là 216! _ Phương hơi cười_ Cô có đi nổi không?
Giật chiếc chìa khóa trên tay Phương, Khuê đùng đùng đi về phía cầu thang. Sau một vài cố gắng, cô cũng ngả người được xuống giường và ngủ ngay lập tức. Trong cơn mê man, cô thấy dường như có ai đó đang sờ nhẹ trán cô, dịu dàng làm nhẹ cơn sốt bằng một sự mát lành dễ chịu... Khuê thấy mình như trôi đi...
Khi tỉnh dậy, Khuê cảm thấy khoẻ hơn. Nhìn qua đồng hồ, đã gần 12h. Có tiếng chuông điện thoại, Khuê hơi giật mình:
_ Alo...
_ Cô dậy rồi à?_ Giọng Phương lạnh nhạt.
_ Vâng.
_ Thế thì 15 phút nữa hãy xuống ăn cơm. Thế nhé?
Và không đợi Khuê trả lời, Phương cúp máy luôn. Khuê nhăn mặt. Cái cách lạnh lùng khô khan của anh khác hẳn với cách anh thể hiện ở văn phòng cách đây mấy hôm. Kể ra thì Khuê cũng cảm thấy hơi... hẫng. Đáng lẽ cô mới là người tỏ ra lạnh nhạt hơn mới đúng.
Không thấy tài xế ngồi ăn với mình, Khuê hơi lúng túng. Phương thì tỏ ra vô tư.Anh phẩy tay:
_ Anh ấy đã trở về rồi. Lát nữa sẽ có xe của Đông Á đến đón. Cô ăn gì?
Khuê lướt qua thực đơn. Thật ra miệng vẫn thấy đắng và cô chẳng muốn ăn gì cả. BĂn khoăn mãi, cô không biết chọn gì... Phương hơi sốt ruột. Anh cau mày:
_ Sao thế?
_ Tôi... tôi ăn súp... khoai tây.
Phương nói với người phục vụ vài món, rồi bình thản nâng ly rượu của mình lên. Có lẽ anh ta đã chờ cô ở đây trước rồi.
_ Cô uống một ly chứ?
_ Không!
Phương lại cười. Anh ngó bâng quơ xung quanh. Bất giác trong lòng anh dâng lên cảm giác vui vẻ. Bây giờ, ở bên anh, cô gái mà anh yêu thực lòng, cô ấy ngồi kia, tồn tại và gần gũi. Giấc mơ của anh hiện hữu đời thường! Không gian không ồn ào mà lắng đọng, dịu nhẹ. Tiếng nhạc dìu dặt, khoan thai. Được ngắm người mình yêu qua thành cốc lóng lánh màu đỏ nhạt trong không khí lãng mạn này, thật hạnh phúc biết bao...
Thức ăn được mang ra. Khuê đã cảm thấy đói. Cô chăm chú ăn, không nói gì. Phương cũng vậy, nhưng chốc chốc anh lại nhìn Khuê một lần. Và khi bắt gặp mắt cô, anh cười nhẹ.
_ Tôi nghĩ là... một tuần quá lâu! _ Khuê rụt rè lên tiếng khic a rhai đang ăn món tráng miệng_ Còn nhiều việc nữa chứ?
Phương nhún vai:
_ Nếu cô làm nhanh thì không nhất thiết là một tuần. Nhưng tôi e, Đông Á có nhiều vấn đề đấy!
Khuê bậm môi lại. Cô cũng thấy các vấn đề của Đông Á, dường như Đông Á đang làm ăn thua lỗ. MẶc dù ở trên một địa bàn tốt như vậy, nhưng ĐÔng Á không nắm được vị trí chủ chốt. Không biết Phương sẽ đưa ra phương án gì?
Bước chân vào văn phòng của giám đốc chi nhánh, Phương thản nhiên ngồi xuống ghế của ông giám đốc và chờ đợi. Ông giám đốc thì có vẻ mất bình tĩnh. Chốc chốc ông ta lại đưa khăn mùi xoa lên lau trán dù chẳng có giọt mồ hôi nào đọng trên đó cả. Cô thư ký của ông, xinh đẹp và duyên dáng, đang cố gắng báo cáo thành tích. Nghe được một chút, Phương phẩy tay:
_ Cái đó tôi đọc được hàng chục bản báo cáo của chi nhánh này rồi...
_ Dạ... ơ...
Cô thư ký đỏ mặt im lặng. Ông giám đốc thì càng rối ren hơn. Khuê ngồi im lìm bên bàn uống nước, mắt ngó lơ ngơ khung cảnh căn phòng. Phải nói đây là một căn phòng sặc sỡ và phô trương. Một số bức tranh được treo không có trật tự và một số cây cảnh để không ngăn nắp. Trong phòng không thiếu một thứ tiện nghi nào. Phương không biết có để ý không, nhưng trên môi anh luôn có một nụ cười nhếch môi như m**** mai như coi thường. Rồi Phương đứng dậy, anh nhìn ông giám đốc một cái, buông nhẹ:
_ Ông cứ ở yên đây! Tôi xuống kiểm tra các phòng.
_ Vâng.
Khuê đứng dậy, khẽ gật đầu chào ông ta. Cô thư ký lóng ngóng, nửa muốn đi theo, nửa muốn ở lại vì lo lắng. Phương khoát tay và cô ta đứng im, cúi gầm mặt. Khuê bước vài bước nhanh đế theo kịp Phương. Ra đến hành lang, Phương mới nói:
_ Không biết sẽ như thế nào?
_ Sao anh hỏi tôi?
Phương thở nhẹ:
_ Vì cô sẽ khách quan hơn tôi. Ông ta là người theo bố tôi từ lâu và được ông tín nhiệm lắm... Có lẽ khi sung sướng, người ta quên mất việc rèn mình...
Khuê lặng thinh ngẫm nghĩ, nhưng không được nhiều vì Phương đã dừng lại trước cửa phòng kỹ thuật. Anh gõ nhẹ cửa, bên trong vọng ra tiếng mời vào thờ ơ.
CẢ hai bước vào phòng và choáng ngợp bởi căn phòng bừa bộn. Giấy tờ để không trật tự và đôi khi có những tờ vương *** trên nền nhà. Một vài người ngồi im trên ghế, đăm đăm nhìn màn hình, bên cạnh môtj chiếc loa đang rả rích rên rỉ mộ bài hát trẻ... thất tình. Có một nhóm tụ tập một vài cô gái đang buôn dưa lê hăng hái, bỏ qua tất cả những gì tồn tại xung quanh. Phương đứng im chờ đợi. VÀ sự chờ đợi nặng nề của anh là một vài người chột dạ... ngẩng lên:
_ Ôi... Tổng... Tổng giám đốc!
Một nỗi sợ hãi bao trùm căn phòng. Khuê thấy Phương uy nghi đến lạ lùng. Giờ không phải là con người kiêu ngạo khinh khỉnh cũng không phải con người phóng khoáng lãng mạn nữa. Quyền uy của anh toát ra từ sự mạnh mẽ kiên quyết không bao giờ chịu nhượng bộ. Khuê đưa mắt nhìn khắp căn phòng, chọt dừng lại ở một khuôn mặt thân quen. Cô mỉm cười và anh ta gật đầu chào. Đó là Dương_ cậu bạn cùng lớp của Khuê ở Đại học. Không ngờ hai đứa lại cùng làm một công ty.
Phương cười nhẹ, cất lên tiếng nói uy hiếp:_
_ Hình như ở đây rảnh rỗi lắm? Trưởng phòng đâu?
_ Dạ... tôi...
Trưởng phòng là một người đàn ông trạc 30 tuổi. Anh ta gầy gò và hiền lành quá đỗi. Hình như nỗi sợ hãi mất việc làm đôi vai anh trĩu xuống, giọng nói run run:
_ Chúng tôi... đã làm xong!
_ Vậy mà vẫn thua lỗ? _ Phương nhíu mày_ Thế ra mấy anh chị ăn lương chỉ để tạo ra cái hiệu quả âm đó sao?
Dương vụt đứng lên, cương nghị chiếu đôi mắt sáng vào thẳng mắt Phương, rành rọt nói:
_ Chúng tôi là phòng kỹ thuật... chỉ làm theo các đơn đặt hàng cảu bên phòng maketing gửi sang... Còn vấn đề nhiều hợp đồng hay ít là của...
Phương lạnh lùng cắt ngang:
_ Của ban giám đốc ? Nếu vậy là do lỗi của chúng tôi không xông xáo đi tìm các mối đặt hàng? Hay là...
Dương thấy lúng túng. Rõ ràng anh ta đã bảo vệ sai đối tượng. Đông Á hoàn toàn sai lầm từ A đến Z.
Phương liếc nhìn anh ta một cái nữa, nhưng không để lộ sự ... căm ghet vừa mới chớm nở. Anh ta có quen biết với Khuê! Anh ta tỏ ra hớn hở khi thấy Khuê và được cô đáp lại. Chỉ những cái đó thôi cũng đã không làm Phương hài lòng rồi.
_ Trưởng phòng kỹ thuật, tôi phải nói rõ ràng rằng tôi không hài lòng với phong cách làm việc nơi đây. Có ai nói ở đây là nơi làm việc của mấy chuyên gia về máy tính không? Giống như một cái ổ thì đúng hơn.
Ông trưởng phòng lại tái mặt đi. Phương không nói gì thêm, anh quay gót bước ra. Khuê áy náy khi thấy nhiều ánh mắt nhìn cô như muốn nhờ giúp đỡ. Vội và cúi chào mọi người, Khuê bước nhanh theo Phương. Anh đang rất bực, nhưng không vì thế mà khua giầy rổn rảng. Đôi khi Khuê rất phục sự kiềm chế đáng tự hào của Phương. Đó là một phong cách chẳng dễ gì mà có được ở một người trẻ tuổi như thế...
Phương vào đến phòng tổ chức nhân sự, phòng maketting, phòng kế toán... Đa phần các phòng đã được báo trước sự có mặt của anh. Hầu hết đều ra sức chỉnh chu, nhưng Phương còn m**** mai hơn. Sau một vòng, Khuê đã thấm mệt... Cô chỉ muốn nghỉ một chút mà không dám. Phương sẽ lại m**** mai cô, mà cô thì đặc biệt căm ghét cái nụ cười nhếch môi đặc trưng của anh. Nó làm cho cô có cảm giác như một đứa trẻ đang mắc lỗi trước một người lớn tự phụ...
Trở lại văn phòng của ông giám đốc, Khuê ngồi xuống sa lông và uống ngay một ngụm nước trong cốc đã để sẵn trên bạn. Ngay lập tức, Khuê nhận ra đó là rượu. Ông giám đốc tái mặt, ngó mắt về phía Phương. Anh nhướng mắt:
_ Sao? Công ty của ông hay thật nhỉ?
Khuê đứng lên, lao vào nhà vệ sinh ở phòng bên. Thật kinh khủng. Mùi rượu làm Khuê muốn nôn. Bụng cồn lên và choáng váng muốn ngất. Liền sau đó Khuê thấy cô thư ký ở bên cạnh, sắc mặt nhợt nhạt vì sợ hãi:
_ Chị có sao không? Có sao không?
Khuê xua tay. Cô thư ký gần như muốn khóc:
_ Chỉ vì bác ấy căng thẳng quá... em rót ra để giúp. Ai ngờ...
Cố nở một nụ cười trấn an cô gái, Khuê vuốt lại tóc. Sự thật thì cô đã quá hấp tấp!
_ Để em đỡ chị ra!
_ Ừ! Cám ơn em!
_ Chị phải cảm ơn Tổng giám đốc chứ? _ cô gái mỉm cười vu vơ_ Anh ấy bảo em ra xem chị thế nào...
Khuê khẽ cười. Ra anh ta cũng còn chút xíu lương tâm! Suốt cả chiều anh ta lạnh băng kéo cô đi khắp nơi, tỏ rõ quyền uy của một giám đốc khó tính. Tưởng đâu anh ta chỉ biết có thế chứ?
_ Tôi biết chú là một người quản lý giỏi... dưới thời ba tôi.Nhưng bây giờ đã khác rồi, chú không biết sao?
Khuê và cô thư ký dừng lại ở trước cửa phòng, băn khoăn không biết nên vào hay không. Tiếng Phương lại vọng ra:
_ Công ty ở trên một địa bàn rất tốt thế mà không khai thác được gì.. Chú biết bây giờ phải làm sao không?
Im lặng... Khuê đoán ông giám đốc đang cúi gầm mặt trước cái nhìn áp đảo của Phương. Cô khẽ gõ cửa bước vào. Thấy cô, ông ta càng kinh hãi hơn. Phương không nhìn lên, anh nhấn giọng:
_ Tôi muốn trong một tuần này, chú và công ty lấy được hợp đồng với Sở giáo dục Hải Phòng.
_ Nhưng... hợp đồng đó như đã ấn định cho công ty...
_ Chú phải biết lợi thế của mình chứ? Cả một giàn nhân viên kỹ thuật tốt nghiệp loại ưu đâu? Rồi lại có sẵn tiếng tăm của Tổng công ty nữa?
Khuê ngồi xuống một chiếc ghế, nhẹ nhàng nói:
_ Có thể lấy được hợp đồng đấy chú ạ!
Ông giám đốc ngước nhìn lên, kinh ngạc nhìn gương mặt nhợt nhạt của Khuê, môi mấp máy định nói. Khuê vung nhẹ tay:
_ Chỉ cần có một sự thay đổi mang tình bước ngoặt... cháu tin phòng kinh doanh của công ty sẽ làm được điều đó. Quan trọng là phải có niềm tin và nỗ lực vì niềm tin đó.
Phương đứng lên và nhìn đồng hồ. Cũng đã khá muộn. Anh đoán Khuê cũng khá mệt. Cô đã đi theo anh suốt chiều, không nghỉ ngơi chút nào. Nếu cô đề nghị thì chắc hẳn anh đã dừng lại, bỏ tất cả để đưa cô về... nhưng sự bướng bỉnh của cô khiến anh phải cứng lòng. Mềm lòng một chút thôi, cô sẽ chẳng coi anh ra gì... và có khi cô còn cười vì sự thất bại của anh...
Khuê cũng đứng dậy theo và chệnh choạng suýt ngã. Cô thư ký vội nắm lấy tay Khuê, đỡ lại ở phía sau. Cô ta chợt kêu lên:
_ Trời... Chị... chị bị sốt rồi!
Khuê đờ người vì bất ngờ. Còn Phương, dường như không kìm nén được tình cảm nữa, đã bước lên và kéo hẳn Khuê về phía mình khiến Khuê ngã chúi vào người anh. Ông giám đốc và cô thư ký chỉ biết đứng nhìn mà ngạc nhiên.
_ Tôi và Khuê sẽ về khách sạn ngay. Chắc chú đã biết rõ mình phải làm gì tiếp theo rồi chứ?
_ Để... tôi gọi tài xế!
Phương gật đầu, đỡ Khuê dựa hẳn vào người mình, Khuê cố đẩy anh ra, nhưng vòng tay anh cứng và mạnh quá, cô chỉ biết phản ứng bằng lời nói:
_ Anh buông tôi ra. Tôi đi được!
_ Cô rất bướng phải không?_ Phương thì thầm_ Ốm mà không hé răng. Tôi sẽ không để như thế nữa đâu.
_ Anh không có quyền...
_ Im nào! Nếu không tôi sẽ bế cô ra xe bây giờ đấy!
Khuê chạm vào ánh mắt cương quyết của Phương, cô vội cụp mắt xuống. Đôi mắt ấy da diết một nỗi buồn, xuyên thấu trái tim cô làm nó nhói lên từng nhịp...