Về đến phòng, Khuê đã mệt rũ. Phương giúp cô nằm xuống giường, cô cũng chẳng phản đối được. Anh ngồi cạnh giường , gọi điện cho tiếp tân yêu cầu một bát cháo nóng. Khuê mấp máy môi:
_ Được rồi... Anh về đi!
Phương quay vào, nhìn đăm đăm vào khuôn mặt Khuê. Cô cũng không lảng tránh cái nhìn đó, mà giương đôi mắt mệt mỏi nhìn lại. Anh vuốt nhẹ sợi tóc lòa xòa trên mặt cô, tự nhiên giống như hai người chẳng có xích mích gì với nhau vậy.
_ Tôi làm sao có thể bỏ mặc em được? Nếu biết thế này... tôi đã không bắt em phải theo... Lỗi tại tôi...
_ Đúng... tại anh! _ Khuê quay mặt đi để che giấu ánh mắt căm giận. Anh đã làm cô đau khổ đến mức này, tiến cũng chẳng được, lùi cũng chẳng xong...
Có tiếng gõ cửa, Phương đi ra. Khi vào, trên tay anh là khay đựng bát cháo nghi ngút khói. Khuê chẳng muốn ăn nhưng trong thâm tâm cô vẫn nghĩ mình sẽ phải ăn vì Phương muốn như thế.
_ Ăn một chút rồi uống thuốc. Mai em sẽ ở nhà, không cần phải đến công ty.
Khuê nhoài người dậy, đỡ lấy bát cháo nóng... Thật sự cô chẳng còn đủ sức để đỡ nó nữa, khiến nó suýt đổ ra chăn nếu như Phương không đỡ kịp. Anh dịu dàng:
_ Để anh!
Kỳ lạ ở chỗ dù căm ghét Phương nhưng cô vẫn thấy lâng lâng cảm giác hạnh phúc. Nó quen thuộc giống như đã rất nhiều lần trước đây và cả trong những giấc mơ ám ảnh... Khuê đã được Phương chăm sóc, che chở như thế này... Phương bón cho cô từng thìa cháo nhỏ, kiên nhẫn đợi cô nuốt hết, rồi mới tiếp từng thìa. Nhiều lúc, Khuê muốn dừng lại, song anh ép ăn bằng được bằng ánh mắt cương quyết lẫn yêu thương.
_ Em uống thuốc đi!
Khuê ngạc nhiên khi thấy Phương lục sắc tay của mình lấy ra những viên thuốc cảm. Anh nhún vai:
_ Thuốc có vẻ không hiệu nghiệm lắm!
_ Không... tôi thấy...
_ Nhưng vẫn phải uống! Nào, em uống nhanh đi.
Khuê cầm lấy, ngoan ngoãn uống từng viên. Đặt cốc nước lên bàn, cô choài người vào chăn. Phương vẫn không đứng lên, anh thì thầm:
_ Lẽ ra em không nên bướng bỉnh với anh... Anh luôn muốn tốt cho em, muốn em vui vẻ...
_ Anh đừng...mèo khóc chuột thế! Làm sao quên được những gì đã xảy ra với chúng ta?
Phương cười nhẹ. Nụ cười ấm áp đến nỗi tim Khuê loạn lên một nhịp. Cô quay mặt vào trong:
_ Không quên được vì đó là khoảng ký ức đẹp nhất cuộc đời của chúng ta. Khuê nhìn anh này...
Khuê hơi ngẩng đầu lên, mắt nhắm nghiền. Phương phì cười:
_ Ai làm gì em đâu? Nhắm mắt lại có ý gì nhỉ?
Khuê nóng mặt, mở choàng mắt. Cô bàng hoàng khi thấy mình được ôm trọn vẹn trong ánh mắt yêu thương da diết của Phương. Anh ngồi đấy, nhưng Khuê lại có cảm giác anh đang chờn vờn trên khuôn mặt mình, dịu dàng, đắm đuối...
_ Anh rất nhớ em!
Khuê lặng im. Cô bỗng nhiên nhớ lại tất cả những gì đã qua và nhớ luôn cả đôi má hồng hồng, ánh mắt long lanh của Nhi. Hai hình ảnh đó đan xen, bóp nghẹt tim Khuê bằng cảm giác vay mượn. Khuê cuối cùng cũng chẳng có gì cả, ngoài sự đùa cợt của số phận!
_ Tôi mệt... Tôi muốn ngủ!
Phương đứng lên, mệt mỏi nhưng không chán nản. Anh biết mọi việc còn ở phía trước với rất nhiều cản trở khó khăn không thể mà chấp nhận được trong thực tại. Anh đã vô tình tạo ra nó, và vì thế anh phải tự mình vượt qua...
Nhìn Khuê thêm một lần nữa, Phương mới bước ra ngoài. Anh gặp cô thư ký đang đi dọc hành lang. Cô ta hơi ngượng ngùng khi gặp ánh mắt dò hỏi của Phương. Mãi một lúc, cô mới nói được:
_ Em đến để ... đánh cảm cho chị Khuê... Chỉ có đánh cảm mới khoẻ được nhanh thôi... Xin Tổng giám đốc đừng nghĩ rằng...
Phương phẩy tay:
_ Tôi không nghĩ gì hết. Cô vào đi. Khuê khỏi nhanh thì công việc sẽ tiến triển tốt thôi.
Cô thư ký gật đầu. Cô cứ nghĩ rằng Phương sẽ tỏ ra vui mừng hơn nếu Khuê khỏi bện sớm. Vẻ lạnh lùng và nguyên tắc của anh dập tắt mọi nghi ngờ của cô về mối quan hệ của hai người. Ra Tổng giám đốc lo lắng cho Khuê lúc ở văn phòng chỉ là sự quan tâm của một người quản lý đối với hiệu quả công việc mà thôi...
Cô bước vào phòng. Hương hoa lan thơm dịu dàng. Khuê hơi ngóc cổ ra khỏi chăn, khó chịu:
_ Đã bảo tôi muốn một mình mà... Anh còn ở đó làm gì?
_ Không... Em là thư ký của giám đốc Quang... Em đến để đánh cảm cho chị.
Khuê ngồi hẳn dậy. Cô với tay bật đèn. nahs sáng nhje nhàng giúp cô nhìn thấy gương mặt của cô gái.Khuê mỉm cười:
_ Cảm ơn em! Chi cảm xoàng thôi.
Cô gái ngồi xuống bên cạnh Khuê, lắc đầu cương quyết:
_ Em sẽ đánh cảm gió cho chị. Em có nghề lắm đó, đảm bảo chị sẽ khoẻ ngay thôi.
Cuối cùng thì Khuê cũng chịu cho cô gái đánh cảm. Cô ta vừa làm vừa trò chuyện vuiv ẻ. Khuê được biết đủ chuyện về công ty Đông Á, về những nỗ lực của giám đốc Quang. Chẳng hiểu cô ta có ý định gì, những Khuê thấy được sự trung thành hiếm có của cô gái... Khuê tự hỏi: Chắc ông Quang phải có khả năng gì đó thì mới thu hút lòng người như thế chứ? Có phải Phương muốn giữ lại một con người như thế chăng?
_ Chị... chị có biết chị Nhi không?
Khuê giật mình, thoát khỏi những suy nghĩ mông lung. Nhưng cô vẫn im lặng để chờ cô gái hỏi tiếp:
_ Em nghe nói chị ấy là người yêu của Tổng giám đốc...
_ Sao em biết? _ Khuê đắng giọng, hỏi lại
Cô gái vô tư trả lời:
_ Vì chị ấy là người Hải Phòng mà...Lúc đầu nghe tin thì ai cũng ghen nhưng rồi lại đồng lòng vì chị ấy là người mình... Chi có thấy là phải bảo vệ người cùng quê với mình không?
Khuê hơi cười, thật ra chỉ là một cái nhếch mép... Không còn gì để biện hộ cho anh nữa, Phương à...Tất cả đã quá muộn rồi...
_Nghe anh Dương nói là chị Nhi xinh lắm, lại hiền nữa, phải không chị?
_Ừ...
_ Chị ấy là con gái của Bí thư tỉnh ủy Hải Phòng ấy chị...
_Ừ...
Khuê nghe cổ họng đắng nghét... Sự tương xứng về địa vị của họ làm cô nhớ lại tất cả những gì xảy ra trong thế giới hồn loạn những màu sắc nhấp nháy... và tiếng nhạc xập xình... Đời mình đã nhơ nhớp mất rồi...
_ Chị ở trên đó chắc gặp chị ấy thường xuyên nhỉ?
_ Sao?
_ Thì em nghe chị kế toán bảo rằng cả công ty đã biết chuyện đó rồi. Hai bên gia đình đã đi lại rồi mà...
Một cú đánh gọn vào tim Khuê, cô nghe thấy rõ cả tiếng vỡ của nó... Mong manh thật, cứ tưởng sau những đau đớn đã trải qua, trái tim đã cứng như đá rồi chứ, vậy mà... mong manh thật...
_ Xong rồi... chị thấy đỡ hơn không?
_Ừ...
Khuê lơ ngơ trả lời. Cô gái không chú ý lắm, cô ta thở mạnh một cái, mỉm cười, như quên sạch những gì mình đã nói:
_ Giờ em phải về rồi... Chị ở một mình có buồn không?
Khuê lắc đầu. Cô ta hơi buồn một chút, nhưng cũng chào Khuê ra về. Khuê lặng lẽ chui người xuống chăn. Nước mắt từ đâu không biết cứ chảy tràn ra, không sao ngăn lại được. Cứ thế, Khuê im lặng nghe tiếng mình khóc, nức nở trong ***g ngực, khiến nó cứ nhói lên như bị kim châm...
Tối hôm đó Phương không gọi Khuê xuống ăn tối mà cho người mang lên. Ăn một mình trong phòng Khuê thấy thư thái và dễ chịu. Cô bắt tư tưởng của mình tập trung vào công việc, vào những kế hoạch để nâng cao hiệu quả công việc của ĐÔng Á. Đó là một vấn đề nan giải, thách thức lớn với bất cứ ai. Khuê nhận ra mình chẳng phải là người quản lý giỏi vì suy cho cùng cô chỉ lập được các kế hoạch phát triển phần mềm hay đại loại những thứ thuộc về công nghệc mà thôi. Việc này có chăng thuộc lĩnh vực của Phương?
Những ngày kế tiếp, Phương và Khuê chú tâm vào làm việc. Những kế hoạch, những dự trù đầu tư, quảng cáo... được đưa ra tiến hành gấp rút đến nỗi hai người quên hết xích mích, kết hợp với nhau rất hài hòa. Phương là một tay quản lý nhạy bén. Anh chỉ đạo, hướng dẫn nhanh gọn, và có hiệu quả. Rất nhiều nhân viên bị cuốn hút vào cách làm việc ấy. Chỉ sau mấy ngày, ĐÔng Á gần như đang có một sự thay đổi lớn.
Dựa vào uy tín của Tổng công ty, Đông Á lấy lại được vài khách hàng quen thuộc. va fhinhf như, giám đốc Quang đã khá hơn, ông nhanh nhẹn, tinh anh hẳn ra. Khuê nhận ra vẻ hài lòng trong ánh mắt của Phương. Nếu phải sa thải ông Quang, chắc chắn là một tổn thất lớn... Phương đã nghĩ như vậy chăng?
Đến cuối tuần, tất cả mọi người cho mình nghỉ ngơi một buổi tối sau khi nhìn thấy hy vọng nhận được hợp đồng lớn nhất trong năm của Thành Phố Hải Phòng. Giám đốc Quang tổ chức một buổi liên hoan động viên anh em và... để chào tạm biệt Tổng giám đốc. Phương không từ chối mà rất nhiệt tình. Anh ở công ty cho đến tận tối, chỉ trở về khách sạn thay đồ rồi lại vào công ty ngay. Công ty tổ chức liên hoan tại HỘi trường lớn theo kiểu tiệc đứng có khiêu vũ. Khuê thật sự chỉ muốn ở trong phòng. Cô không biết mình phải mặc gì. Ai mà biết sẽ có một bữa tiệc như thế? Cô nghĩ tới chuyện chắc chắn các cô gái trong công ty sẽ xinh đẹp bội phần. Hình như hầu hết các cô gái đều ngưỡng mộ Phương.. và hy vọng lọt vào mắt xanh của anh ta... Khuê thấy buồn cười, các cô mà biết được anh ta là người như thế nào thì... chẳng biết ra sao...
Có tiếng gõ cửa, Khuê uể oải đứng dậy. Cô phục vụ phòng mỉm cười:
_ Có người ở Shop Minh Thanh gửi cho chị bộ đồ này...
Khuê ngạc nhiên nhận bộ đồ được để trong một chiếc hộp dài. Trên chiếc hộp gắn một tấm thiệp. Không đọc nhưng Khuê cũng biết là của ai. Anh ta muốn Khuê phải đi và biết tỏng Khuê chẳng có bộ đồ nào kha khá cả. Thật bực mình, Khuê mở hộp ra, một chiếc váy dạ hội màu trắng ngà tuyệt đẹp hiện ra. Khuê nhấc nó lên, ướm thử vào người, thở dài vì biết nó rất hợp với mình...
Mặc váy vào, trang điểm sơ qua gương mặt, khuê chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì ánh mắt cô chạm phải tấm thiệp. Nhặt nó lên, cô lơ đãng đọc:
" Em sẽ xinh đẹp như một nàng tiên cho mà xem... Hãy đến đúng giờ vì anh sẽ đứng đón em ở cổng!"
Hừm... làm như anh có thể đoán được suy nghĩ của tôi vậy? _ Khuê làu bàu và bước ra khỏi phòng. Ở phía dưới khách sạn, đã sẵn có một chiếc xe để đón Khuê. Cô không còn ngạc nhiên nữa mà mặc nhiên chấp nhận." Để xem anh còn bày trò gì?"
Đúng là Phương đứng đón Khuê ở cổng thật. Anh ăn mặc bảnh bao, đứng đắn giống như một chú rể trong một đám cưới sang trọng... Đưa tay ra để đỡ Khuê xuống xe, Phương mỉm cười. Ánh mắt anh không giấu giếm những tia nhìn chiêm ngưỡng, say mê sắc đẹp của Khuê.
_ Cảm ơn vì tất cả những gì tối nay anh mang lại!
_ Đó là trách nhiệm của anh mà.
Khuê nhìn thẳng phía trước, bước nhẹ nhàng vào trong. Hội trường được trang hoàng đẹp lộng lẫy nhưng lại gần gũi và ấm áp. Hoa hồng và phong lan tím đan xen trong các dãy bàn tiệc, trên tường và trên cả những tấm rèm cửa... Hình như mọi người đã đến đủ... Khuê có cảm giác mình đang là tâm điểm chú ý xủa mọi ánh nhìn kể từ khi bước vào cùng Phương. Và đã quá quen, cô phớt lờ, tách ra khỏi tay Phương, đi về phía mấy cô gái đang đứng. Phương được..."tự do" và ngay lập tức, ông Quang cùng một cô gái xinh xắn đi đến. Anh biết đó là con gái ông. Từ hồi cô bé còn nhỏ xíu, anh có đến thăm và thi thoảng cho cô bé quà. Dễ mà cũng gần mười năm rồi!
_ Chào bé Thương! _ Phương cất tiếng chào trước. Cô bé long lanh ánh mắt ngượng ngùng chào lại. Ông Quang cười tươi rói:
_ Cháu vẫn còn nhớ nó sao?
_ Quên sao được hả chú? _ Phương quan sát Thương một lượt, chặc lưỡi_ Thương lớn nhanh quá! Hình như xinh đẹp hơn ngày xưa rất nhiều...
Thương ngước nhìn Phương bằng ánh mắt dò hỏi, nhưng rồi cô nhận được ánh nhìn vui vẻ cảu anh, Thương mỉm cười nhỏ nhẹ:
_ Em vẫn thế thôi... Duy chỉ có anh Phương có khác đấy!
Phương tỏ vẻ ngạc nhiên:
_ Khác gì?
_ Anh... không có quà cho vé Thương như ngày xưa!
Cả Phương và ông Quang cùng bật cười. Thương đã linh hoạt hơn, cô trở nên liến láu:
_ Anh quên đúng không?
_ Không quên... Nhưng vì anh nghĩ bé Thương có người cho qua rồi nên cấn chi tới quà của ông anh này? _ Phương nháy máy châm chọc.
Thương đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy. Ông Quang vuốt nhẹ mái tóc Thương, âu yếm:
_ Anh đùa con thôi mà... Con gái cưng của bố thì chỉ lo học thôi chứ lo yêu bao giờ đâu nhỉ?
Phương chăm chú nhìn Thương, muốn cười khuôn mặt phụng phịu của cô nhưng lại thôi. Anh còn nhớ cô bé Thương ngày xưa rất hay hờn, động chút là khóc. Chắc giờ cũng vẫn chưa thay đổi...
Ông Quang chợt nhìn đồng hồ, rồi hối hả giục:
_ Đến giờ rồi Phương. Cháu lên phát biểu bài lời chứ?
_ Thôi chú ạ... Cháu đã nói nhiều cả tuần nay rồi còn gì?
_ Vậy chú nói nhé? Con cứ tự nhiên với anh Phương và mọi người, nhưng ... đừng quậy đấy!
Thương hơi trề môi. Ông Quang đi nhanh về phía sân khấu, nơi có đặt một chiêc bục dài. Mọi người bắt đầu chú ý nhìn lên.
_ Cảm ơn mọi người đã chú ý.... Chắc hẳn ai cũng biết lý do của bữa tiệc này... Tôi sẽ không giải trình nữa. Thật sự thì bao năm làm quản lý tôi cứ nghĩ thế là đã bước đến NGưỡng rồi. Không ai hơn được mình... Tôi cũng bỏ qua chuyện rèn mình, không lo cho sự nghiệp này, không lo cho các bạn... Tôi phải cám ơn Tổng giám đốc rất nhiều vì đã cho tôi thấy được sai lầm lớn ấy. Và cảm ơn mọi người đã không bỏ tôi, không bỏ công ty. Cám ơn sự nỗ lực, cám ơn niềm tin...
Tiếng vỗ tay vang dội, kèm theo tiếng nhạc nhẹ nhàng. Bữa tiệc bắt đầu, không ồn ào nhưng nhanh ***ng...
Khuê lấy cho mình vài chiếc bánh mì nướng, một ít thịt nguội. Cô dang chuẩn bị ăn thì Dương tiến lại. Anh nâng ly rượu của mình lên, mỉm cười:
_ Chúc mừng thành công!
Khuê cũng cầm ly rượu của mình lên. Cô chạm nhẹ vào ly của Dương.
_ Vâng... và chúc mừng sự gặp lại nữa chứ?
_ Không ngờ thật! _ Dương chăm chú nhìn Khuê_ Nhưng lúc nào Khuê cũng xinh đẹp như thế này... luôn như vậy trong trí nhớ của Dương.
Khuê bật cười:
_ Một sự khen ngợi tế nhị! Cảm ơn Dương...
Dương hơi lắc đầu. Quả thực gặp được Khuê sớm như vậy là một bất ngờ lớn với anh. Cả hai mới chỉ tốt nghiệp mấy tháng, anh trở về sau thất bại của một cuộc đua ngấm ngầm trong lớp... Chưa phải quá lâu để mà vết thương của anh liền lại... HẰng đêm, trong những giấc mơ, Dương vẫn thấy đâu đó khuôn mặt thanh tao và nụ cười quyến rũ của Khuê... Bây giờ, cô đứng đây, không biết có thay đổi gì lớn lao?
_ Khuê... ổn định chưa?
_ Hỏi vậy với ý gì? _ Khuê nhướng mày hỏi lại.
_ Ừm.. cả hai nghĩa...
Hơi liếc mắt về phía Phương, thấy anh đang chăm sóc rất cẩn thận một cô bé con... Khuê trề nhẹ môi. Tập trung vào người đối diện hơn, Nghi trả lời thật lòng:
_ Còn bất ổn lắm. Có lẽ sẽ khó nói đến chuyến đó cho đến lúc Khuê già mất!
Dương bật cười. Anh nửa tin nửa ngờ... Khuê đã không để ý ai trong lớp, cho nên tất cả các chàng trai phải ngấm ngầm cạnh tranh nhau, và cuối cùng... Khoa được... Chẳng lẽ cậu ta để cơ hội qua đi?
_ Khuê này...
_ Gì? _ Khuê vừa ăn vừa hỏi lại.
_ Dạo gần đây Khuê có gặp Khoa không?
_ Ừm... có chứ. Cậu ấy đến thăm mẹ tớ thường xuyên ấy. Chu đáo phết!
Không chỉ Dương đứng người mà cả Phương nữa. Dù phải tiếp chuyện với cô bé Thương liến láu, nhưng hầu như anh không bỏ sót một từ nào trong câu chuyện của Khuê... Nỗi bực mình âm ỉ đã sẵn có khi Khuê nói chuyện vui vẻ với Dương, bây giờ được thể trào ra. Phương đặt mạnh đĩa thức ăn lên bàn, khiến cô bé Thương giật mình. Cô kêu lên:
_ Anh... món ăn không ngon sao?
Phương bừng tỉnh. Anh vội lắc đầu, và trấn an cô bé bằng nụ cười ... méo xệch của mình. Nhạc dạo lên nhẹ nhàng, báo hiệu phần hai của buổi tiệc bắt đầu. Phương không mấy để ý, anh còn mải... dỏng tai để nghe câu chuyện liên quan đên một gã Khoa xa lạ nào đó...
_ Anh... anh nhảy với em bản đầu tiên nhé?
_ Gì? _ Phương hỏi lại , nhưng không chú tâm... " hắn ta được mẹ Khuê gọi là con trai ư?"
_ Anh nhảy với em bản mở màn này nhé? _ Thương kiên nhẫn hỏi lại, tay cô kéo nhẹ tay Phương_ Nhé anh? Anh nhé?
_ Được rồi... được rồi... yên lặng cho...
_ Hoan hô... anh hứa rồi nha!
Tiếng vỗ tay reo vang của Thương một lần nữa kéo Phương ra khỏi những suy nghĩ đi hoang của mình. Anh sực nhận ra sai lầm của mình thì quá muộn vì gương mặt bừng sáng của Thương... Anh hứng thú với bữa tiệc chẳng qua cũng chỉ vì tiết mục mở màn này... Nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra giữa anh và Khuê, thì cả hai chưa từng nhảy với nhau bao giờ... Anh cũng chưa bao giờ ôm cô trong vòng tay, giữa những ánh nhìn của người khác.... để họ thấy rõ mối quan hệ của anh và cô, để khẳng định một điều...một điều duy nhất: Khuê là của anh!
Nhạc vang lên mỗi lúc một tha thiết, Phương nhận thấy hầu hết những ánh mắt đang nhìn mình chờ đợi. Một vài cô gái thầm thì to nhỏ với bạn nhảy của mình, nhưng sự chú ý thì vẫn không rời khỏi Phương. Anh hơi nghiêng đầu để có thể rõ gương mặt Khuê... Nếu cô có một chút chú ý đến anh, thì ngay lập tức... sẽ chẳng có gì cản trở cả...Niềm mong mỏi của anh sụp đổ khi bắt gặp Khuê đang thản nhiên cầm đĩa thức ăn, vừa nhai nhỏ nhẹ, vừa chăm chú nghe Dương nói... Dường như tiếng nhạc không tác động gì đến không gian của hai người... Phương quay vội đi, nuốt sự khó chịu vào sâu trong lòng, và mỉm một nụ cười... dịu dàng với cô bé đang ngưỡng mộ anh. Thương đỏ mặt, hơi cúi đầu nhìn xuống đất... Cô lắng nghe anh nói nhẹ nhàng:
_ Vậy... bây giờ mình nhảy nhé? Em không ngại chứ?
_ Không! _ Thương ngẩng lên, cười hạnh phúc_ Em đã cố lớn thật nhanh để có thể ...đi bên cạnh anh như vậy!
Phương không bất ngờ, cũng không lảng tránh ánh mắt mơ màng của cô gái, anh nắm tay Thương, kéo nhẹ :
_ Dù sao thì em cũng chỉ là ... nhóc con thôi!
Thương định phản đối nhưng tiếng vô tay đã vang lên rộn rã. Cô hãnh diện nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt động viên của bố... Như được tiếp thêm niềm tin, Thương xoay tròn theo điệu nhạc, chiếc váy loe ra, thanh thoát hơn, quyến rũ hơn. Phương đưa nhẹ bước chân, gần như kéo Thương theo điệu nhạc. Điệu nhảy lả lướt như một cánh bướm giữa vườn hoa... Người ta say mê ngắm nhìn, tưởng như đang xem một bức tranh hoàn mỹ, quên hết thực tại trong khoảnh khắc vút cao của dòng nhạc ...
Kết thúc bản nhạc này lại tiếp nối một bản nhạc khác... Theo lịch sự, Phương không thể không nhảy tiếp với Thương khi chưa có ai đến mời... Từng đôi đưa nhau ra sàn nhảy, cuồng nhiệt, tươi vui... Phương đưa mắt tìm kiếm... Đông quá... Không thấy bóng dáng Khuê đâu...Liệu có phải cô đang nhảy với Dương?
Khuê không thích nhảy. Những lũ ồn ào này luôn làm cô nhớ đến những khoảng tối ngày xưa... Dư âm của nó vẫn thế, đắng chát mùi rượu, mùi khói thuốc... và cả mùi tiền... Bây giờ cô vẫn có cảm giác như có vật gì cứa vào người... đau nhưng không rõ chỗ nào, không biết mà ... chạy chữa. Cô chỉ biết cách lánh đi!
May cho Khuê là cô thư ký đã kéo Dương ra sàn nhảy, Khuê chỉ việc đứng im cười động viên một lát, rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Phía trước Hội trường là một dãy cây hoa bằng lăng thâm thấp, tán cũng đủ che mấy cái ghế đá nhỏ...Lúc đầu Khuê hơi ngạc nhiên khi thấy khung cảnh giống một trường học hơn là một công ty... Hóa ra, trước đây có một ngôi trường cấp ba tư thục, vì địa điểm gần đường quá ồn, họ đã chuyển nhượng cho công ty. Thấy mấy cây bằng lăng được trồng quy củ, tán lại tròn nhưng không lùm xùm, ông giám đốc cho giữ lại... làm cảnh... Khuê thấy thích chúng, khiêm tốn, dịu dàng... từng bước từng bước đi sâu vào lòng người... giống như một cô gái ngoan vậy! Cô gái ngoan? Khuê nhìn xuống ly rượu của mình, hơi nhếch môi...
Ngồi xuống một chiếc ghế, Khuê lặng lẽ nhấm một chút rượu. Vị ngòn ngọt tan đầu lưỡi... rồi cay cay... dịu dàng... Không hiểu sao bây giờ cô lại có thói quen nhâm nhi từng vị rượu một. Ngửi hương vị của từng thứ, nếm nó đầu môi... nhận ra không phải rượu màu đỏ nào cũng giống nhau. Có thứ ngọt dịu, có thứ ngọt nồng, nhưng có thứ lại cay đậm lan đến tận cùng... Kể ra cũng thú vị... giống như con gái vậy... Ra đàn ông phong tình cũng giống như đàn ông... thích rượu mà thôi. Họ cũng đi tìm những mùi vị khác nhau, thưởng thức từ từ cho đến khi quen thuộc... lãng quên và đi tìm vị mới... Thật đáng thương thay...
_ Uống rượu thì cần có bạn... Tôi ngồi cùng được không?
Khuê ngẩng đầu lên. Phương xuất hiện trong ánh điện hắt ra từ cửa Hội trường, bàng bạc lung linh... Tiếng nhạc cuồng nhiệt đuổi theo đến tận từng bước chân. Trên tay anh cũng có một ly rượu... Anh nâng nó lên cao như chúc mừng, rồi uống một ngụm nhỏ...
Khuê nhún vai, quay mặt đi. Phương không nản trí, anh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh... Trên bầu trời, không trăng cũng chẳng thấy một ngôi sao nào... Trời đất chẳng lẽ lại không ủng hộ anh?
_ KHông ngờ cô lại ra đây ngồi!
Khuê nhướng mắt:
_ Chẳng lẽ ở đây cấm ngồi sao?
_ Không... nhưng...
Phương định nói đến Dương, lẽ nào anh ta lại bỏ qua cơ hội được nhảy với người đẹp?... Nhưng ánh mắt Khuê thăm thẳm, làm anh nghĩ ngay đến chuyện cũ. Nó còn quá mới để tính đến chuyện lãng quên...
_ Nếu không chịu được, sao em không nói với tôi?
Khuê nhếch môi. Cô và anh, chẳng quan hệ gì để có thể nói đến chuyện lo lắng cho những tổn thương của nhau cả... Cho cô vàng cô cũng không thể đề nghị anh những chuyện kiểu như thế. KHoảng cách và cả những dằn vặt, nghi ngờ nhau... làm gì có thể bù đắp nổi?
_ Tôi không có gì dị ứng cả...
_ Thật không? _ Phương nghi ngờ
Khuê hất mặt lên, cao giọng:
_ Đó là quá khứ của tôi...và nó đã là quá khứ! _ Khuê nhấn mạnh một cách ác ý_ Tất cả chỉ là một cơn ác mộng. Tỉnh dậy rồi thì thấy mình may chứ sao lại thấy đau bao giờ?
Phương nhún vai, lạnh lạnh nói:
_ Vậy cơn ác mộng của em đã qua rồi phải không? Nó chẳng có gì để ám ảnh?
_ Đúng!
_ Vậy ... hãy nhảy với tôi bản nhạc sắp tới nhé? Ngoài này thôi cũng được?
Khuê lặng thinh lắng nghe... Cô đã sụp bẫy. Nhìn nụ cười tỉnh bơ của Phương, cô biết anh ... khoái chí lắm. Anh gạt đi tất cả những gì cô đay nghiến về kỷ niệm của hai người, tìm cách để thắng cô, bắt cô làm theo ý mình... Lúc nào cũng thế... anh ta luôn là người chiến thắng!