Đặt nhẹ chiếc ly xuống ghế đá, Khuê đứng dậy. Cô hơi nghiêng đầu, nở một nụ cười quyến rũ làm... đứng tim Phương mất một giây. Anh bắt mình bình thản... Xa nhau bao nhiêu tháng rồi nhỉ? Bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu giận hờn, bao nhiêu yêu thương.... bao nhiêu nồng say... Phương như thấy tất cả ào ra khi chạm vào bàn tay Khuê... Đêm trăng hôm đó, cô cũng dịu dàng thế này. Tựa vào người anh và thì thầm về hạnh phúc... Giá thời gian quay trở lại... anh sẽ không bao giờ để cô xa cách như bao tháng qua nữa đâu...
Nhạc van từ trong vọng ra, dịu dàng như đang ru người ta vào cõi mộng. Ôm Khuê trong vòng tay, Phương tìm thấy lại tất cả những cảm xúc của bao ngày trước. Đôi vai gầy trắng như sữa... đôi tay mềm mại dịu dàng ...mái tóc dài mượt như ánh trăng đêm rằm... và... gương mặt gần gũi biết bao nhiêu... Lòng Phương cồn lên một niềm khao khát... Giá mà anh có thể hôn lên đôi môi hồng hồng của cô...để có thể xóa hết mọi hiểu lầm, mọi xa cách..
Khuê không còn tâm trạng đâu để ý đến ước muốn đang cháy bỏng trong ánh mắt Phương... cô như chìm đi trong những cảm xúc mà cô cho rằng bây giờ nó là tội lỗi. Cô không thể ... yêu người yêu của bạn mình... cũng không thể có những ý nghĩ như thế. Niềm say mê, hạnh phúc không hiểu sao không ngăn lại được. Nó quá thân quen, như là một phần bản thân mình. Muốn rứt ra nhưng trái tim không cho phép. Ở đây ấm quá... cô không thấy gì ngoái ánh sáng bàng bạc của ánh trăng đêm nào... cái đêm cô tìm thấy hạnh phúc đời mình và cũng là cái đêm cô chôn nó đi... dưới những khổ đau, hờn giận... Lẽ ra ... ừm... lẽ ra...
Không nghĩ được nữa khi Phương bất ngờ cúi xuống. Anh hôn mơn man trên mái tóc cô, trên trán, trên mắt, má... rồi đôi môi như cánh hồng dịu ngọt... Niềm đam mê bất chợt ngút ngàn. Thực tại, quá khứ, tương lai như quay cuồng... Không còn gì cả, không còn ai... Trái tim đập theo nhịp điệu của trái tim. Nhạc lòng dìu dặt...
Cả hai dừng lại, không nhảy theo nhạc nữa, nhưng cũng không dứt ra được. Phương lùa tay mà vào tóc Khuê, đỡ lấy đầu cô, mạnh bạo trong đam mê của chính mình... Lâu quá rồi... đã quá lâu, không thể có gì ngăn anh được... Cô là của anh, quá khứ, hiện tại, tương lai không thể khác...Những dục vọng tầm thường, những đua chen ganh ghet, những vùi dập khổ đau... chỉ còn biết xấu hổ trước những đam mê trong sáng của tình yêu... Phương không còn nhận ra đâu là hơi thở của mình, đâu là hơi thở của Khuê nữa... Tình yêu là sự hòa hợp đến tận cùng vậy sao?
Môi Phương trượt xuống chiếc cổ trắng nõn của Khuê... Cô khẽ rùng mình, bứt mạnh mình ra khỏi người anh. Phương giữ chặt lấy tay cô, giọng gần như nạt:
_ Em không được phép nói câu xa nhau nữa. Đây là hạnh phúc của anh, em hiểu không? Em không có quyền cướp nó khỏi tay anh...
Khuê khóc, cô gục đầu xuống... Hạnh phúc của anh? Sao lại có tới hai người con gái... Sao lại có những vị trí cao thấp trong anh, trong gia đình anh... trong cả xã hội này?
Kéo Khuê vào lòng mình, nâng đầu cô lên, Phương dịu dàng:
_ Hãy về bên anh nhé? Hãy trở về đi Khuê... Anh yêu em, và nhớ em rất nhiều...
Tim Khuê run lên nhè nhẹ... Đã bao lần cô được nghe tiếng anh dịu dàng như thế ở trong mơ... Bây giờ... có lẽ cũng chỉ là một giấc mơ cho cô bé lọ lem nghèo khổ. Thời điểm nào là thời điểm chấm dứt những chiêm bao?
Và... có tiếng xe máy rề nhè nhẹ từ cổng vào... Khuê tách người ra khỏi Phương một lần nữa. Cô lau khô những giọt nước mắt trên gò má, mỉm cười nhợt nhạt:
_ Đó là tiếng chuông báo hiệu 12h đấy...
Phương còn đang hậm hực với chiếc xe máy thì Khuê đã bỏ vào trong. Anh lặng thinh suy nghĩ... Nếu đó là tiếng chuông 12h thì... anh sẽ cấm tất cả những chiếc đồng hồ có tiếng kêu lại... Chúng sẽ không nói được gì, không còn là điềm báo sự chia ly nữa... Bằng mọi giá, nàng lọ lem vẫn sẽ mãi rực rỡ...như vốn dĩ phải như thế!