Cái mà hắn thấy là lựu đạn phát sáng, một quả ML98 do Mỹ quốc chế tạo.
Bất chấp vai trái đang đau như xé, Mười một lật người lấy đà lao về phía xác gã vệ sĩ, giật phắt quả lựu đạn rồi áp lưng vào bánh xe...
‘Pằng!” Lại một vệ sĩ ngã vật xuống đất, dù đã nấp kín sau chiếc Lincoln.
“Đạn xuyên!” Mười một thở hắt một hơi... tên bắn tỉa đã vào trong trang viên, khoảng cách chỉ còn chừng 700 mét.
Hắn quay lại nhìn hai “thân chủ” của mình, Kathy run rẩy nấp trong lòng mẹ, Jolie có vẻ đã trấn tĩnh lại đôi chút nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt.
“Phu nhân!” Mười một khẽ gọi, Jolie và Kathy cùng ngẩng nhìn về phía hắn.
Mười một giơ quả lựu đạn lên, ra hiệu: “Tôi quăng quả lựu đạn này ra, hai người chạy thật nhanh vào trong nhà, hiểu không?”
Jolie khẽ gật đầu. Mười một dùng răng cắn chốt, toàn lực ném mạnh lựu đạn về phía sau, miệng hô khẽ: “Chạy!”
“Bùm!”
Một quầng sáng chói loà bùng lên, do nấp sau mấy chiếc xe nên thị lực của họ không bị ảnh hưởng nhiều. Mười một cùng hai vệ sĩ sống sót yểm hộ phía sau, Jolie và Kathy vùng dậy chạy bán sống bán chết về phía tòa biệt thự.
Vừa đến bậc đá, Kathy chợt trẹo chân ngã nhào xuống. Nhanh như cắt, Mười một lao tới hớt gọn cô bé vào lòng, dấn thêm hai bước lọt vào trong nhà. Đúng lúc ấy, tiếng súng giòn giã vang lên, đạn tiểu liên như mưa quét đến...
Gã vệ sĩ chạy sau cùng trên người lập tức xuất hiện mười mấy vết máu, gục ngay trước thềm.
Đám người hầu không biết đã nấp vào đâu, phòng khách trống trơn không một bóng người...
“Mười một, làm sao bây giờ?” Jolie hoảng loạn nhìn hắn cầu cứu. Mười một đặt Kathy xuống, cô bé lập tức nhào đến ngồi thu lu trong góc tường, vừa xoa mắt cá chân vừa run lên bần bật. Jolie vội ôm con gái vào lòng, nhưng nước mắt Kathy vẫn không sao cầm lại nổi...
Mười một và gã vệ sĩ cuối cùng chia ra nép hai bên cửa lớn, khẽ thò đầu nhìn ra ngoài...
“Pằng!” một viên đạn sạt tóc bay qua. May mà Mười một phản ứng nhanh, vừa cảm thấy nguy hiểm đã lập tức rụt lại, nhưng cũng không khỏi một phen toát mồ hôi lạnh... Thật ra bên ngoài chỗ nào cũng gắn camera, nhưng monitor lại không ở đại sảnh mà đặt trong phòng hắn, thế nên Mười một chỉ có thể lựa chọn cách thức mạo hiểm vừa rồi.
Phát súng lúc nãy là của tay bắn tỉa, không những hết sức chính xác mà còn nhanh đến không tưởng. Phải biết rằng người bắn tỉa luôn ở cách mục tiêu hàng trăm mét, chỉ có thể tác xạ qua kính ngắm. Trong vòng chưa đầy ba giây mà có thể phát hiện, lấy đường ngắm, chỉnh súng rồi bóp cò, tất cả cho thấy Mười một đang đối đầu với một tay bắn tỉa thượng thặng...
Tuy chỉ đủ thời gian đảo mắt nhìn qua, song Mười một đã đếm được hơn mười bóng người đang áp sát tòa biệt thự. Qua thân thủ linh hoạt và những bước chạy nhẹ như linh miêu của chúng, hắn nhận ra ngay đó hẳn đều là binh sĩ quân đội, thậm chí là lính đánh thuê chuyên nghiệp.
Martin rốt cuộc đã đắc tội với ai, khiến người đó phải dùng hẳn một lực lượng hùng hậu như thế để đáp trả? Cần biết rằng, chi phí thuê một biệt đội đánh thuê chuyên nghiệp người giàu bình thường không thể chịu nổi, chỉ có người siêu giàu hay các tổ chức lớn... Hơn nữa, cách tấn công của tay súng bắn tỉa đã chứng tỏ rằng rõ ràng bọn chúng nhằm vào Jolie và Kathy, quyết không để cho cả hai mẹ con sống sót...
Mười một liếc qua gã vệ sĩ duy nhất còn lại bên kia của rồi quay lại nhìn Jolie và Kathy, trong đầu không ngừng suy tính phương cách. Không cần phải phát tin cầu cứu, bởi đám vệ sĩ vừa chết hết kia chắc hẳn đã gửi tin nhắn cho Martin rồi. Chỉ cần có thể trụ được đến lúc Sa Tướng mấy người trở về là họ sẽ có cơ hội sống sót, nhưng làm cách nào mà chống đỡ đây?
Nếu không vướng bận gì sau lưng, Mười một tự tin có thể cầm cự đến khi viện quân tới, nhưng... một Jolie sức trói gà không chặt và Kathy đang bị trẹo cổ chân, hai nữ nhân đã trở thành gánh nặng lớn nhất đối với hắn.
Việc cốt tử lúc này chính là đảm bảo an toàn cho hai mẹ con, khi đó Mười một mới có thể yên tâm chiến đấu, nhưng bên trong toà biệt thự này liệu có nơi nào an toàn?
Tầng hầm? Mười một lập tức gạt ngay ý nghĩ đó, tầng hầm chỉ có đúng một lối ra vào, hơn nữa cánh cửa lại hết sức lộ liễu, đối phương mà ném vào một vài quả lựu đạn là không ai còn hy vọng sống sót...
Nấp trong vườn? Cũng không được! Ai biết địch nhân có bao nhiêu người? Nếu chúng còn một cánh quân tập hậu thì chẳng phải là tự chui đầu vào lưới sao?
Nếu đã như vậy, hắn chỉ còn cách cận chiến với đối phương ở chính trong tòa biệt thự này! Mười một nhìn xuống cổ chân Kathy, không khỏi thở hắt một tiếng. Mắt cá cô bé đã sưng vù, tinh thần thì lại càng hoảng loạn...
Đã có thể nghe thấy những tiếng chân khẽ khàng bên ngoài...
Mười một từ từ rút khẩu súng ngắn dắt bên người, đây là loại vũ khí do Phòng kỹ thuật của Quỷ thủ đích thân nghiên cứu chế tạo, mã hiệu KP56, tốc độ bắn nhanh, tầm sát thương có thể đạt đến 80m, thay đạn dễ dàng, nhược điểm là trọng lượng quá nhẹ, lực rung lớn, mỗi băng đạn chỉ có sáu viên.
Mười một dựa vào mép cửa, nhẹ nhàng hít sâu một hơi...
Kịch chiến kiểu này hắn đã quá quen thuộc, mười mấy tên lính đánh thuê kia không đáng bận tâm mà mối đe doạ duy nhất chính là tay súng bắn tỉa. Tầm tác xạ của cây Wilk những gần hai ngàn mét, sức xuyên cực mạnh, khẩu KP56 trong tay hắn không sao sánh được. Muốn đối phó với súng bắn tỉa, cũng chỉ có súng bắn tỉa mới làm nổi, đáng tiếc Mười một hiện giờ không hề sở hữu một thứ gì đại loại như vậy!
Ngoài biệt thự truyền đến một tiếng “cạch” rất nhẹ, Mười một biến sắc, biết đó là tiếng rút chốt an toàn của lựu đạn. Tất cả mọi người đều đang ở trong đại sảnh, chỉ cần đối phương ném được vào một quả thì cả bốn khó tránh khỏi thương vong. Nhưng biết rõ vậy thì có thể làm được gì?
Mười một có thể khống chế được quả lựu đạn này, nhưng tên bắn tỉa cũng sẽ không tha cho hắn, kết cục vẫn là tất cả cùng chết mà thôi...
Những suy nghĩ như chớp hiện lên trong đầu, Mười một biết mình không thể chần chừ giây nào nữa. Cắn răng nén cơn đau kịch liệt bên vai trái, hai tay gạt mạnh về sau, Mười một giật phăng chiếc áo trên người ném ra ngoài...
“Pằng!” viên đạn bắt tỉa lập tức xuyên thủng chiếc áo, hàng loạt tiểu liên liên tiếp vang lên, chiếc áo khoác ngoài thoáng chốc lỗ chỗ như tổ ong... Nhưng cũng trong chớp mắt ấy, hắn đã kịp ra tay...
Cùng lúc chiếc áo bay lên, Mười một lao người xuống đất áp lưng trượt dài trên sàn. Qua khe cửa, hắn nhìn thấy quả lựu đạn màu xanh đen đang lăn từ ngoài vào trong, đạn tiểu liên dày đặc bay sát ngay phía trên đầu...
Khẩu KP56 trong tay Mười một lia ngang, dường như tùy tiện bắn ra một viên đạn, trong khi cả người vẫn theo đà quán tính trượt đi trên sàn đá hoa cương, hướng về phía gã vệ sĩ bên kia cửa...
Một loạt những động tác nhanh như ma quỷ, chính xác đến kinh người diễn ra chỉ trong chưa đầy ba giây, thậm chí chỉ có thể dùng hình ảnh tia lửa xẹt qua để miêu tả. Khi đám lính bên ngoài kịp phản ứng, quả lựu đạn đã nổ tung giữa bậc thềm bên ngoài...
“Bùng!”
Hai cánh cửa lớn bằng gỗ dày tức thì hoá thành muôn mảnh nhỏ, cùng với dăm đá hất ùa vào trong phòng.
Mười một tức thì bật người dậy, lợi dụng làn khói dày đặc xông đến bên cạnh hai mẹ con, tay phải cắp Kathy, tay trái nhịn đau kéo Jolie, hét nhỏ: “Chạy!”
Gã vệ sĩ cuối cùng khi ấy mới định thần trở lại, ánh mắt bàng hoàng nhìn Mười một, nhanh chóng chạy theo sau hắn.