Oâng Liên Chi cầm một cái lon và nhờ tôi cầm, còn ông thì dốc ngược thùng dầu đổ từ từ vào lon, nhưng chỉ được đầy một muỗng
Chừng đó thôi sao, ông Liên Chi? – tôi hỏi – Oâng còn thùng dầu nào nữa không? Chừng này dầu lửa thôi sao?
Oâng ta lắc đầu:
Hết rồi!
Thật là xui xẻo nhưng biết làm gì hơn được. Oâng ta cầm cái phểu và tôi rót hết số dầu còn lại vào đèn, cũng được một phần tư. Chúng tôi trở lại nhà và giải thích cho Xơ Finlay rõ mọi chuyện. Tôi nói:
Xin lỗi Xơ. Nhưng dầu lửa chỉ còn chừng ấy thôi. Tôi không nghĩ là đủ thắp trong đêm nay. Khi Xơ làm xong, ta nên vặn lu một chút là đủ
Tôi giúp Xơ cởi quần dài cho ông Stevie để Xơ dễ khám bệnh. Chúng tôi để ông nằm ngửa, ông vẫn chưa tỉnh. Sau đấy tôi cầm đèn trong lúc Xơ khám phần bụng của ông ta. Bụng có sưng lên rõ rệt vì khi Xơ lấy tay nhẹ nhàng ấn xuống, ông ta cựa quậy và rên lên mặc dù đang ngủ say. Giờ đây, Xơ đã kéo dra lên đắp ngang bụng ông già, trầm ngâm đứng nhìn ông ta. Cuối cùng Xơ nói:
Có lẽ bị viêm màng bụng. Chúng ta cũng khó mà làm gì được vì ông ta đã dùng nhiều chất ma tuý quá!
Xơ xoay về phía ông Liên Chi:
Bác làm ơn cho tôi biết những vật trên bàn kia – Xơ vẫn dùng lời lẽ ôn tồn – Xe điếu và thuốc phiện.
Oâng ta lẳng lặng đem bàn đèn ra cho Xơ coi.
Xơ hỏi:
Oâng ấy hút có nhiều không?
Ba lần – ông ấy trả lời – Hút xong ba lần. Trời tối là đi ngủ. Ngon mấy cũng không hút nữa.
Bác cũng hút chứ bác Liên Chi?.
Oâng ta gật đầu
Xơ Finlay lại hỏi tiếp:
Hút ba điếu mà ngủ say như thế cơ à?
Oâng ta lắc đầu:
Hôm qua ông ấy hút nhiều, cả hôm nay nữa. Hút cho đỡ đau!
Theo bác, hôm nay ông ta hút bao nhiêu điếu?
Oâng ta nhặt cái đĩa lên, nhìn vào chất còn sót lại, đó là một chất nhựa có màu nâu đọng dưới đáy đĩa.
Mười – à, mười một – ông ta nói – tôi cũng không chắc. Có lẽ ông ta thức dậy thấy đau, hút một hai điếu gì đó rồi đi ngủ lại, ông ấy ngủ cũng một hai tiếng rồi!
Xơ cúi mình trên người nạn nhân, cẩn thận đưa tay vạch mí mắt của ông ta. Tôi cầm đèn trong lúc Xơ nhìn vào mắt ông ấy. Sau đấy Xơ đứng dậy và nói:
Dầu sao chưa đến nỗi nặng lắm. Làm thế nào cũng phải đưa ông ấy đến phi trường vào ngày mai và nhờ máy bay cứu hộ chở ông ta đến Curry. Ơû đấy mới phẫu thuật được. Nếu không bị mất vali, chắc tôi cũng cho ông ấy uống một liều giảm đau, nhưng giờ này ông đã tự làm giảm đau rồi. Đôi lúc, trong vài trường hợp, có thể đấy là sự may mắn.
Tôi gật đầu và hỏi:
Thuốc phiện là thứ gì?
Là chất mót phin – Xơ nói – Con không biết trong đó có chất gì khác nữa , nhưng mót phin là thành phần chính trong đó. Đó là chất mà con phải chích cho ông ta khi cần thiết, cũng giống như một chất thuốc mê.
Chẳng còn việc gì để làm, tôi mỏi mệt ngồi trên một vali áo quần bên cạnh một cái bàn, trên đó rất bừa bãi một vài thức ăn xong mà chưa dọn. Đầu tôi cứ quay quay và nóng lên. Tôi mơ hồ nghe tiếng Xơ Finlay nói:
Chúng ta phải canh chừng ông ta đêm nay và hy vọng ngày mai, thế nào ngày mai cũng đưa ông ấy ra khỏi nơi này.
Tôi cố gắng lắm mới nghe rõ câu nói của Xơ. Tôi nói:
Mưa thế này, sợ nước lên cao quá.
Con cũng đang lo như vậy.
Dừng một lát, Xơ lại nói tiếp:
Cha thấy trong người thế nào?
Vẫn khỏe – tôi trả lời.
Tôi cảm thấy như có tay Xơ đang cầm tay tôi xem mạch và giọng Xơ vang lên:
Cha có khoẻ đâu, cha đang bị sốt mà!
Không hề gì đâu! Cha cần nước uống – tôi nói
Tôi mơ màng nghe tiếng Xơ nói với ông Liên Chi và tiếng khẩn khoản gì đó, nhưng tôi chẳng hiểu gì. Sau đó Xơ đưa cho tôi một ly nước, có mùi như nước lụt, tôi uống xong thấy khoẻ ra và hơi tỉnh táo.
Giờ đây tôi thấy ông Liên Chi ở phòng bên kia, có cái bếp nấu bằng củi và bắt đầu dọn thức ăn ra bàn. Oâng dọn ra ba cái bát lớn bằng gỗ, ba cái muỗng gỗ và bánh mì tự làm lấy nên hình thù trông xấu xí. Cuối cùng, ông ta mang vào một cái xoong bằng đồng, đầy súp, còn bốc khói, trộn với nhiều loại rau cải. Đây là bữa ăn tối của chúng tôi. Chúng tôi ăn rất ngon miệng, tôi ăn những hai chén và còn muốn ăn nữa. Aên xong uống nước trà đen, không đường.
Trong lúc chúng tôi đang nhâm nhi nước trà ở bàn ăn thì trời tạnh mưa. Tiếng mưa rây đều đều trên mái tôn như một âm thanh không bao giờ dứt, giờ đây đã dịu đi và ngừng hẳn. Tôi ngẩng nhìn Xơ Finlay và Xơ nhìn lại tôi.
Thế này thì dễ chịu hơn – tôi nói – Cha bắt đầu lo là không biết làm thế nào để đưa ông ấy đi ngày mai.
Con cũng đang lo như Cha vậy – Xơ nói – Nếu nước lụt sâu hơn, làm sao mà tìm được một con thuyền.