Rất tiếc tôi không mang theo – tôi kiên nhẫn trả lời, Xơ Finlay nói:
Nằm xuống đi, cố gắng ngủ đi một chút bác Stevie. Bây giờ đến sáng mai không còn lâu nữa đâu. Chúng tôi sẽ đưa bác đến bệnh viện.
Tôi tự động rút lui khỏi nơi ấy. Một phần tôi chẳng biết cách chữa trị mà giúp Xơ một tay, một phần vì tôi lại lên cơn sốt và vã mồ hôi, cái đầu thì muốn xoay vòng vòng nhưng tôi lại không muốn cho Xơ biết tình trạng của tôi. Aûo giác về ông già cứ chạy quanh quanh trong đầu óc mệt mỏi của tôi nào là the Seventh Vote, Ottawa, Keeling Cocos, máy bay chở Nữ hoàng. Tôi hình như nhớ ra rằng ông ta đã nói chuyện với tôi như thế. Tất cả những chuyện này từ đâu đến, những kỷ niệm lang thang nào đã cùng nhau đến để được diễn tả bằng những từ như thế? Những bản sao chép của các tạp chí du lịch về Ottawa và Keeling Cocos? Một bài báo nào trong tuần san phụ nữ của Uùc về Nữ hoàng? Và rồi chủ đề bây giờ lại được nói một lần nữa. Nhưng tất cả đều dễ, bởi vì khi người đàn ông đã một lần làm sĩ quan hoa tiêu lái một máy bay thì kỷ niệm in sâu trong óc anh ta và anh ta không bao giờ có thể quên được.
Tôi ngồi đấy, trong người nóng ran khó chịu, trong lúc sự khủng hoảng lại xãy ra ở trên giường. Từ đàng xa, tôi nhìn thấy rõ những cơn co giật và thấy Xơ Finlay đã cố gắng hết mình để giúp đỡ nạn nhân, nhưng sức người có hạn. Từ phòng bên, ông Liên Chi đem đến vải nhúng nước nóng, còn bốc hơi và đặt trên chiếc bụng xương xẩu, cứng đơ. Giờ này, khi cơn sốt đã hạ, tôi thấy trong người hơi nhẹ nhõm, tôi nghe được tiếng ông già ấy nói:
Có ông Liên Chi đấy không?
Oâng ta ở phòng bên - Xơ Finlay trả lời – bác muốn nói chuyện với ông ấy sao?
Stevie gật đầu và Xơ gọi ông Liên Chi đến bên giường. Oâng Liên Chi hỏi:
Anh cần gì, Stevie?
Tôi cần hút, anh bạn ạ! – ông già trả lời
Oâng già người Hoa nhìn Xơ, Xơ lắc đầu, ông đành lặng lẽ rút lui khỏi phòng, để mặc cho Xơ đối phó với người bệnh.
Xơ nói:
Giờ này thì không được. Hôm nay bác đã hút đủ rồi. Hút thêm nữa, có hại đấy. Chịu khó đi, tôi sẽõ đắp khăn nóng cho bác đỡ đau
Không nghe tiếng đáp lại, một lúc sau, tôi nghe ông ấy giọng rất yếu:
Cho tôi uống witky, đi Xơ. Tôi là thằng quỉ tha ma bắt.
Rất buồn lòng nhưng Xơ cũng gắng gượng nói:
Tôi không có witky đâu , bác Stevie ạ! Và như vậy cũng tốt cho bác thôi. Nằm yên đi và cố gắng mà nghỉ ngơi.
Cơn co giật lại đến với ông ta. Tôi thấy Xơ dùng cả hai tay ấn vai ông ấy xuống. Oâng Liên Chi ắt hẳn cũng có mặt ở đâu đấy ở đàng sau mà theo dõi và ông ta lâu lâu phải trợ giúp Xơ. Cả hai người phải vật lộn với ông Stevie cho đến khi cơn co giật chấm dứt. Tôi cảm thấy mắc cỡ vì bản thân tôi không giúp được Xơ gì cả. Tôi phải đầu hàng vì sự yếu đuối của tôi sao? Tôi quyết đứng dậy và đi về phía bàn.
Tôi ngờ nghệch hỏi:
Tôi giúp được gì chăng?
Bệnh nhân đã nằm yên tạm thời, chờ đợi cơn giật kế tiếp chưa biết đến lúc nào. Xơ quay lại phía tôi, mồ hôi nhễ nhại sau cuộc phấn đấu, một mái tóc đổ xuống phủ lấy đôi mắt, tuy vậy Xơ vẫn hỏi:
Cha thấy trong người thế nào?
Cũng bình thường – tôi trả lời – Hồi nãy hơi khó chịu nhưng bây giờ đã khá rồi!
Xơ vừa tự chải tóc lật ra phía sau vừa nói:
Mời Cha ra ngoài hàng hiên cho mát.
Chúng tôi đi ra khỏi phòng, mặt trăng còn soi sáng đầy đặn trên khoảng đất trống giữa cánh rừng, và các bầy súc vật vẫn còn đứng nhìn chúng tôi. Xơ quay sang nói với tôi, giọng nhỏ hơn:
Con biết Cha đang sốt. Cha có hiểu con nói gì không, Cha?
Tôi trả lời:
Dĩ nhiên, Cha rất thông cảm với con.
Xơ gật đầu:
Con không nghĩ rằng ông ấy gặp may – tiếng Xơ nhỏ dần. Xơ nhìn đồng hồ và nói thêm – Từ khi ông ấy tỉnh, đã được một giờ mười phút, và thì giờ ông ta yếu hơn lúc nãy. Con sợ ông ấy chết trước khi trời sáng, thưa Cha.
Tôi gật đầu tán đồng:
Cha cũng nghĩ như vậy. Chúng ta không làm gì được sao?
Không làm được gì đâu, Cha ạ! Điều độc nhất có thể làm được là phẫu thuật ngay, mà con không làm được điều đó. Cho dù con không mất vali y tế, con cũng không làm được gì cho ông ấy, trừ chích cho ông ta một liều giảm đau. Hiện trạng là ông ta đang đau ghê gớm.
Tôi trả lời:
Cha cũng biết như vậy. Xơ lại nói tiếp:
Con nghĩ công việc của chúng ta hiện nay là làm thế nào cho ông ta dễ chịu. Con không nghĩ là cho ông ấy hút thêm vài điếu thuốc phiện là gây nguy hại cho ông ta, và như thế thì tình trạng có gì thay đổi đâu! Cha có nghĩ rằng đó là điều quá tệ hại?
Tôi lắc đầu:
Không, Cha nghĩ đó là điều tốt nhất mà con có thể làm được.
Xơ nói nho nhỏ:
Cái ấy trong nghề nghiệp không có. Con cũng không rõ… Nếu ông ta bớt đau, thì có thể giữ được sức khoẻ.
Tôi nói:
Cha sẽ để cho ông ấy hút.
Xơ gật đầu:
Thì cũng phải thế thôi.
Rồi quay về phía tôi Xơ nói:
Con không nghĩ thuốc phiện làm ông ấy chết nhưng nếu ông ấy hút đủ để ngất đi, có thể ông ấy chết trước khi tỉnh lại. Con muốn Cha hiểu tình trạng như thế đấy, thưa Cha
Tôi nói:
Tuy vậy, Cha nghĩ là Xơ nên cho ông ấy hút – suy nghĩ chốc lát, tôi lại nói tiếp – Nếu được Cha sẽ ngồi nói chuyện với ông ta trong lúc ông ta từ từ đi vào giấc ngủ.