Sau lưng chúng tôi, màn đêm đã buông xuống từ lâu. Xơ nói:
Dĩ nhiên là con chưa bao giờ thấy tác dụng của thứ thuốc này và cũng không biết phải mất bao lâu. Nếu nó giống như các loại thuốc khác, sẽ có một giai đoạn ngủ thiếp đi và khi ấy đâu biết đau là gì, trước khi ngủ hẳn. Oâng ta cũng có thể tỉnh táo nói chuyện trong vài phút.
Đàng sau chúng tôi, bóng tôi bò ra khỏi phòng, và đang bủa vây chúng tôi. Xa xa ngoài khoảng đất trống, bầy gia súc vẫn còn tập trung chờ đợi. Xơ hơi rùng mình
Những con vật kia….
Nói xong Xơ nhìn ông già nằm đấy
Lạy chúa tôi.
Chuyện gì the,á Xơ? – hỏi xong tôi hiểu ngay.
Căn phòng sau lưng chúng tôi hoàn toàn tối hẳn, vì dầu trong cây đèn đã cạn, giờ đây chỉ còn lại leo loét một đốm lửa xanh.
Đừng lo – tôi nói – Đang còn đèn cầy mà!
Tôi đi vào phòng bên và gọi:
Bác Liên Chi.
Oâng ta đi ra ngay, tay cầm cây đèn dầu lên, lắc nhẹ nhưng chẳng còn giọt dầu nào. Tôi đi đến chiếc vali, mở ra, lấy cây đèn bấm.
Đây rồi!
Aùnh đèn vàng chiếu trên nền gạch. Tôi hỏi:
Oâng có tìm được cây đèn cầy nào nữa không ông, Liên Chi?
Đèn cầy nhỏ thì cũng có, nhưng ít thôi.
Oâng ta trả lời và đi qua phòng kế bên, khi ông ta trở về đã có cây đèn cầy ngắn ba phân cắm trên chiếc đĩa trà.
Tôi hỏi:
Chừng đó thôi sao?
Oâng ta gật đầu:
Hết đèn cầy rồi sao?
Oâng ta lắc đầu:
Hết dầu lửa? Không còn gì để thắp đèn?
Oâng ta lại lắc đầu:
Tôi quay về phía Xơ:
Cha sợ chúng ta ngồi trong tối trước khi trời sáng. Cây đèn cầy ấy chẳng bao lâu nữa sẽ tắt và đèn bấm thì sắp hết pin.
Xơ mỉm cười:
Chuyện này rồi đến chuyện khác xãy ra đêm nay, thưa Cha. Nếu ông ta đi vào giấc ngủ rồi, thì cũng chẳng quan trọng gì. Chúng ta có bổn phận phải canh chừng ông ta, nhưng khi ông ta đã ngủ thiếp đi, tốt hơn nên tắt đèn vì còn đề phòng sau này mà dùng nữa. Oâng ta co ùthể tỉnh lại, chưa biết chừng.
Cha cũng nghĩ đó là phương cách tốt nhất ta cần làm.
Xơ quay về phía ông Liên Chi:
Bác cứ đưa cho ông ta cái xe điếu, tuỳ ông ta muốn hút thì hút.
Một điếu thôi? – ông ta hỏi
Oâng ta cầm đèn bấm của tôi và bước nhanh sang phòng kế bên. Oâng trở về ngay với xe điếu, cây đèn dầu lạc và cái chất màu nâu trên đĩa trà mà ngay khi mới vào phòng, chúng tôi đã thấy trên ghế dựa cạnh giường.
Xơ Finlay nói:
Oâng Liên Chi đã mang xe điếu đến cho bác, bác có muốn hút không, bác Stevie. Hút ngay bây giờ một điếu đi!
Oâng ta không nói gì, đang ở tư thế nằm ngửa, ông muốn trở mình nằm nghiêng sang bên phải. Xem ra, ông không thể di chuyển phần dưới của cơ thể. Oâng Liên Chi tiến tới cùng Xơ Finlay giúp ông ta nằm thoải mái về một bên. Sau đấy ông Liên Chi thắp ngọn đèn dầu lạc lên, lấy cái xiên nhỏ nhúng vào chất nhựa màu nâu, lấy ra một miếng bằng hạt đậu, nướng trên ngọn lửa xanh cháy xèo xèo. Xong ông ta vo tròn cục nhựa nhét vào lỗ nhỏ ở bộ phận xe điếu, đưa bộ phận ấy lên lửa, ngậm vào cuối xe điếu rít từ từ, cục nhựa cháy lên, ông ta hít hơi vào. Xong đưa đưa điếu cho ông Stevie. Oâng già cầm xe điếu đưa lên miệng, bắt đầu hít thật sâu, giữ trong phổi vài giây rồi phì khói ra bằng mũi, mùi khói khét lẹt, khó chịu. Oâng ta hít như thế ba bốn lần. Xem ra, ông ta hầu như thoải mái tức thì vì chỉ trong một hai phút ông ta nằm yên thư giãn, những đường nét mệt mỏi đau đớn đã dịu đi trên khuôn mặt của ông ta. Xe điếu hầu như đã chấm dứt nhiệm vụ sau những lần hít như thế vì ông ta đã trao nó lại cho ông Liên Chi.
Oâng già Hoa hỏi:
Điếu nữa nhé?
Oâng già Stevie gật đầu. Oâng Liên Chi đang chuẩn bị tẩu cho điếu thứ hai. Tôi tiến tới và ngồi xuống trên mép giường.
Bác Stevie này. Tôi là Roger Hargreaves. Chắc bác biết tôi, tôi là mục sư của Landsborough. Bác nhớ không?
Tôi biết. Cha đã thắng cá ngựa con Ô Lạc.
Đúng rồi! Chúng ta đã quen thân. Giờ đây bác bệnh. Bác sẽ ngủ thôi, sau khi đã hút những cử thuốc này. Trong lúc bác ngủ, chúng tôi sẽ đưa bác đến bệnh viện để phẫu thuật. Tôi nghĩ rằng, cuộc phẫu thuật sẽ thành công, bác sẽ khỏe mạnh trở lại, nhưng bất cứ một cuộc phẫu thuật nào cũng có sự may rủi.
Rồi đây, tôi cũng sẽ chết, ông Liên Chi và Xơ Finlay cũng thế thôi. Chúng ta phải đối diện với cái chết đúng lúc, bác Stevie! Bác có thể từ giã cõi đời đêm nay. Bác có muốn tôi cầu nguyện cho bác không, trước khi bác đi ngủ không?
Địa ngục, thiên đàng - ông ta thì thầm - Tôi cũng chẳng cần lắm đâu.
Tôi biết bác không cần - tôi nói - Thế đức tin của bác là gì khi bác đã rửa tội, bác Stevie nhỉ? Thế bác đã đi nhà thờ nào khi bác còn trẻ?
•Tôi chẳng đi đến nhà thờ nào cả- ông ta nói - Tôi đã trút bỏ tất cả khi ở trại chăn nuôi súc vật.
Thế khi bác ở quân đội trên thẻ bài của bác ghi chữ gì? Tin lành (C.of.E.) hay Thiên Chúa giáo La Mã (R.C) hay gì nữa?
Tin lành (giáo hội Anh Cát Lợi), họ gọi tôi thế - ông ta trả lời
Thế bác là tín hữu của tôi rồi! - tôi nói tiếp - Bác Stevie ơi, tôi chỉ cầu nguyện cho bác hai điều nhỏ thôi, rồi bác hãy trả lời tôi một hay hai câu hỏi, rất đơn giản. Hãy lắng nghe nhé!
Và tôi đã làm được điều tôi phải làm và ông ta đã ngoan ngoãn nghe theo và tôi đã cho ông ta được miễn xá. Sau đó ông Liên Chi chuẩn bị điếu thứ hai. Ông ta cầm lấy và hút, lúc này có vẻ dễ dàng hơn nhiều và cơn đau cũng thuyên giảm.