
28-08-2008, 12:06 PM
|
 |
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bài gởi: 490
Thời gian online: 12516
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Thế thì…như người ta đã đề nghị, đội bay Nữ hoàng được huỷ bỏ vì vấn đề kinh tế. Cho nên Hoàng gia phải thương lượng với bộ chỉ huy vận tải của không lực Anh quốc khi nào cần sử dụng hàng không. Lời đề nghị này là một bước phát triển khi chiếc 316 rất thuận tiện cho Hoàng gia khi muốn đi từ Hoàng cung đến cơ sở toạ lạc của Hoàng gia tại Canberra trong hai mươi giờ hay đến cơ sở toạ lạc của Hoàng gia ở Ottawa chưa đầy sáu giờ.
Oâng ta dừng lại:
Chính phủ Liên bang – tiếng nói của ông nhỏ đi – cũng như chính phủ Canada, chúng tôi nghĩ rằng thật là sai lầm khi tự do đi lại của vương triều trong liên hiệp Anh dầu sao cũng bị kiểm soát do chính phủ Anh thông qua không lực Anh, tuy nhiên nói chung sự kiểm soát này có lẽ sẽ được áp dụng. Để ngăn chặn tình trạng trên phát sinh trong chính phủ ta và rồi chính phủ Canada, mỗi nước tự nguyện đưa vào phi đội của Nữ hoàng một chiếc 316 và phải chịu tất cả phí tổn bảo trì và máy móc hiện hữu. Nữ hoàng chấp nhận sự tự nguyện dâng tặng này và Nữ hoàng còn yêu cầu tất cả nhân viên phi hành phải do người Canada hay người Uùc đảm trách. Cho nên công việc này mới được giao cho anh, David. Anh là sĩ quan đã được chọn lựa để làm cơ trưởng cho chiếc máy bay ấy, đại diện cho nước Uùc.
David ngồi thừ người ra một lúc suy nghĩ. Anh ta cũng chẳng nồng nhiệt cho lắm với công việc này. Điều ấy có nghĩa là, lìa bỏ công tác thử nghiệm đang hấp dẫn và đem lại kết quả tốt cho anh ta, để bước vào một thể chế vương triều chưa biết rõ. Cũng có nghĩa là anh ta sẽ gián đoạn sự nghiệp trong không lực Hoàng gia Anh quốc và rồi sẽ có nhiều thay đổi khác trong cuộc đời, trong đó, cái mà anh ta cảm thấy chẳng tốt đẹp gì hơn!
Cuối cùng anh ta hỏi:
Ai đưa ra ý kiến này vậy?
Frank Cox đề nghị tên anh trước tiên – vị cao uỷ trả lời – Khi được đồng ý trên nguyên tắc, phi hành đoàn của chiếc máy bay này toàn là người Uùc. Oâng Cox đưa tên anh lên đầu để giao trách nhiệm cho anh làm cơ trưởng.
Oâng ta chẳng biết gì về tôi cả – David trả lời – Tôi không nghĩ là tôi thích hợp với công tác ấy.
Oâng Ferguson mỉm cười:
Dĩ nhiên là họ phải trải qua bao khó nhọc mới nắm được lí lịch của anh. Họ hỏi về hồ sơ quân bạ và chúng tôi đã cung cấp cho họ. Anh đã gặp phụ tá bí thư chưa nhỉ?
Bí thư nào?
Phụ tá bí thư cho Nữ hoàng. Thiếu tá Macmahon. Anh đã ăn tối với ông ta rồi , phải không?
Có một người đàn ông tên là Macmahon đã ở đấy khi tôi đến ăn tối với đại tá Cox. Có phải ông ta đấy chăng? – David hỏi
Đúng rồi. Anh nhớ giỏi đấy!
Việc của ai người nấy biết. Đừng chen vào công việc của kẻ khác.
David ngồi yên lặng một chút rồi nói:
Oâng cho tôi một hai ngày để suy nghĩ được không?
Được chứ. Theo tôi, anh nên nói chuyện với đại tá Cox thì tốt hơn.
Người phi công trả lời:
Tôi nghĩ chắc cũng nên thế. Có nhiều công tác mà ông ta cần biết trước khi tôi nhận nhiệm vụ này.
Oâng Ferguson nhìn viên sĩ quan một lúc rồi nói:
Tôi thấy anh không tha thiết với công việc này lắm. Có gì trở ngại chăng?
Người phi công nhún vai:
Thật sự thì tôi cũng chẳng tha thiết thứ gì ở đất nước này. Tất cả những căn nhà và những cơ xưởng trống rỗng làm tôi thất vọng. Họ vẫn là những kỹ sư ưu tú của thế giới và họ chế ra những máy bay tốt nhất. Thế cái cũ để lại cho ai dùng. Tôi quá lo lắm không?
Thế anh ở lại đây được bao lâu? – tiếng vị cao uỷ hỏi – Hai tháng phải không?
Gần ba tháng – vị sĩ quan trả lời – Tôi chỉ được phép ở thêm chín tháng để làm việc ở đây trước khi trở về Uùc.
Trước đây anh chưa từng đến nước Anh chứ?
David lắc đầu.
Vị cao uỷ nói tiếp:
Anh muốn nhìn xa để thấy mức sống thấp ở đây. Vẫn còn nhiều người lắm và họ cũng dạy chúng ta được vài điều. Nhưng dù sao anh cũng nên suy nghĩ kỹ trước khi nói chuyện với đại tá Cox. Nhớ điện thoại cho tôi vào thứ ba tới để cho tôi biết quyết định.
David Anderson chia tay và đến ăn trưa ở câu lạc bộ xe hơi hoàng gia ở Pall Mall. Cũng như nhiều sĩ quan Uùc đến công tác ông ta được tiếp đón niềm nở ở câu lạc bộ. Trong phòng ăn sĩ quan ông ta gặp một sĩ quan hải quân Uùc, một người gốc Queensland như ông ta mà ông ta biết rất rõ. Trung tá chỉ huy trưởng Fawcett nói:
Chào anh Nigger. Mời anh uống nước
Cho xin ly cà chua – David vừa nói vừa bước vào quầy rượu với Fawcett.
Anh xuống phố làm gì đấy?
Đi lang thang và ngắm cảnh – David trả lời.
Uống chút gin nhé!
Cảm ơn anh. Tôi không quen.
Hai người ăn trưa với nhau. Người bạn đang phục vụ tại bộ Hải quân nhưng David không nói cho biết mình đang ở trong phi đội Nữ hoàng. Hạm trưởng Fawcett vừa đi nghỉ phép trở về, trong lúc đi ông ta đã tự lái xe hơi lên Scotland, lên một đường và về một đường khác.
Không ở lại trong khách sạn đêm nào cả – ông ta nói.
Cắm trại?
Những căn nhà bỏ hoang – vị hạm trưởng trả lời – Đó là đích nhắm đến ở nơi miền quê này. Dĩ nhiên chúng tôi cũng có đồ dùng xách tay và giường xếp. Nhưng thế này tiện hơn là lúng túng vì cái lều. Có điều đặc biệt ở Scotland là người ta đã giở hết mái nhà.
|