
28-08-2008, 12:06 PM
|
 |
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bài gởi: 490
Thời gian online: 12516
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
David nói:
Tôi có nghe chuyện đó. Như vậy để giữ giá trị cho những nhà khác phải không?
Phải. Tôi chẳng biết chuyện ấy thật sự là như thế nào nhưng muốn kiếm một căn nhà ở đây có mái cũng phải giá khác chưa kể cộng thêm năm Anh kim cho các thứ lặt vặt nữa. Đó là tư gia chứ chưa phải của nhà nước quản lí.
Ơû đây chỉ giá năm bảng Anh.
Đúng vậy.
Mình cũng không khó khăn lắm khi tìm được một căn nhà khi cần.
Không hẳn thế. Dĩ nhiên là nhà nào cũng thường cửa đóng then cài, nhưng thường muốn tìm được một căn nhà thường là nhờ cửa đã bị phá vỡ từ trước. Rất nhiều nhà như thế ở miền Bắc. Ơû ngoại ô cũng có nhiều nhà, nhưng hầu hết, đều ở cách xa trung tâm thành phố. Người dân dọn về ở miền trung tâm nên nhà bỏ trống, tuy tiền xe buýt rẻ hơn. Những vùng như Nottingham và Darlington nhà nào cũng bỏ trống vì ở vùng ngoại ô xa xôi. Kiếm một căn nhà để vào ngủ, chẳng khó khăn gì.
David nói:
Tiếc là không thể chuyển những căn nhà ấy qua Uùc. Chúng ta sử dụng được hết tất.
Đúng như vậy. Đáng ra khi xây dựng những căn nhà này vào những năm năm mươi, họ nên xây theo kiểu tháo ráp được.
Như thế này thì lãng phí quá!
Bạn không thể đem mười hai mười ba triệu người ra khỏi nước Anh mà không tốn kém – Fawcett nói – khi những căn nhà này xây lên thì dân nơi này là năm mươi triệu. Mật độ như vậy là qúa cao. Nói hơi quá, sống chắc phải *****ng vai nhau.
Uống xong cà phê David hỏi:
Anh có thích đời sống ở đây chăng?
Xem ra cũng thích – Fawcett trả lời – Có những cái ở đây chúng ta không có được ở nhà.
Cái gì?
Vị sĩ quan hải quân cười:
Cũng chưa biết mà có đấy!
Mười năm nữa dân số ở đây sẽ đông hơn.
Có lẽ. Anh không thích nước này đông dân ư?
Uùc đại lợi là đủ cho tôi rồi! – David nói – ở đây cũng hay và tôi thích đến đây, nhưng tôi chẳng quan tâm bao lâu nữa tôi sẽ trở về.
Sau khi ăn trưa, David điện thoại cho sư đoàn trưởng Cox và mới biết ông ta đã xuống phố và không xa chỗ làm việc của phi đội Nữ hoàng trong cung St.James là mấy. David quyết định tìm gặp ông ta. Tìm cho ra phi đội Nữ hoàng trong những toà cao ốc vô trật tự ấy cũng hơi khó, đó là một căn hộ có ba tầng nằm ở tầng trệt, nhìn ra biệt thự Engine Curt, đó là một căn hộ có phòng làm việc, phòng khách và một phòng ngủ dành riêng cho đại tá Cox khi ông ở lại thành phố. Một cô gái ngồi ở văn phòng, đánh máy và nghe điện thoại tiếp David và mời ông ta vào phòng khách
Đại tá không đoàn trưởng đứng dậy tiếp ông ta:
Chào anh David – ông vừa nói, vui vẻ chìa bao thuốc lá – Đã gặp cao uỷ rồi phải không?
Bạn bè đều gọi tôi là Nigger – vị sĩ quan Uùc nói nhanh. Oâng Cox liếc nhìn ông ta:
À, tại sao họ lại gọi như thế?
Vì tôi là người độc nhất da trắng lai da đen.
Chỉ huy trưởng phi đội Nữ hoàng cười:
Anh có biết là tôi thật sự thắc mắc về điều ấy không? Thế anh thuộc màu da nào?
David trả lời:
Màu da của mẹ tôi. Tôi là người Uùc thật sự, còn hơn thế nữa. Bà nội tôi là thổ dân châu Uùc chính thống. Phía trên bán đảo CapeYork. Tôi không biết ông nội của tôi là ai, nhưng ông ấy da trắng. Mẹ tôi là con lai ngoại hôn. Các cô chú của tôi ở rải rác vùng Gulf Country, có màu da cà phê. Cô Phoebe của tôi có những mười bốn người con. Cô ấy giúp việc cho một khách sạn ở Chillagoe.
Tôi hiểu. Thế cha mẹ của anh có cưới nhau không?
Viên phi công gật đầu:
Tôi có giấy khai sinh. Cha tôi chết năm ngoái. Oâng làm chủ cửa hàng ở một thị trấn nhỏ, đó là Forsayth. Mẹ tôi mất cách đây năm năm.
Không đoàn trưởng nói:
Vậy thì anh nói với tôi tất cả những điều này để làm gì, David? Thôi hút một điếu đi!
Anderson lấy một điếu và đốt lên:
Để giải thích cái tên Nigger đấy.
Thôi được, Nigger, nếu anh muốn – ông ta đốt xong điếu thuốc cho David rồi nói – Có nên gọi anh như thế chăng?
Người sĩ quan phi công thở một hơi khói dài rồi nói:
Tôi đã được người ta gọi thế rồi từ khi gia nhập không quân hoàng gia Anh quốc. Cái tên Nigger Anderson đã quen thuộc với mọi người và rồi đây người ta cũng gọi tôi như thế ở Anh.
Frank Cox gật đầu:
Tùy anh. Thế cao uỷ đã nói cho anh biết chúng tôi cần anh làm gì chưa?
Rồi ạ!
Thế anh nghĩ sao? Ngồi xuống đi! – ông ta ngồi xuống trên chiếc ghế bành thế kỷ thứ 17.
Viên phi công ngồi xuống cạnh bàn, tay tì lên bàn nhìn không đoàn trưởng, ông ta nói chậm rãi:
Thật quá vinh dự cho tôi. Tôi thiết nghĩ tôi chưa phải là con người mà các ông kỳ vọng.
Tại sao không?
Thứ nhất là về da màu – David trả lời gọn lỏn – Tôi không phải da trắng. Đôi khi điều đó cũng làm phiền các người khác và ông cũng không muốn vậy.
Anh có nghĩ rằng điều đó thật sự xảy ra không? – vị không đoàn trưởng thích thú hỏi – Anh có thấy các chiêu đãi viên nam bị đối xử bất nhã trong cửa hàng ăn hay người ta từ chối ngồi vào bàn, hay bất cứ chuyện nào tương tự như thế?
David lưỡng lự trả lời:
Chuyện cũng đã cũ rồi, đã xảy ra một lần ở Sydney.
Bao lâu rồi?
Cách đây cũng lâu lắm, lúc tôi còn mười tám tuổi. Nhưng cũng có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Đại tá Cox nói:
Tôi còn nghi ngờ điều này. Trông anh không có vẻ gì da màu. Da anh hơi sậm. Thế thôi. Trong không lực anh chưa bao giờ bị rắc rối, phải không?
Chàng phi công lắc đầu:
Người ta luôn gọi tên tôi là Nigger. Có lẽ cũng có ích vì điều đó chứng tỏ bạn không giả vờ dối trá.
Hai người ngồi trong yên lặng được một lúc, cuối cùng đại tá Cox nói:
Tôi không nghĩ rằng điều đó gây trở ngại gì cho việc nhận công tác của bạn. Thật ra, chuyện ấy cũng đã xảy ra mấy ngày khi anh dùng bữa tối với chúg tôi. Oâng Macmahon đã nói bạn là da màu nhưng tôi nói là không phải. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau và giả thử, cho là ông ấy đúng đi nữa, thì chúng tôi cũng chẳng coi quan trọng gì, cứ đinh ninh trong óc về những khả năng vượt trội của anh.
|