
28-08-2008, 12:07 PM
|
 |
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bài gởi: 490
Thời gian online: 12516
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Tôi không phải hạng người có khả năng đó – David trả lời – Tôi chưa có đủ trình độ. Tôi không giống ông, cũng như ông Macmahon. Tôi không thể theo kịp một số người ông đang cần có ở vào vị trí này.
Oâng ta nhìn quanh, những bức tường đóng panô và những cửa sổ đóng bản lề màu chì
Tôi vào đời bằng nghề bán chạp phô ở Townsville – và cố gắng lắm ông ta mới nói tiếp – tôi muốn nói đây là việc giao tiếp cung đình nên phải nói thế nào với các công nương hay ngay cả với Nữ hoàng. Các ông cần một người nào đó biết các quy thức và không nói một điều gì nhầm lẫn khiến mọi người phải bị quê kệch.
Đại tá nói:
Chúng tôi biết chúng tôi cần gì. Cứ mặc kệ chúng tôi. Điều quang trọng là chúng tôi cần một người Uùc thông thạo và tin cậy có thể bay với chiếc 316 tới Uùc an toàn hay một nơi nào trên thế giới cho dù trong giờ ngủ của anh ta. Chúng tôi cũng đặt mình trong công việc ấy và hết sức cẩn trọng khi đặt anh lên hàng đầu của sự lựa chọn.
Tôi thấy các ông quá đàng hoàng, bẩm sinh da trắng chăng?
Chúng tôi không đòi hỏi anh nhận ra chúng tôi cái gì khác cả – đại tá Cox nói tiếp – Chúng tôi chỉ yêu cầu anh nhận trách nhiệm về chiếc 316, huấn luyện nhân viên phi hành và bay nó khi cần. Còn màu da, xin anh gạt ra ngoài ý nghĩ. Chúng tôi không yêu cầu anh kết hôn với Hoàng gia.
David ngồi yên lặng, cuối cùng ông ta nói:
Công tác này đòi hỏi bao lâu?
Vô thời hạn – ông Cox trả lời – Nếu anh nhận, tôi nghĩ là anh ở lại đây ba năm. Chúng ta phải làm việc liên tục nên mọi người phải coi nhau như một tập thể.
Phải chăng hậu cứ là đây, nước Anh phải không?
Đúng vậy – đại tá Cox trả lời – ở White Waltham. Chúng ta có nhà chứa máy bay ở Canberra, ở phi trường Fairbairn, như anh đã biết. Kế hoạch hiện nay là vương triều có ý định mỗi năm ở lại hai tháng ở Uùc và hai tháng ở Canada. Nhưng hậu cứ chính là ở White Waltham. Nếu anh có ý định lập gia đình, có lẽ cũng nên ở lại Anh thôi, gần White Waltham. Trong tương lai gần, anh có ý định lập gia đình không?
Viên phi công lắc đầu:
Da màu cũng làm trở ngại.
Thôi được. Dầu sao, hậu cứ chính vẫn là đây.
David ngồi trầm ngâm. Anh ta suy nghĩ chẳng có lí do gì từ chối một công việc như thế, không thể nói gì hơn được để biện minh cho mình. Anh ta cũng hiểu rằng một số lớn các sĩ quan phục vụ trong không lực Hoàng gia Anh quốc muốn nhảy vào khi gặp cơ may ấy và anh ta cũng hiểu rằng anh ta được ca tụng hết lời khi là người đầu tiên được giao cho công tác ấy, ấy là một sự tưởng thưởng lớn lao hơn bất cứ một loại huy chương nào. Anh cũng biết rằng trên thực tế khó mà từ chối công tác như thế và ý nghĩ ấy làm anh khổ tâm, e ngại, không nói được.
Có trở ngại gì không? – cuối cùng không đoàn trưởng hỏi. Viên phi công ngẩng đầu lên nói:
Tôi là dân Uùc, chẳng phải giòng họ quý tộc gì. Ơû xứ sở tôi, tôi chỉ là người dân bình thường. Họ rất hiểu loại người như tôi. Đặc biệt ở bang Queensland, tiểu bang của riêng tôi. Tôi rất hồ hởi có dịp may trở về quê nhà, nhưng tôi không muốn xây dựng cuộc đời ở đây. Đây chỉ là một chuyến đi xa. Tôi chẳng muốn ở lại và tạo dựng một cuộc đời ở Anh.
Oâng Cox nói:
Anh chẳng để tâm gì đến xứ sở này sao?
Có chứ. Tôi thích nơi nào mà mọi người có cơ may tạo nên cơ nghiệp và tiêu tiền như người ta sống ở nhà vậy. Tôi thích một miếng thịt bi-tết có hai trứng chiên.
Anh không thích chủ nghĩa xã hội của chúng tôi?
Tôi không biết nhiều về chủ nghĩa này – David nói – Chỉ có một điều nó thích hợp với tôi chính là công việc này. Oâng Harry Ferguson đã nói, nếu tôi nhận công tác này, tôi không phải tham dự vào chính trị. Thật ra thì tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ về chính trị nhiều. Điều độc nhất mà tôi biết hầu hết các chính phủ của chúng tôi thuộc đảng tự do ở Canberra đã được ba muơi năm nay và hầu hết các bạn theo đảng Lao động. Còn đảng Bảo thủ, theo tôi nhận xét còn đỏ hơn cả đảng Lao động – ông ta dừng lại – Tôi biết chính quyền Lao động làm vừa lòng dân Anh nhất. Đại đa số quần chúng đều ở nông thôn nên mọi người còn khó khăn lắm, tiếp tế thì thiếu hụt nên mọi người phải đồng tâm hiệp lực. Tôi biết ấy là nơi cho chủ nghĩa xã hội bắt nguồn. Ai cũng biết như thế. Nhưng tôi không bị bắt buộc yêu chủ nghĩa ấy.
Còn điều này nữa – đại tá Cox nói tiếp – Trong xứ sở anh có nhiều người theo đảng Bảo thủ như những người di cư chẳng hạn. Đó là nơi họ thích đến. Để cân bằng các anh theo phe hữu và chúng tôi theo phe tả.
Sĩ quan phi công mỉm cười và nói:
Tôi biết, thế nhưng tôi vẫn không bị bó buộc thích phe nào.
Thế anh không thích Liên hiệp Anh sao? – đại tá Cox hỏi – Thế anh có muốn nước Uùc được độc lập không và liên minh với Hoa Kỳ?
David hơi chột dạ. Dầu anh ta không thích chính trị cho lắm, nhưng khi nghe điều dị thường này anh ta lại càng ghét chính trị hơn. David nói:
Dĩ nhiên là tôi không thích. Chúng tôi là một phần của nước Anh xa xưa. Riêng tôi, tôi chỉ muốn nói là tôi thích sống ở Queensland hơn trên đất Anh.
Anh nghĩ rằng nước Anh còn làm một điều gì đó cho Uùc đại lợi?
Dĩ nhiên rồi! – viên phi công trả lời – Thì cứ nhìn vào chiếc 316 hay chiếc Rolls Royce. Chúng tôi không thể tiến bộ mà không có nước Anh.
Vị không đoàn trưởng gật đầu:
Chúng tôi rất tiếc nếu không có anh gia nhập công việc này – ông ta nói tiếp – Có lẽ nước Anh không thể tiến bộ một cách dễ dàng nếu không có anh.
Không có tôi – David hỏi.
|