Anh và các người như anh – ông Cox trả lời – Anh nghĩ rằng chúng tôi cần một người trong phi đội Nữ hoàng biết cách xưng hô với một công nương. Chúng tôi chẳng cần như thế đâu. Uùc đang cống hiến máy bay này cho phi đội Nữ hoàng và Nữ hoàng yêu cầu cả phi đội phải là người Uùc. Nữ hoàng không điên đâu…Nigger. Khi Nữ hoàng nói Nữ hoàng cần người Uùc, có nghĩa là những người Uùc chính cống, chứ không phải những người Uùc được nuôi dưỡng và trưởng thành ở Luân Đôn. Nữ hoàng là vua của nước Uùc cũng là vua của nước Anh. Khi Nữ hoàng nói Nữ hoàng cần những người Uùc và Canada trong phi đội Nữ hoàng, cũng giống như người Anh vậy, Nữ hoàng có những lí do rất chính đáng. Tôi chỉ thừa hành những điều Nữ hoàng cần, với tất cả khả năng của tôi. Nếu anh từ chối công việc này, tôi sẽ kiếm một người khác giống anh, có gốc gác đạo đức như ở vùng Wagga – Wagga hay Kalgoorlie. Nhưng tôi còn hy vọng là anh không từ chối, vì tôi nghĩ rằng anh vẫn là típ người Nữ hoàng vẫn đinh ninh trong óc khi nói rằng Nữ hoàng cần người Uùc.
Viên phi công cười:
Dầu sao, tôi cũng có giấy khai sinh mà! Có điều…. Tôi cần một hai giờ để suy nghĩ.
Dĩ nhiên.
David nhìn vào đồng hồ tay:
Năm giờ tôi sẽ điên thoại cho ông.
Anh ta rời khỏi cung điện, đi dọc theo dãy phố Pall Mall, suy nghĩ miên man. Anh ta lờ mờ hiểu rằng mình đang trên đường trở về câu lạc bộ nhưng khi đến gần, anh thấy những giông người vào ra tấp nập nên bỏ ý định ấy và tiếp tục đi bộ từ từ xuống phố. Ơû phố yên tĩnh hơn và anh ta có thể suy nghĩ mà không sợ bị quấy rầy bất chợt của bạn bè hay mời uống nước. Anh cứ đi tiếp, thắc mắc tại sao ông Cox có dụng ý gì khi nói nước Anh sẽ không tiến bộ nếu không có những người như anh ta, Nữ hoàng có ý gì? Mà Nữ hoàng có ý gì hay không? Anh quốc có biết bao nhiêu phi công xuất sắc trong không lực hoàng gia.
Trời vào tháng năm nên buổi chiều hơi nóng. Anh ta đi đến phòng trưng bày mỹ thuật quốc gia về phía Bắc của quảng trường Trafalgar và băng qua đường, đến góc đường cạnh tòa đại sứ Canada, anh dừng lại một lúc nhìn ra quảng trường. Gần đấy có một trạm xe buýt, người dân Luân Đôn da trắng đang kiên nhẫn xếp hàng dài để về nhà. Anh ta liên tưởng đến vẻ đẹp cường tráng của người dân đứng xếp hàng đợi xe buýt ở Brisbane và Adelaide, so sánh nước da rám nắng với nước da tái xám, dáng đi thẳng đứng với dáng đi lừ lừ mệt mỏi. Không phải lỗi của họ khi con người trông có vẻ xanh xao, mỏi mệt mà sự vất vả đã làm cho họ thế, lại còn làm việc quá sức và những sai lầm của các chuyên gia dinh dưỡng đã tính toán trong việc giảm thiểu khẩu phần vào những năm bốn mươi và năm mươi, khi những người này còn là lớp trẻ. May thay những người bị đối xử tệ hại như thế, tuy vẫn còn tính chất mã thượng trong họ, đã bất chấp mọi trở lực. Tuy nhiên, nhìn chung, chẳng có lí do nào khiến anh ta phải cần chung sống với họ.
Anh ta đã quay mặt đi chỗ khác, nhìn ra quảng trường và mải mê ngắm nhìn sự tráng lệ của những cao ốc mới bên kia đường. Bộ nội vụ mới ở giữa con đường bờ sông và đại lộ Northumberland, sự duyên dáng của hàng cột trắng xoá của bộ Hưu liễm ở đầu đường Whitehall và đại lộ Northumberland, những đường nét thẳng đứng của bộ Năng lượng ở cuối đường Cockspur, tuy đang xây dựng nhưng vẫn thấy rõ qua dàn giáo bằng thép. Những người này là những kỹ sư, những kiến trúc sư vĩ đại nhất thế giới, ông ta nghĩ thế, và hiện tại việc xây dựng nhà cửa đang bị bế tắc, tất cả năng lực, tài lực của nền công nghiệp xây dựng đang tập trung vào những cao ốc công cộng đầy kì diệu đang mọc lên khắp nước Anh. Đô thị Luân Đôn mới với những con phố hẹp và những lâu đài trắng đang mọc lên cho đến các nhà công chức đã nhanh chóng trở thành một đô thị đáng yêu nhất thế giới với Liverpool và Manchester cách đấy cũng không xa. Nếu so sánh, Sydney và Melbourne còn nghèo nàn và lạc hậu, còn Brisbane thì thưa thớt, ở đấy việc kiến trúc còn tụt hậu vì là dân di tản.
Oâng ta quay nhìn dòng người xếp hàng đợi xe buýt một lần nữa. Báo chí thường nói nước Anh có nhiều thứ đang leo thang sau bao nhiêu năm, giờ đây dân số lại giảm đi hai mươi lăm phần trăm. Có đề nghị năm tới, mỗi người dân được phép mua xe hơi và xăng để sử dụng riêng. Cũng có lẽ đúng, nhưng nhìn vào cảnh xếp hàng xe buýt, David cảm thấy không thể tưởng tượng nổi nếu những người mệt mỏi này có thể chấp nhận sự sung sướng mặc nhiên có của những người Uùc trong đời sống riêng tư của họ. Và tuy thế, từ sự đói nghèo và khó khăn đã nãy sinh ra những điều kì lạ tuyệt vời. Nhưng đền đài cung điện rực rỡ ở Luân Đôn, những máy bay và máy móc hàng không tuyệt hảo. Đài truyền thanh và truyền hình đã được cả thế giới tán thưởng. Giờ đây Uùc mới có đủ người như các dân tộc khác và Uùc là một nước sung sướng và thịnh vượng, tuy nhiên Uùc chưa sản xuất được một phần mười những sáng kiến của nước Anh. Có lẽ, chính sự thịnh vượng đã trở thành một trở lực đối với thiên tài sáng tạo vĩ đại. Trong việc chăn nuôi súc vật David cũng hiểu rằng, nếu bò cái quá mập, khó đến với bò con.