Một cô gái mặc áo sơ mi mỏng, quần sọt ngắn, bơi dọc theo hàng thuyền buồm trong chiếc thuyền nhỏ cao su, đến trước chiếc Nicolette nàng dừng chèo, nói:
Chào chỉ huy trưởng Anderson.
Anh ta nhìn cô ta kinh ngạc và nhận ra là cô Long, trông cách ăn mặc của cô ta quá khác với lúc ở Hoàng cung. Anh ta nhổm dậy:
Chào cô Long – anh ta nói to – Thế mà tôi không nhận ra.
Cô long trả lời:
Tôi thấy ông cho thuyền vào bến. Tôi đi với bác tôi ở ngoài cầu tàu, chiếc thuyền buồm đen đấy ông ạ! Chiếc có lá cờ đuôi nheo trên đỉnh.
Cô đến đã lâu chưa?
Cũng được nửa tiếng thì ông đến. Chúng tôi cũng chen lấn như chiếc Solent của ông thôi. Bác tôi cũng có chỗ đậu ở con sông Beaulieu , ông cụ sống ở Bucklers Hard.
David nói:
Tôi vừa mới xuống sông Hamble. Tôi đi theo thủy triều đến Needles và cũng câu được vài con cá ngừ, rồi đến đây. Cô có muốn lên thăm thuyền tôi không?
Cô gái tươi cười:
Còn gì bằng.
Cô chèo thêm ba mái nữa, xếp chèo lên và cặp thuyền cao su vào sát thuyền David. Tay cầm dây buộc thuyền, cô ta bước lên sau lái và buộc thuyền của cô ta vào chiếc Colette. Sau đấy nàng bước vào buồng lái và nhìn vào khoang thuyền.
Tôi thích cái trục tời của ông – cô nâng đầu dây có gút lên – Oâng tự bện dây theo gút đầu Thổ hay sao?
David cười:
Tôi xem trong sách đấy và bện nó tuần trước. Cái gút đầu tiên tôi bện đã sút ra.
Tôi thì không thể làm được như thế – cô gái nói – Tôi có thể thắt các gút đơn giản nhưng loại trang trí thì tôi thua.
Anh ta đi vào khoang thuyền lấy ra bao thuốc lá và đưa cho cô gái một điếu. Cả hai người ngồi hút trong buồng lái, nhìn cảnh tàu thuyền tấp nập trong cái vịnh nhỏ. Anh ta nói:
Đây cũng đẹp. Tôi chưa từng thấy cảng nào đẹp như thế này!
Tôi cũng mến cái cảng này – cô ta nói – Chúng tôi thường đến đây. Thế ở Uùc có cảng nào dành cho thuyền buồm như thế này không?
Không giống thế này – David trả lời – Ở Tasmania thì có, nhưng bờ biển của Uùc không có vịnh nhỏ tương tự, hai cảng cách nhau rất xa. Nó chẳng giống gì đây cả. Hơn nữa, ở đấy cũng chẳng có nhiều thuyền buồm xuôi ngược đâu, cô Long ạ!
Thế ông tập đi thuyền ở đâu, chỉ huy trưởng?
David mỉm cười:
Khi tôi còn bé, tôi ở một nơi tên là Townsville, trên bờ biển Queensland. Lúc lên mười hai, tôi đã lên đấy học nghề và đi giao hàng chạp phô. Tôi đã đi thuyền rất nhiều ở Townsville ra đảo Magnetic và đảo san hô Barrier và các nơi có tàu đắm. Đấy là thời gian trước khi tôi gia nhập không lực Hoàng gia Anh – ông ta dừng lại một chốc rồi nói – Có những lúc, tôi cũng có nhiều thuyền. Tôi đã có chiếc Phi Long cũ khi còn ở Laverton trước khi đến nước Anh.
Oâng đã tham dự cuộc đua thuyền trên biển nào chưa?
Tôi có dự cuộc đua thuyền Hobart hai năm liền, trên chiếc Stormy Petrel. Chẳng được giải thưởng gì cả nhưng vui. Thường thường cũng mất sáu ngày từ Sydney đến Hobart.
Cô gái cười:
Khó khăn nhỉ?
Đúng thế. Ơû đấy có rất nhiều gió chướng mà không được báo trước. Anh ta dừng lại. Cô uống trà nhé, cô Long, hay nước xê-ri?
Oâng cho xin xê-ri. Tôi thích xê-ri hơn – sau một chút ngần ngại cô ta nói – tên tôi là Rosemary
Tôi nhớ rồi!
Còn tên ông là David, phải không?
Anh ta đi vào khoang, lấy chai và ly đưa cho cô nàng., cộng thêm một hộp cà chua đã mở:
Tôi có bánh ngọt và thơm. Cô thích cái nào hơn?
Cô ấy nói:
Cho tôi thơm, anh mua thơm này ở đâu?
Brisbane – anh ta cười nói tiếp – không lực phục vụ cho các sĩ quan phải lìa quê nhà để đến nước Anh. Tôi còn có cả thịt heo nữa đấy!
Còn nguyên chứ anh?
Không đâu! Tôi sợ ăn hết nên đã cất kỹ trong giấy sáp sợ nó hư đi thì uổng lắm!
Đã lâu lắm em không nhìn thấy quả thơm – cô ta nói – nếu nước xê-ri mà cho ít thơm vào, chắc là ngon, anh David ạ!
Anh ta vừa gọt thơm trên cái bàn cong trong buồng lái vừa giải thích:
Tên anh là David nhưng ai cũng gọi là Nigger. Nigger Anderson – vừa nói chàng vừa đưa thơm cho cô gái, trên đĩa còn có hũ đường, con dao và cái nĩa.
Cô ta hỏi:
Sao người ta lại gọi anh như vậy?
Vì mẹ tôi là người lai – David trả lời – tôi là dân Uùc lai một phần tư.
Anh ta trèo vào buồng lái, đổ đầy li nước xê-ri cho cô ấy và đổ nước cà chua cho anh ta. Anh ta nâng ly nước đến trước mặt nàng.
Mừng cho đen và trắng.
Gọi anh như thế có ý nghĩa chăng? – cô ta nói – Chắc cũng không nhiều người gọi như thế đâu, phải không?
Chàng cười vui trả lời:
Mọi người. Ai cũng gọi tôi là Nigger Anderson và tôi thích như thế. Em nghĩ rằng anh chịu đựng đó thôi, chứ chắc gì anh đã thích. Cô nàng bình tĩnh nói.
Không, tôi thích mà! – chàng nói – Tôi không biết nhiều về phía da trắng trong gia đình tôi, nhưng phía da đen tôi là người Uùc lâu đời nhất trong bọn họ. Bộ lạc của bà tôi là Kanyu đã hùng cứ bán đảo Cape York trước thuyền trưởng Cook ra đời và biết đến.
Cô gái cười:
Và chỉ huy trưởng Anderson cóc cần ai biết chuyện ấy.
Đúng thôi. Thà người ta cứ gọi tôi là Nigger Anderson, còn hơn vòng vo tam quốc, tránh né làm gì!
Thì bây giờ anh lớn khôn rồi, nên mang cái tên ấy mà chẳng thấy tổn thương gì! Chứ nếu lúc còn trẻ, chắc cũng có tự ái. Thế đã lần nào anh bị như vậy chưa?
Thời trước, nếu chúng nhạo tôi là tôi uýnh liền – anh ấy trả lời – Tôi được xem như thằng bé chịu đòn nhất. Tôi lớn lên trong trại chăn nuôi, vì cha tôi là chuyên viên chăn nuôi súc vật. Lên mười tôi có thể cưỡi bò thiến mà chẳng cần yên cương. Lúc mười hai tuổi tôi đã giật giải Croydon khi ngồi trên ngựa chứng mà không rớt xuống. Tôi không nhớ là đã thi đấu bao nhiêu lần nhưng thường là tôi thắng giải.
Cô gái hoiû:
Cỡi bò thiến là sao? Có lẽ giống như phim ảnh cao bồi phải không?
David giải thích:
Đó là khi tập trung đàn thú lại để đánh dấu chúng. Bạn phải lái cả môt bầy hai ba trăm con về chuồng trong một trại chăn nuôi hay đuổi chúng ra rừng nơi có đất rộng chứa được hết. Rồi cứ hai người cỡi ngựa lội trong đám gia súc, dùng vòng dây lát xô, ném vào đầu con nào mà mình muốn bắt. Cuối sợi dây thừng mình đã buộc chặt vào đầu yên ngựa và hai bên giằng co nhau, cuối cùng kéo được con vật kia ra khỏi bầy thú và đến chỗ đóng dấu. Ơû đấy có sẵn người bắt lấy con thú và đóng dấu. Chuyện cũng dễ thôi, vì mình đã sở trường công việc ấy. Nhưng chuyện quan trọng là con ngựa mình bắt phải là con ngựa giống tốt và trầm tĩnh.
Cô nàng nhìn anh ta hỏi:
Ý anh muốn nói là anh làm những công việc ấy lúc anh mười hai tuổi?
Anh ta trả lời:
Đúng vậy. Với những con bò thiến nhỏ, tức là những con vật chưa trưởng thành. Cha tôi là chuyên viên ở trại Tavistock Forest nên ông đã dạy tôi.
Nhưng vào tuổi nào thì anh tập cưỡi ngựa?
Ba bốn tuổi gì đó – anh ta trả lời –Có một lần ba tôi bảo trẻ con không nên cưỡi ngựa một mình trước năm tuổi vì nếu té sẽ làm chậm việc cưỡi ngựa, nhưng tôi lại cưỡi được sớm hơn thế. Tôi không tin là mình có thể leo lên lưng ngựa một mình trước khi được bảy tuổi vì chỉ đứng ngang với bàn đạp.
Cô gái lại tò mò: