Thế anh không đi học à?
Không đi cái nơi mà cô gọi là trường – anh ấy trả lời – Bà Beeman thường dạy chúng tôi. Bà là vợ của một ông quản lí. Bà đã đi dạy học trước khi lấy chồng. Bà đã mở một lớp học cho tất cả các trẻ em trong trại chăn nuôi. Khi tôi đến Townsville, tôi đã mười tám, hai mươi tuổi. Họ đã mở những lớp học tối ở đấy và tôi đã đi học.
Cô ta ngồi yên lặng một phút, nhìn quang cảnh hải cảng quen thuộc, thuyền bè tấp nập. Những điều anh ấy nói có vẻ kì lạ và đặc biệt. Cuối cùng cô ấy hỏi:
Vì nguyên cớ nào anh lại thích nước Anh? Có phải chăng vì nó khác hẳn nước Uùc?
Có khác thật – anh ta trả lời – Nhưng Uùc không phải toàn là trại chăn nuôi và ngựa. Tôi rời khỏi Gulf Country lúc mười hai tuổi và từ ấy đến nay tôi chưa trở về, trừ sáu tháng trong không lực Hoàng gia Anh đóng ở Inverleigh. Hơn mười năm qua, tôi chưa có dịp cỡi lại một con ngựa.
Thế anh có thích cỡi ngựa ở đây chăng? – cô gái hỏi lại. Anh ấy cười:
Không thích lắm. Công việc tôi đang làm là một công việc hấp dẫn mà tôi không thể bỏ cuộc. Nhưng một ngày nào đó tôi rất vui sướng được trở lại quê nhà.
Anh sẽ ở đây bao lâu?
Năm tháng.
Anh có quen biết nhiều người ở nước Anh không?
Không nhiều đâu – viên sĩ quan trả lời – nhưng điều đó cũng chẳng ngại gì. Vì tôi cũng chẳng quen biết ai nhiều ở Uùc.
Chỉ có mình anh trên thuyền thôi sao?
Đúng vậy – anh ấy trả lời – Hai người đi lại càng tốt, nhưng cô mãi bận thuyền bên kia, làm sao? Thành ra, tôi vẫn phải đi một mình.
Mời anh đến dùng bữa tối cùng với chúng tôi, trên thuyền Evadne? – cô gái yêu cầu – Chỉ có bác tôi và tôi thôi. Oâng cụ cũng là hạm trưởng hồi hưu, hải quân Hoàng gia Anh
David ngại ngùng:
Rất hân hạnh được cô mời – anh ta nói – Đồ ăn thì sao?
Đủ thôi mà. Chúng tôi đem nhiều đồ hộp lắm.
Thế tôi đem thịt hem qua nhé! – anh ta đề nghị
Chúng tôi không quen ăn thịt hem – cô gái trả lời – Được thôi mà!
Trên thuyền tôi có nhiều thức ăn lắm.
Tốt hơn tôi nên mang theo thịt hem. Nếu không ăn hết nó cũng hư, uổng lắm. Đây là món cuối cùng.
Cô ta giật nẩy mình:
Sẽ hư sao?
Một mình tôi làm sao ăn hết được, không lẽ còn một nửa mà phải ném đi – anh ấy giải thích.
Cái gì bình thường đối với anh ta thì hình như là một điều tai hại không thể chấp nhận được đối với cô nàng
Nếu như vậy thì chúng tôi sẽ cố gắng ăn, anh hãy xem lại đi.
Trong khoang thuyền một cuộc hội thảo nho nhỏ xảy ra trước một gói thịt khổng lồ. Cô gái hỏi:
Anh Nigger, thế này là bao nhiêu cân đây?
Anh ấy cười trả lời:
Mười tám cân, Rosemary ạ!
Anh định làm gì với khối thịt lớn như thế này? Nếu anh ăn một mình chắc cũng mất vài tháng.
Chàng tỏ ra bối rối:
Đâu mà lâu như thế. Mỗi ngày người ta có thể ăn một cân cơ mà! Nó hư vì tôi không tiếp tục ăn nữa đấy thôi!
Làm sao anh có thể ăn như vậy được?
Sao không? cô nhìn đây. Cứ thái ra, ăn tối hôm qua, sáng nay, ăn sáng.
Một mình anh thôi sao? – anh ta gật đầu, còn nàng nhìn ra chỗ khác suy nghĩ, có lẽ chàng nói cũng thành thật – Tôi nghĩ, chúng ta không nên ăn nhiều thịt ở nước Anh này – nàng phát biểu.
David chấp nhận:
Cô nói đúng, tôi cũng đã nghĩ như thế Họ gói khối thịt lại và bỏ vào buồng lái. Chàng ta hỏi:
Cô làm việc ở Hoàng cung đã lâu chưa?
Ba năm rồi – nàng đáp
Thích không?
Nàng gật đầu:
Người ta cứ tưởng mình là trung tâm của mọi vật. Sau khi làm ở đấy rồi, có làm việc ở đâu khác, cũng sẽ nhàm chán vô cùng!
Anh ta tò mò hỏi:
Cô có gặp được Nữ hoàng nhiều không?
Cô gái cười:
Không phải tôi, cô Porson sẽ đem thư Nữ hoàng viết tay đi đánh máy. Hầu hết thư Nữ hoàng đều viết tay hay một trong các bí thư viết cho Ngài – dừng một chút nàng nói tiếp – Dĩ nhiên, tôi cũng có gặp được Nữ hoàng, hoặc cũng có khi đi qua mặt Nữ hoàng trong hành lang. Tôi không nghĩ rằng Nữ hoàng biết tên tôi.
Nữ hoàng như thế nào? – anh ấy hỏi – Tôi chỉ thấy được Nữ hoàng trong ảnh.
Dĩ nhiên là anh mới thấy Nữ hoàng cách đây chưa bao lâu – cô ta nói - Nữ hoàng là người nhỏ thó hơn trong ảnh nhiều – vừa nói vừa nhìn ra cảng - Nữ hoàng cũng là người kì diệu, có dư thừa can đảm.
Can đảm?
Đấy là điều em muốn nói – nàng quay về phía anh ta, nở nụ cười – Chúng ta nói chuyện tầm phào hơi nhiều, đó là điều cấm kị mà chúng ta cần giữ. Không được bàn ra tán vào về các bậc bề trên. Khi em nói các bậc bề trên, em muốm ám chỉ các ngài trong Hoàng cung.
Nàng quay về thuyền không quên dặn:
Anh nhớ sáu giờ qua thuyền em nghe! Bác Ted muốn lên bờ trước, nhưng chúng tôi sẽ có mặt vào giờ ấy. Em hứa là em sẽ nướng thịt hem cho anh, không nhiều đâu!
Cô ta bơi thuyền cao su đi, David đứng trông theo cho đến khi cô ta trèo lên sàn thuyền của cô ta
Tối hôm ấy, anh ta chèo thuyền sang và gặp ông bác của cô nàng, trạc bảy mươi tuổi, người còn khoẻ và rắn chắc, người ta gọi ông là thuyền trưởng Osborne. Oâng ta niềm nở đón tiếp người sĩ quan Uùc và mời anh ta uống rượu nhưng anh ta từ chối.
Tôi không quen uống và bác cứ tự nhiên cho.
Từ trong khoang thuyền Rosemary nói:
Em có nước cà chua sẵn đây, em sẽ làm cho anh một ly cốc teo cà chua.
Tôi thích lắm .
Hai người ngồi trong buồng lái, trong lúc cô gái nấu ăn tối, thỉnh thoảng cô cũng ra ngoài lấy nước xê-ri cho mấy người đàn ông, rồi trở lại buồng lái, trong lúc ông cụ vẫn nhậu rượu gin và David thì uống nước cà chua.
Khoảng nửa giờ sau thì ba người nói chuyện với nhau. Oâng bác cô gái nói:
Có một điều tôi chưa biết ở Uùc cần anh giải thích. Làm thế nào phiếu bầu nhiều thành phần có tác dụng? Ơû Anh, như anh đã biết, nó là một vấn đề tranh cãi.
Vị chỉ huy trưởng nhướng mắt ngạc nhiên:
Thật, tôi chưa biết như thế. Thế các ông không có quyền đó hay sao?
Không. Trên thực tế làm sao có kết quả?
David trả lời:
Thật ra, tôi cũng không được rõ. Tôi chưa bao giờ thắc mắc về điều ấy.
Vị thuyền trưởng Osborne hỏi:
Bản thân anh, có khi nào được hơn một phiếu bầu?
Vị chỉ huy trưởng gật đầu:
Tôi là người được ba phiếu bầu.
Tôi nghĩ rằng anh đừng thắc mắc những câu hỏi của tôi – ông già lưu ý – Điều đó giờ đây càng trở thành quan trọng ở nước Anh.
David nói:
Không hề gì. Điều quan trọng là tôi chỉ ngại tôi không biết đươc nhiều về chuyện ấy. Tôi chẳng thắc mắc làm gì!
Oâng cụ lại hỏi:
Ba quyền bầu cử của bạn là những quyền nào?
Cơ bản, giáo dục và du lịch nước ngoài.
Quyền bầu cử cơ bản ai cũng có, phải không?
Dạ phải – người sĩ quan trả lời – Đến hai mươi mốt tuổi, người nào cũng có quyền này
Còn giáo dục thì sao?
Đấy là nói về nền giáo dục cao hơn – David nói – Bạn có quyền đó, nếu bạn có cấp bằng đại học. Cả một danh sách nói về trình độ như thế như muốn trở thành luật sư, bác sĩ. Sĩ quan có quyền ấy khi đã được bổ nhiệm sĩ quan chỉ huy như trường hợp của tôi chẳng hạn.
Quyền ra nước ngoài?
Được ra khỏi nước Uùc lập nghiệp trong hai năm. Trong việc này, cũng có chút ít thủ đoạn, vì trong thời chiến, rất nhiều người hợp thức hóa bằng thời gian quân vụ. Tôi cũng được theo cách này. Thật ra tôi chẳng biết gì về Phi luật Tân cả, nhưng khi được cử đi, tôi đã ở lại đấy được ba năm cả đi lẫn về.