David bước vào văn phòng của không đoàn trưởng và được giới thiệu liền. Anh ta trước đây chưa bao giờ diện kiến người nào trong hai vị ấy, mặc dầu vậy, anh ta xem hình trên màn ảnh vị Thủ tướng nước Anh rất nhiều lần, và đã quen thuộc với khuông mặt trắng chữ điền, mái tóc hoa râm thô cứng và đôi mắt rực sáng. Anh ta không biết gì về Huân tước Coles cả, chỉ thấy một người đàn ông nhỏ thó, mập mạp, da mặt hồng hào, thích uống bia, thích mang dép mềm, chẳng biết chút gì về máy bay hay không lực Hoàng gia.
Sau khi được giới thiệu, David nói:
Máy bay Tare đã sẵn sàng thưa ngài, trong đó có vài người đang làm việc. Nếu cần tôi sẽ mời họ ra khỏi máy bay.
Huân tước Coles hỏi ngay:
Làm thi đua hay khoán sản phẩm?
David liếc nhìn ông ta không hiểu. Đại tá Cox trả lời:
Thưa ngài không. Họ làm theo giờ và phụ trách phần bảo trì.
Quốc vụ Khanh phụ trách hàng không có vẻ bằng lòng
À, thế thì cho họ nghỉ tay đi.
Mấy người trong máy bay đi xuống và đứng trong nhà chứa máy bay. Cửa nhà chứa máy bay mở, và chiếc Tare nằm ở trong, một khối nhôm sáng bóng mượt, phía mặt trong sơn trắng. Bên ngoài, cách phi đạo trên một khu đất tròn đúc bêtông chiếc Sugar xếp hàng cùng phía với đài rađa cách hông cuối phi trường một dặm. Hình dạng và chiếc máy bay cũng dễ thấy, dầu nhìn ở xa, cánh hình tam giác, mũi nhô dài ra, động cơ nằm sâu có ống thông gió vào. Hai sĩ quan thay nhau thuyết trình trong năm phút về hình thức máy bay và những đặc tính tổng quát của nó cho các vị khách quí, cũng như họ đã thường làm trước đây và hiểu rằng các chính trị gia chẳng hiểu gì mấy. Có lúc khi nói về tầm hoạt động của máy bay là tám ngàn dặm hải lí, quốc vụ Khanh phụ trách Hàng không hỏi là nếu bay thẳng đến Aden mà không hạ cánh thì có đủ sức hay không? Hai sĩ quan trả lời, máy bay này đủ sức bay đến Colombo mà không cần hạ cánh, và vẫn còn bốn muơi phần trăm xăng dự trữ. Oâng ấy còn hỏi Colombo có xa hơn Aden không?
Đây cũng là điều bình thường đối với các sĩ quan và họ trở về với công việc trên chiếc máy bay ở trong nhà chứa máy bay. Trước khi lên cầu thang dẫn vào máy bay, hai nhà chính trị đi chậm sau các sĩ quan một chút, để nhìn toàn thể chiếc máy bay và nói nhỏ với nhau. Sau đấy Thủ tướng gọi không đoàn trưởng đến bảo:
Thế cái đồ chết tiệt này giá bao nhiêu?
Đại tá không đoàn trưởng trả lời:
Chiếc máy bay, thưa ngài? Tôi e khó trả lời chính xác được. Phủ cao uỷ nắm giá đấy ạ! Tôi nghĩ mỗi chiếc phỏng chừng bốn mươi ngàn Anh kim, tuy đấy chỉ là lời đồn
Thủ tướng quay về phía David:
Anh có biết giá cả của nó không?
Thưa Thủ tướng, không ạ! – David trả lời – Tôi không được phép biết những gì không thuộc lĩnh vực của mình, vì không phải công việc của tôi.
Oâng Jones nhìn trừng trừng David:
Thế vị trí của anh là gì trong công tác này? Ai trả lương cho anh?
Thưa ngài, tôi là sĩ quan của không lực Hoàng gia Úc – vị sĩ quan điềm tĩnh trả lời – Tôi được chính phủ Liên bang trả lương.
Có bao nhiêu người như anh ở đây được chính phủ Uùc trả lương?
Dạ tám người, kể cả tôi. Đấy là phi hành đoàn.
Có bao nhiêu người ở đây được chính phủ Anh trả lương?
Đại tá Cox trả lời:
Tôi và cô gái phụ trách điện thoại, thưa ngài. Phủ cao uỷ Canada và Úc đã thống nhất về kinh phí cho phi đội, trừ những kinh phí có liên quan đến nội bộ Hoàng cung.
Theo tôi như thế là quá phung phí tiền bạc – Thủ tướng tiếp tucï nói – Nếu Nữ hoàng muốn đi Úc, ngài cứ đăng kí vé máy bay như mọi người, nếu không ngài đi bằng tàu thuỷ
Một sự yên lặng ngột ngạt đang lan ra. Huân tước Coles lên tiếng trước
Thôi mà, hãy đi xem đã. Chúng ta đã đến đây rồi! Tôi nghĩ là không lâu đâu!
David tuy không niềm nở nhưng lịch sự nói:
Thưa ngài, cầu thang đây ạ!
Trong lòng đang sục sôi căm thù nhưng không hiểu sao anh ta cũng biết kiềm chế không bộc lộ cơn giận và bắt đầu thuyết trình về chiếc máy bay. Anh ta đã hướng dẫn họ xem mọi thứ trong thân máy bay từ ngăn hành lí ở sau đuôi cho đến phòng rađa ở trước mũi. Thủ tướng chẳng thấy gì hứng thú cả. Có lần ông nói:
Chỉ phí tiền dân lao động.
Oâng ta dừng lại ở cửa buồng lái Hoàng gia, nơi có những mẫu vải hình bồ câu màu xám và những tấm trang trí cây sồi bằng lụa
Tôi biết ai đã dán những hình này lên – Thủ tướng nói – Thằng cha già điên chết tiệt Bob Menzies chứ ai. Hắn là thằng da đen trong rừng. Hắn phải học cách đừng chỏ mũi vào những gì không liên quan đến hắn.
David bình tĩnh trả lời:
Tôi chẳng biết gì về điều ấy cả nhưng tôi đoán chắc là ngài đã lầm. Ngài Robert Menzies rút lui khỏi chính trường khi tôi còn nhỏ. Bây giờ ông ấy đã quá già, cũng đã tám muơi lăm tuổi rồi! Oâng ta chẳng thể làm được gì đối với quyết định cung cấp loại máy bay này!