
28-08-2008, 12:09 PM
|
 |
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bài gởi: 490
Thời gian online: 12516
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Anh không dạy tôi đấy chứ? – lời ông Thủ tướng – Tôi biết mùi xú uế của giả rồi!
Những sự kì diệu trong việc thiết kế máy bay chẳng có nghĩa gì đối với những người này. Trong buồng lái của sĩ quan hoa tiêu, quốc vụ khanh đặc trách Hàng không phát biểu
Thế anh để súng hoả hiệu chỗ nào?
Những kí ức mờ nhạt về chiếc máy bay hành quân song hành với bộ binh thời xa xưa hiện về trong trí nhớ của viên sĩ quan phi hành
Súng hoả hiệu nào? Chúng tôi đâu có mang theo.
Thế làm sao anh thông báo cho dưới đất khi anh muốn hạ cánh?
Thưa ngài, đâu cần làm như thế. Chúng tôi trang bị bao nhiêu là máy vô tuyến.
Thật khó mà bắt đầu lại từ đầu, để giải thích chuyến bay trên năm mươi ngàn bộ, thì có bắn pháo sáng cũng không thể thấy được và một chiếc máy bay theo cỡ này thì không phải bạ đâu cũng hạ cánh được.
Anh phải có súng hoả hiệu – quốc vụ Khanh nói – Anh Cox, nhớ nhắc anh ta phải mang theo súng hỏa hiệu.
Thưa ngài, tôi nhớ.
Huân tước quay về phía thủ tướng
Chính ông cũng nên trông coi những việc này. Nếu chiều nay tôi không đến, họ có thể đi mà không mang theo súng hỏa hiệu.
Cuối cùng hai người khách lên xe trở về Luân Đôn, còn lại David ở lại trong văn phòng với đại tá không đoàn trưởng. Trong một lúc cả hai người khó có thể đưa ra nhận xét đầu tiên. Một chốc sau, đại tá Cox buồn bã nói:
Để xem thử, tôi có thể kiếm đâu ra một cây súng hỏa hiệu, Nigger. Có thể ở bộ binh có đấy!
David mỉm cười:
Mừng anh. Chúng tôi cũng có những người như thế ở Uùc.
Cũng có thể – đại tá không đòan trưởng nói – Nhưng không ai như cái ông quốc vụ Khanh đặc trách hàng không của chúng tôi.
Hình như chẳng có gì có lợi khi phải nói ra sự dị biệt giữa người Úc và người Anh và David cũng nhận ra rằng cũng khó khăn không kém khi phải thảo luận những sự việc đã xảy ra chiều hôm nay với Dewar, sau khi anh ấy đã kiểm tra bộ phận rađa trên chiếc Sugar trở về. David trở về văn phòng và ngồi suy tư mãi hơn nửa tiếng đồng hồ. Sau đấy anh ta nhấc điện thoại lên và yêu cầu được gặp cô Long ở văn phòng phụ trách bí thư trong Hoàng cung.
Gặp ngay cô ta ở đầu dây, anh ta hỏi liền:
Cô Long, tôi là Nigger Anderson
Chào anh, Nigger. Anh ở đâu gọi đến vậy?
White Waltham. Bọn anh vừa tiếp quốc vụ Khanh và Thủ tướng đến thăm máy bay
Ồ…Em không nghĩ là thiếu tá Macmahon biết tin ấy.
Mời em dùng cơm tối với anh nhé, Rosemary? Anh có chuyện muốn nói với em
Về những người bạn khiêm tốn ấy chứ gì, phải không anh Nigger?
Đúng.
Em không biết là anh có nên nói không nữa?
Anh đâu phải là người nhiều chuyện. Chỉ hỏi em một hai câu thôi, mà anh cần biết câu trả lời. Chúng ta có thể ăn tối ở câu lạc bộ không quân và sau đấy đi xinê em nhé!
Em muốn nhận lời mời của anh lắm nhưng không biết sẽ trả lời những câu hỏi nào. Em không muốn chúng ta nói chuyện tầm phào ở phòng tiếp tân, anh hiểu chứ? Thế anh muốn gặp em lúc nào?
Tối mai
Tối mai em rảnh
Định giờ xong là họ cúp máy. Họ gặp nhau trong phòng đặc biệt dành cho nữ giới trong câu lạc bộ. Anh ấy đến trước đón nàng
Em đến được thật là quí hoá quá – anh ấy nói – Anh biết như thế này là làm phiền em lắm phải không?
Chàng giúp nàng cởi áo khoát và gọi một ly xê-ri và một ly cốc teo cà chua. Chàng nói:
Anh đã xem qua đề phim. Em đã xem Red Coral do Judy March đóng chưa?
Nàng lắc đầu:
Em nghe nói phim hay lắm
Chàng đi vào sắp xếp chỗ ngồi ăn và khi trở về họ nói với nhau những chuyện chẳng quan trọng gì để chờ giờ dùng bữa tối. Phòng ăn khá đông, các bàn kê sát nhau, khi ngồi xuống cô gái nhìn quanh dáng lo âu. Xong món sò, cô nàng hỏi:
Thưa chỉ huy trưởng, xin cho biết câu hỏi đầu tiên. Chàng mỉm cười:
Có thể cho anh bắt đầu bằng cách kể lại những chuyện đã xảy ra?
Nếu anh muốn – nàng nói – Em cũng đã biết hầu hết câu chuyện. Oâng Cox đã nói chuyện với thiếu tá Macmahon sáng nay và sau đấy có một vài sự vụ văn thư. Dầu sao, anh cứ kể đi
Anh ta rút ngắn câu chuyện đã xảy ra ngày hôm đó và làm cho lời kể có vẻ khách quan hơn. Trong lúc chàng nói, nàng nhìn quanh đến hai ba lượt. Cuối cùng chàng nói:
Thế là hết chuyện và anh cũng chẳng thích chút nào!
Cô nàng nói:
Vâng, em biết là anh không thích rồi!
David ngồi trầm ngâm một chút rồi nói:
Anh cũng nhận biết có những khó khăn cho hai nước Úc và Canada khi xung phong làm những việc cho Vương triều, mà nước Anh không thể làm nổi hay không muốn làm – cuối cùng anh ta nói thêm – Việc thì nhỏ nhặt nhưng ông ta lại để tâm thù oán
Chàng liếc nhìn nàng:
Anh biết anh chỉ đến đây để lái máy bay, nhưng những chuyện như này nếu xảy ra, anh phải nắm tình hình chung lúc này hay lúc nào khác. Thà là anh theo lời khuyên của em – anh nhìn vào mắt cô ta – Thế giữa chính quyền và Vương triều có gì xấu đi chăng?
Nàng liếc nhìn căn phòng đông người một lần nữa
Em không thể bàn cãi vấn đề này với anh đâu anh Nigger ạ! Dầu sao thì không phải ở đây
Anh không bắt buộc em phải trả lời – chàng nói – Nhưng anh có thể nói điều đó với em và anh sẽ tìm ra giải pháp đối phó
Chàng dừng lại một chút rồi nói tiếp:
Nữ hoàng của anh mà cũng là của em. Nữ hoàng của nước Uùc và cũng là của nước Anh. Chính phủ nước anh gửi anh đến đây là để phụng sự Nữ hoàng của chính chúng ta. Anh phải biết một số khó khăn mà Nữ hoàng đang gặp phải
|