Chương 5
Một tuần sau chuyến bay của Nữ hoàng cất cánh từ White Waltham đi Edmonton trên một phi vụ huấn luyện đã được sắp đặt. Tất cả đều đi trên chiếc Ceres do phi công Dewar và phi hành đoàn Canada kiểm soát, có không đoàn trưởng Cox chịu trách nhiệm. David cùng phi hành đoàn Úc được xem như là hành khách đặc biệt. Họ cất cánh đúng mười giờ quốc tế, ngay giờ đầu tiên đã bay cách mặt đất năm mươi ngàn bộ, bỏ lại dưới xa mưa và những đám mây. Bây giờ họ đã lấy thăng bằng ở độ cao đều đều khi qua khỏi Bắc Ailen. Một giờ rưởi sau Reykjavik thuộc Băng đảo đã ló dạng và cách chừng hai trăm dặm về hướng Bắc. Họ bay qua Greenland từ bờ biển phía đông gần với Angmagsalik và tiếp tục bay qua mỏm Davis đến đảo Baffin. Khi qua cực Bắc của vịnh Hudson, họ dùng bữa; giờ này không có mây nên nhìn khung cảnh trôi qua trên hoang mạc rất thích. Tuy điều khiển tay lái và tìm phương hướng bằng vô tuyến, nhưng họ cũng cần vài mốc địa hình và khi đã xác định được vùng cực đông của hồ Athabasca, họ bắt đầu giảm độ cao. Một giờ sau họ bay vòng quanh phi trường, đã quá quen thuộc với Dewar, và đặt bánh trên phi đạo lúc mười giờ kém mười lăm, giờ địa phương, sớm hơn giờ cất cánh ở phi trường White Waltham muời lăm phút.
Đây là chiếc Ceres đầu tiên đến thăm Edmonton và một nhóm nhỏ sĩ quan hoa tiêu và sĩ quan trong không lực Hoàng gia Canada tụ tập trên đường băng. David quay về với những nhân viên phi hành Uùc cùng quan sát và làm việc với phi hành đoàn Canada về chiếc máy bay, bỏ lại các sĩ quan Canada đang trình bày với bạn bè của họ về chiếc máy bay. Chuyến bay không được thông báo với báo chí nên khi tiếp nhiên liệu họ không bị phóng viên và nhiếp ảnh viên quấy rầy, kể cả lúc ăn trưa trong câu lạc bộ sĩ quan không quân. Báo chí chỉ đến kịp mười phút trước khi máy bay cất cánh đi Vancouver và đại tá Cox chỉ nói đôi lời và đứng chụp ảnh với phi hành đoàn Canada trước máy bay.
Rồi máy bay lại bay lên độ cao bốn mươi ngàn bộ để tránh dãy Thạch Sơn. Một giờ rưỡi sau họ hạ xuống sân bay của không lực Hoàng gia Canada ở Vancouver và ở lại đêm tại căn cứ không quân ấy.
Khi ở độ cao, nhiệt độ trong đầu máy phản lựa hơi bị nóng nên cần ít thời gian sáng hôm sau để điều chỉnh bơm dầu và làm cho máy chạy đều. Họ cất cánh bay đi Ottaawa sau khi đã ăn trưa sớm hơn một chút và bốn giờ sau, họ cất cánh trong đêm tối. Ngày tiếp theo là ngày thứ Bảy, họ trình diện máy bay cho một số đông Thượng nghị sĩ và Dân biểu Hạ viện của Canada được tận mắt thấy chiếc máy bay họ đã dâng tặng Nữ hoàng lần đầu tiên
Điều làm David thất vọng là vị Toàn quyền không đến thăm chiếc máy bay. Ngài Thomas Forrest là một hình ảnh huyền thoại vào thời ấy đối với cuộc chiến tranh thần thánh của Liên Xô, vị Đại nguyên soái đi từ binh nhì cho đến Thiếu tướng trong thế chiến thứ nhất và từ Trung tướng cho đến Đại nguyên soái trong thế chiến thứ hai. Vào lúc ấy ông đã làm Toàn quyền Canada được hai năm. David chưa bao giờ được gặp ông ta và mong muốn được diện kiến nhưng Tom Forest lại bận đi Winnipeg.
Oâng Delamain, vị thủ tướng lại đãi các sĩ quan cơm trưa tại nhà riêng. Oâng là người Canada lai Pháp ở Quebec, người thấp bé nhưng hoạt bát, đã nhờ lao động mà tiến thân, từ cấp dưới tiến lên chỉ huy trong công nghiệp gỗ lúc mới bốn lăm tuổi rồi đổi sang hoạt động chính trị. Auguste Delamain có bà vợ mập ú tên là Marie và mười một người con, chỉ có hai người xuất hiện ở bàn ăn trưa và ông ta có vô số giai thoại khôi hài cho các sĩ quan
Oâng Iorwerth Jones có khoẻ không? – ông ta hỏi – Vừa rồi tôi ghé lại Anh quốc, trông anh ta có vẻ thiểu não lắm, tôi nghĩ là ông ấy bệnh. Nhưng sau đấy tôi nghe ông ta cố quốc hữu hoá các cửa hàng may mặc bán lẻ và tổng liên đoàn lao động của Quốc hội chưa chấp thuận và ông ta chưa được phép làm. Tôi nghĩ ông ta không phải bị bệnh mà vì giận
Tổng Liên đoàn lao động ở quốc hội đứng ngoài chuyện ấy – đại tá Cox trả lời – Tôi hy vọng họ rất sợ những gì mà các nội tướng của họ nói ra.
Tôi cũng hỏi ông ta thế – ông Delamain nói – Tôi có hỏi là làm thế nào mà đàn bà Anh tất cả đều thích mặc áo quần tiêu chuẩn, từ một đến sáu hay tám kiểu mà thôi, và ông ta nói với tôi đó là điều cần thiết đối với tình hình kinh tế, phải thực hiện như thế.
Bà Marie đứng bên cạnh tôi, và muốn nổi xùng với ông Thủ tướng nhưng vì bà nói tiếng Pháp nên ông ta cũng chẳng hiểu gì và cũng may không có ai ở đó tự nguyện thông dịch những điều bà ta nói, nên chúng tôi vẫn còn là bạn tốt với nhau. Trong ý nghĩa của hành động, David nghĩ vậy.
Một chốc sau ông Thủ tướng nói:
Oâng Mckinnon đã báo cho tôi biết là Nữ hoàng đang bị cảm cúm nặng nên trông có vẻ mệt mỏi tuần vừa rồi. Tôi hy vọng khi Nữ hoàng đến, Nữ hoàng sẽ được nghỉ ngơi lâu dài. Tôi đã thảo luận với ngài Toàn quyền và tôi ngăn cản tất cả những đề nghị diện kiến Nữ hoàng. Ngài phải khánh thành chương trình thuỷ điện trên sông Clearwater và Bệnh viện mới xây ở Vancouver, chỉ hai cái ấy thôi, còn tất cả đều huỷ bỏ và tôi hy vọng ngài sẽ được nghỉ ngơi lâu dài ở Gatineau. Cuối thu ở Gatineau đẹp lắm và màu lá cây thích tuyệt vời trong năm, vì đấy là lúc trời có ít băng giá – ông ta dừng lại rồi nói tiếp – Nhưng ngài là người tràn đầy sinh lực. Tự thân ngài cũng thích những cuộc diện kiến. Nhưng lần này thì ngài phải nghỉ ngơi thôi
Tôi mong là ngài cũng muốn nghỉ ngơi, thưa Thủ tướng – ông Cox nói - Gần đây ngài gặp khó khăn rất nhiều.
Người Canada gốc Pháp liếc xéo Đại tá Cox nói:
Có lẽ một ngày nào đây, sẽ xin nghênh đón ngài đến đây ở lại thậât lâu với chúng tôi.
Vào giữa buổi chiều, phi hành đoàn Ceres đã thoát ra khỏi sự hiếu khách để trở về phi trường sửa soạn cho chuyến bay hồi hương của chiếc Sugar. Tiếp liệu xăng và kiểm tra một tiếng rưởi, họ khóa máy bay và đến căn cứ của không lực Hoàng gia Canada để ăn sớm hơn và đi ngủ. Sáng hôm sau trở dậy và cất cánh vào lúc bốn giờ sáng trong lúc trời còn tối đen và bay lên cao độ ấn định. Một giờ rưỡi sau mặt trời mới ló dạng khi bay qua các mũi của đảo Belle ở giữa Newfoundland và Labrador và bắt đầu vượt Đại tây dương. Bay ngược với hướng mặt trời, họ phải mất năm giờ cho chuyến bay từ Ottawa đến White Waltham và hạ cánh ở phi trường quê nhà vào lúc hai giờ chiều.