David đem theo về từ Ottawa hai mươi cân thịt bi tết và hơn chục chai rượu vang đỏ, thật ra vào thời ấy, khó mà kiếm được ở Anh. Chàng lái xe về căn hộ nhỏ ở Maidenhead và ngần ngại một lúc không biết có nên gọi điện thoại cho Rosemary đề nghị nàng đi bằng tàu điện đến Maidenhead để chia phần hay không. Lưỡng lự vì sự cám dỗ, cuối cùng anh ta nấu thịt với rượu vang một mình, và bỏ lại cả buổi chiều để ngồi ôn lại những điều sẽ kể cho nàng nghe khi hai người gặp nhau lần tới ở Itchenor
Một vài ngày sau đó, cuộc giám định đối với chiếc máy bay ấy xảy ra ở White Waltham. Đại tá Cox ra lệnh cho hai máy bay đậu song hành ngoài nhà chứa máy bay và phi hành đoàn phải sắp hàng ngnhiêm chỉnh trước mỗi chiếc. Đó là một buổi chiều nắng ráo. Phái đoàn Hoàng gia đến trong chiếc xe hơi Daimler lớn, có Nữ hoàng và Quận công cùng Hoàng tử xứ Oen. Đại tá Cox đi bên cạnh Nữ hoàng khi ngài chào toán dàn chào. Sau khi duyệt binh xong ngài nói:
Đại tá cho họ tan hàng và đưa các sĩ quan đến trình diện tôi. Rồi cho phi hành đoàn của mỗi nước về máy của họ và bắt đầu thao tác trước mắt tôi.
David được trình diện sau Dewar và được Nữ hoàng bắt tay. Nữ hoàng người tầm thước, khá mập, nhưng còn đẹp, rất lưu tâm đến các chiếc máy bay mới, nếu không nói là thích thú. Nữ hoàng hỏi David có thích đời sống ở Anh không và anh trả lời là rất thích và Nữ hoàng cười bảo là trông đợi vào anh ấy rất nhiều. Sau đấy Nữ hoàng đi qua và nói chuyện với một sĩ quan khác còn David lại gặp Quận công, một người tóc hoa râm, đẹp trai, có tính hài hước, ông đã hỏi David nhận được huy chương không lực vì cái gì. David đã trả lời:
Về bay thử nghiệm ở Laverton, thưa ngài.
Huy chương chung chung hay có gì đặc biệt?
David lưỡng lự:
Tôi đã hạ cánh được, sau khi máy bay đã bị hư một bộ phận nhỏ – anh ta nói
Hoàng tử xứ Oen đi bên cạnh Quận công nói lớn. Oâng ta vào trạc ba muơi lăm, tóc vàng, đồng phục Thiếu tướng không quân
Cái kia có phải là bum mê răng không?
David trả lời:
Dạ phải.
Con nhớ ra rồi, thưa cha – hoàng tử nói – Trong lúc nhào lộn, đuôi lái đã rớt ra. Anh ấy đáp được chẳng cần đuôi lái
Vị Quận công nói:
Lúc ấy ắt hẳn cũng muốn nhảy dù ra lắm!
Không thể làm như thế được – David trả lời – Một chiếc tính đến cả triệu bảng Anh
Vị Quận công cười:
Họ có cho anh xu nào đâu!
Không, thưa ngài. Ngay cả người nộp thuế cũng không một lời cám ơn cho phải phép
À, nhưng anh có được huy chương về vụ đó
Vị Quận công lại tiếp tục thăm hỏi các sĩ quan khác. Hoàng tử đứng lại nói chuyện gẫu với David. Hoàng tử nói:
Trông anh có vẻ quen lắm, hình như chúng ta đã gặp nhau đâu đó trong thế chiến
Ơû Lingeyen, thưa ngài. Tôi ở lữ đoàn 147 thuộc không lực Hoàng gia Úc ở đấy
Thôi tôi nhớ ra rồi! – hai người nói chuyện với nhau về cuộc chiến. Sau đó Hoàng tử nói – Mọi việc ở đây đều thực hiện tốt chứ?
Rất tốt, thưa ngài
Mua sắm và vật liệu cung cấp thế nào?
Cũng được ạ! Lúc đầu cũng có vài khó khăn nhỏ nhưng Thiếu tá Macmahon đã giải quyết xong. Mọi việc bây giờ đã chạy đều.
Hoàng tử nói:
Khi Nữ hoàng đi Canada tháng tới với cha tôi, Đại tá Cox cũng tháp tùng. Có lẽ anh cũng nhận trách nhiệm ở đây.
Thưa vâng – David trả lời
Nếu có điều gì xảy ra bất ngờ mà anh cảm thấy không thể đảm trách, trong lúc Đại tá không đoàn trưởng đi xa – Hoàng tử nói tiếp – Tốt hơn anh nên điện thoại cho tôi hay đến gặp tôi cũng được.
Viên phi công chớp mắt ngạc nhiên:
Thưa ngài, vâng – anh ta nói – Xin cảm ơn.
Phái đoàn Hoàng gia đi qua thăm chiếc máy bay của Canada, David ra lệnh cho phi hành đoàn của mình trở về chỗ cũ trong chiếc Tare. Anh ta đứng ở cửa thân máy bay chờ đợi, cũng phải hơn nửa giờ mới thấy Nữ hoàng ra khỏi chiếc Sugar. Anh ta đứng nghiêm và chào khi Nữ hoàng đi qua chiếc máy bay của Úc. Anh ta nói:
Thưa Nữ hoàng, tôi nghĩ chiếc này cũng giống hệt chiếc kia thôi.
Nữ hoàng cười:
Không sao. Tôi muốn thăm phi hành đoàn của anh. Như vậy càng làm cho chuyến đi của tôi đến Tharwa dễ dàng hơn nhiều. Giờ thì máy bay đẹp thế này không vào cũng uổng! Phải mất bao lâu mới đến, chỉ huy trưởng phi đoàn?
Thưa ngài, độ mười chín giờ bay – anh ta nói – Colombo là đúng nửa đường. Chúng ta phải đáp xuống đấy để tiếp thêm xăng. Cũng phải mất một tiếng đồng hồ.
Nữ hoàng lại hỏi:
Chúng ta có thể bay đêm không?
Đi về hướng Đông, thời giờ thay đổi, làm cho đêm ngắn lại – anh ta nói – Nếu giờ giấc tuỳ ngài chọn, sau khi dùng tối, khởi hành ngay là tốt nhất, có lẽ lúc ấy là chín giờ đêm. Ngài có thể yên giấc trong tám tiếng trước khi đến Colombo, vào khoản trưa, giờ địa phương. Ngài có thể dùng trưa ở dưới đất và nếu như ngài muốn, chúng ta sẽ bay thẳng đến Canberra sau chín giờ bay nhưng như thế sẽ là rạng sáng ngay hôm sau
Nữ hoàng nói:
Mới nghe, hầu như gần suốt cả chuyến đi ta phải nằm giường trong phòng nhỏ của ta
Thưa ngài, tôi đã nói đó là cách tốt nhất để ngài có thể đi được – anh ta nói – Trong máy bay này, phòng lái là nơi yên tịnh nhất và ngài cảm thấy thoải mái nửa
Ta chắc thế - Nữ hoàng trả lời và quay về phía phu quân – Cứ nằm yên hai mươi bốn giờ trên giường, cuối cùng cũng đến Tharwa. Chuyện khó tin nhưng có thật!
Hai người đi vào trong máy bay, vừa đi vừa cười với nhau. David đi theo Hoàng tử Charles. Thật ra, chiếc máy bay này là bản sao chụp của chiếc máy bay kia, nhưng phái đoàn cũng mất hai mươi phút trong đó để nói chuyện với phi hành đoàn. Nữ hoàng ở lại trong cabin khá lâu, để nói chuyện với nữ tiếp viên, một cô gái có tên là Gillian Foster ở vùng Sheppaton. David nghe tiếng Nữ hoàng nói với cô gái:
Qua được một đêm ở đây, chắc cũng khó khăn lắm bé nhỉ ?
Ngài cứ an tâm, chúng con sẽ làm cho Ngài thoải mái thôi! – cô gái trả lời
Cuộc kiểm tra xong, đoàn tuỳ tùng rời máy bay, nhưng hình như họ chẳng vội vã gì trở lại Hoàng cung. Nữ hoàng đứng với Quận công một lúc trên sân bay, đang nói chuyện với các sĩ quan. Ngài nói với David:
Kể ra chỉ tốn hai mươi giờ mà đến được căn nhà yêu quí của chúng ta ở Tharwa, thì thật tuyệt vời và chẳng còn xa nửa!