Anh ta cũng tò mò hỏi lại Nữ hoàng:
Ngài yêu Tharwa đến thế cơ à! Chúng tôi chẳng có màu sắc mùa thu như ở Canada, chẳng có núi non gì cả!
Ta biết - Nữ hoàng nói – Nơi ấy của Úc có vẻ đẹp riêng. Ta chỉ tiếc là khi phải chia tay với Tharwa.
Cuối cùng tất cả lên chiếc Daimler và lái đi mất, đến lúc ấy hình như các sĩ quan mới miễn cưỡng tan hàng. Dewar quay về Đại tá Cox nói:
Thế là êm xuôi – ông ta nói tiếp – Phái đoàn trông ra cũng thích chiếc máy bay này Không đoàn trưởng gật đầu:
Tôi nghĩ là có lúc họ sẽ yêu cầu được đi một trong hai chiếc này. Tôi nghĩ là họ chỉ có mặt ở đây chừng mười phút thôi!
Nếu họ muốn , họ đi lúc nào mà chả được! – David nói – Tare phục vụ Nữ hoàng hàng ngày. Chúng ta có thể bay Tare – chàng dừng một chút rồi nói tiếp – Tôi không nghĩ là họ nhiệt tình đến như vậy. Còn chán chi loại máy bay khác dành cho họ.
Đại tá Cox nói:
Họ cũng chỉ là người. Có những việc ở Úc hay ở Canada lại không phức tạp đối với họ. Giờ đây họ muốn đến đấy lúc nào mà chẳng được, mà chẳng làm phiền đến Huân tước Coles
David lái xe về căn hộ của chàng chiều hôm ấy, thấy vui với công việc hơn là lúc mới bắt đầu. Có điều chàng thấy hơi lạ là sao Nữ hoàng lại nói là ngài thích Tharwa. Chàng cũng biết khu vực Hoàng cung toạ lạc tại Biên thuỳ Liên bang khi lái xe hơi qua đấy hoặc nhìn thấy được tự trên đồi bên sườn phía Tây của dãy Murrumbidgee cách đấy hai dặm. Vì tò mò chàng cũng đã quan sát hoàng cung với ống nhòm hành quân. Đó là một ngôi biệt thự trắng dài, nằm giữa miền đồng quê, trong lòng chảo của những ngọn đồi có rừng cây mọc, có những thảm cỏ chạy mãi tận con sông Murrumbidgee. Với mặc cảm tự ti của một người Uùc, anh ta không hiểu tại sao lại có người muốn đến Tharwa. Anh ta thật sự cảm thấy cảm động bởi lời phát biểu của Nữ hoàng rằng Tharwa có vẻ đẹp riêng của nó và cũng vì đấy là xứ sở của anh ta, và chính bản thân anh ta cũng thích sống ở đấy hơn bất cứ một người nào khác mặc dầu anh ta không biết trả lời làm sao.
Chiều hôm ấy David đã gọi đến căn hộ của Rosemary. Nàng nói:
Chào chỉ huy trưởng. Hôm nay nhóm của anh thi hành công tác như thế nào?
Thực hiện tốt – chàng nói – Anh nghĩ là phái đoàn rất vừa ý
Phải thế thôi
Họ thật chu đáo – chàng nói tiếp – Anh thật sự xúc động
Thế trước đây anh chưa bao giờ gặp họ à?
Chưa – chàng trả lời – Anh chỉ đọc trong báo thôi. Nhưng em không thể tin vào những thứ ấy
Nhưng bây giờ thì anh tin rồi chứ! – nàng nói
Đúng vậy. Tuần này em có xuống Itchenor không?
Nàng trả lời:
Có chứ. Đêm thứ Sáu em sẽ xuống và ở lại trong câu lạc bộ. Anh cũng xuống nửa chứ?
Anh sẽ xuống và có lẽ vào Wootton và nằm ở đấy cho qua đêm thứ Sáu, và tiếp tục đến cảng Chichester vào sáng sớm thứ Bảy. Đúng ngọ, thuỷ triều lên phải không em?
Có lẽ vậy. Em sẽ đua thuyền vào buổi chiều – nàng nói – Anh vào đội thuyền của em đi!
Được thôi – chàng trả lời
Em sẽ đến tìm anh vào buổi sáng đấy! – nàng nói – Anh có thể đến đậu thuyền ở đấy được.
Thì anh sẽ đậu đâu đó thôi. Từ Ottawa về anh có đem theo một ít thịt bi tết và rượu vang đỏ. Đêm thứ Bảy em ăn tối với anh nhé?
Em cũng biết là anh sẽ làm một cái gì đó khi đến Canada. Dĩ nhiên là em rất hân hạnh được ăn tối với anh. Chuyến bay thế nào?
Tốt. Các anh chỉ bay một chiếc thôi. Anh có nhiều chuyện muốn nói với em.
Thì chúng mình sẽ nói với nhau vào chiều thứ Bảy – nàng trả lời
Anh ta đến cảng Chichester vào lúc mười giờ sáng thứ Bảy, sau khi đã đi qua đảo Wight từ rạng sáng. Ngay lối vào đầm nước rộng lớn ấy, chàng đã hạ buồm xuống và lái thuyền đi theo con kênh dài đến Itchenor, cách lối vào ba dặm. Chàng thấy Rosemary đang đẩy thuyền nhỏ ra khỏi bờ khi chàng tiến đến gần ngôi làng thì nàng đã chèo ra giữa dòng. Chàng đưa thuyền đến gần và đưa tay cho nàng nắm và kéo nàng lên thuyền chàng, kéo theo thuyền nàng sau lái
Cách đây vài trăm mét có chỗ đậu, anh có thể đến đấy – nàng nói
Nàng mặc áo quần đi thuyền, áo sơ mi mỏng, quần sọt, giày bố màu xanh. Nàng lau tay cho chàng khi hai người cùng kéo dây xích neo thuyền lại với nhau và chàng cũng nhận ra rằng sự cận kề bên nàng cũng làm chàng rung động. Nàng giúp chàng thu xếp buồm chính vào sào căng buồm và đưa thuyền vào cảng theo hướng gió. Rồi nàng lại chèo thuyền nhỏ của nàng đưa chàng lên bờ để bắt đầu một ngày đầy hạnh phúc .
Nàng chỉ cho chàng thuyền của nàng ngoài bãi biển và cả hai phăng theo dây, lội lên thuyền và một giờ sau họ đã giong thuyền theo những con kênh ở Itchenor và Bosham. Nàng để cho chàng tự lái thuyền lấy và tạo cơ hội cho chàng cầm lái trong cuộc đua thuyền chiều hôm nay, nhưng chàng từ chối lấy cớ là chưa quen thuyền và để nàng cầm lái tốt hơn và chàng thì chỉ phụ vào thôi. Chàng rót cho nàng ly xê-ri và cho chàng một ly cốc teo cà chua.
Nàng gật đầu:
Các ngài chắc là thích lắm . Em nghe Nữ hoàng quanh đi quẩn lại cũng nói về chuyện ấy
Nữ hoàng nói gì nào?
Cô gái cười:
Dĩ nhiên là em không có ở đó. Em chỉ nghe lại qua ba bốn người truyền miệng. Bàn ra tán vào thế thôi anh David ạ! – nàng đưa cao chiếc ly lên và nói – Chúc cho chiếc Tare may mắn!
Anh không mấy tin vào may mắn – chàng cụng ly với nàng – Thứ tư tuần sau, anh sẽ bay thử nghiệm Tare, các anh sẽ không bao giờ bay quá một giờ rưỡi đâu, và cũng không bao giờ bay một trong hai chiếc trong điều kiện nhiệt đới. Dĩ nhiên, những nhà chế tạo cũng đã thử nghiệm trong điều kiện nhiệt đới ở mẫu gốc rồi. Nhưng theo anh nghĩ các anh phải xem lại một trong hai chiếc về chức năng của nó ở vùng nhiệt đới trước khi đem hành khách đi đây đó trên thế giới
Nàng lại hỏi:
Anh đi có xa không?
Các anh chỉ đi khỏi một đêm thôi – chàng nói – Anh sẽ đi xuống Gambia, đến Bathurst trên bờ bể phía tây của Phi Châu và ở lại đấy một đêm. Ngày hôm sau các anh theo hướng Đông bắc vượt qua Phi châu đến đảo Síp, bay vòng qua đấy mà không đáp, rồi trở về White Waltham. Chuyến bay ấy cũng mất chín giờ, đó là mức vận hành an toàn tối đa
Nàng tò mò hỏi:
Anh có nghĩ rằng đó là một chuyến du lịch thật sự vĩ đại không nhỉ?
Chàng lắc đầu:
Bạn chỉ việc bay thôi. Thường thường bạn không thể thấy dưới đất vì bị mây che, mà dầu cho thấy đi nửa, thì với độ cao như thế, còn thấy rõ cái gì đâu! Bầu trời thì đen kịt mà mặt trời thì sáng chói, không thể thấy rõ được
Thế có lúc buồn chán không?
Chàng lại lắc đầu:
Đó là điều mình thích làm. Chán làm sao được!
Hai người bước xuống buồng lái nhỏ và bắt đầu chiên thịt với cái lò dầu và một ít khoai tây. Chàng nói:
Ngày nào đó em đến được Úc, anh sẽ chỉ cho em cách nướng thịt bi tết.
Nàng cười:
Cách nào?
Nướng trên lửa, đốt bằng cây bạch đàn. Rất nhanh em ạ! – chàng nói tiếp – Đó là cách nướng thịt nhanh nhất trên đời này và điều này chỉ có thể làm được ở Úc mà thôi. Cũng giống như kho thịt ở Canada.
Là gì vậy anh?
Em dùng giày trượt tuyết, lướt đi trong tuyết vào trong rừng, tìm đến một lều tranh, em sẽ gặp một ông già đang ngồi nấu nước đường bằng nhựa của cây thích
Chàng kể cho nàng nghe tất cả mọi chuyện khi hai người ngồi nấu ăn tối, tuyết sáng, mặt trời sáng, ngọn lửa đốt bằng củi dưới chiếc soon bốc hơi và mùi thơm đặc biệt toả ra. Chàng nói với nàng :
Tất cả các nước đều có một lối thưởng thức riêng biệt, một hương vị riêng biệt mà không nước nào giống nước nào. Thịt nướng vỉ là của Úc, thịt kho ngọt bằng nhựa cây thích là của Canada