Có trời giúp - David buột miệng nói - Tôi định nói với anh là chúng tôi không thể cất cánh trước tối nay, với chiếc bơm chết tiệt và những thùng phuy quỷ quái này!
Thôi thì cứ từ từ mà làm. Hôm nay thì không thể đi được nữa rồi! Nữ hoàng, Quận công và thiếu tá Macmahon đã dời nhà vào tư thất của ông Quận trưởng rồi. Tôi vừa mới sắp đặt chổ ở cho bốn người đàn bà trong một chòi trống. Anh, tôi Ryder và bác sĩ Mitchison vào nhà ăn thôi. Mấy người còn lại đến ở với các bạn trong Không lực Hoàng gia Úc.
Chàng phi công đứng yên lặng một lúc vì đang điều khiển biết bao công việc và việc nào cũng cần sự chính xác. Chiếc máy bay ở tình trạng tốt và mọi thứ đã được điều chỉnh xong. David nói:
Chúng tôi phải chỉnh bao nhiêu là đồng hồ báo hiệu. Phải làm cho nhanh. Còn tám tiếng đồng hồ nữa là chúng tôi phải có mặt ở Canberra. Trời ơi, nếu để Nữ hoàng tới trễ, thế nào cũng có một chầu la mắng!
Tôi biết. Tôi đang lo về chuyện đó mà!
Khẩu phần ăn thì sao? - cơ trưởng hỏi - Có mười sáu, không phải, mười bảy anh em. Phải gấp đôi người da trắng lên. Như vậy có đủ đồ ăn không ? Vị sĩ quan phụ trách ở đây, trung uý phi hành Vary bảo rằng đủ. Họ có để dành đồ hộp nhiều. David gật đầu. Đảo Christmas cũng giống như một địa điểm tiếp liên xa vời ở đấy nhiều phi hành đoàn bị kẹt nhiều tuần với chiếc máy bay có vấn đề, hoặc đấy là nơi những hoạt động chiến lược thình lình mang đến những kíp bay. David nói:
Theo tôi, chúng ta nên đem theo tất cả thực phẩm trên máy bay gởi đến nhà ông Quận trưởng. Những thứ ấy tốt hơn những đồ ăn khẩu phần của Không lực Hoàng gia Úc.
David nhìn ông không đoàn trưởng hỏi:
Có chuyện gì vậy ? Tại sao chúng ta lại dừng ở đây?
Tôi cũng không rõ - Frank Cox lưỡng lự một chút rồi mới nói
Trong lúc này Nữ hoàng đang chịu đựng một số phận oái ăm khó vượt qua. Tôi nghĩ, Ngài cần thời gian nghỉ ngơi và suy nghĩ ở đâu Ngài không cần gặp người ta và ở đâu Ngài phải luôn luôn có thái độ. Ngay khi Ngài đến đây là ngài muốn ở lại liền.
Trong vòng một khắc, tất cả mọi người trong đám tuỳ tùng đều biết chương trình thay đổi. Hầu hết bọn họ rất mừng được thư giãn trong hai ngày tắm biển và phơi nắng trên một hòn đảo của biển Thái bình. Những người vui nhất có lẽ là toán không lực biệt phái ở trên đảo Christmas, những người mà suốt chín tháng trời phải ở trên đảo Christmas thường xuyên, đã năm tháng rồi chưa có một bóng máy bay đến trừ chiếc oanh tạc cơ huấn luyện đã ở lại một đêm trên đường băng. Họ đã chán cả tắm biển, chán cả đá bóng, chán cả chơi lôtô. Giờ đây họ bu quanh chiếc Ceres, xem xét, sờ mó, ngửi. Họ không biết cách nào làm cho vừa lòng khách, những khuông mặt mới, những giọng nói mới.
David cũng mới quen trung uý phi công Vary, một bộ mặt trẻ, tươi tắn, quanh quẩn đời mình trên đảo, chỉ mong sao có ngày trở lại bay. Anh ta sắp xếp cho phi hành đoàn của mình có chổ ở, ra lệnh cho bốn người đàn bà phụ trách cơm nước cho sĩ quan trong một nhà ăn nhỏ, làm cho sĩ quan thì sướng mà binh sĩ lại rất bất mãn rõ rệt. Hai bên gặp nhau lần đầu trong giờ ăn trưa, hai giờ sau khi đáp xuống, những người khách chỉ muốn đi ngủ thôi và sau khi ăn là rút lui vào giường êm thấm để ngủ một giấc và tránh được cái nóng ban ngày.
Một giờ sau, trước khi mặt trời lặn, cơ trưởng mới thức dậy và trở lại đời sống bình thường, mặc vào một bộ đồ mỏng sạch sẽ, và buớc vào phòng ăn nhỏ. Anh ta gặp ngay trung uý Vary đang hỏi ý kiến anh chàng nấu bếp Filipino, để chế biến làm sao cho bữa ăn tối thật ngon cho đoàn tuỳ tùng hoàng gia. Đó là một bài tập có thể làm nản lòng một tay nấu ăn giỏi hơn Vary, nhưng anh ta vẫn cố gắng miệt mài với cả nhiệt tình:
Tôi nghĩ là chúng ta bắt đầu món tôm luộc với xốt chua ngọt.
Vary nói:
Chúng ta có món tôm đóng hộp, cà chua hộp và ít rau diếp tươi. Chúng ta làm thịt hai con gà làm món ăn chính, có đậu hộp và khoai lang. Sau đó Aguinaldo rất sở trường về món kem tráng miệng với dừa non và dầu bạc hà.
Cơ trưởng nói:
Đừng quá lo lắng và tốn kém vì chúng tôi. Các bạn thường ngày ăn gì thì chúng tôi ăn nấy.
Anh chàng có hơi thất vọng:
Có nhiêu khê gì đâu! Tôi cũng cố thử sức một lần xem sao! Không phải lúc nàp cũng thấy được một cô gái như Gillian Foster trong phòng ăn đâu nhé! Các bạn có biết cô ta đến từ Shepparton nơi có nhà ga, còn tôi thì từ đồi Thiên nga, chỉ cách đó một trăm hai mươi dặm, chính nơi nàng cư ngụ. Thế có phải là một sự trùng hợp, chứ còn gì nữa!
Rõ ràng là anh ta vui quá nên cố làm một buổi ăn tối thật ngon, nên David chẳng nói gì sợ làm cản trở dự định của anh ta, mà chỉ khen mà thôi.
Họ có rất nhiều đèn ***g Trung quốc để trong kho và chỉ mang ra vào dịp Giáng sinh.Vary nói:
Giáng sinh năm ngoái tôi không có mặt ở đây, nhưng tôi đã được xem rồi! Các bạn có thích xem không?
Rosemary đi vào nhà ăn cùng với Gillian Foster và hai người đang nói chuyện về những chiếc đèn ***g ấy và quyết định lấy một cái để che cái bóng đèn ở cuối đoạn dây điện đang lắc lư trên chiếc bàn. Người nữ tiếp viên bỏ đến nhà ông Quận trưởng xem thử có việc gì để làm. Lúc ấy mặt trời đã chìm xuống chân trời, David và Rosemary mới thả bộ dọc theo bờ biển đến đầu bãi tắm. Hai người cười với nhau về ông Vary.
Nàng nói:
Anh ấy xem bữa ăn tối này quan trọng quá nhỉ! Chúng ta phải tỏ ra là rất vừa ý về bữa ăn đó. Sao anh ấy cứ băn khoăn mãi thế nhỉ?
David trả lời:
Anh ta đang cảm thấy hạnh phúc lắm! Anh biết tâm trạng ấy rồi! Có một lần anh đã ở sáu tháng trên đảo dừa Keeling, nhưng ở đấy tệ hơn. Anh không bao giờ muốn có một công việc như thế này nữa đâu.
Hai người thả bộ chầm chậm qua các rặng cây đuôi ngựa, cành cây đang quét trên mặt cát của bờ đầm. Đầm có hình vuông, san hô từ đất liền chạy ra về hướng Bắc và hướng Nam, bị vùi trong cát và những rặng dừa, làm thành lối vào đầm quay về hướng Tây ở khoảng trống chỗ vào có một hòn đảo san hô nhỏ.
David nói:
Đó là đảo Cook. Thuyền trưởng Cook khám phá ra nơi này vào buổi tối Giáng sinh, do đó người ta mới gọi là đảo Christmas. Em cứ nhìn vào vùng đất ở mỗi bên của lối vào. Phần phía Bắc gọi là Luân Đôn và phần phía Nam gọi là Paris.
Ai đã gọi như thế, anh Nigger?
Anh cũng không rõ, họ luôn gọi Luân đôn và Paris. Có người nào đó đã ở đây lâu đời rồi!