Nàng cười:
Anh không nghĩ rằng dân Úc là một dân tộc cao cấp hơn sao?
Chàng thật thà trả lời:
Anh cũng thường nghĩ như thế. Anh cũng nghĩ là dân Úc có được một chính quyền biết điều mà dân Anh đã đánh mất và điều đó đã làm cho xứ sở này sung sướng và thịnh vượng hơn. Nhưng giờ này thì anh không còn chắc chắn nữa. So sánh với nước Anh, nước Úc còn chậm tiến về khoa học, kỹ thuật. Anh cũng không chắc là điều ấy có dễ dàng hơn ở đây chăng, vì đất rộng người thưa, nên những ai có lòng gan dạ và quả quyết cũng có thể khởi đầu một sự nghiệp và mỗi ngày càng thấy phát đạt. Aên nhiều, làm nhiều, làm nhiều, phát triển mạnh. Anh không hiểu đấy có phải là nguyên tắc làm việc không, nhưng cứ tự đánh lừa mình như thế.
Nàng lập lại lời chàng:
Đấy cũng chỉ là sự may mắn của một trò chơi.
Đúng rồi! Thế em có cảm nghĩ như thế nào với công việc của đất nước này?
Em chỉ thấy được mặt nổi của nó thôi, anh David ạ! Nàng trả lời:
Em chỉ mới đến đây được bốn ngày: trong khách sạn Canberra, biệt điện, cửa hàng ăn chúng ta đã ăn trưa với nhau và câu lạc bộ thuyền buồm này.
Nàng cười nói tiếp:
Em sẽ không dám nghĩ là có thích hay không nữa, nhưng em phải công nhận một điều là trước đây em chưa bao giờ biết Úc đẹp đến như thế, có nhiều loại hoa đến như thế và cây đang mùa ra hoa nhiều đến như thế! Nhưng không phải chỉ mới xem qua như thế mà đã vội kết luận là em yêu nước Uùc.
Chàng công nhận:
Em nói đúng. Cũng phải cần sống một năm trong một trại chăn nuôi súc vật, chẳng có ai mà hàn huyên tâm sự ngoài trâu bò dê cừu, quanh năm thì hạn hán hoặc cháy rừng .
Nàng cười:
Nếu như thế, thà em trở về căn hộ độc thân của em đường Dover còn vưi hơn!.
Nàng đứng dậy và chàng giữ thang cho nàng bước xuống. Hai người đi quanh và tìm thấy người quản đốc, nói chuyện với ông ta một chút về chiếc Ariadne, sau đấy hai người đi vào câu lạc bộ và uống trà bên cạnh cửa sổ nhìn ra cảng. Và rồi cũng đến giờ lên xe để trở về Berwick.
Vào giờ này đã có một đám người khá đông tụ tập trên phi trường và một số phóng viên báo chí được tin Nữ hoàng đến thăm viếng nước Uùc. Rosemary đi qua đám dân chúng không mấy khó khăn và bước vào phi cơ, riêng David phải để cho phó nhòm chụp ảnh và phỏng vấn. Chàng tìm cách thoái thác để lên máy bay bắt đầu công việc. Trong lúc ấy Nữ hoàng và Quận công được xe hơi đưa đến, dừng lại một chút để phóng viên chụp ảnh, rồi mới bước lên phi cơ. Frank Cox tiến về phía trước, nói vài lời với cơ trưởng cơ phó, sau đó David lái chiếc Ceres về cuối phi đạo và bắt đầu cất cánh. Bảy giờ kém mười, trong ánh sáng hoàng hôn, David đáp xuống Canberra.
Ngày hôm sau Frank Cox đến tìm David vào giờ ăn trưa trong nhà ăn sĩ quan ở phi trường Fairbairn. Oâng ta nói:
Phải trở về Luân Đôn ngày mai hay ngày mốt. Hai ngài muốn đề nghị một giờ cất cánh thích hợp.
Viên phi công gật đầu:
Chắc hai ngài muốn trở về buổi tối, hạ cánh ở phi trường White Waltham vào lúc bảy giờ.
Tôi cũng nghĩ như vậy. Thế là hai ngài nghỉ được một đêm trước khi bắt đầu công việc trở lại.
David nói:
Cách nhau mười tiếng đồng hồ. Tiếp tế nhiên liệu ở Ratmalana, như vậy phải mất mười giờ nữa vì đi về hướng tây ngược gió. Hai ngài có muốn dừng lại ở Tích Lan không?
Đại tá lắc đầu:
Hai ngài muốn đi thẳng về Luân Đôn, càng sớm càng tốt.
Aø, vậy là tính thêm một giờ ở Ratmalana, vị chi hai mươi mốt giờ. Cũng nên để một giờ cho các phái đoàn. Vậy ta cất cánh ở đây lúc bảy giờ sáng sẽ đến White Waltham vào lúc bảy giờ tối.
Suốt chuyến bay ban ngày?
Đúng vậy, viên phi công trả lời:
Thường thường bạn có thể thực hiện một chuyến bay ban ngày về hướng tây với vận tốc phi hành.
Tôi sẽ trình lại cho hai ngài rõ. Chắc phải để các ngài dùng trà sáng ở Tharwa và dùng sáng trên máy bay.
Đúng vậy, David nói:
Aên sáng lúc tám giờ lúc chúng tôi đã chỉnh đường bay thẳng. Nếu đang cất cánh mà ăn sáng thì hơi bất tiện vì bàn ghế có thể xê dịch.
Suy nghĩ một lúc David lại nói tiếp:
Hai mươi giờ. Một bữa ăn sáng và bốn bữa khác nữa. Làm sao nhỉ?.
Tôi cũng đang nghĩ như anh. Làm sao thuận tiện cho các ngài?
David gật đầu:
Hai nóng, hai lạnh. Tôi phải gặp tiếp viên thì công việc sẽ xong ngay. Khi nào thì anh có thể thông báo cho tôi biết chắc giờ bay?
Máy bay có trở ngại gì không?
Không. Chúng ta có thể đi ngay, chỉ chờ lương thực.
Tôi sẽ điện thoại cho anh vào lúc bốn giờ chiều nay.
Sau đó Đại tá đã điện thoại, và chuyến bay trở về Luân Đôn sẽ được thực hiện một ngày sau đó. David dặn dò phi hành đoàn, chiếc Ceres được kéo ra khỏi nhà chứa phi cơ trong ánh sáng hoàng hôn và cho nổ máy thử, cuối cùng được đổ đầy nhiên liệu cho chuyến bay đến Colombo. Khi trở về khách sạn thì đã bảy giờ, chàng gặp Rosemary đang đứng chờ trong phòng khách khi chàng đi ngang qua. Bị chận lại chàng liền nói:
Đợi anh một phút thôi, anh chỉ rửa ráy là xong ngay.
Nàng trả lời:
Cũng được thôi. Em đã gặp trưởng nhóm bồi bàn và họ đã lo bữa ăn tối cho chúng ta. Người Uùc ăn tối sớm quá anh nhỉ?
Năm phút sau chàng có mặt bên nàng và họ đi ăn. Phòng ăn còn trống, nhìn quanh cũng chẳng có ai ngồi kề. Chàng hỏi:
Về lại Luân Đôn, tin ấy đã được thông báo chưa em?
Nàng lắc đầu:
Chắc sẽ được phát trong bản tin chín giờ vì sẽ gây sự thất vọng cho bao người ở đây, các ngài bảo thế.
Chàng gật đầu:
Có lẽ thế. Ngài đã vắng mặt ở đây hai năm rồi! Nếu so với miền tây nước Uùc thì còn lâu hơn thế nữa. Bây giờ ngài đến chỉ một tuần đã trở về Anh quốc. Dân chúng không buồn sao được!
Cô gái nói:
Không chỉ dân Uùc buồn đâu nhé!
Thế còn ai nữa
Thì chính ngài. Đâu phải Ngài muốn trở về Anh quốc để nghỉ ngơi đâu!
Thì anh cũng biết thế.
Hai người yên lặng một lúc. Đến lượt Rosemary nói:
Tharwa sẽ không bị bỏ phế !
Em nói sao?
Xe hơi còn đang đậu trong nhà chứa xe và nhân viên đang còn bận rộn trong căn nhà ấy. Trước khi chúng ta đến đây tất cả mọi thứ cũng đã được chăm sóc, bảo trì. Lần này họ chuẩn bị rất chu đáo để đón ngài, mọi người làm việc suốt đêm. Giá như chúng ta không dừng lại ở đảo Christmas, chưa chắc mọi thứ đã làm xong. Ngay trong nội bộ, sự quyết định gấp rút của Ngài đi từ Ottawa đến Tharwa sau hai năm xa cách, mà một ngày sau là phải đến rồi, như thế cũng đã làm cho công việc khó khăn đến bao nhiêu!