Chiều hôm đó, chàng nhận được điện thoại từ phủ Cao ủy hẹn cuộc gặp giữa chàng và ông Harry Ferguson chiều hôm sau. Chàng đã có những cuộc hẹn như thế nhiều lần với Cao ủy trong suốt thời gian làm việc cho Phi đội Nữ hoàng để báo cáo công việc và những khó khăn gặp phải trong khâu tổ chức hay trình bày với Cao ủy về chiếc Tare ở phi trường White Waltham Cao ủy muốn chàng tường trình chuyến bay đến và đi từ Uùc cũng là chuyện thường tình. David đã điện thoại cho Rosemary và mời nàng dùng bữa tối cùng chàng tối hôm đó và hẹn sẽ đón nàng ở căn hộ quen thuộc vào lúc bảy giờ.
Oâng Fergreson, người hơi đẫy đà, mặc bộ vét xám, chào và mời David ngồi vào chiếc ghế bành kê bên cạnh bàn giấy. Khi David trình bày xong, ông ta muốn biết tất cả về chuyến bay, đặc biệt ông ta lưu ý đến đảo Christmas. Oâng ta hỏi:
Đảo ấy như thế nào? Tôi chưa bao giờ đến đó. Tôi nghĩ rằng cũng ít người biết đến.
Viên phi công nói:
Đấy là một nơi khá đẹp. Chỉ là một hòn đảo san hô vòng. Chuyến đi cũng bình an, nhưng việc tiếp tế nhiên liệu quá cổ hủ. Nếu chúng ta thường xuyên đến đấy, nên có những bồn chứa nhiên liệu thích hợp và máy bơm cùng ống dẫn xăng. Dầu sao chúng cũng cần thiết cho mục đích chiến lược.
Nhớ viết cho tôi một bản tường trình, anh David nhé!
David ghi vào sổ tay.
Ông Fergreson lại nói tiếp:
Tôi chưa bao giờ có mặt trên một đảo san hô nào. Một ngày nào đó, tôi phải đi cho biết. Thế Nữ hoàng trú chân ở đâu?
Trong tư thất của ông Quận trưởng. David kể cho ông ta nghe mọi chuyện và nói cho ông ta biết là Nữ hoàng hình như rất thích thú về ngày nghỉ lại trên đảo Christmas.
Sau đó chàng nói tiếp:
Nếu Nữ hoàng có ý định đến thăm Uùc nhiều lần từ Canađa, Nữ hoàng sẽ ghé lại đảo thường xuyên hơn, vì đấy là nơi thuận lợi cho việc tiếp tế nhiên liệu, nên Ngài rất muốn một cơ ngơi nhỏ ở đấy của riêng ngài?
Ông Fergreson nhướng mày:
Thật à?
David kể cho ông ta nghe câu chuyện nghe lóm được giữa Nữ hoàng và Quận công. David nói tiếp:
Đường bay từ Ottawa đến Canberra quá xa. Ngay cả chiếc Ceres, cũng phải mất mười tám giờ bay và với tuổi Ngài đường bay như thế quá xa nếu không có chỗ nghỉ chân. Chín mười tiếng đồng hồ căng thẳng cũng quá đủ. Nếu Nữ hoàng có được một biệt thất nhỏ ở đấy, chỉ nhỏ thôi với hai phòng ngủ, có lẽ ngài sẽ sử dụng nó làm chỗ nghỉ ngơi trong một ngày trong lúc chuyến bay gián đoạn. Không hiểu Ngài có muốn đi con đường ấy thường xuyên không?
Có thể lắm. Theo sự sắp xếp mới, cứ ba hay bốn tháng, ngài đi theo con đường ấy là thuận lợi hơn cả.
David không muốn hỏi những sự sắp xếp mới là gì nên nói tiếp. Tôi nghĩ rằng chính phủ liên bang sẽ bỏ tiền ra để dựng một căn nhà nhỏ bằng ván cây.
Cũng có thể lắm. Cao ủy nói: Ai lo phục vụ ngài?
Viên phi công trả lời:
Ngài cần một nam và một nữ tiếp viên không nằm trong cơ số của máy bay. Và như thế là đủ rồi vì Ngài đa õcó nô tì đi theo hầu.
Hai người thảo luận với nhau một lúc, sau đó vị cao ủy nói:
Anh làm ơn viết những điều này vào bản tường trình nhé ! Tuy là tiểu tiết nhưng tôi cần biết. David ghi vào sổ tay. Thế chuyện lộn xộn xảy ra là gì mà anh phải đáp xuống vùng này? Chuyện anh phải đổi hướng bay đến Yorkshire?
David kể lại cho ông ta nghe. Cuối cùng, ông ấy nói:
Tôi hiểu. Phi trường Luân đôn là phi trường dân sự và họ đòi hỏi phi công phải có chứng chỉ ưu hạng trong việc đáp xuống vào thời tiết xấu. Những chứng chỉ này chỉ cấp cho những phi công dân sự. Họ đòi hỏi anh cũng thế.
Viên phi công trả lời:
Đúng vậy. Phi công quân đội không sử dụng phi trường Luân đôn như lệ thường vì họ không có bằng lái dân sự. Đấy cũng là lý do bắt buộc chúng tôi đáp xuống Driffield đó là phi trường của không lực hoàng gia, vì chúng tôi thuộc không lực Hoàng gia Uùc.
Thế không có phi trường quân sự vào gần Yorkshire sao?
Viên phi công trả lời:
Tất nhiên là có rồi, hàng chục nữa là khác.
Thế họ có biết anh được hàng không dân dụng Anh quốc đào luyện theo tiêu chuẩn của phi hành đoàn chăng?
Dĩ nhiên là phải biết – David trả lời – Chúng tôi cũng đã nói rõ trong bức điện văn, đang còn bản lưu đây. Anh ta đưa qua cho vị cao uỷ đọc – David nói tiếp – Dầu sao hàng không dân dụng Anh quốc cũng không huấn luyện cho chúng tôi hạ cánh ở Hurn. Chúng tôi tự huấn luyện lấy.
Oâng Ferguson để những bản lưu xuống và nói:
Tôi hiểu rằng có thằng nào đấy hơi cù lần
Chàng phi công nói:
Có lẽ vậy. Anh Frank Cox nói là có người nào đó đứng ngoài cố làm cho tình thế khó khăn và làm cho Nữ hoàng mệt chơi. Nó muốn dạy cho Nữ hoàng một bài học là không đến các thuộc địa nữa.
Tôi hiểu.
Nghỉ một lúc, vị cao uỷ nói:
Anh nghĩ về nước Anh như thế nào? Giờ thì anh đã có quá nhiều kinh nghiệm về một nước như thế!
David cười nói:
Công an cảnh sát ở đây tuyệt vời thật – rồi chàng nói thêm có vẻ trịnh trọng – Thật ra cũng chẳng có gì đáng phàn nàn, thưa ông. Đây cũng là lần đầu tiên chúng tôi cảm thấy mất vui. Tôi không nghĩ rằng họ cố ý nhắm đến chúng tôi, chỉ là một phi hành đoàn!
Oâng Ferguson có vẻ suy tư nói:
Không đâu, tôi nghĩ rằng họ muốn chơi với cấp cao hơn.
Sau khi đã thảo luận về những công việc thường nhật, David rời toà đại sứ Úc và đi bộ suốt con đường sông dẫn tới câu lạc bộ của chàng. Một cơn lạnh buốt đột ngột ập đến và cơn mưa phùn như sương rây nhẹ làm tê tái, sau niềm vui ấm áp của Canberra. Dân chúng trên đường phố trông phờ phạc và co ro, so với sức khỏe hồng hào của người dân nước Úc, nhưng trông họ cũng có dáng vẻ trầm tư và cương quyết luôn luôn là một điều mới lạ đối với David. Một lần nữa, anh ta lại bị sự ray rứt giữa sự ganh tị và ngưỡng mộ đối với họ, những người này không phải là những con người không đáng kể. Chính họ đã chế tạo ra chiếc Ceres, hàng ngàn phát minh kỳ lạ khác mà xứ sở của anh ta chưa thể làm nổi. Anh ta đi đến câu lạc bộ trong dãy phố Pall Mall và ngồi xem báo hàng tuần để theo dõi thật sát tình hình nước Anh trong những ngày anh ta đi xa. Rõ ràng là có điều gì đó đã xảy ra nên hạ viện mới đưa đề tài phiếu bầu nhiều thành phần ra thảo luận, đó là tin tức hàng đầu, nhưng không thể thu gom tất cả những sự kiện do các tuần báo đăng tải. Với ly cà phê, anh ta ngồi đọc qua các đề mục. Trong các báo của đảng bảo thủ, người ta đề cập nhiều đến việc cải cách phiếu bầu. Trong các báo Lao động có những bài báo chỉ trích gay gắt về cố gắng táo bạo của nhóm Tories muốn hủy bỏ dân chủ và trở lại hình thức cai trị cổ hủ đặc quyền, đặc lợi. Toàn là những bài báo không mấy vui, một bản cáo trạng về sự mất đoàn kết về những nguyên tắc căn bản mà David nhớ lại trong chính đất nước của mình. Bỏ tờ báo xuống, anh ta thở dài với nỗi nhớ nhung quê nhà, ở phía Nam bán cầu mà anh vừa mới chia tay.
David gọi điện thoại về căn hộ của Rosemary vào lúc bảy giờ. Nàng đưa chàng tới một nhà hàng ăn thật nhỏ và kín đáo ở chợ Shepherds, ở đấy các bàn ăn sắp xếp một khoảng cách xa để những khách quen có thể nói chuyện kín đáo, ở đấy chủ nhân phô bày tài sắp xếp tuy đơn giản nhưng thích hợp với khung cảnh bị hạn chế và ở đấy số tiền mà khách phải trả cũng xứng với sự kiến tạo đặc biệt này. Chàng đưa áo choàng của nàng cho nhân viên phục vụ và ngồi xuống gọi một ly nước sê-ri và một ly nước cà chua.