Chàng lái xe lên Luân đôn, trời cũng đã về chiều, với một vali đầy cả đồ hộp mà chàng đem về từ Úc trên chiếc Ceres, chàng ghé lại cửa hàng Fortnum và Mason trước khi về căn hộ của nàng. Cô giữ nhà cho chàng vào và chàng để cả chiếc vali lên bàn, nhìn quanh với vẻ hả hê, xem thật kỹ các tấm ảnh và sách của nàng. Mười lăm phút sau chàng thức dậy và cởi áo gió ra và bắt đầu tìm hiểu tiềm năng của căn bếp nhỏ. Chàng mở vali ra bắt đầu nấu bữa ăn, sau đó chàng tìm ra muỗng nĩa, khăn trải bàn và dọn bàn ra. Chút nữa thì chàng làm chuyện bất chính là hé nhìn một cách sượng sùng vào buồng ngủ của nàng nhưng chỉ ngang cánh cửa buồng và đóng lại vì mặc cảm tội lỗi.
Khi nàng hấp tấp về tới căn hộ thì thấy bàn đã dọn ra, lửa đỏ và một ly nước sêri đã chế sẵn và một đĩa trứng cá muối có bánh qui ở trên. Từ ngoài đường vào, nàng vừa lạnh vừa buồn ngủ, nhưng nhìn vào những thức ăn trên bàn cọng thêm cái mùi hấp dẫn từ nhà bếp tỏa ra và chàng Nigger Anderson, lớn con, da sậm, vừa vui vẻ vừa ấm áp. Nàng nói :
Ồ, anh Nigger ! Thật tuyệt vời ! Anh nấu được gì nào ?
Gà lôi áp chảo. Em có mệt lắm không ? – Chàng hỏi.
Giờ thì hết mệt rồi ! Em chưa bao giờ ngửi được một mùi thơm đến thế !
Chàng nói :
Mùi rượu vang đấy. Rượu vang Úc. Anh luôn luôn cho rượu vang vào món áp chảo. Nó làm mất đi các mùi khó chịu.
Và trứng cá muối. – Nàng đi vào phòng ngủ và ném cái áo choàng vào đấy, một lúc sau nàng trở ra, đôi mắt lóng lánh – Anh không thể tưởng tượng được trở về với căn phòng ấm áp ý nghĩa làm sao, lại có thêm bữa ăn đã dọn sẵn !
Chàng đưa cho nàng ly sêri và tự mình cầm ly nước cà chua. Hai người cùng ngồi ăn bánh qui và trứng cá muối. Chàng hỏi :
Hôm nay bận lắm phải không ? – Vừa nói vừa quan sát nàng đang ngồi đối diện, có nhiều nét mệt mỏi hiện ra trên đôi mắt, khóe môi nàng.
Nàng trả lời :
Hơi bận. Thôi đừng nói đến chuyện ấy nữa, anh Nigger ạ ! Đợi cho em nóng người lên đã.
Chàng gật đầu :
Khác hẳn với khách sạn Canberra. Theo anh nghĩ, chỉ cần một lúc sau là em ấm lại ngay.
Nàng cũng tán thành :
Ở đấy cũng tuyệt vời ! Cũng thật khó mà nhận ra chỉ mới cách đây mười ngày mình còn ở đấy, cũng là hoa như thế, trên cành như thế trong vườn. – Nàng nhìn ánh lửa bập bùng nói – Em yêu nước Anh. Nhưng em cũng nhận ra rằng có nhiều nơi khác người ta cũng có thể yêu như vậy.
Chàng nói :
Nước Anh vào mùa Xuân giống như trong truyện thần tiên. Anh sẽ tặng em một mùa xuân như thế. Nhưng vào thời điểm này, bất cứ người nào cũng có được mùa Xuân như anh hằng mong đợi.
Nàng vừa nhấp nước sêri vừa cười :
Anh mua nước sêri ở đâu ? Không phải thứ của em chứ ?
Chàng lắc đầu :
Đây là một loại rượu vang ở miền Nam nước Úc, giá rất rẻ. Em có thích không
Thích lắm. Em đoán là anh đã chở về nhiều thứ trên máy bay nhưng dấu đâu đó.
Chàng cười :
Anh đem về gần nửa tấn thực phẩm, đồ ăn và thức uống, anh bảo với nhân viên phi hành là mỗi người có thể mang theo năm mươi ký.
Yên lặng một chốc, nàng bảo :
Ngày mai anh sắp đi xa rồi, anh nhỉ ?
Ngày mai hay thứ bảy. Anh chưa được lệnh chính xác.
Nàng nói :
Có lẽ ngày mai. Thiếu tá Macmahon đã nói chuyện ấy với Huân tước Marlow trước khi em đi xa. Công chúa Anne muốn đi ngày mai, vào lúc trời tối.
Họ đã nói với Đại tá Cox chưa ?
Em chắc là họ đã gọi điện thoại khi em rời cơ quan.
David đồng ý và nghĩ rằng Ryder nếu được lệnh, đã thông báo ngay chiều hôm ấy cho phi hành đoàn. Vừa nghĩ như thế thì có tiếng điện thoại reo. Nàng đứng dậy trả lời và đưa ống nghe cho David, cười nói :
Của Trung úy Ryder đấy anh ạ !
Chàng nói chuyện với phi công phụ vài phút và sắp đặt công việc xong xuôi.
Chàng bỏ máy xuống. Nàng đứng bên cạnh, vừa uống xong ly sêri và nói :
Anh Nigger, mời anh dùng bữa. Món gà áp chảo của anh đang làm em thèm lắm đây ! Có lẽ em chảy nước miếng mất !
Hai người bắt đầu ăn món ấy, khoai tây và đậu Hà lan. Chàng rót cho nàng gần nửa chai rượu vang đỏ và ngồi xuống cùng ăn.
Chàng chuẩn bị cho nàng đào hộp, kem hộp làm món tráng miệng, cả hai thứ đều mua ở Úc. Nhìn món đào nàng nói :
Em nghĩ là anh nên để lại một ít cho chuyến bay ngày mai hay ngày mốt đi Kenya, anh David ạ !
Chàng cười :
Có lẽ thế. Sau khi đáp xuống Nanyuki rồi, anh sẽ bay tiếp đến Nairobi và để cho phi hành đoàn nghỉ lại đêm. Các anh phải tìm nơi nào đấy để lấy xăng trước khi bay về nhà. Ở Nanyuki không có điểm tiếp liệu. Ngày Chủ nhật, anh sẽ bay ban ngày và đến nơi trước khi trời tối.
Nàng nói :
Chẳng bao giờ xảy ra nữa đâu, anh Nigger ạ ! Một lần nữa cũng không !
David nói :
Thứ Hai vừa rồi, họ hối hả phát các bằng lái cho các anh. Chỗ em làm có nghe người ta nói gì không ?
Nàng trả lời :
Em có thấy gì đâu ! Ngày thứ bảy Quận công Philip đã cho mời Huân tước Coles và họ đã bàn thảo gần nửa tiếng đồng hồ. Dĩ nhiên em không được phép biết họ nói gì. Em chỉ thấy Huân tước Coles đi vào thì hớn hở nhưng khi ra thì chẳng vui chút nào.
Chàng phi công nói :
Khó khăn rồi đấy ! Hoàng tử Charles và gia đình thì ở Canada với ba phần tư tấn hành lý. Anh sẽ đưa Công chúa Anne cùng Quận công Havant và gia đình đến Nyeri, cũng với ba phần tư tấn hành lý.
Cô gái gật đầu.
Chàng nói tiếp :
Chỉ còn Nữ hoàng và Quận công ở lại nước Anh gánh trách nhiệm trực tiếp của Vương triều.
Rosemary ngồi quan sát chiếc đĩa trước mặt nàng nói :
Trước đây cũng đã xảy ra như thế rồi !
Chắc thế. Nhưng Frank Cox muốn anh trở về ngay khi đến Kenya, vì còn có công tác khác cho anh.
Cô gái nhìn chàng lo lắng :
Anh lo nghĩ quá nhiều, anh Nigger. Anh suy diễn làm gì cho mệt khi chưa phải lúc. Anh cần gì phải biết chuyện sắp xảy ra, đôi lúc không cần biết cũng tốt hơn.
Chàng mỉm cười nói :
Anh đâu có tò mò những bí mật của Hoàng gia. Anh chỉ làm những điều người ta bảo phải làm đúng lúc và không một lời chất vấn. Anh còn lo cho anh và em. Thế lần này em có đi với anh không ?
Chắc có. – Nàng trả lời – Dầu chuyện gì xảy ra đi nữa, em nghĩ là Thiếu tá Macmahon luôn ở bên ngài, và em sẽ đi với ông ta.
Tốt. Đó là điều anh muốn biết.
Yên lặng một lúc, nàng lại nói :
Anh David này, em muốn anh phải hết sức cẩn thận trong vài ngày tới. Họ muốn tìm hiểu những điều gì đó ở nơi anh nhưng không được. Người ta, bằng cách nào đó, sẽ cố tìm cho ra ở phi hành đoàn của anh, em cũng không rõ nữa. Ngay cả việc họ cho máy bay của anh không hoạt động. Nhiều việc quái gỡ có thể xảy ra mà em không thể nói ra được, ngay cả việc xảy đến cho bản thân anh. Nhưng nếu anh muốn là bầy tôi trung thành của Nữ hoàng, anh phải rất thận trọng trong những ngày tới đây, mãi đến sau ngày Giáng sinh.
Chàng nhìn vào mắt nàng nhỏ nhẹ nói :
Cám ơn em. Anh phải cố nhớ.
Hai người đứng dậy rời khỏi bàn và dồn các đĩa vào một nơi để cho người giữ nhà rửa dùm sáng hôm sau. Sau đấy nàng chế hai ly cà phê từ bình lọc, mang về lại phòng khách và ngồi xuống trước ngọn lửa lò sưởi. Chàng nói :
Trông em có vẻ mệt. Thôi ráng ngủ cho ngon đi nhé ! Uống xong ly này là anh về trại.