Chàng cười :
Anh đâu biết, giữa đêm giữa hôm như thế này biết là mấy giờ ! Có lẽ nên đi ngủ thôi, em nhỉ ?
Nàng nói :
Ngủ đến ngày mai luôn anh ạ ! Em cũng sẽ đi ngủ thôi. Ngài nói chẳng cần ai trong chúng ta ở Tharwa cho đến ngày mốt, tức là thứ Năm.
David suy nghĩ nói :
Vào thời điểm ấy, ngài sẽ nghe ông Tom Forrest phát biểu. Ngài có biết ông ta sẽ nói gì chăng ?
Chắc không đâu ! Thường thường ngài chẳng biết một vị Toàn quyền sẽ nói gì, ngay cả các chi tiết.
Chàng cầm tay nàng, dịu dàng nói :
Thôi đi ngủ đi em. Chẳng hơi đâu mà suy nghĩ những gì sắp xảy ra ở cách đây những mười hai ngàn dặm.
Cô nàng lập lại :
Chẳng hơi đâu mà suy nghĩ, – quay qua phía David, Rosemary nói – Khi tìm ra vật ấy trên máy bay, anh có sợ không anh ?
Chàng trả lời :
Cũng có, em ạ ! Cứ nghĩ rằng tất cả chúng ta sẽ chết.
Nàng gật đầu :
Chắc anh lo nghĩ nhiều lắm nhỉ ?
Chàng trả lời :
Lo lắm em ạ !
Nàng nép vào người chàng nói :
Em thì không. Em cũng không chắc là ngài có lo nghĩ hay không nữa. Lúc này đáng buồn thật ! Mọi sự đang thay đổi và tan ra như cám ở nước Anh. Đôi khi em cảm thấy không còn muốn gặp ai nữa cả.
Chàng nói :
Anh thì phải lưu tâm tới mọi việc. Nếu Nữ hoàng bị mưu sát trên máy bay của chính anh, như thế là do lỗi lầm của anh. Anh là Cơ trưởng, anh phải chịu trách nhiệm. Anh không muốn chết như thế. Còn điều này nữa…
Điều gì hả anh ?
Chàng nhìn nàng cười :
Nếu anh chết, làm sao có thể cưới em được và bắt buộc em phải cho anh một gia đình. Mà điều này thì anh đang còn hy vọng thực hiện một ngày nào đó.
Anh nói gì gì đâu ạ ! – Nàng dụi đầu vào ngực chàng và ngửa mặt lên đón nhận chiếc hôn. Cuối cùng nàng nói – Em nghĩ chuyện ấy cũng không lâu đâu. Có lẽ ngài chỉ ở lại đây lo công việc chừng sáu tháng thôi. Nếu sự việc đúng như vậy, em có thể xin thôi việc mà không làm phiền đến ngài.
Chàng cúi xuống hôn nàng một lần nữa và nói :
Đối với anh, điều đó không thể sớm hơn được !
Rồi hai người, tay trong tay, dắt nhau về đến cửa phòng ngủ rồi lại hôn nhau trên lối đi. Rosemary nói :
Chúc anh ngủ ngon, anh David. Em không mời anh vào đâu nhé ! Em còn là đệ tử của Ngài thì chưa đâu nhé!
Chàng cười :
Thôi mà ! Ráng mà đi cho vững, đừng ra yết thị nữa !
Nàng cũng cười :
Chúc anh ngủ ngon, anh Nigger thương yêu.
Chúc em ngủ ngon, Rosemary. Ngủ ngon nhé !
Chàng không gặp nàng nữa trước khi ra sân bay sáng hôm sau vào lúc mười giờ để làm việc kiểm tra thường lệ và tiếp tế nhiên liệu cho máy bay. Trong phòng ăn sĩ quan Không lực Hoàng gia Úc, chàng cầm tờ Thời báo của Canberra, trên trang nhất những đề lớn màu đen nói về bài phát biểu của Nữ hoàng vào dịp lễ Giáng sinh, về chuyến đi của ngài đến Úc, về việc chỉ định ông Tom Forrest và về những hậu quả chính trị của nước Anh. Trong phòng ăn, chàng nhận ra rằng các sĩ quan đang nói chuyện bỗng ngưng ngay lại khi chàng bước vào phòng trước và mọi người cố tránh không hỏi chàng một câu hỏi nào. Đó là một bầu không khí nặng nề, ngượng ngùng và dùng trưa xong, chàng đi liền để thấy nhẹ nhõm tâm hồn. Chàng trở về nhà chứa máy bay để làm thủ tục giấy tờ liên hệ đến chuyến bay, sau đó chàng lên một trong hai xe hơi biệt phái cho Phi đội Nữ hoàng để trở về khách sạn.
Rosemary đi vắng và chàng chẳng tìm được nàng, cho đến lúc chàng đang ngồi trong phòng khách, đợi giờ ăn tối, thư giản trong bộ đồ nhiệt đới rộng thùng thình, bên cạnh cây Giáng sinh lớn có trang trí những chùm len giả tuyết. Nàng hiện đến tươi mát nói :
Em đi tắm với cô Gillian. Lội thật đã, anh ạ ! Anh về đã lâu chưa ?
Chàng trả lời :
Anh về đến đây lúc bốn giờ. Đã kiếm ra cái đài. Ông ta sẽ nói trên đài lúc bảy giờ mười lăm sáng mai, giờ Úc. Em muốn nghe ở đâu ?
Nàng trả lời :
Đừng ở chỗ đông người anh nhé ! Có lẽ chúng em bị cú sốc cũng nên !
Chàng nhướng đôi mày ngạc nhiên hỏi :
Thế cơ à !
Em cũng chẳng biết. Ông ta là người cứng rắn và ba em thì nhồi nhét cho ông ta quá nhiều tư tưởng. Thôi nghe ở phòng em hay phòng anh gì cũng được, anh Nigger ạ ! Em sẽ dậy trước giờ ấy.
Chàng gật đầu :
Tốt thôi. Anh sẽ đem máy đến phòng em sau bảy giờ một chút. Đêm nay em muốn làm gì nào ?
Nàng nhỏ nhẹ trả lời :
Chúng ta hãy làm một việc gì đó để thư giãn tâm hồn. Cố mà nghĩ đến những điều khác nữa đêm nay.
Em thích đi xinê không ?
Chắc là nóng dễ sợ, anh nhỉ ?
Đâu có, – chàng trả lời – Có rạp chiếu phim ở ngoài trời. Có lẽ em nên mang theo áo choàng, trời ở đây buổi tối thường lạnh dầu sau một ngày nóng nực như thế này. Chúng ta đang ở trên độ cao hai ngàn bộ mà em !
Nàng nói :
Em chưa bao giờ xem chiếu phim ở ngoài trời, thế họ chiếu phim gì vậy anh ?
Vivienne Walsh và Douglas Mason trong phim Ước vọng của con tim – chàng nói – Anh không nghĩ đây là phim hay nhất.
Nàng nói :
Vivienne Walsh cũng khá lắm ! Cứ xem thử đi anh. Nếu dở quá thì chúng mình đi ra, có sao đâu !
Chàng trả lời :
Anh không nghĩ người ở đây làm như thế đâu. Anh cho đó là thói quen của người Úc gốc Anh. Có lẽ chúng ta sẽ mang tiếng là khinh người. Douglas Mason người ở thành phố Adelaide. Tài tử địa phương chắc cũng không đến nỗi tệ.
Nàng cười :
Thôi thì đi nhé !
Thế nên hai người đã đi xinê, sau khi ăn tối và cả hai ngồi nắm tay nhau trong bóng đêm giá lạnh dưới bầu trời đầy sao, trong lúc mối tình lãng mạn của người Cali đang diễn ra trước mắt họ. Hai người ngồi như thế trong niềm vui mộc mạc, cách ly khỏi những giây phút của các biến chuyển trọng đại đang diễn ra ở bên kia địa cầu giá lạnh, bão tuyết của Luân đôn vào tháng Chạp. Khi tay trong tay trở về khách sạn, những ý nghĩ ấy vẫn còn trong tâm tư hai người, trong bóng đêm ngạt ngào hương hoa. Chàng hôn nàng và chúc ngủ ngon trước cửa phòng ngủ.
Sáng hôm sau, lúc bảy giờ, chàng đi qua phòng nàng, ăn mặc chỉnh tề, tay xách cái radio mà chàng đã nghe thử trước ở phòng ngủ của chàng. Nàng cũng ăn mặc xong và đang đợi chàng, căn phòng còn thoảng thoảng mùi nước hoa “ân tình” (intimate), rơi rớt trên giường vừa mới ngủ, trên quần áo ngủ bỏ lại trên nệm và hương phấn còn tỏa nhẹ trong không gian. Chàng nén lòng và cố lãng quên bằng cách đặt radio xuống và vặn đài lên. Chàng nói :
Vài phút nữa, ông ấy sẽ phát biểu. Đài đã thông báo là lúc sáu giờ ba mươi và bảy giờ sẽ thông báo lại.
Nhạc mở đầu vang lên cả căn phòng, chàng điều chỉnh cho vừa đủ nghe và ngồi xuống chờ đợi. Giờ đây, sau lời giới thiệu, một giọng nói mạnh, hơi chối tai của Nguyên soái, người xuất thân từ thợ giặt ủi, vang lên trong phòng.
Họ ngồi yên lặng lắng tai nghe. Việc tiếp vận cũng khá tốt, tuy thỉnh thoảng tiếng nói có lúc như bị nghẹn, chứng tỏ phát thanh viên ở xa quá bên kia địa cầu.
Rosemary bất thần nói :
Sao ông ta làm như vậy được ! – Và David trả lời – Ông ta đã làm rồi! – Sau đấy hai người trở lại im lặng.
Hai mươi phút sau, giọng nói trầm trầm ấy ngừng hẳn và David tắt radio. Chàng nói :
Thế là xong. Ông ta cũng cải cách về bầu cử đấy chứ !
Rosemary phản đối :
Ông ta không có quyền phát biểu như thế ! Nước Anh là Khối Thịnh vượng Anh. Ông ta có quyền gì mà đề nghị các nước khác làm mà không có nước Anh.