
28-08-2008, 12:27 PM
|
 |
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bài gởi: 490
Thời gian online: 12516
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Chàng cầm tay nàng nói :
Em nói đúng. Chắc nó không làm em tức giận đâu nhỉ ?
Tức giận cái gì, anh David ?
Chàng cười nhìn nàng :
Vì phải để cho những việc vô nghĩa lý này tiếp diễn đúng lúc chúng ta quyết định yêu nhau.
Nhưng nó đâu quan trọng bằng hai chúng ta, anh David nhỉ ?
Không phải anh đâu nhé ! Anh mà nghĩa lý gì ! – chàng đáp.
Hai người đi ăn sáng với nhau và sau đấy chàng đưa nàng ra xe đi Tharwa. Chàng không còn gặp nàng nữa cho đến giờ ăn tối. Trông nàng có vẻ mệt mỏi, nhưng không kiệt sức. Trong lúc ăn, nàng đã kể cho chàng nghe những việc nàng đã làm :
Em đã có văn phòng mới rồi, ở South Block trên đồi Capital với ba thư ký đánh máy chọn trong số nhân viên trực.
Thế em không ở Tharwa nữa à !
Nàng lắc đầu trả lời, rồi nói tiếp :
Công tác thư tín đấy anh ạ ! Có hơn một ngàn tám trăm lá thư ở bưu điện sáng hôm nay, hầu hết là của các người lập dị. Chúng ta không thể xử lý vụ này ngay ở Vương cung Tharwa. Cô Turnbull và em suốt ngày đã đọc qua tất cả, và lựa ra những thư cần trả lời và các thư không cần. Cô ấy đã lựa ra một trăm năm mươi cái quan trọng nhất gởi đến cho Tharwa và sẽ đưa cho Thiếu tá Macmahon tối nay. Ngày mai em bắt đầu trả lời những cái khác với sự giúp sức của ba cô gái ở trực ban.
Chàng nhìn nàng :
Khổ chưa ! Thế em phải trả lời từng lá thư một à ?
Nàng lắc đầu :
Cô ấy không làm thế đâu. Tất cả đều là thư cá nhân, nhưng chúng em sẽ trả lời gọn trong một hay hai câu thôi là đủ. Tất cả các thư đều bắt đầu bằng câu “Được sự cho phép của Nữ hoàng Tôn Kính”. Thư nào cũng nói đi nói lại thế thôi, tuy cũng có thay đổi chút ít, nhưng thật ra không đủ từ mà viết, nên cái nào cũng giống nhau.”
Chàng lại hỏi :
Tiếp tục như thế bao lâu nữa ?
Nàng nhún vai trả lời :
Thiếu tá nói có lẽ cũng phải mất một tháng, công việc mới trở lại bình thường. Tuần tới tốc độ thư gửi đến có lẽ là một ngày một ngàn cái, rồi con số ấy sẽ nhỏ dần đi. Nhưng chúng em chỉ có mười ngàn tờ giấy viết thư có dấu của Hoàng gia, vì vậy chúng em được nghỉ xả hơi vài ngày. Hôm nay chúng em mới đặt in, nhưng cũng phải nửa tháng mới xong. Dĩ nhiên, đây là mùa nghỉ ngơi.
Chàng thắc mắc hỏi :
Hôm nay em trả lời được bao nhiêu cái ?
À, chẳng được cái nào, – nàng trả lời – Các em chỉ mới hoàn thiện khâu tổ chức. Một cô gái giỏi có thể hoàn thành một trăm năm mươi cái thư một ngày. Em đang xin thêm hai cô gái nữa nếu như ngày mai em nhận nhiều thư. Chẳng bao lâu nữa thì cũng thoải mái thôi !
Vào cuối tuần chàng ít gặp được nàng. Ngày thứ sáu, Quận công cùng Frank Cox bất ngờ đến phi trường, thật ra chẳng có mục đích nào khác ngoài việc thăm chiếc máy bay và ngỏ lời mời xã giao David đến tắm ở hồ bơi Tharwa khi nào thấy thích. Đây là dịp may hiếm có, bởi vì vào dịp Tết Tây, Canberra nóng đến chín mươi độ dù đứng trong bóng mát mỗi ngày, và thành phố đã lớn dậy rất nhanh nhờ hồ bơi. Thật ra, Tharwa cách thành phố đến hai mươi dặm, nhưng khi bạn đến đấy, hồ bơi thật là mộng tưởng, vừa im, vừa rộng rãi lại không có người, nằm dưới chân một vườn hoa hồng.
Chàng phi công nói :
Ngài thật quá chu đáo ! Xin phép đem cô Long đến được không ?
Được thôi !
Họ đi quanh máy bay vài phút nhìn những người chùi bóng đang làm việc ở cánh. David hỏi :
Thưa ngài, ngài có ý kiến gì nếu công việc tiếp tục cũng giống như vậy ? Nếu công việc này mất khoản mười lăm hôm, tôi sẽ cho họ đi phép.
Frank Cox nói :
Nên ở lại thêm một thời gian nữa, Nigger ạ !
Được thôi.
Quận công hỏi :
Từ đây anh có thể bay thẳng đến Kenya được không, Cơ trưởng ? Điều cần thiết là anh phải đến Sagana tìm cho ra Công chúa Anne đem về đây.
Tôi không thể bay thẳng từ đây đến đó được. Trên đường bay phải hạ cánh đâu đó để tiếp tế nhiên liệu. Chỗ tốt nhất là quần đảo Keeling Cocos. Từ đây đến Nanyuki độ mười bốn giờ bay.
Không thể lâu hơn được ?
Thưa ngài, không. Như thế là quá xa – chàng dừng một chút rồi nói tiếp – Thật ra, tôi đã nghiên cứu đường bay này ngày trước cơ !
|