Äêm ấy và o má»™t mùa đông. Gió lạnh mưa rÆ¡i.
Từng cơn mưa nối tiếp nhau trút nước tưởng không bao giỠdứt.
Cà ng ảm đạm hÆ¡n nữa, trên đỉnh “Phi Lai sÆ¡n trang†gió rÃt từng hồi, những ngá»n cây cao vun vút rung Ä‘á»u từng loạt trong mà n đêm, như giáºn há»n, như căm tức, như Ä‘ang thóa mạ nhau váºy.
Má»i váºt đắm chìm trong khung cảnh đêm cuồng.
Ngoà i những vệt chá»›p ngang trá»i, chốc chốc lại xé rách tấm mà ng Ä‘en ướt đẫm ấy thì dưới chân núi Phi Lai lại còn có mấy đốm lá»a láºp lòe.
Những đốm lá»a nà y là do những ánh đèn phát ra từ má»™t ngôi nhà đứng thu mình dưới chân núi.
Ãnh đèn xuyên qua khe cá»a, lay động từng cÆ¡n, lúc má» lúc tá».
Ãnh đèn thần bà đó chưa là m cho chúng ta chú ý bằng những tiếng hét lanh lảnh từ trong ngôi nhà vắng kia vang ra :
- Lồ ha... CÆ¡... toà n... á»’!... Cá»u vi... Bão bùng. Cái gì đã xảy ra trong ngôi nhà hoang vắng kia?
Một cuộc thảm sát?
Không!
Trong căn nhà đó có một thiếu niên, mình mặc quần áo chẽn, tay cầm đoản kiếm đang múa tung tăng, vừa hét vừa đâm và o ba cái hình nộm bằng da thú để dựng đứng trước mắt nó.
Thiếu niên chỉ trạc mưá»i ba, mưá»i bốn tuổi, nhưng mặt vuông hà m én, mà y ráºm, môi son, trông rất uy nghi tuấn tú.
Äặc biệt, đôi mắt nó sáng ngá»i, tá» ra má»™t đứa bé thông minh hiếm có.
Mặc dầu trá»i mưa gió lạnh, nhưng quần áo thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, chứng tá» chà ng ta đã đâm chém và o ba cái hình nhân kia không phải Ãt.
Tuy nhiên, chà ng ta chưa lấy thế là m vừa lòng, đôi mắt đăm đăm chiếu thẳng và o ba hình nhân như Ä‘ang gưá»m ba địch thù, cây Ä‘oản kiếm cá»§a chà ng múa phăng phăng, tá»a ra má»™t vùng hà o quang sáng rá»±c. Cứ má»—i bước chà ng lại hét lên má»™t huyệt đạo, rồi mÅ©i kiếm đâm thẳng và o huyệt đạo ấy không tráºt má»™t ly.
Tiếng “sẹt! sẹt!†hòa lẫn vá»›i tiếng hét cá»§a thiên nhiên không ngá»›t. Ãnh kiếm dá»c ngang như những luồng Ä‘iện chá»›p luôn luôn vạch trên mình ba hình nhân ấy.
Bên ngoà i, mưa vẫn rÆ¡i, gió vẫn rÃt, sấm chá»›p không ngừng. Thế mà thiếu niên cứ mãi mê luyện công như không hỠđể ý đến.
Bỗng sau lưng thiếu niên có một tiếng khua động!
Rồi má»™t cánh cá»a nhá» bên trong căn phòng hé mở!
Tiếp đến lại có một lão nhân râu tóc rối bù, chân cụt mất một giò, mắt chỉ còn một con, tay cầm cây thiết trượng chống từng bước một tiến ra.
“Cá»c! Cá»c! Cá»c!â€.
Chỉ loang mắt, lão già một mắt một chân đã nép mình núp sau bóng tối trong xó vách.
Không thấy lão già đâu nữa, nhưng nếu ai nhìn và o xó vách thì sẽ thấy nÆ¡i đó phát ra má»™t đốm lá»a đỠrá»±c.
Äốm lá»a đó là nhãn quang cá»§a lão quái. Ông ta chỉ còn má»™t mắt, nhưng con mắt đó lại sáng đến khiếp ngưá»i.
CÅ©ng như lão chỉ còn má»™t chân, nhưng nhá» cây thiết trượng, lão Ä‘i đứng còn lanh lẹ không thua những võ lâm cao thá»§ đương thá»i.
Luồng độc nhãn của lão quái chiếu thẳng lên mình thiếu niên không chớp.
Trong lúc đó, thiếu niên vẫn say sưa trong việc luyện kiếm, không hỠđể ý đến.
Thân chà ng quay cuồng quanh ba cái hình nhân như một chiếc bánh xe quay quanh một cái trục.
Chà ng rÃt lên :
- Tạn Huyết... Kiên Cảnh... Ngá»c Chấn... Trung...
Mũi kiếm chà ng đang điểm và o các huyệt đạo ấy thì bỗng nhiên có tiếng hét vang lên :
- Ngừng tay!
Tiếng hét là m chấn động cả căn phòng.
Tiếp đó, tiếng đầu thiết trượng nện xuống đất :
“Bá»™p!â€.
Ãnh nến rung rinh như bị má»™t cÆ¡n gió động, tức thì ông lão má»™t chân má»™t mắt đã xuất hiện như má»™t hình tượng, đứng trước mặt ba hình nhân, nhìn chòng chá»c và o mặt thiếu niên, cất giá»ng nghiêm khắc há»i :
- Thiên Hiệp! Những đưá»ng kiếm vừa rồi kẻ nà o đã dạy cho ngươi đấy? Hãy nói mau!
Giá»ng nói cá»§a lão nhân the thé như tiếng xé giẻ, là m cho căn phòng lạnh lùng kia thêm khá»§ng khiếp.
Thiếu niên vừa được lão nhân gá»i là Thiên Hiệp bất giác báºt mình nhảy lùi lại hai bước, ôm Ä‘oản kiếm trước ngá»±c, nhìn lão nhân vá»›i vẻ sợ sệt.
Chà ng nói :
- Thân phụ chưa ngủ sao?
Giá»ng nói cá»§a thiếu niên có vẻ thiết tha thân máºt, nhưng nét mặt cá»§a lão quái lại không có chút gì trìu mến, luồng độc nhãn cá»§a lão lại sáng rá»±c thêm, chiếc thiết trượng nên trên mặt đất hai tiếng “bá»™p! bá»™p!†như cay cú giáºn dữ.
Lão lướt mình tá»›i há»i bằng giá»ng gay gắt :
- Ta há»i ngươi đưá»ng kiếm vừa rồi do ai dạy, tại sao ngươi không trả lá»i mà há»i chuyện khác.
Thiên Hiệp đưa đôi mắt đượm buồn nhìn thái độ lạnh nhạt của phụ thân chà ng, nên rụt rè đáp :
- Không... ai dạy cả! Những đưá»ng kiếm vừa rồi con đã chiếu theo “NgÅ© Hà nh quyá»n†cá»§a thân phụ mà chế biến thà nh những chiêu kiếm để luyện cho vui...
Sắc diện lão quái có hơi dịu lại. Lão chớp độc nhãn mấy cái rồi uốn cong và nh môi thè lưỡi ra liếm quanh trông có vẻ nghĩ ngợi.
Qua má»™t lúc, chẳng hiểu lão đã nghÄ© thế nà o, mà lão lại gác cái chân què lên gáºy sắt rồi nện mạnh xuống đất má»™t cái.
“Bạch!â€
Äồng thá»i, tay áo cá»§a lão phất nhanh má»™t là n gió thổi vút ba ngá»n đèn dầu thông tắt lịm.
Bóng tối trà n ngáºp cả căn nhà .
Tất cả Ä‘á»u nhuá»™m mà u Ä‘en, chỉ trừ má»™t đốm Ä‘á», nhấp nháy chiếu lên mình thiếu niên, đó là ánh mắt cá»§a lão độc nhãn đó.
Bên ngoà i trá»i vẫn mưa, gió vẫn gà o, thỉnh thoảng và i luồng chá»›p băng và o khe cá»a là m cho thiếu niên kinh hoảng, khi nháºn ra thân phụ chà ng đứng lù lù trước ba chiếc hình nhân như những pho tượng huyá»n bÃ.
Bá»—ng Äá»™c nhãn lão nhân hét to xé tan cảnh yên lặng :
- Thiên Hiệp! Mà y luyện lại mấy thế kiếm vừa rồi cho ta xem thá».
Trá»i tối, Thiên Hiệp là m sao thấy được vẻ mặt đầy căm phẫn cá»§a lão nhân chà ng chỉ nghe giá»ng nói cá»§a ông ta chứa đầy ná»™ khÃ.
Tim Thiên Hiệp bá»—ng rung lên. Chà ng Ä‘oán chừng thân phụ chà ng giáºn chà ng vì võ há»c cá»§a chà ng chưa được tinh thông.
Chà ng ứng tiếng đáp :
- Xin tuân lệnh!
Vừa dứt tiếng, cánh tay chà ng trẻ tuổi Thiên Hiệp lại vung ra, luồng kiếm quang nhấp nhánh, chạy ngang dá»c trên ba pho hình nhân bằng da thú.
- Trung Äình! Kha Kiên!
Cứ má»—i tiếng hét là má»™t mÅ©i kiếm Ä‘iểm đến huyệt đạo đúng y như lá»i nói không sai má»™t mảy may nà o.
Chà ng thiếu niên lấy là m hứng thú, tưởng rằng công phu biểu diễn của chà ng sẽ là m cho phụ thân khen ngợi.
NgỠđâu, lúc chà ng thu kiếm lại, bước đến gần phụ thân chà ng thì chà ng lại nghe thiết trượng nện xuống đất má»™t cách hằn há»c :
“Bịch! Bịch!â€
Thiên Hiệp ái ngại lùi lại một bước, miệng van lơn :
- Thân phụ! Kiếm pháp con vừa biểu diá»…n có gì sÆ¡ xuất là m pháºt ý phụ thân chăng?
Không có tiếng lão quái đáp lá»i, mà chỉ có tiếng thiết trượng nện trên đất mạnh hÆ¡n, bá»±c dá»c hÆ¡n.
- Bịch! Bịch!
Thiên Hiệp lại lùi lại thêm hai bước trố mắt nhìn ngưá»i cha khắc khe cá»§a chà ng, nhưng trong bóng tối Ä‘en nghịt ấy chà ng không há» nháºn ra khuôn mặt cá»§a lão quái, chỉ thấy ánh sang độc nhãn cá»§a ông ta đỠrá»±c nhấp nháy và i cái, rồi chiếu thẳng và o mặt chà ng má»™t cách khá»§ng khiếp.
Thiên Hiệp không chịu được cá» chỉ hà khắc cá»§a má»™t ngưá»i cha như váºy vá»™i nói to :
- Thân phụ!
- Câm miệng đi ngủ mau! Từ nay ta không cho ngươi luyện võ nữa.
Chà ng thiếu niên nghẹn ngà o :
- Thân phu... tại sao...
Tiếng hét cá»§a lão quái là m át hẳn giá»ng nói run rẩy cá»§a chà ng trẻ tuổi :
- Không sao cả! Hãy đi ngủ! Nghe chưa?
“Vu! Vu!â€
Trong bóng tối Thiên Hiệp cảm thấy như có một luồng chưởng phong ép đến chà ng. Chà ng vội lùi lại hai bước.
Rầm! Rầm!
Hai tiếng sét Ä‘iếc tai xé mà n đêm rá»i và o căn phòng.
Thiên Hiệp rùng mình vì chà ng nháºn thấy thân phụ chà ng mặt mà y giáºn dữ, hà m râu dá»±ng ngược lên, tay đưa cao cây gáºy vá» phÃa chà ng như muốn hạ xuống.
Kinh khủng quá. Thiên Hiệp ré to :
- Thân phụ! Tại sao như váºy?
Tiếng ré của chà ng đã là m cho lão quái đổi hẳn thái độ! Lão từ từ bỠthiết trượng xuống và nghiến răng nói :
- Äi ngá»§! Äêm đã quá canh hai rồi! Ta cấm ngươi, không được thức khuya để luyện võ nữa.
Dứt lá»i đầu thiết trượng nện lên mặt đất mấy cái “Bá»™p! bá»™p!†có vẻ khoan hòa hÆ¡n.
Và bóng lão nhân đã biến sau cánh cá»a và o đại thÃnh.
Thiên Hiệp trút má»™t hÆ¡i thở dà i thưá»n thượt, nhìn theo cánh cá»a Ä‘en ngòm, và liên tưởng đến má»™t ngưá»i cha khắc khe đối vá»›i chà ng không có má»™t chút tình phụ tá».
Từ thuở bé đến giá» Thiên Hiệp đã sống vá»›i lão quái nà y được lão quái nuôi nấng, và chà ng gá»i lão quái bằng thân phụ.
Tuy nhiên, bên trong hình như có một ẩn tình gì, khiến cho Thiên Hiệp một thiếu niên thông minh đỉnh ngộ, không thể nà o không nghi ngỠđược.
Chà ng lúc nà o cÅ©ng thấy thân phụ nhìn chà ng vá»›i nét mặt há»n căm, lẽ ra phải yêu thương trìu mến.
Chà ng giắt đoản kiếm và o vai, lặng lẽ vỠphòng nhưng không sao ngủ được.
Äã nhiá»u đêm chà ng thấy Ä‘á»i chà ng như cô đơn, quạnh quẻ. Mà tình cha con giữa chà ng và lão nhân sống chung hiện tại như có cái gì giả tạo.
Nếu quả tháºt là thân phụ cá»§a chà ng tại sao lại xem chà ng như thù háºn?
Còn thân mẫu của chà ng đâu?
Có nhiá»u lần chà ng há»i đến, nhưng thân phụ chà ng khá»a lấp và cấm chà ng không được tò mò tìm hiểu việc đó.
Tại sao có chuyện lạ lùng như váºy?
Thiên Hiệp lăn lá»™n trên giưá»ng, miên man suy nghÄ© má»™t lúc rồi ngá»§ thiếp Ä‘i lúc nà o không hay.
Thá»i gian trôi qua không biết đã bao lâu.
Bá»—ng ngoà i sân thÃnh đưá»ng vang lên mấy tiếng động, là m cho Thiên Hiệp giáºt mình tỉnh dáºy.
Vá»›i linh tÃnh, chà ng Ä‘oán biết có chuyện không hay, vá»™i để tai nghe ngóng, thì quả nhiên cứ chốc chốc lại có tiếng thiết trượng cÅ© thân phụ chà ng nện mạnh xuống đất, tiếng nện hằn há»c bá»±c tức mà thưá»ng ngà y chà ng đã thưá»ng nghe.
Thiên Hiệp liá»n chồm dáºy, bước ra khá»i phòng, rón rén đến núp và o xó tối dòm ra.
Bên ngoà i trá»i vẫn mưa nặng hạt, ánh sáng tá» má».
Thân phụ chà ng Ä‘ang đứng đối diện vá»›i hai bóng ngưá»i, con mắt sáng quắt gằn giá»ng nói từng tiếng :
- Hừ! Các ngươi định đến đây mua chuá»™c ta để bắt thằng bé ấy. Ta không cần má»™t Ä‘iá»u kiện trao đổi nà o cả, trừ phi chiếc đầu ta bị rÆ¡i thì các ngươi má»›i có thể thá»±c hiện nổi ý nguyện đó.
Lại nghe má»™t trong hai bóng ngưá»i kia cất tiếng lạnh lùng nói :
- Nhiệm trang chá»§, tại sao lão lại tìm lấy cái khổ mà buá»™c mình? Chúng tôi đến đây là vâng lệnh trên, Ä‘em quyá»n lợi trao đổi. Nếu Nhiệm trang chá»§ không bằng lòng thì...
Không đợi cho ngưá»i đó nói dứt, lão quái “hừ†má»™t tiếng, nện mạnh cây thiết trượng xuống mặt đất nói :
- Hai ngươi đến đây hãy giữ phép tắc má»™t chút. Dầu cho Thúc Mạng Thiên La Dục Äại Cương thân hà nh đến trước mặt ta cÅ©ng chưa dám dùng lá»i lẽ như váºy. Ta không cần má»™t Ä‘iá»u kiện trao đổi nà o cả. Nhiệm Tá» Huệ nà y tuy tà n phế nhưng võ công chưa đến ná»—i há»§y hoại đâu.
Lão quái đó chÃnh là Nhiệm Tá» Huệ, Trang chá»§ Phi Lai sÆ¡n trang.
Tuy lão đã bị tà n phế, nhưng võ công cá»§a lão trong giang hồ ai nghe đến cÅ©ng phải kiếp vÃa.
Thiên Hiệp nghe đến đây cảm thấy câu chuyện nà y có liên quan đến thân thế cá»§a chà ng. Chà ng lần mò đến núp và o má»™t chá»— gần hÆ¡n, để nghe thấy cho tưá»ng táºn, hầu khám phá những thắc mắc trong lòng từ bấy lâu nay.
Trá»i vẫn mưa nặng hạt. Gió rÃt từng cÆ¡n, sân chÃnh đưá»ng chìm trong ánh sang lá» má» không sao thấy rõ mặt hai ngưá»i đứng đối diện vá»›i Nhiệm Tá» Huệ là ai.
Cả ba bóng ngưá»i Ä‘á»u đứng trong mưa, và nước mưa đã là m cho hỠướt đẩm cả áo quần.
Qua má»™t lúc má»™t trong hai ngưá»i kia cất giá»ng ôn hòa, nói vá»›i Nhiệm Tá» Huệ :
- Nhiệm đại ca...
Nhưng lão quái không để cho gã nói dứt câu, vung tay đưa thiết trượng lên quát :
- Cái gì? Ngươi gá»i ta là đại cả á»’! Chúng bây không xứng đán gá»i như váºy!
Vẻ mặt và giá»ng nói cá»§a lão quái có vẻ hách dịch, khinh khi, tuy nhiên ngưá»i kia lại không lấy thế là m giáºn dữ, cứ má»™t má»±c năn nỉ :
- á»’! Nhiệm trang chá»§! Dù sao chúng ta cÅ©ng là kẻ hiểu biết nhau, cần gì phải khách khÃ! Chúng tôi đến đây là vâng mệnh cá»§a Giáo chá»§ Ä‘em bảo váºt đến đổi lấy thằng bé, nếu Nhiệm trang chá»§ thá»a thuáºn thì má»i việc sẽ tốt đẹp. Vá»›i báu váºt nà y tôi tưởng cÅ©ng xứng đáng lắm rồi.
Dứt lá»i, ngưá»i ấy thò tay và o bụng lấy ra má»™t váºt Ä‘en Ä‘en, đưa cao lên trước mặt rung mạnh hai cái :
“Keng! Keng!â€
Váºt đó phát ra hai tiếng kêu như hai tiếng thiết chạm và o nhau.
Thiên Hiệp Ä‘oán biết váºt đó gồm có nhiá»u tấm sắt má»ng ráp lại. Chà ng Ä‘ang trốm mắt nhìn thì ngưá»i ấy lại cất giá»ng nói tiếp :
- Sao? Nhiệm trang chá»§ không phản đối chứ? Äổi má»™t bảo váºt võ lâm lấy má»™t đứa bé dại khỠđâu phải để cho Nhiệm trang chá»§ bị thiệt thòi?
Nhiệm TỠHuệ trợn ngược con mắt lên nói lớn :
- Äừng có lắm lá»i! à định cá»§a lão già Nhiệm Tá» Huệ nà y đã cố định rồi, dầu cho bạc và ng châu báu cÅ©ng không là m lay chuyển được. Tốt hÆ¡n là ngươi Ä‘i Ä‘i!
Ngưá»i kia lại bước tá»›i má»™t bước, rung báu váºt cầm trên tay phát ra hai tiếng “Keng! Keng!†và nói :
- Lẽ nà o Nhiệm trang chá»§ lại không biết “Thiết thư†là má»™t báu váºt võ lâm xưa nay đã lừng danh giang hồ?
Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Từ Huệ quét đơn thiết trượng qua một vòng, và hét :
- Các ngươi có biết dụng ý của ta nuôi dưỡng thằng bé đó để là m gì không?
Thiên Hiệp đứng trong nhà nghe câu nói ấy quả tim Ä‘áºp thình thịch. Chà ng cố để tai nghe rõ.
Má»™t trong hai ngưá»i kia nói :
- Äà nh rằng chúng tôi không biết, nhưng bổn Giáo chá»§ cá»§a chúng tôi có lẽ cÅ©ng đã thừa hiểu nên má»›i sai chúng tôi Ä‘em bảo váºt quà giá nà y đến thương lượng chứ.
Nhiệm Tá» Huệ cưá»i lá»›n :
- Nếu đã biết mục Ä‘Ãch cá»§a ta đối vá»›i đứa bé thì dù cho “Thiết thư†ta cÅ©ng chẳng mà ng! Các ngươi nên biết Ä‘iá»u má»™t chút, Ä‘em báu váºt ấy vá» giao lại cho Thúc Mạng Thiên La Dục Äại Cương.
Gã kia lại há»i :
- á»’! Äến như báu váºt đệ nhất võ lâm mà Trang chá»§ còn không chịu, hẳn mối thù cá»§a Trang chá»§ đối vá»›i thằng bé sâu sắc lắm phải không?
Nhiệm Tá» Huệ cưá»i ha hả :
- Phải! ChÃnh ta muốn món nợ máu tá»± tay ta phải báo thù. Và chÃnh thằng bé mang trong mình dòng máu cá»§a kẻ thù, nó phải gánh chịu. Ta sẽ trừng phạt hắn, sẽ móc hắn má»™t mắt, chặt hắn má»™t chân, để hắn phải chịu má»™t kiếp sống Ä‘au đớn như ta.
Thiên Hiệp nghe đến đây giáºt nẩy ngưá»i, đôi môi lạnh toát. Tuy lúc ấy trá»i đêm gió lạnh nhưng mồ hôi chà ng tháo ra ướt cả áo quần.
Chà ng có ngỠđâu kẻ mà lâu nay chà ng gá»i là thân phụ lại là kẻ thù cá»§a chà ng.
Ôi! Má»™t kẻ thù nham hiểm, độc ác! Nhiệm Tá» Huệ cố nuôi Thiên Hiệp đến tuổi thà nh nhÆ¡n má»›i Ä‘em ra hà nh hình để rá»a món nợ máu mà trước kia do cha mẹ Thiên Hiệp đã gây nên.
Còn gì độc ác hÆ¡n! Thiên Hiệp run lên bần báºt, thở ra má»™t hÆ¡i dà i đứng cắn môi suy nghÄ© :
- Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm TỠHuệ không phải là phụ thân của mình, thế thì phụ thân của mình là ai? Phụ thân của mình là cừu nhơn của Nhiệm TỠHuệ! Ồ!...
Chà ng vừa nghÄ© đến đó đã nghe má»™t trong ngưá»i kia cất giá»ng nói :
- Nhiệm trang chủ có biết vị Giáo chủ của tôi định đổi lấy thằng bé đó để là m gì không?
Nhiệm Tá» Huệ cắm đầu gáºy xuống đất má»™t tiếng “bá»™p†và đáp :
- CÅ©ng không ngoà i mục Ä‘Ãch trả thù. Thúc mạng Triệu La.
Trong lúc đó thì thiết trượng của Nhiệm TỠHuệ lại hung hăng hơn.
Một luồng kình phong vũ động đánh bạt cả gió mưa bao trùm cả hai đối thủ.
Nhiệm TỠHuệ nghiến răng hét :
- Nạp mạng đây!
Tức thì má»™t tiếng rú kinh hồn tiếp theo, má»™t xác ngưá»i ngã gục.
Má»™t trong Hữu SÆ¡n nhị quá»·, ngưá»i cầm “Thiết thư†lúc nãy đã nằm dà i dưới đất, óc vỡ tung tóe, toà n thân đẫm máu.
- Ã!
Má»™t tiếng rú thất thanh lại vang lên. Má»™t trong hai ngưá»i còn lại thấy bạn mình đã bá» mạng, không còn đủ bình tÄ©nh giao đấu nữa hắn đưa sợi “phi trảo†quất xéo qua má»™t đưá»ng, rồi thừa thế co giò nhảy phóc lên mái nhà toan tẩu thoát.
Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Tá» Huệ quyết không tha, nghiến răng rÃt lên :
- Ngươi chạy Ä‘i đâu! Äừng hòng ra khá»i Phi Lai sÆ¡n trang nà y!
Tiếng hét chưa dứt tiếng thiết trượng đã nện xuống đất má»™t tiếng “bá»™pâ€.
Rồi nhanh như một vệt khói lão nhân độc nhãn đã phong mình nhảy lên mái nhà , đuổi theo đối thủ.
Thấy hai ngưá»i Ä‘uổi đánh nhau mất dạng, trong sân chÃnh đưá»ng chỉ còn má»™t xác chết nằm lặng trong mưa, Thiên Hiệp rón rén bước ra, thầm nhá»§ :
- Nhân cÆ¡ há»™i nà y ta không thoát thân còn đợi lúc nà o nữa. Nếu đợi thân phụ mình trở vá» thì tất mình không khá»i thà nh má»™t đứa bé “độc nhãn độc cướcâ€.
NghÄ© váºy, Thiên Hiệp liá»n xô cá»a chạy ra.
Chà ng hÆ¡i do dá»±, liếc mắt nhìn vá» phÃa xa xa thì thấy hai bóng ngưá»i Ä‘ang quần nhau giao đấu kịch liệt.
Biết hai bóng ngưá»i đó là thân phụ chà ng và má»™t trong “Hữu SÆ¡n nhị quá»·â€, chà ng nhá»§ thầm :
- Cứ như tình trạng nà y thì thân phụ ta còn báºn tay chưa trở vá» ngay được, sẵn đây ta xem thứ báu váºt mà chúng Ä‘em đến đây đổi lấy ta là báu váºt gì.
NghÄ© đến cái váºt bằng sắt “leng keng†lúc nãy khá hấp dẫn chà ng quên cả việc trốn chạy, lần mò đến bên xác chết.
Mưa rÆ¡i tầm tả, bóng tối lá» má». Xác ngưá»i ướt đẫm, bùn đất trá»™n vá»›i máu bê bết.
Thiên Hiệp lồm cồm bò tá»›i, đưa tay láºt ngá»a xác chết ra.
“Leng kengâ€
Hai tiếng động từ trong bụng xác chết vang ra.
Chà ng láºp tức thò tay rút vá»™i váºt ấy.
á»’! Té ra “Thiết thư†bảo váºt đệ nhất võ lâm lại là tám tấm sắt má»ng, khâu dÃnh và o nhau như má»™t quyển sách.
Chà ng cầm đến thì thấy lạnh ngắt và đen ngòm, không có gì kỳ lạ cả.
Chà ng đưa lên táºn mắt, láºt qua láºt lại mấy tấm sắt, không thấy bên trong có ghi chữ nghÄ©a gì cả.
Có Ä‘iá»u lạ là trá»i mưa như trút nước mà “Thiết thư†vẫn khô ráo như không, má»™t giá»t nước cÅ©ng không động và o đấy.
Gợi tánh tò mò, Thiên Hiệp nhoẻn má»™t nụ cưá»i đắc ý nói :
- Ừ! Äã gá»i là bảo váºt thì Ãt ra cÅ©ng phải có má»™t và i nét đặc dị chứ.
Chà ng mãi mê xem Ä‘i xem lại “Thiết thư†không còn để ý đến má»i váºt xung quanh nữa.
Bỗng bên tai chà ng nổi lên ha tiếng :
- Hừ! Hừ!
Giá»ng nghe như tiếng giẻ rách xé ra. Chà ng giáºt nẩy ngưá»i, nhảy trái sang má»™t bên rồi trố mắt nhìn.
Thì, ôi thôi! Lão quái độc nhãn, độc cước đã đứng sau lưng chà ng rồi. Con mắt đỠrá»±c cá»§a lão Ä‘ang chiếu thẳng và o thân mình bé bá»ng cá»§a chà ng.
Toà n thân Thiên Hiệp run láºp cáºp.
Lão Nhiệm TỠHuệ đã bất thần trở lại đây thì Thiên Hiệp còn chạy đâu cho thoát được nữa.
Nhưng vốn là đứa bé Ä‘a mưu túc trÃ, Thiên Hiệp lấy lại được bình tÄ©nh, giả vá» như chưa hay biết gì cả. Cất giá»ng thân máºt gá»i :
- Thân phụ!
Tuy nhiên, Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm TỠHuệ là một kẻ già kinh nghiệm, dễ gì lầm kế xảo trá của Thiên Hiệp.
Lão gầm lên một tiếng như sấm :
- Câm miệng! Thằng nhá»! Mà y định phỉnh gạt tao sao? Hừ! Mà y là đứa Ä‘iêu ngoa báºc nhất.
Tháºt váºy, Thiên Hiệp là đứa bé rất thông minh mẫn tiệp, Nhiệm Tá» Huệ đã nuôi chà ng ngót mưá»i năm, là m gì lão không biết.
Lão bước tới một bước, đưa cao cây thiết trượng lên.
Thiên Hiệp cÅ©ng đã từng biết võ công cá»§a ngưá»i mà chà ng từng gá»i là thân phụ rồi. Dẫu mưá»i đứa bé như Thiên Hiệp cÅ©ng không chịu nổi được má»™t gáºy cá»§a ông ta huống hồ má»™t mình chà ng.
Chà ng vá»™i lùi lại ba bước, cất giá»ng van nà i :
- Thân phụ! Nếu con có Ä‘iá»u gì sÆ¡ xuất xin thân phụ chỉ dạy...
Không đợi chà ng nói dứt câu, lão quái quát lớn :
- Thằng nhá»! Äừng lấy vải thưa che mắt thánh. Câu chuyện ta vừa nói vá»›i Hữu SÆ¡n nhị quá»· mà y đã nghe cả rồi. Äừng giả bá»™ yêu quái vá»›i ta nữa.
Thiên Hiệp vẫn một mực rên rỉ :
- Thân phụ!
- Hừ! Ai là thân phụ cá»§a ngươi? Ta biết chắc ngươi thừa dịp bá» trốn, nên ta đã tha chết cho Äiêu Tá» Quá»· mà trở lại đây đón bắt ngươi! Hì hì... không ngá» ngươi lại còn tham Ä‘oạt lấy “Thiết thư†mà chưa chạy trốn.
Chưa dứt lá»i, lão quái đã đưa thiết trượng lên cao, dùng thế “Quái Xà Xuất Äá»™ng†toan vút tá»›i.
Thiên Hiệp không dám cháºm trá»…, vá»™i nhảy lùi lại đà ng sau mấy bước rồi lẹ là ng lách mình ẩn và o cá»™t nhà để tránh.
Rầm!
Cây thiết trượng cá»§a lão quái đánh không trúng Thiên Hiệp mà đáºp gãy tiện má»™t cây cá»™t nhà , là m cho mái đổ tưá»ng xiêu, gách đất bắn ra tung tóe.
Thiên Hiệp nhảy chá»n vá»n như má»™t con thá», chạy quanh sân chÃnh đưá»ng nhìn vẻ mặt háºm há»±c cá»§a lão quái mà sợ hãi.
Chà ng nghĩ rằng chỉ còn cách đem “Thiết thư†ra mua chuộc lão quái may ra mới thoát chết.
Vì váºy chà ng đưa cao “Thiết thư†lên nói lá»›n :
- Thân phụ! Xin thân phụ bá»›t giáºn! Con định lấy Thiết thư dâng cho thân phụ mà !
Lão quái nghiến răng hét :
- Xảo ngôn! Ta lấy mạng ngươi chứ không cần Thiết thư là m gì.
Vừa nói lão vừa cầm thiết trượng đuổi theo.
Vì đánh hụt má»™t gáºy, nên mặt lão bây giá» còn háºm há»±c hÆ¡n.
Thiên Hiệp cố chạy loanh quanh ẩn và o các chân tưá»ng để tránh né.
Chà ng vừa chạy vừa nói :
- Thân phụ! Thiết thư đây, con không dám...
Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm TỠHuệ nát lớn :
- Ta không phải là thân phụ cá»§a ngươi, ta cấm không cho ngươi gá»i ta là thân phụ nữa.
Chà ng nghẹn ngà o :
- Thế thì thân phụ con là ai?
- Là kẻ móc mắt chặt chân tạ Ta nuôi ngươi đến nay đã mưá»i năm. Còn má»™t tháng nữa ta sẽ trả mối huyết thù nà y nà o ngá» mạng ngươi lại ngắn ngá»§i. Ha... ha.
Thiên Hiệp thất kinh, muốn chạy trốn cũng không được, muốn đứng đó cũng không xong, trước cây thiết trượng của lão quái, chà ng thấy sanh mạng của chà ng không thể nà o còn được.
Tuy nhiên trước giá» chết không lẽ chà ng chịu bó tay, chà ng đà nh cứ quanh quẩn nÆ¡i các chân tưá»ng, tay đưa cao “Thiết thư†liá»n nói luôn mồm :
- Thân phụ! Lão gia! Con xin dâng “Thiết thư†đây.
Hai ngưá»i má»™t già má»™t trẻ Ä‘uổi nhau chạy vòng quanh sân đại chÃnh trong gió mưa tầm tã, sấm chá»›p ầm ầm...
Lão quái vừa vung thiết trượng, vừa ngá»a mặt lên cưá»i.
Tiếng cưá»i nghe rùng rợn là m sao. Luồng độc nhãn cá»§a lão luôn luôn chiếu thẳng và o ngưá»i Thiên Hiệp.
Rầm! Rầm! Rầm!
Thiết trượng của lão quái đã đánh tung ra một luồng kình lực ghê hồn, phát ra như vũ bão.
Thân xác của Thiên Hiệp bay bổng lên.
Má»™t góc tưá»ng sáºp đổ.
Gạch đá sáºp xuống thà nh đống như núi lở đất nghiêng.
Tháºt là phút kinh hoà ng.
Mối thù mưá»i năm, Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Tư Huệ hun đúc trong cái đánh nà y.