|
Thiên Kiếm Tuyệt Đao 40-41
Tác giả: Cổ Long
Nguồn: vnthuquan.net
Chương 40: Tìm về nẻo sáng
Châu Chính nói:
- Chỉ tiếc là những tài năng trên giang hồ đều bị Thần quân thâu thập hết, dẫu cho có một vài cao nhân lọt ra ngoài lưới thì bất quá cũng như chén nước trước cái xe cháy, có ích gì cho đại cuộc?
Tuyết Quân nói:
- Vị thần quân ấy để dành cho tiện nữ không biết bao nhiêu là tài nhân hiệp sĩ, chẳng lẽ những người này đều không dùng được sao?
Châu Chính ngẩn người nói:
- Ý nghĩ của cô nương thật quá đỗi lạnh lùng.
- Nếu như người ở trong Thánh cung ai ai cũng được như Châu đại hiệp, sớm có lòng bỏ nẻo tối tìm đường sáng thì đều được minh chủ hoan nghênh.
Châu Chính buồn rầu nói:
- Phàm cao nhân tài sĩ trên người đều không có biết bao nhiêu thứ cầm chế, dẫu cho họ có ý tìm về nẻo sáng cũng khó lòng toại nguyện.
- Nếu họ có ý tìm về nẻo sáng là tôi có thể giải trừ hết các thứ cấm chế trên mình họ được.
Châu Chính bật cười vang nói:
- Cô nương có thể là người nhẫn nại nhưng ăn nói lớn lối như thế thực cũng khó thể nào tin được.
Tuyết Quân nói:
- Các người ở dưới sự áp bức của Thần Quân lâu ngày nên coi y như thần thánh, sợ oai của y như cọp dữ, hãi sợ y như hãi sợ rắn rết. Sự thực y cũng chỉ là một con người, có khác chăng là y có võ công cao hơn một chút.
Châu Chính nhíu mày nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Cô nương nói rất phải, vị Thần quân võ công tuy cao siêu nhưng chẳng qua cũng là một con người. Hiểu được như vậy thì y cũng không có gì đáng sợ.
Tuyết Quân nói: - Còn có một việc mà các hạ chưa nghĩ ra.
Châu Chính đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên hiền hòa vòng tay nói: - Mong được cô nương chỉ giáo.
- Con người ta chỉ có thể chết một lần duy nhất trong đời. Chết trong tay Thần quân với chết trong tay tôi không có gì khác nhau cả.
Châu Chính gật gù: - Ôi! Cô nương nói chí lý lắm.
Tuyết Quân tiếp liền:
- Tuy cũng là một cái chết thật đấy, nhưng cái giá trị thực khác nhau xa. Một đằng thì làm việc ác hại người ngay, chết đi để lại tiếng xấu muôn thuở, một đằng thì làm việc thiện trừ ác, chết đi lưu tiếng thơm ngàn đời. Sống chết, chết sống thực đã làm người thì ai cũng phải chịu rồi, nhưng bên trong thực sự có nghĩa lý rất nhiều.
Châu Chính nhẹ thở dài nói:
- Mấy năm nay tại hạ cũng có nghĩ tới điều này, nhưng chỉ không được rõ ràng mạch lạc như cô nương nói mà thôi.
- Các hạ đã rõ đại nghĩa, tôi cũng không cần phải nói nhiều sinh nhàm nữa, xin chấm dứt nơi đây, muốn đánh muốn hàng các hạ hãy nghĩ cho kỹ.
- Cô nương nói rất phải, tuy nhiên bảo Châu Chính tôi bỗng dưng thế này mà thần phục dưới trướng của Kim đao minh chủ trong lòng tôi không khỏi có chỗ ấm ức.
- Ý của các hạ muốn gì nào?
- Tại hạ muốn được thấy cô nương hiển lộ một chút võ công cho tại hạ được một phen kiến thức, có thể tại hạ mới khẩu phục, tâm phục. Châu Chính có quy hàng Kim đao môn cũng không hổ thẹn với lòng.
- Phải chăng để các hạ có dịp nhận xét Kim đao minh chủ và Thần quân tranh hùng giang hồ ai hơn ai kém, có phải thế không?
Châu Chính sẽ đằng hắng:
- Tại hạ... tại hạ...
- Các hạ muốn biết gì?
Châu Chính mạnh dạn đáp:
- Tài tuệ của cô nương, tại hạ đã được chỉ giáo rồi, giờ đây tất nhiên là về phương diện vũ nghệ.
Thiếu Bạch nghe nói cũng đâm lo thay, chàng nghĩ bụng:
- Hỏng rồi, Phạm cô nương võ công rất tệ, người này gian ngoan muốn được coi võ công của cô nương.
Trong lúc ấy, Tuyết Quân vẫn thản nhiên như không nói:
- Thần trí của các hạ lúc này hoàn toàn tỉnh hẳn, nhưng sức khỏe chưa hồi phục hẳn, chỉ sợ không thể động thủ với tôi được.
Châu Chính thử vận khí rồi đáp:
- Trong người tại hạ bây giờ khỏe lắm.
- Nếu các hạ không tin thì cứ ra một chưởng mà coi, chất rượu của tôi tuy có thể giải trừ được hết các chất độc ở trong nội phủ các hạ, nhưng cũng khiến các hạ vô tình mất hết võ công.
Châu Chính mỉm cười nói:
- Nếu quả thật có chuyện này thì y đạo của cô nương hơn hẳn Thần quân.
Vừa nói, y vừa quật liền ra một chưởng.
Bỗng nhiên y hốt hoảng rụng rời. Vì có động thủ Châu Chính mới hay chính y đã mất hết võ công. Mặt đang tươi tỉnh bỗng chốc sa sầm xuống trên rất thảm đạm.
Tuyết Quân cười nhạt hỏi:
- Thế nào? Các hạ đã tin chưa?
Châu Chính thở dài:
- Một đời Châu mỗ gặp được không biết bao nhiêu kỳ nhân, biết bao nhiêu nhân vật võ công cao tuyệt, nhưng đến như Thần quân và cô nương là nhất.
- Các hạ gặp phải Thánh cung Thần quân đâm ra mê lú quên mất mình đi, bao nhiêu danh vọng tạo được trong võ lâm đều buông trôi theo giòng nước hết. nhưng được gặp tôi, lại khiến các hạ khôi phục được bản lãnh và khôi phục được luôn cả danh dự và tiếng tăm.
Châu Chính nhìn xuống chân buồn rầu:
- Giờ cô nương có nói cũng là vô ích, Châu mỗ đã mất võ công thì cũng như mọi người thường, đâu dám làm phiền cô nương.
Tuyết Quân thản nhiên nói:
- Tôi làm các hạ mất võ công, cũng có thể làm các hạ lấy lại được.
Châu Chính sáng mắt:
- Quả nhiên có chuyện ấy?
Tuyết Quân làm ra vẻ bí mật:
- Chỉ cần hứa với tôi một lời thì nội trong một tiếng đồng hồ tôi sẽ làm cho các hạ lấy lại được tất cả võ công các hạ có khi trước.
Phải biết là người luyện võ, ai cũng say mê võ công, xem như tính mạng. Huống gì đã cao siêu thì càng thêm quí. Nếu phải phế bỏ một thân võ công của y, chẳng thà là cho y một đao chết còn sướng hơn.
Chỉ thấy Châu Chính ngẩng mặt, lầm bầm:
- Trong có một giờ, toàn thân công lực của tại hạ sẽ được phục hồi, thế thì quả thật là một kỳ tích.
Thiếu Bạch và bọn Vạn Lương đều sửng sờ nghĩ bụng:
- Châu Chính, tay trường trải giang hồ là thế mà chỉ phút chốc đã biến thành một con người hoàn toàn khác, ngây dại thẩn thờ như nhiều tục gặp tiên. Đủ biết nàng mù mưu trí cao minh là nhường nào!
Và hết thảy khi ấy mới thật lòng kính mộ Tuyết Quân.
Chỉ nghe Tuyết Quân nói:
- Các hạ chưa tin?
Châu Chính đáp:
- Hẳn là tin rồi, cô nương có gì xin cứ dạy.
- Các hạ có muốn quay về nẻo chính, lấy lại cái danh Châu Chính khi xưa, vì chính nghĩa giang hồ dốc hết tâm lực không?
- Cái đó, cô nương bắt ép tại hạ?
- Nếu như tôi bắt ép các hạ thì có khác gì Thánh cung thần quân? Đằng này dù có chịu hay không, tôi vẫn khôi phục võ công cho các hạ. Còn việc giải trừ chất độc ở nội tạng là để cho các hạ yên tâm tỏ bày gan ruột.
Châu Chính sẽ thở dài:
- Cô nương không những tài hoa hơn người, lòng dạ lại nhân đức, bảo ai chả kính phục. Châu mỗ nếu được khôi phục võ công, nguyện sẽ dốc hết sức theo phò cô nương chuộc lỗi.
- Châu đại hiệp quá lời.
Ngừng một tí nàng bảo:
- Cho Châu đại hiệp một viên Tiểu hoàn đơn.
Ngọc Giao vội vàng rút trong người ra một bình ngọc để lấy một viên thuốc màu trắng, kính cẩn trao cho Châu Chính.
Châu Chính đón lấy, chẳng cần nhìn, bỏ ngay vào miệng nuốt.
Tuyết Quân nói:
- Bây giờ Châu đại hiệp có thể xếp bằng ngồi đấy, chừng công phu ăn xong bữa cơm sẽ khôi phục được thần công.
Châu Chính giờ đây như thể đã rất tin tưởng ở Tuyết Quân nên theo lời ngồi xuống vận khí điều tức.
Trong nhà im lặng như tờ, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ, tâm sự trùng trùng.
Thiếu Bạch nghĩ bụng:
- Không hiểu viên thuốc kia dùng cây thuốc gì chế thành, và chẳng biết có thể khiến Châu Chính khôi phục được võ công. Nếu quả y khôi phục được võ công mà lại không chịu nghe lời điều khiển của Phạm cô nương thì sợ không tránh khỏi một trường ác chiến.
Vạn Lương thì lại nghĩ, nếu như không thêm vào cấm chế trên người những tay nguy hiểm như Châu Chính, chỉ sợ cho y thuốc là việc quá ư mạo hiểm.
Thời gian lặng lờ trôi.
Chỉ nghe Tuyết Quân cất tiếng phá tan bầu không khí nặng nề.
- Châu đại hiệp, đủ rồi!
Châu Chính vùng dậy, tung mạnh một chưởng ra ngoài nhà.
Một luồng chưởng phong ào ạt dấy mang gió lạnh cuốn thẳng ra.
Cùng lúc, một nét mừng vui lạ lùng thoáng hiện trên gương mặt Châu Chính. Y sửng sờ:
- Tại hạ đã lấy lại võ công.
Tuyết Quân điềm tĩnh:
- Tốt lắm, các hạ muốn tỷ thí với tôi cách nào?
Thiếu Bạch thầm kêu:
- Hay chưa! Y đã quên khuấy thì thôi, sao còn nhắc lại làm gì nữa?
Chỉ thấy Châu Chính luôn đổi sắc, hiển nhiên tâm trí đang dao động mãnh liệt.
Qua được công phu cạn chén trà, Châu Chính chợt sẽ thở dài:
- Tại hạ nguyện theo hầu cô nương, thôi khỏi tỷ thí.
Soạt một tiếng, y đã xé tung hoàng bào đang mặc trên người. Tuyết Quân vui cười:
- Châu đại hiệp biết ăn năn hối lỗi, thật là một đại hạnh cho võ lâm. Châu Chính liếc sang bọn ba mươi sáu hồng y kiếm thủ:
- Bọn ba mươi sáu người này cô nương xử lý ra sao?
- Ý Châu đại hiệp ra sao? - Bọn họ võ công cao cường, ý tại hạ là nên thâu dụng. - Được, thế thì xin nhờ Châu đại hiệp lo cho việc ấy.
- Đa tạ cô nương tin cẩn, nhưng trong số bọn họ sợ còn có kẻ không chịu qui hàng. - Châu đại hiệp cứ quyết định, thả hoặc giết, toàn quyền xử lý.
Châu Chính cảm khái:
- Châu mỗ nguyện hết sức khuyên nhủ họ qui phục làm Kim đao môn hạ...
Ngừng giây lâu, y bỗng hỏi:
- Dám hỏi cô nương, minh chủ ở đâu, để tại hạ được bái kiến trước.
Thiếu Bạch hốt hoảng nghĩ:
- Ta đang thọ thương, nằm rũ thế này sao phải là cái dáng minh chủ uy nghi.
Tuyết Quân đở lời:
- Châu đại hiệp hẳng cứ lo việc khuyên hàng bọn kia, sau sẽ bái kiến minh chủ cũng chưa muộn.
- Châu mỗ cung kính chả bằng tuân mệnh...
Thủng thẳng lão tiếp:
- Xin cô nương giải khai huyệt đạo cho bọn họ.
- Phải, Hoàng, Cao nhị vị hộ pháp giải huyệt cho họ đi!
Hoàng Vĩnh, Cao Quang nhất tề xuất thủ, lẹ như chớp giải hết huyệt đạo cho ba mươi sáu hồng y kiếm thủ.
Châu Chính nói:
- Dám xin cô nương ban cho mỗi người một viên linh đan để họ được khôi phục võ công.
Vạn Lương lo ngại trong dạ:
- Cách ấy hẳn là không nên, bởi nếu ba mươi sáu người đều không chịu qui phục, động thủ thì thật là phiền.
Nhưng Tuyết Quân vẫn điềm nhiên:
- Cho họ mỗi người một viên tiểu hoàn đan.
Vạn Lương sửng sốt, nhưng vốn biết Tuyết Quân xưa giờ nói ra là lệnh, nên chỉ đành ngầm vận công lực phòng bị.
Phút chốc, ba mươi sáu hồng y nhân thảy đồi hồi tỉnh.
Châu Chính đằng hắng mấy tiếng nói:
- Các ngươi có nhận được bổn tòa.
Ba mươi sáu kiếm thủ nhất loạt đáp:
- Hoàng long đường chủ.
- Phải, trong tứ long đường chủ, chỉ có một mình bổn tòa không thích dùng sa che mặt.
Lão vuốt râu cười tiếp:
- Vừa rồi bổn tòa nói chuyện với vị cô nương đây, chắc hẳn các ngươi đều nghe thấy hết?
Ba mươi sáu hồng y nhân đều lẳng lặng gật đầu.
Châu Chính sẳng giọng:
- Các ngươi đã nghe, chắc đều sớm suy ngẫm lẽ thiệt hơn?
Bọn hồng y kiếm thủ đồng thanh đáp:
- Chúng tôi đều đã xét suy.
- Hay lắm, bổn tòa đã quyết tâm thoát ly khỏi ách khống chế của Thánh cung thần quân ma chướng, về qui thuận Kim đao môn, vì chính nghĩa võ lâm dốc sức, chư vị nghĩ sao cứ việc định đoạt. Nếu nguyện ở lại theo bổn tòa nhất tề đầu nhập Kim đao môn thì bổn tòa hoan nghinh lắm. còn nếu quyết giữ ý tùng phục ma cung cũng chẳng sao.
Lão đột ngột thay đổi thánh cung thành ma cung, khiến cho ba mươi sáu hồng y kiếm thủ đều lấm lét đưa mắt nhìn nhau im lặng.
Châu Chính thấy thế nói:
- Nếu như chư vị không chịu, bổn tòa cũng sẽ thỉnh cầu cho chư vị...
Bỗng lão ngoảnh đầu nhìn bóng lưng Tuyết Quân hỏi:
- Cô nương xưng hô thế nào?
Tuyết Quân đáp:
- Thiếp họ Phạm, trước khi chưa vào Kim đao môn các ngươi cứ tạm gọi là Phạm cô nương cũng đủ.
Châu Chính quay lại, quét mắt nhìn khắp bọn hồng y nhân:
- Nếu chư vị không muốn thế, bổn tòa cũng thỉnh cầu Phạm cô nương đưa chư vị ra khỏi trận an toàn.
Chỉ nghe hai hồng y nhân ở tận mé trái đồng thanh nói:
- Nếu như đường chủ thật lòng ở lại, thuộc hạ nguyện theo tới cùng.
Châu Chính mỉm cười:
- Dưới sự thống lãnh của Thần quân, chúng ta lừa dối nhau quen, không ai tin ai, nên chi, giờ này vẫn còn nghi ngờ lời Châu mỗ...
Nói rồi lão thò tay rút trong người ra một mũi tiểu tiễn màu vàng, dài chừng ba tấc, bẻ đôi rồi cao giọng:
- Châu mỗ qui nhập Kim đao môn là việc tuyệt đối ngay thật, nếu có dối một chữ sẽ như mũi tên này.
Lời nói quả nhiên công hiệu lạ thường, chỉ thấy bọn hồng y nhân thảy đều nhao nhao:
- Chúng tôi nguyện theo đường chủ qui phục làm Kim đao môn hạ.
Châu Chính mừng ra mặt:
- Thế thì tốt quá...
Ngừng giây lát, lão tiếp:
- Chư vị ai nguyện ở lại hãy ngồi yên. Còn ai muốn đi xin đứng dậy cho.
Liền lúc đó, thấy có tám hồng y đại hán cũng đứng phắt dậy.
Châu Chính liếc nhanh tám người:
- Chư vị khôi phục võ công chưa?
Tám hồng y nhân im lặng gật đầu.
Châu Chính nói:
- Tám vị đã quyết chí, tại hạ cũng không ép...
Rồi lão đảo mắt nhìn sang bọn kiếm thủ ngồi lặng dưới đất nói:
- — lại hay ra đi, bổn tòa quyết không ép buộc, còn vị nào đi nữa xin cứ đứng dậy.
Nói liền mấy tiếng, vẫn không có ai đứng dậy.
Châu Chính báo cáo với Tuyết Quân:
- Có tám vị muốn ra đi.
Tuyết Quân thản nhiên:
- Được, phiền Vạn hộ pháp đưa họ ra khỏi trận đi!
Châu Chính nói:
- Tại hạ muốn đích thân tống tiễn tám vị xuất trận?
Tuyết Quân sẽ gật:
- Được, Vạn hộ pháp dẫn đường cho họ.
Vạn Lương ứng tiếng:
- Tại hạ dẫn Châu đại hiệp đi!
- Dám phiền.
Nói đoạn, Châu Chính ngoái nhìn tám vị đại hán tiếp:
- Chư vị có thể đi rồi.
Tám hồng y nhân lặng nhìn nhau, rồi rảo bước theo Châu Chính.
Vạn Lương đi trước dẫn đường, ra khỏi mao xá, lão lên tiếng:
- Trong trận biến hóa linh ảo thế nào chư vị đã được thấy, vậy nhớ đi theo sát tại hạ kẻo bước nhầm.
Châu Chính dẫn tám hồng y nhân ra khỏi trận xong, vòng tay nói:
- Chư vị việc gặp Thần quân, khó khỏi bị trừng phạt nặng nề, vậy chư vị cứ việc đổ lỗi hết cho tại hạ, biết đâu sẽ đở khổ được phần nào.
Tám hồng y nhân phóng thẳng mười sáu tia mắt sáng ngời, nhìn chằm chặp Châu Chính nhưng vẫn không ai lên tiếng.
Châu Chính đằng hắng tiếp:
- Đưa người ngàn dặm, cũng phải chia tay, chư vị nên bảo trọng, thứ cho tại hạ phải về.
Vòng tay thi lễ, lão liền quay vào trong trận với Vạn Lương.
Vạn Lương mỉm cười:
- Châu đại hiệp năm xưa được tiếng võ lâm đồng đạo trọng nể, thế mà giờ vẫn chưa mất hào khí độ nào.
Châu Chính hơi ngỡ ngàng:
- Vạn huynh quá khen.
Xong lão thở dài tiếp:
- Chả giấu Vạn huynh, tại hạ từ lâu đã bất mãn trước sự bạo tàn, ác độc của ma quân. Chỉ vì trót mang gông nên bất đắc dĩ mới chịu để cho người sai tứ. Lần này may gặp Phạm cô nương, giải trừ cho độc chất trong nội tạng, lại còn để được tự do thì tại hạ nguyện là dốc lòng tận lực phụng sự chính nghĩa võ lâm, nghe lời Phạm cô nương chỉ dạy, có chết cũng cam.
- Nhưng xin hỏi, Thán cung thần quân là nhân vật thế nào mà có thể thâu thập được một cao nhân như Châu đại hiệp?
- Nói ra hổ thẹn lắm, tại hạ bị thâu nhập thánh cung cũng có hai mươi năm nhưng thật chưa hề được thấy chân diện mục của thần quân, cho nên, bọn tôi chỉ gọi trống là thần quân.
- Thế thì lạ lùng quá.
Ngừng lại giây phút, lão tiếp:
- Châu đại hiệp chưa được thấy mặt y, nhưng chắc cũng có lần thấy qua thân hình thể thái?
Châu Chính lắc đầu:
- Cũng chưa, bởi lúc gặp mặt chúng tôi, bao giờ cũng có một bức mê liêm ngăn cách.
Vạn Lương ngạc nhiên:
- Sao gọi là mê liêm?
- Vì ấy là một tấm rèm chế kiểu rất đặc biệt, người ở ngoài rèm không sao nhìn thấy được hình thái người ở trong nhưng trái lại, người bên trong có thể trông rõ từng nét chuyển biến trên gương mặt kẻ ở ngoài.
- Thì ra như thế.
Chuyện vãn tới đây, đã về tới trước ngôi nhà tranh.
Vạn Lương lách sang bên nhường lối:
- Thỉnh Châu đại hiệp.
Châu Chính vội nói:
- Không dám.
Đi thẳng vào trong, lão cao giọng:
- Châu mỗ chờ lệnh.
Tuyết Quân hỏi:
- Bọn họ đi hết rồi à?
- Dạ, đi cả rồi. Ôi! Những người đó quá khiếp phục Thánh cung ma quân, không dám sanh lòng bội phản.
- Vạn hộ pháp, xa mã sẵn sàng cả chứ?
Vạn Lương vội đáp:
- Sắp sẵn đã lâu.
- Được lắm, lúc này thực lực của ta còn mong manh, chưa đủ để quyết chiến với thánh cung ma quân, không nên chường mặt giao phong, tốt hơn chúng ta phải đi cho sớm.
- Đi đâu? - Tiện thiếp đã có mưu định, chư vị khỏi phải lo.
Ngọc Giao suốt nãy giờ vẫn lặng thinh bỗng xen vào nói: - Thế còn tòa Lục giáp kỳ trận?
- Cứ để đấy cho bọn họ đến kiến thức một chút.
Vạn Lương mấp máy môi, chực nói lại thôi.
Tuyết Quân tiếp lời:
- Châu đại hiệp, trong Kim đao môn ta chưa có phân định thứ bậc, ngoại trừ minh chủ và tiện thiếp, hết thảy đều là hộ pháp, tạm như thế rồi sau này thế lực lớn mạnh sẽ phân ngôi bậc lại hẳn hoi.
Bỗng sẽ thở dài nàng tiếp:
- Tiện thiếp hy vọng nội trong năm nữa, Kim đao môn ta thế nào cũng sẽ có tiếng tăm trên giang hồ, lúc ấy chúng ta sẽ gởi thiếp mời anh hùng khắp thiên hạ về chúc mừng Kim đao minh chủ.
Câu nói chứa chan hào khí, nhiệt tình khiến mọi người đều phấn chấn, thêm tin tưởng ở tài trí của nàng.
Châu Chính nói:
- Cô nương liệu phải.
Tuyết Quân trầm ngâm giây lâu:
- Hai mươi tám vị huynh đệ mới gia nhập phái, cứ tạm gọi là nhị thập bát tướng, đặt dưới quyền điều động của Châu hộ pháp.
Châu Chính đáp:
- Tại hạ lãnh mệnh.
- Chúng ta lên đường ngay đi, Vạn hộ pháp, Châu hộ pháp dẫn nhị thập bát tướng ra khỏi trận trước chờ tôi.
Hai người dạ ran, dẫn bọn hai mươi tám hồng y nhân ra khỏi mao xá.
Thiếu Bạch từ từ đứng dậy:
- Phạm cô nương!
- Minh chủ dạy chi?
- Phạm cô nương, liệu Châu Chính có thật lòng qui hàng?
- Thuộc hạ tin chắc là y thật tình.
Ngừng một tí, nàng tiếp:
- Hiện tại cao thủ trong thiên hạ hầu hết là tay sai của thánh cung thần quân, nếu như ta không thâu dụng nhân thủ trong thánh cung thì còn lấy đâu ra cao thủ nữa?
- Cô nương thuở giờ liệu việc như thần, chắc không thể lầm.
- Chúng ta tỉa được một cao thủ của thánh cung thần quân là cường địch giảm đi một phần lực lượng, cứ thế một thêm một bớt, thì thấy ngay cái lẽ lợi hại.
- Cô nương để lại tòa Lục giáp kỳ trận, không phải là tự cho cường địch một dịp nghiên cứu ra chỗ huyền diệu?
- Không sao, thuộc hạ sẽ cho Tuyết Nghi đi đổi cách biến hóa, di động ở vài chỗ trọng yếu, thế tất bọn họ sẽ mù tịt...
Nhẹ thở dài, nàng hỏi lo lắng:
- Minh chủ thương thế ra sao?
- Được cô nương trị liệu, đã thấy đỡ nhiều.
- Có đi lại được không?
Thiếu Bạch ngầm thử đề khí, rồi đáp:
- Bay nhảy đối địch, chắc có hơi khó, nhưng đi lại thì không hề chi.
- Thuộc hạ đã nhờ Vạn hộ pháp lo xong ba cỗ xe, minh chủ ngồi đi đường cũng có lợi cho việc dưỡng thương.
Thiếu Bạch vội nói:
- Khỏi phải thế!
- Lúc này sự an nguy của minh chủ có quan hệ mật thiệt đến vận mệnh võ lâm thiên hạ, vậy phải nên bảo trọng thì hơn.
Thiếu Bạch thoáng nghĩ sẽ thở dài:
- Thôi cũng được.
Tuyết Quân thấp giọng:
- Tuyết Nghi, mau sửa sơ trận thế để chúng ta còn sớm lên đường.
Phạm Tuyết Nghi lẳng lặng chạy đi.
Thấy vậy Ngọc Giao đâm cảm khái:
- Nàng này bẩm sinh dáng diễm kiều như thế tiếc nỗi phải câm, có miệng mà khôn diễn nên
lời.
Thoáng chốc, Phạm Tuyết Nghi đã quay về, đi thẳng đến bên chị.
Tuyết Quân đứng dậy nói:
- Chúng ta đi thôi.
Rồi hai nàng đi thẳng ra trước.
Thiếu Bạch và bọn Hoàng Vĩnh đều lục tục nối gót theo.
Ra khỏi trúc trận, chỉ thấy hai mươi tám hồng y kiếm thủ tay nắm lấy binh khí, vây quanh ba cỗ mã xa.
Thế trận dàn hàng thập phần cẩn mật, dù cho địch nhân có tấn công bất ngờ vào mặt nào cũng không thể xông sát vào xe được.
Châu Chính nghiêng mình nói: - Cung thỉnh cô nương.
Tuyết Quân đã ngồi yên vị, Tuyết Nghi thuận tay buông tấm rèm xuống.
Châu Chính dõi mắt chờ cho rèm hạ mới ngoái nhìn Thiếu Bạch:
- Các hạ thọ thương cũng nên lên xe đi.
Lão chưa biết Thiếu Bạch chính là Kim đao minh chủ, lời lẽ chả chút kính nể.
Thiếu Bạch mỉm cười bước lên xe.
Hoàng Vĩnh, Cao Quang cũng cùng tung mình lên cả xe Thiếu Bạch.
Châu Chính quay lại nhìn Ngọc Giao, nàng liền nói:
- Tất nhiên là ngồi xe rồi.
Châu Chính chưa rõ Ngọc Giao thân phận thế nào, cho nên, thấy nàng chanh chua cũng chỉ cười, lão cao giọng hỏi:
- Phạm cô nương, bao giờ lên đường?
Liền đó, có tiếng Tuyết Quân từ trong xe vọng ra:
- Đi ngay bây giờ.
Châu Chính sẽ dạ, khoát tay, hai mươi tám kiếm thủ tức thời thay đổi đội hình, chia tả, hữu, tiền, hậu, bọc kín lấy ba cỗ xe và đoàn xe bắt đầu chuyển bánh, đi lần về trước.
Ngọc Giao dáo dát nhìn quanh, mãi không thấy Ngư Tiên Tiền Bình, bất giác giận sôi. Nàng hừ nhạt vút mình lên cỗ xe cuối cùng.
Vừa vén bức rèm buông, nàng hốt giật nẩy mình, suýt buộc tiếng kêu thất thanh.
Thì ra, Ngư tiên Tiền Bình chả rõ từ lúc nào đã thấy nằm thẳng trong xe, nhắm mắt ngủ khoèo.
Ngọc Giao buông rèm, lay lão liền mấy cái:
- Lão tới từ hồi nào thế?
Ngư tiên Tiền bình dụi mắt, nhìn Ngọc Giao, im lặng lắc đầu.
Ngọc Giao chực nổi cơn tam bành, hốt thấy cử chỉ Tiền Bình có hơi lạ, nàng sẽ cau mày hỏi:
- Lão thọ thương hả?
Tiền Bình chỉ sẽ gật đầu rồi lại nhắm mắt ngủ.
Ngọc Giao hiểu ra Tiền Bình có thuật tu vi nội công rất là kỳ lạ, người ta điều tức dưỡng thương đều ngồi xếp bằng tròn, còn lão thì lại phải nằm, nên nàng ngồi yên không dám quấy động lão.
Xe đi ước chừng một tiếng đồng hồ, bỗng nhiên dừng lại.
Ngọc Giao đang ngồi điều tức, đột ngột xe ngừng lại làm nàng bừng tỉnh, mở mắt nhìn thì thấy Tiền Bình ban nãy nằm dưỡng thương trong xe đã biến đâu mất bóng.
Xem kỷ, thấy có một mãnh giấy trắng để lại trong xe.
Ngọc Giao vội nhặt xem, thấy bên trên viết:
"Chuyến đi này hung hiểm lắm, với sức mấy người các ngươi sợ khó lòng ứng phó nổi, vậy nên tiểu tâm".
Vỏn vẹn có dăm câu, chả thấy lão nói việc lão có chịu xuất thủ tương trợ hoặc cho cách cự địch gì cả, khiến Ngọc Giao coi xong bèn tức ói máu, tròn mắt lẩm bẩm mắng:
- Hừ, cái lão quái vật mới hay chứ, để rồi sau này gặp lại sẽ biết tay ta.
Bỗng nghe trong xe có tiếng người đỡ lời:
- Cô nương giận ai đấy?
Ngọc Giao vén góc rèm, trông ra thấy là Sinh tử phán Vạn Lương liền nói:
- Tiện thiếp đang rủa cái lão Tiền Bình.
Vạn Lương biến sắc:
- Tiền đại hiệp ở đâu?
- Gì mà phải gọi đại hiệp với lão quái vật nuôi cá ấy!
Vạn Lương đảo mắt nhìn quanh quất, chợt nhìn lên rèm xa một cách nhớn nhát, chừng như muốn vén rèm nhìn vào nhưng có ý kiêng dè lại thôi:
- Thế Tiền đại hiệp đến lúc nào?
- Mới vừa hồi nãy.
Vạn Lương đỡ lời:
- Nhưng cô nương ở trong xe mà?
- Hứ, lão mới bị người đả thương, phải nấp trong xe tiện thiếp điều tức.
Vạn Lương chợt đưa tay vén rèm:
- Tại hạ Vạn Lương...
Nhìn vào trong, không thấy bóng dáng Tiền Bình đâu cả, bất giác lão sửng sờ.
Ngọc Giao ngắt lời:
- Người ta đã nói hết đâu mà sao gấp thế? Lão vừa tới nhưng lại lẻn trốn đi rồi.
Vạn Lương thả rèm, nghĩ bụng:
- Tiền Bình thân phận là thế mà a đầu này nói năng chả giữ ý giữ tứ, ngộ nhỡ lão nghe được có chết ngươi không?
Lão nói vớt:
- Tiền đại hiệp chắc có việc phải đi.
Giọng Ngọc Giao vẫn còn tức tối:
- Cho là có việc, lão cũng phải nói rõ rồi đi chưa muộn, chứ đâu lại bỏ đi lén lút, còn gì là mặt anh hùng hiệp nghĩa, sau này mà gặp, đừng có trách ta quá tay.
Vạn Lương bấm bụng cười thầm:
- Ngươi mắng lão thế, nếu lão nghe được, chưa biết ai sẽ trách ai quá tay!
Nghĩ đoạn lão lặng thinh không nói.
Ngọc Giao chừng như nguôi giận, sực nhớ đến việc xe ngừng đột ngột thì không dừng được,
hỏi:
- Tại sao không đi tiếp?
Vạn Lương ngập ngừng: - Có lẽ đã gặp phải trở ngại, cô nương cứ ở trong xe nghỉ, để lão hủ ra đằng trước xem sao? Quay mình lão rảo bước đi.
Ngọc Giao bỗng gọi với: - Chậm đã!
Vạn Lương ngoảnh lại, hỏi:
- Có việc gì?
- Nếu gặp phải chuyện phiền nhiễu, đừng quên gọi cho một tiếng.
Chợt nhớ tới mảnh giấy Tiền Bình để lại, vội cầm đưa ra:
- Lão Tiền Bình có bỏ lại bức thư này, phiền mang hộ cho Phạm cô nương.
Vạn Lương nhận lấy xem qua, sẽ thở dài:
- Tiền đại hiệp xưa giờ không hề nói ngoa, đã có để lại bức thư này tất phải có việc hệ trọng. Cô nương đừng nên xem thường nó.
Ngọc Giao cười khanh khách:
- Cái lão già nuôi cá ấy, tuy quái vật thật, nhưng võ công rất cao siêu, hơn nữa, nếu xem thường nó tiện thiếp đã không nhờ tiền bối chuyển giao cho cô nương duyệt lãm.
Vạn Lương chưa biết tí gì việc xuất thân của Ngọc Giao nhưng thấy nàng quá thân mật với Tiền Bình, hơn nữa, nói một câu hai câu đều mắng loạn lên là lão quái vật này, lão quái vật nọ thế tất cũng phải thuộc vào hàng thế gia vọng tộc, rất có tiếng tăm trong võ lâm.
Nghĩ vừa dứt, hốt nghe có tiếng hú dài vọng tới.
Hết chương 40
Chương 41: Thánh cung hoa tướng
Vạn Lương hốt hoảng nói nhanh:
- Cô nương ngồi yên trong xe, lão hủ chạy lại trước xem.
Khi ấy, trời vừa hưng hửng sáng, cảnh vật lờ mờ hiện ra dần.
Ngọc Giao nhớn nhát nhìn quanh, nói:
- Nhớ nghe, nếu có phải sáp chiến thì nhớ gọi cho một tiếng.
Vạn Lương gật đầu:
- Được rồi.
Xoay mình, cắm đầu đi thẳng.
Chỉ thấy Châu Chính dàn bốn hồng y kiếm thủ, đang từ phía trước chạy quay trở lại, đến trước xe Tuyết Quân nói:
- Phạm cô nương, chúng ta lọt phải vào vòng mai phục của thánh cung.
Trong xe vọng ra tiếng Tuyết Quân hỏi:
- Châu đại hiệp có thể án được lực lượng đối phương?
- Khó dự liệu lắm, tại hạ xem thấy thì hầu hết là cao thủ trong bạch long đường.
- Hai mươi tám thuộc hạ của Châu đại hiệp có thể tin được không?
- Cô nương yên tâm, bọn họ đã bội phản ma cung thánh quân thì thà là chiến tử quyết không dám sinh hai lòng.
- Xem lựa một chỗ đất có lợi cho việc phòng thủ, cùng bọn họ quyết một trường tử chiến được chứ?
- Ý tại hạ, tử thủ quyết chiến chả bằng đổi hướng đột ngột vậy?
- Cũng được, cứ theo ý Châu đại hiệp?
Ngừng một thoáng, nàng tiếp:
- Nhưng nhớ thận trọng, phòng họ tập kích mai phục.
- Cái đó cô nương khỏi lo.
Quay sang Vạn Lương, lão sẽ giọng hỏi:
- Đệ có một việc thỉnh giáo?
Vạn Lương nói vội:
- Việc gì, nếu biết tại hạ nói ngay.
- Hoàng, Cao nhị vị hộ pháp võ công thế nào?
Vạn Lương nghĩ hai người đã được Tuyết Quân truyền thọ võ công, nhưng chưa biết hiệu dụng ra sao? Nên nhất thời lưỡng lự!
- Độ... ngang tay lão hủ.
- Thánh cung nhân thủ đông, chúng ta thì ít, không hiểu có thể thỉnh lưỡng vị xuất thủ cự địch?
- Cái ấy hay nhất là nên thỉnh thị Phạm cô nương.
Chỉ nghe có tiếng Tuyết Quân vọng ra đỡ lời:
- Dám phiền Châu đại hiệp phân phối, liệu lý cả cho.
Châu Chính nói nhanh:
- Đa tạ cô nương.
Ngừng lại, lão thấp giọng hỏi Vạn Lương:
- Còn có một vị cô nương, võ công ra sao?
Vạn Lương đáp:
- Chắc phải cao hơn Hoàng, Cao lưỡng vị.
Châu Chính hơi sửng sốt:
- Thật chứ?
- Tại hạ chưa bao giờ nói sai.
- Thế thì người đang bị thương?
Vạn Lương lắc đầu:
- Cái ấy lão hủ xin chịu.
Châu Chính hơi suy nghĩ nói:
- Tri kỷ tri bỉ mới nắm chắc thắng, hà huống tình thế hiện nay biến hóa hết sức phức tạp, cho nên đệ cần hiểu rõ nội tình bên ta mới có thể liệu cách cự địch được. Vạn huynh đừng trách đệ hỏi nhiều mới phải.
Vạn Lương mỉm cười:
- Châu huynh chớ hiểu lầm, vì là võ công người ấy đệ thật tình không nói ra được.
Châu Chính lấy làm lạ:
- Tại sao?
- Đấy bởi người này võ công kỳ quái dị thường, khiến người không sao dò lường được.
- Có chuyện đó sao?
- Phải, đệ không nói dối một chữ.
Châu Chính thoáng nghĩ nói:
- Đệ muốn thỉnh giáo Vạn huynh.
- Việc gì, đệ xin rửa tai chờ nghe.
- Người ấy võ công cao siêu như thế, nếu không phải y cự địch thì không khỏi có chỗ sơ suất.
- Tự nhiên.
- Ý đệ, giờ có phái y ngăn chống cường địch ở mặt nào cũng chưa phải là lúc, chẳng bằng cứ để đấy chờ khi cấp yếu, thế địch ở mặt nào mạnh nhất, ta sẽ phái y ra đó đương cự...
Bỗng thấp lão giọng hỏi:
- Người ấy trong Kim đao môn ta, thân phận thế nào?
Vạn Lương mỉm cười:
- Thân phận tất nhiên không thấp, nếu Châu huynh muốn biết rõ thân phận người ấy, sao không đi hỏi Phạm cô nương.
Châu Chính à lên nho nhỏ:
- Cái đó...
Hốt nghe có tiếng áo phần phật lại gần, cắt ngang câu nói bỏ dở của Châu Chính.
Ngoảnh đầu nhìn, thấy một đại hán tay cầm kiếm chạy lại hổn hển nói:
- Có bóng địch nhân xuất hiện...
Châu Chính ngắt lời: - Ai?
- Thấp thoáng một cỗ kiệu trắng, chắc là yếu nhân trong thánh cung. Châu Chính giật mình hỏi mau:
- Phải đằng trước cỗ kiệu ấy có thêu đóa hoa hồng không?
- Cách quãng xa quá nên thuộc hạ chưa thấy rõ.
Châu Chính khoát tay bảo:
- Hãy đi trông chừng bọn họ!
Hồng y nhân ứng tiếng dạ, chạy đi một mạch.
Vạn Lương tò mò:
- Châu huynh có vẻ quan tâm đến cỗ kiệu ấy?
Châu Chính trầm ngâm:
- Nếu quả là y thị thì cũng phiền lắm.
- Ai? - Thánh cung hoa tướng.
- Mà thánh cung hoa tướng là ai?
- Một trong những nhân vật thân cận nhất của thánh cung thần quân.
- Võ công y thị cao lắm sao?
- Y thị được ma quân thân truyền võ công, cao không thể tưởng...
Lão nhẹ than dài tiếp:
- Chẳng qua, lúc này chưa thể quyết chắc được có phải là y thị hay không, ôi, hôm nay chúng ta...
Bỗng nhiên lão im bặt.
Vạn Lương thắc mắc:
- Làm sao?
Châu Chính buồn bã nói:
- Nếu như là thánh cung hoa tướng đến thật, thì tiểu đệ chỉ còn cách chiến tử để gọi là báo đáp tấm thâm tình của Phạm cô nương.
Vạn Lương an ủi:
- Châu huynh cũng bất tất quá lo buồn, dù cho có hoa tướng lâm trận, ma quân tới đây, Phạm cô nương cũng có cách đối phó.
Lão biết rõ Phạm Tuyết Quân mưu trí cùng mình, nhưng võ công không cao, nói thế là nói lấy lệ thôi, nhưng đối với Châu Chính nó có tác dụng phấn chấn lạ, chỉ nghe Châu Chính nói:
- Đúng thế, đã có Phạm cô nương ở cạnh bày mưu, thì dẫu cho có ma quân thân lâm cũng không đáng ngại.
Vạn Lương lại lo ngay ngáy:
- Tả Thiếu Bạch thương thế chưa lành, chẳng hiểu có thể xuất thủ cự địch được không, còn Phạm Tuyết Quân thì hành sự dụng mưu, tài hoa có đấy, nhưng nếu bảo thân ngộ cảnh hiểm, động thủ phá trùng vây chỉ sợ không bằng cả Vạn mỗ.
Nghĩ chỉ để bụng, chứ không dám nói ra.
Bấy giờ, vầng thái dương đã nhô khỏi ngọn cây, tỏa ánh sáng chan hòa khắp một vùng cỏ cây, vừa lúc, hai hồng y kiếm thủ hấp tấp chạy lại.
Châu Chính thấp giọng:
- Cường địch đã tới sát.
Lão vừa dứt lời thì hai hồng y kiếm thủ đã đến bên, đồng thanh nói:
- Người trong thánh cung đã bày trận chờ ngoài hai dặm.
Châu Chính sẽ gật:
- Biết rồi...
Ngừng một thoáng, lão bảo:
- Chúng bay truyền lệnh của ta, bảo tất cả những người thám thính địch tình phải rút hết khỏi đấy.
Hai hồng y nhân dạ ran một tiếng, ngoan ngoãn lui nhanh.
Châu Chính đưa mắt nhìn Vạn Lương hỏi:
- Vạn huynh, có phải bẩm báo với Phạm cô nương?
Vạn Lương nghĩ bụng:
- Nếu cứ chường mặt đối địch bằng võ khí, đem sự liều mạng ra tranh đua, chỉ sợ nàng cũng chẳng có kế hay.
Nghĩ vậy, nhưng miệng trả lời Châu Chính:
- Cũng nên như thế.
Châu Chính liền bước nhanh tới trước cỗ xe, nghiêng mình nói:
- Phạm cô nương, người của thánh cung đã dàn hàng đợi phía trước mặt, thuộc hạ không thể quyết định, mong cô nương ra lệnh.
Trong xe vọng ra tiếng Tuyết Quân:
- Chúng ta không thể tỏ ra kém vế chúng.
- Phạm cô nương nói phải, thuộc hạ đã ra lệnh chúng sắp hàng nghênh đón đằng trước.
Tuyết Quân ngọt ngào:
- Đợi lệnh của tôi rồi hãy xuất thủ.
- Thuộc hạ xin ghi nhớ.
Quay lại Vạn Lương nói:
- Đệ xuất lãnh hai chục tướng dàn hàng tiến, Vạn huynh dẫn hai vị hộ pháp Cao, Hoàng hộ vệ xe của Phạm cô nương.
Vạn Lương nói:
- Được, xin nghe lời Châu huynh phân phó.
Thoáng cái, trước xe hai chục tướng đã từ bốn phía lục tục chạy lại đông đủ.
Châu Chính cao giọng nói:
- Phạm cô nương đã truyền lệnh cho chúng ta không được tỏ ra yếu kém trước người của thánh cung. Cô nương tuy đã có sẵn kế hoạch trừ diệt địch trong bụng nhưng phen này ra đi, không tránh khỏi một trường ác chiến, vậy phải động thủ, chúng ta sẽ dốc hết toàn lực thi thố.
Cả hai chục hồng y kiếm thủ đều đồng thanh đáp. - Chúng tôi có chết cũng không dám lùi.
Châu Chính hài lòng: - Hay lắm, hay lắm.
Nói rồi, y giục ngựa đi đầu.
Hai chục kiếm sĩ đều tuốt gươm khỏi vỏ chạy theo sau Châu Chính. Vạn Lương đi tới bên xe Tuyết Quân sẽ giọng nói:
- Phạm cô nương.
Tuyết Quân hỏi: - Có chuyện gì?
- Nếu chúng ta gặp phải cao thủ thánh cung, cuộc chiến chắc sẽ ác liệt lắm. Lão hủ mắt thấy dường như Châu đại hiệp rất sợ bọn người tới đây.
Tuyết Quân suy tư:
- Minh chủ thương thế ra sao?
- Cái đó lão hủ chưa có hỏi, nhưng cứ riêng ý lão hủ thì người vẫn có thể giao chiến được.
- Thắng bại trong cuộc chiến tới đối với chúng ta thập phần quan trọng, có thể Kim đao môn nhờ trận này mà dương danh thiên hạ, nổi tiếng giang hồ, nhưng cũng có thể là sẽ đổ vỡ, suy tàn mãi mãi, không có ngày ngóc đầu dậy được.
Vạn Lương nghĩ bụng:
- Phải đấy, hiện giờ thánh cung ma quân phái ra vô số cao thủ, truy lùng triệt hạ chúng ta. Nếu không đánh cho họ dăm lần bạt vía thì chúng ta sẽ khó lòng có được chỗ đứng trên giang hồ.
Chỉ nghe tiếng Tuyết Quân vọng ra:
- Nếu như chúng ta không có vài trường ác chiến thảm liệt với thuộc hạ của thánh cung ma quân thì giang hồ đồng đạo cũng chưa ai biết có Chính nghĩa Kim đao xuất thế. Vậy xin phiền Vạn hộ pháp chuyển cáo cho minh chủ một tiếng, nói người nên lợi dụng thời gian này vận khí điều tức, chờ khi cấp yếu, còn phải thỉnh người xuất thủ.
- Lão hủ nhớ rồi.
Khoát tay, ba cỗ mã xa nhất tề chạy về phía trước.
Giữa vùng nguyên dã hoang lương, trước mặt lừng lững mấy chục võ sĩ vận bạch y, tay lăm lăm trường kiếm, đứng một hàng ngang chắn ngay lối đi.
Châu Chính điều động nhị thập bát tướng sắp thành một tòa phương trận nghênh chiến.
Hai bên cách nhau không quá hai trượng nhưng đều chưa ai có ý xuất thủ, như thể còn chờ đợi một cái gì?
Tuyết Quân cho xe chạy thẳng đến trước trận, sẽ giọng hỏi:
- Châu hộ pháp, địch thế mạnh lắm không?
Châu Chính đáp:
- Đối phương đều là võ sĩ của Bạch long đường, nếu như không có hậu viện thì thế địch chưa đáng sợ.
Vừa dứt lời, hốt nghe có tiếng đàn réo rắt vọng lại, xa trông thấy mười hai thanh y nữ tỳ cầm kiếm chạy quanh một cỗ kiệu trắng đang lướt vùn vụt đi tới.
Châu Chính kinh hoàng:
- Phạm cô nương, thôi đúng là thánh cung hoa tướng rồi.
Khi ấy, Ngọc Giao bỗng từ cỗ xe sau cùng phóng ra, tung vèo lên xe Tuyết Quân.
Chỉ thấy, hàng bạch y kiếm sĩ nhất loạt buông thõng kiếm, rạp mình cung nghinh chiếc kiệu trắng.
Cỗ kiệu chạy thẳng tới trước mặt bọn bạch y kiếm sĩ thì dừng lại.
Cùng lúc, mười hai thanh y nữ tỳ rẽ đứng hai bên kiệu.
Trong kiệu vọng ra tiếng đàn bà thánh thót:
- Châu đường chủ.
Châu Chính giật mình, cất bước tới trước nói:
- Có Châu Chính.
Giọng người trong kiệu trở nên sắc lạnh:
- Ngươi hẳn phải biết hình pháp của thánh cung chúng ta đối với kẻ bội phản sẽ xét xử ra sao chứ?
Châu Chính đằng hắng:
- Châu mỗ biết.
Bức rèm trước kiệu sẽ lay động, từ trong bước ra một phụ nhân toàn thân vận lục y, lạnh lùng nói:
- Châu đường chủ, ngươi biết thân phận ta rồi chứ?
- Thánh cung hoa tướng, Châu mỗ có lý đâu không biết.
Lục y phụ nhân cười nhạt:
- Châu đường chủ đã biết thế, sao còn chưa chịu quì xuống?
Châu Chính biến sắc, nhưng sau bỗng phá lên cười ha hả:
- Nếu như Châu mỗ còn ở trong thánh cung, cung nghinh đại giá của hoa tướng là lẽ phải, nhưng giờ này Châu mỗ đã là người trong Kim đao môn.
Lục y phụ nhân thoáng ngạc nhiên:
- Kim đao môn! Chưa hề nghe nói đến...
Ngừng lại, mụ sẵng giọng:
- Ngươi nhất quyết qui phục Kim đao môn?
Châu Chính điềm nhiên:
- Phải, hoa tướng muốn trị tội Châu mỗ, hiện chỉ có mỗi cách.
- Dùng võ công chế phục ngươi à?
- Đúng thế, Châu mỗ ngày còn ở trong thánh cung, từng được nghe nói hoa tướng võ công cao cường, giờ đây nếu được lãnh giáo, thì có chết cũng nhắm mắt.
- Ngươi thật muốn kiến thức?
Châu Chính lạnh lùng khẽ gật.
Lục y phụ nhân cười nhạt:
- Được lắm!
Phất tay, bốn thanh y nữ tỳ cùng lúc phóng vút tới, bốn thanh trường kiếm nhoáng lên thẳng hướng Châu Chính.
Châu Chính hít dài một hơi, gối không rung, chân không động, nhẹ nhàng như cánh lá khô bay vèo về sau năm thước.
Thấy biến, bốn hồng y kiếm thủ cùng quát lớn một tiếng, phóng ra chia cự với nữ tỳ, mở một trường ác chiến.
Lục y phụ nhân cười khanh khách:
- Châu Chính, ngươi giỏi thật, dám to gan cùng ta động thủ.
Châu Chính không khỏi lo lắng, vì vốn biết rõ bọn nữ tỳ của thánh cung hoa tướng thảy đều võ công cao cường. Kiếm chiêu do hoa tướng chân truyền thế tất bốn kiếm sĩ khó lòng đương cự nổi họ.
Lục y mỹ phụ đứng xem quát bảo:
- Các ngươi khỏi phải thủ hạ lưu tình, cứ thẳng tay hạ độc thủ đi!
Tứ tỳ đồng thanh dạ, kiếm thế bỗng nhiên biến đổi, khởi công toàn những chiêu thức quỉ bí lạ thường.
Bốn hồng y đại hán thoạt đầu còn cầm cự ngang tay, nhưng từ lúc tứ tỳ thình lình biến thế, tức thì thấy lúng túng, chỉ trong dăm chiêu đã đâm ra luống cuống, bối rối trước lớp lớp kiếm ảnh dậy gió của đối phương.
Châu Chính cau mày lo ngại:
- Bọn hồng y kiếm thủ đã được gọi là những cao thủ hữu hạng, thế mà vẫn chưa phải địch thủ của đám thanh y nữ tỳ, đủ biết hoa tướng võ công lợi hại đến mức nào.
Đang nghĩ, hốt nghe vang tiếng rú thảm.
Dõi mắt nhìn, thấy cánh tay một hồng y kiếm thủ đã bị một thanh y nữ tỳ chém lìa từ khuỷu tay xuống.
Châu Chính nóng lòng, chực nhoáng trường kiếm xuất thủ sực nhớ đến lời Tuyết Quân dặn dò, vội chạy lại trước xe, sẽ giọng nói:
- Phạm cô nương, quả nhiên thánh cung hoa tướng đã tới!
Tuyết Quân ở trong xe hỏi ra:
- Động thủ chưa?
- Tình thế cấp bách quá, tại hạ không kịp thỉnh thị cô nương.
- Bên phải đã bị thương một người?
- Đúng vậy, bọn nữ tỳ dưới tay hoa tướng võ công đều cao cường, kiếm chiêu quỉ quyệt, nhị thập bát tướng chắc chắn là không đương cự nổi.
- Thôi được, Châu hộ pháp đi gọi Hoàng, Cao Quang nhị vị hộ pháp ra tay cầm cự thay bọn thập nhị bát tướng đi!
Châu Chính đáp dạ, còn chưa kịp đi gọi Hoàng Vĩnh và Cao Quang bên tai đã nghe vang vọng những tiếng rú thảm, ba hồng y đại hán còn lại, hai đã mất mạng dưới kiếm của bọn thanh y nữ tỳ, còn một người thọ thương nặng gục ngã ngay giữa đương trường.
Nhị thập bát tướng đều nóng lòng muốn xuất thủ báo thù cho đồng bạn nhưng chưa có lệnh của Châu Chính nên đành đứng trừng mắt hậm hực.
Phần bốn nữ tỳ đánh ngã cả bốn hồng y đại hán cũng ngừng tay, chưa dám tiến công, như thể còn chờ lệnh hoa tướng.
Lục y mỹ phụ đắc ý cười vang:
- Châu Chính, ngươi đã mở mắt chưa, mấy tên hồng y kiếm thủ của ngươi chưa đủ để những nữ tỳ của ta hạ sát trong khắc công phu...
Châu Chính ngắt lời:
- Hoa tướng, đừng có tự phụ quá, hiện tại vẫn chưa biết được thắng bại sẽ về bên nào.
- Phải, ta dám nói Châu Chính ngươi cũng chẳng có gan bội phản thần quân, chắc phải có nhân vật nào ở trong bóng tối điều khiển. Người ngồi trong xe kia là ai?
- Cái đó xin thứ cho khỏi đáp.
Lục y mỹ phụ cười gằn:
- Ngươi không nói chả nhẽ ta không bắt y ra xem được sao?
Vẫy tay, bảo nhỏ bốn nữ tỳ:
- Đem người trong xe ra cho ta.
Hai nữ tỳ sẽ dạ, nhanh nhẹn vút mình chạy bay đến bên cỗ xe.
Châu Chính định vung kiếm cản, hốt nghe trong xe vang vọng tiếng thánh thót của phái nữ:
- Các ngươi muốn chết?
Liền lúc đó, chỉ thấy rèm xe thoáng động, lóe vụt ra một luồng sáng bạch.
Tia sáng vừa dứt ánh ngoài cửa xe. Cùng lúc hai thanh y nữ tỳ nhất tề ngã rũ.
Châu Chính sửng sốt đứng lặng.
Lục y mỹ phụ thấy hai nữ tỳ tử thương dưới ám khí của đối phương bất giác hơi cau mày, cất bước đi tới.
Châu Chính ngầm đề chân khí, chực nhảy ra ngăn chận thì đã nghe vang một tiếng quát, từ cỗ xe thứ nhì vút ra một bóng người chặn ngang lối mỹ phụ.
Lục y mỹ phụ lạnh lùng nhìn sang Châu Chính hỏi:
- Ai thế?
Châu Chính đưa mắt nhìn, thấy là thiếu niên thọ thương mà Tuyết Quân chưa hề nói cho biết tánh danh nên nhất thời không biết phải trả lời sao, đành lẳng lặng ngoảnh đầu giả lảng.
Lục y mỹ phụ giận sôi, chẳng nói chẳng rằng, nhoáng nhanh tả thủ vút lóe tia sáng bạch bay vèo tới Châu Chính.
Cùng với giây phút lục y mỹ phụ rung tay, thiếu niên đứng chắn lối bỗng nhiên thò hữu thủ, nhanh không tưởng rút soạt trường kiếm giắt ở vai, khoa vòng sáng lạnh thẳng tới luồng sáng bạch!
Chỉ nghe tiếng khô rợn, tia sáng nhắm hướng Châu Chính lập tức bị trường kiếm đánh rơi.
Lục y mỹ phụ không ngờ đối phương rút kiếm mau lẹ như thế, bất giác ngẩn người.
Sau giây phút định thần, lục y mỹ phụ hết dám khinh địch, lạnh lùng nhìn thiếu niên trước mặt chặp lâu:
- Xem thủ pháp bạt kiếm, các hạ võ công tất không phải thường, hẳn là nhân vật hữu danh.
Thiếu niên ấy chính là Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch chậm rãi tra kiếm vào vỏ nói:
- Tại hạ vô danh tiểu tốt, chả dám phiền ai hỏi tới.
Lục y mỹ phụ cười nhạt, đột ngột rút vù một sợi giây lưng màu xanh, khoa vòng quét vèo tới trước ngực Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch cũng nhanh không kém, rút trường kiếm chống đở vừa lấy làm lạ:
- Phụ nhân này chỉ dùng một sợi quyên đới cự địch, thì thật kỳ dị, chắc là môn võ công tà
đạo.
Còn đang nghĩ, trường kiếm đã chạm vào sợi dây lưng.
Chỉ nghe một tiếng vù, thanh trường kiếm trong tay Thiếu Bạch bị hút bổng, suýt vụt bay.
Thiếu Bạch kinh hãi, lòng hoang mang không hiểu binh khí gì lạ quá.
Chưa kịp định thần, lục y mỹ phụ đã triển động thế công, giăng giăng trong ánh lục cuồng phong dấy lên ào ạt tưởng chừng cả biển sóng vỗ bờ.
Thiếu Bạch vội vàng chớp loé kiếm ảnh, sử dụng vương đạo cửu kiếm đón đở.
Mới mấy chiêu đầu chưa thấy có gì, nhưng dần sau sáu bảy hiệp, Vương đạo Cửu kiếm bắt đầu phát huy uy lực, kiếm thế dấy động lớp lớp, chụp kín lục y mỹ phụ trong vùng kiếm ảnh trùng trùng.
Châu Chính nằm mộng cũng không ngờ được thiếu niên thọ thương ấy kiếm thế lại tuyệt diệu như vậy, bất giác sửng sờ.
Lục y mỹ phụ nhoáng lên mấy chiêu kỳ học đều vẫn không tài nào phá vỡ màn kiếm mịt mùng của đối phương thì bàng hoàng, kêu thất thanh.
- Đại bi kiếm pháp!
Châu Chính quá đổi lạ lùng:
- Đại bi kiếm pháp là tuyệt học giang hồ của Thiên kiếm Cơ Đồng năm nào, thiếu niên ấy làm sao học được?
Nghĩ đến đấy, hốt thấy bốn thanh y nữ tỳ nhất tề vung kiếm nhảy xông vào trợ chiến.
Ra là bọn nữ tỳ theo hầu thấy chủ nhân khó bề thắng được Thiếu Bạch cho nên vội xuất thủ tương trợ.
Châu Chính thấy thế, quát to:
- Đường đường là một cánh cung hoa tướng cũng cậy đông thủ thắng nữa sao?
Lão toan rút kiếm ra nghinh chiến chợt thấy Thiếu Bạch chớp động thế kiếm loang mau màn kiếm ảnh chụp luôn đối phương bốn thanh y tỳ nữ vào giữa.
Nên biết cái hay của Thiên kiếm là ở chỗ dùng ít địch đông, khí thế vẫn không giảm, đối phó với một người oai lực là thế mà đối phó với hai người hay mười người cũng vậy.
Châu Chính rút kiếm cầm tay rất muốn xuất thủ tương trợ, nhưng thấy Thiếu Bạch kiếm thế càng lúc càng mạnh mẽ, rộng loang ánh sáng lạnh khắp chu vi mười trượng, khiến cho chủ tớ của thánh cung chỉ còn cách ngăn chống cầm chừng nên đành đứng yên theo dõi.
Hai bên ác chiến đã ngoài hai mươi hiệp, hoa tướng và bốn thanh y tỳ nữ càng thêm luống cuống trong ánh kiếm đợt đợt bủa vây kín mít của Thiếu Bạch, tình thế mỗi lúc mỗi hiểm nghèo.
Mười nữ tỳ hộ giá cho thánh cung hoa tướng, ngoại trừ đã mất hết hai, bốn xuất thủ trợ chiến cho chủ nhân, còn lại sáu người, mắt thấy bốn tỷ muội và chủ nhân bị kiếm thế đối phương vây khổn, đâm trái quét phải, vùng vẩy cách nào cũng không thoát khỏi trùng kiếm dầy đặc, bất giác đều rút soạt kiếm.
Châu Chính đứng một bên thấy thế vung kiếm nhảy tới trợ chiến nhưng khổ nổi bị màn kiếm lớp lớp gió rít ào ạt của Thiếu Bạch chắn ngang như một bức tường thành, không sao vượt qua được.
Chỉ thấy Thiếu Bạch chớp lóe kiếm quang, quét một vùng áp lực, dấy lên những đợt cuồng phong đổ ào xuống màn kiếm quang, nhấp nhoáng khởi công sáu thiếu nữ mới nhập trận.
Mười ả nữ tỳ hộ giá cộng thêm thánh cung hoa tướng, cả thảy mười một người vẫn không thể nào đảo được cục diện, trái lại còn bị vây kín trong vùng kiếm ảnh gió dấy mù trời của Thiếu Bạch.
Thiếu Bạch kiếm chiêu quả là ảo diệu, mênh mông như vùng biển cả không bờ, đối với một người như thế, thêm có mười người cũng vậy.
Châu Chính càng xem càng kính phục, nghĩ bụng:
- Người này kiếm thuật thần kỳ nhường ấy, cho là ma quân đích thân lâm trận cũng vị tất đã thắng được y. Kim đao môn có cao thủ như thế thì việc tranh hùng với thánh cung ma quân cũng chẳng phải ngại.
Bỗng nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu, lão sực nhớ tới lời Tuyết Quân:
- Phạm cô nương có nói Kim đao minh chủ thần thông cả hai tuyệt học Thiên kiếm, Tuyệt đao. Người này kiếm pháp kỳ ảo quá, nếu không phải là Thiên kiếm thì ở cõi thế này còn có pho kiếm pháp nào lợi hại như vậy, hay ấy là Kim đao minh chủ...
Đảo mắt nhìn quanh, thấy đội hồng y kiếm thủ đứng giăng hàng nét mặt đều tươi tỉnh, phấn chấn, khác hẳn cái dáng sợ sệt, lo lắng lúc mới gặp thánh cung cùng hoa tướng.
Cuộc chiến thêm mười phần ác liệt nữa, thánh cung hoa tướng và mười ả nữ tỳ bắt đầu cảm thấy chân tay rã rời, choáng váng, hết cả sức cầm cự.
Đang khi thập phần nguy hiểm, lục y mỹ phụ thình lình quát lớn, thâu chiêu lùi nhanh lại.
Bọn mười ả nữ tỳ cũng đồng loạt ngừng tay lui về.
Thánh cung hoa tướng nhìn sững Thiếu Bạch hỏi:
- Các hạ phải là truyền nhân của Thiên kiếm Cơ Đồng?
Thiếu Bạch sẵng giọng:
- Phải thì sao?
Lục y mỹ phụ quay người nhìn Châu Chính:
- Ngươi đừng tưởng nương nhờ dưới kiếm của truyền nhân Cơ Đồng là mạng được bảo toàn. Thần quân sau bao năm trường tĩnh tâm khổ cứu đã tìm ra được môn võ công đủ đối phó lại Thiên kiếm. Cả đến Đoạn hồn nhất đao của Hướng Ngao, người cũng đã có cách phá giải rồi, ta nói thế không phải chỉ dọa giẩm đâu.
Châu Chính nói:
- Đa tạ hoa tướng có lòng mách bảo, Châu mỗ chỉ biết cảm kích...
Rồi lão hốt ngẩng mặt cười vang:
- Hoa tướng thep phò ma quân chưa chắc có tình thực, nếu lúc nào có giác ngộ cứ việc tìm đến Châu mỗ, tại hạ sẽ cầu Phạm cô nương giải cho chất độc trong người.
Lục y mỹ phụ cười nhạt, quay nhìn mười tỳ nữ bảo:
- Chúng ta đi!
Xoay mình, mỹ phụ vút lên kiệu cùng với mười nữ tỳ hộ giá bỏ đi một nước.
Đám bạch y nhân đón đường cũng vội thâu binh khí, chạy nhanh theo về.
Thiếu Bạch dõi mắt nhìn theo cỗ kiệu và bóng bạch y nhân đã chạy sau cùng mất biến ở mãi xa, mới thở phào một hơi, ngã lăn ra đất.
Vạn Lương, Châu Chính vội vàng chạy lại đỡ Thiếu Bạch dậy, hỏi dồn:
- Thọ thương à?
Thiếu Bạch lắc đầu:
- Không, vết thương cũ lại vỡ, nghỉ một lát sẽ khỏi ngay.
Ra là lúc quyết chiến với thánh cung hoa tướng, vết thương cũ chưa lành lại rách miệng, đau nhức khôn tả nhưng chàng vẫn cắn răng cầm cự cho tới khi đẩy lui được đối phương.
Chàng biết rõ chỉ cần mình ngã quỵ là bọn hoa tướng, nữ tỳ và mấy chục bạch y nhân sẽ xông lên tàn sát, nên chi, cố vận khí chờ cho bọn họ đi mất bóng, hết còn gượng được nữa mới loạng choạng ngã sấp.
Đúng lúc đó, rèm khẽ lay động, Ngọc Giao tung vút ra, trong tay cầm một bình ngọc, lo lắng nói:
- Trong bình có ba viên hoàn đơn, cách độ hai giờ thì uống một viên, xong nằm yên trên xe nghỉ cho khỏe.
Thiếu Bạch cầm lấy bình ngọc:
- Đa tạ cô nương.
Trương Ngọc Giao bật cười:
- Ấy là thuốc của Phạm cô nương nhờ tiện thiếp chuyển giao, chứ có liên quan gì tới tiện thiếp đâu mà cảm ơn.
Vạn Lương dìu Thiếu Bạch vào trong xe, thuận tay buông rèm xuống.
Trong cỗ xe đi đầu có tiếng Tuyết Quân vọng ra:
- Thượng lộ.
Châu Chính ứng tiếng dạ, đưa tay khỏi đầu đảo một vòng, bọn hồng y kiếm thủ đứng xếp hàng liền phân tán đi bọc quanh ba cỗ xe.
Thấy Vạn Lương đi sát bên, Châu Chính sẽ giọng hỏi:
- Hiện nay cao thủ trên giang hồ phần đông đã quy phục thánh cung, số còn lại nếu không phải đệ tử của cửu đại môn phái, cũng là người trong tứ môn, tam hội, lưỡng đại bang, thì cái việc tìm cao thủ bổ sung thêm xem chừng không d-.
Vạn Lương trầm ngâm:
- Việc này chắc Phạm cô nương đã dự liệu.
- Trừ tài nghệ của Phạm cô nương ra, trong đám đương kim võ lâm, sợ không có người thứ hai đủ sức chống lại thánh cung.
Vạn Lương hơi do dự:
- Châu huynh đã quy phục Kim đao minh chủ, chúng ta kể là người đồng đạo, đệ có vài điểm nghi vấn nói ra, mong Châu huynh đừng chấp.
- Vạn huynh cứ nói, ngại nỗi đệ hiểu biết có hạn, sợ không giải đáp hết được.
Vạn Lương mỉm cười:
- Châu huynh ở trong thánh cung cũng là một đường chủ, chắc rất được thần quân tín nhiệm.
Châu Chính đỡ lời:
- Đệ tuy được thánh cung ma quân cho nhậm chức Hoàng long đường chủ, nhưng việc trong thánh cung đệ chỉ biết phần nào. Ôi! Kỳ thực đâu có riêng đệ, ngũ long đường chủ chỉ sợ cũng giống như đệ, chúng tôi vâng lệnh hành sự mà thôi.
- Không lẽ Châu huynh đầu nhập thánh cung trong hơn hai mươi năm trường vẫn chưa lần nào được gặp thánh cung ma quân sao?
- Thật ra có lẽ cũng được gặp, nhưng y hóa thân mỗi lần một khác, khiến cho người ta khó mà biết.
- Gọi là thánh cung ma quân thì sự thực thánh cung ấy ở đâu?
- Trong Võ di sơn.
- Trong Võ di sơn núi non trùng điệp hàng ngàn dặm, không hiểu nó ở quãng nào?
Châu Chính suy nghĩ giây lát:
- Có lẽ ở khu vực giáp giới hai tỉnh Mân, Cống.
- Nói thế Châu huynh cũng chưa tới thánh cung?
- Không, đi nhiều rồi, nhưng thánh cung ma quân mưu trí đa đoan. Phàm là người được gọi đến thánh cung đều phải dừng lại ở vùng giáp giới, tập trung lại rồi bị điểm huyệt, bịt mắt xong sẽ được lên xe đi vào núi, khi mở mắt ra là đã tới thánh cung.
- Thánh cung ma quân võ công cao cường, lại hóa thân khi gặp người, thì sao lại còn phải dựng nên cái cung thần bí như thế, không phải vẽ rắn thêm chân sao?
- Đúng vậy, đệ cũng ngờ là chả có thần quân gì cả, thánh cung thần quân ấy chỉ là ngẫu tượng hoá danh được tung ra bịp người.
- Nếu thế lạ quá, vì người đó không có thật làm sao có thể thống lãnh bao nhiêu võ lâm cao
thủ?
- Ý tại hạ muốn nói là có một hay hai kẻ nào đó lợi dụng cái tên thần quân để âm mưu độc bá thiên hạ.
- Chưa hẳn, đệ thấy thì người ấy phải bịa ra cái danh hiệu thần quân, kiến tạo tòa thánh cung huyền bí kia là có dụng tâm gây nên bầu không khí thần kỳ ma quái khiến người mê hoặc tai mắt, cũng là để giấu đi tên họ thật. Nếu đệ đoán không sai, người đó hẳn là người võ lâm ai cũng biết.
Châu Chính ngẫm nghĩ, đở lời:
- Đúng lắm, Vạn huynh nói nghe chí lý.
Vạn Lương nói:
- Nếu người ấy không tạo ra một căn cứ ma quái và tung ra một tên Ma quân ghê gớm, cứ dùng tên thật thì dẫu cho võ công có cao cường đến đâu chưa chắc đã sai khiến được một người có danh tiếng như Châu đại hiệp chẳng hạn.
- Nếu quả đúng như lời Châu huynh nói thì người đó không khó gì đoán ra tung tích.
- Cứ xét cho kỹ khoảng ba chục năm trở lại đây, nhân vật trên giang hồ lừng lẫy nhất phải kể đến Thiên kiếm Cơ Đồng và Bá đao Hướng Ngao là số một, nhưng hai vị này đã vượt qua Sinh tử kiều, quy ẩn chưa ra, vậy thì không kể hai bậc ấy.
Châu Chính nói:
- Thứ đến phải kể đến Chính nghĩa lão nhân.
- Không có thể.
- Tại sao?
- Chính nghĩa lão nhân đã chết rồi, và phần mộ của ông ta đã được chúng tôi phát hiện, ngoài ra chúng tôi còn lấy được cây Kim đao, di vật của ông.
- Phải đấy, Kim đao môn của chúng ta là lấy cớ có ngọn Kim đao.
Vạn Lương nói:
- Ý chính còn là lấy hai chữ Chính nghĩa, trong giang hồ phần đa số là không thấy mặt Chính nghĩa lão nhân, nhưng đại danh người có thể nói không ai không biết. Cái chính khí lồng lộng người để lại vẫn bàng bạc và số nhân vật chịu ơn người không làm sao tính hết. Mượn ngọn Kim đao để thành Chính nghĩa lẽ đâu không phải là việc danh chính ngôn thuận.
Châu Chính gật đầu:
- Đúng vậy, dùng Kim đao để lay tỉnh Chính nghĩa võ lâm đang bị chôn vùi.
- Và cũng mượn dịp gợi dậy lòng chiến đấu chống kẻ thù chung của những nhân vật từng chịu ơn Chính nghĩa lão nhân.
Châu Chính trầm ngâm giây lâu nói:
- Ngoài Thiên kiếm, Bá đao và Chính nghĩa lão nhân ra, đệ thực không nghĩ ra được nhân vật nào lại có tâm cơ ghê gớm như thế.
Hết chương 41
|