Thấm thoắt hơn một tháng trôi qua, tiết trời dần chuyển lạnh...
Trong một tháng vừa rồi, thái độ của mọi người đối với Mười một đã hoàn toàn thay đổi. Tuy sau đó hắn chưa ra tay thêm lần nào nữa nhưng qua lời kể đầy tôn sùng của gã vệ sĩ duy nhất còn sống sót hôm đó, tay nghề của Mười một đã trở thành ngang với thần nhân.
Tuy tháng vừa rồi Martin còn thêm vài lần bị tấn công, nhưng bên cạnh ông ta có bốn vệ sĩ siêu cấp bảo vệ. Ngoài Đao Thương trong một lần giao tranh bị thương nhẹ, mấy người kia đều không hề hấn gì. Điều này càng khiến Martin tin tưởng vào Quỷ thủ.
Mười một sau khi đỡ vết thương, trở thành vệ sĩ thường trực bên cạnh Jolie và Kathy, bây giờ Kathy không còn châm biếm như trước mà trái lại, lúc nào cũng quấn lấy hắn. Có Mười một bảo vệ, Jolie và Kathy cũng thường xuyên ra ngoài hơn, cũng may mấy lần đó đều không xảy ra chuyện gì...
Hôm nay, do Martin đi Mỹ, Sa Tướng bốn người đều đi theo nên trang viên mênh mông chỉ còn lại Mười một và toán vệ sĩ mới thuê đến. Số vệ sĩ này không xuất thân từ Quỷ thủ mà là người của một công ty bảo vệ danh tiếng trên thế giới. Không phải Martin không tin tưởng Quỷ thủ, hơn thế ông ta còn tôn sùng tổ chức này, có điều Quỷ thủ ra giá rất cao, một tỉ phú như Martin cũng chỉ dám ký séc thuê bốn người Sa Tướng...
Huống hồ trong mắt Martin lúc này, có một mình Mười một cũng đã đủ. Mười một có thể hạ một lúc mười mấy tên đánh thuê tinh nhuệ với đầy đủ trang bị, cộng thêm những lời ca tụng không tiếc lời của gã vệ sĩ Paul, giờ Martin gần như cũng đã tin rằng Mười một đúng là người do Thượng đế cử đến để bảo vệ gia đình ông ta.
“Mười một này!” Kathy tay cầm một chiếc hộp nhỏ gói rất đẹp, rón rén từ trên cầu thang bước xuống.
Mười một đang lim dim ngồi trên đi-văng liền mở choàng mắt, nhìn Kathy một lượt rồi đứng dậy khẽ gật đầu: “Tiểu thư!”
Kathy cười chúm chím đi lại trước mặt Mười một, chìa chiếc hộp trên tay ra: “Tặng anh!”
Mười một ngẩn ra một thoáng, lập tức lắc đầu: “Tôi không lấy!”
Mặt Kathy sầm xuống, phụng phịu: “Vì sao?”
Mười một im lặng.
“Lẽ nào anh không muốn xem ở trong có gì?”
“Không muốn!” Mười một lạnh nhạt đáp, đoạn quay người bỏ đi.
Kathy tức tối đặt bịch chiếc hộp lên bàn, vừa tự mình mở hộp vừa càu nhàu: “Không muốn thì thôi, cha tôi còn đặc biệt yêu cầu xưởng dao quân dụng Thụy Sĩ làm riêng cho anh cơ đấy!”
Vừa nghe thấy ba chữ “dao quân dụng”, Mười một lập tức dừng bước, từ từ quay người lại.
Hành động của hắn không lọt qua đuôi mắt Kathy. Cô bé cười đắc ý, mở hẳn nắp hộp lộ ra một con dao găm tuyệt mỹ. Kathy cầm dao lên, chầm chậm rút ra khỏi vỏ...
... hàn quang tức thì ánh lên tứ phía.
Đó là một con dao găm tuyệt hảo, Mười một đứng cách xa cả chục bước cũng có thể cảm nhận độ sắc lẹm của nó. Dao quân dụng của Thụy Sĩ vốn nổi tiếng toàn thế giới, lại được Martin bỏ tiền ra đặt riêng làm, quả đúng là thượng hạng trong thượng hạng. Con dao găm này không có hoa văn gì đặc biệt, ngoài vỏ bao bằng gỗ đỏ khắc dấu thánh giá và chuôi dao cũng bằng gỗ đỏ ra, tất cả trông đều rất bình thường, nhưng Mười một có thể cảm nhận rõ ràng sự không tầm thường của nó.
Mười một khoái nhất là cận chiến, do đó cũng vô cùng yêu thích dao găm. Tại huấn doanh trên cô đảo có một môn học gọi là “Mô phỏng ám sát”, thường thì các học viên đều nấp ở chỗ kín đáo, dùng súng bắn tỉa để hạ sát mục tiêu. Chỉ có Mười một là ngoại lệ, hắn làm như không có chuyện gì, từ từ tiếp cận mục tiêu rồi bất thình lình tung một dao chí mạng. Đến tận khi hắn được một lúc thì người bên mới phát hiện nạn nhân đã chết cứng tự lúc nào...
Chỗ đặc biệt của Mười một là như vậy, tuy giáo quan từng cảnh cáo hắn ám sát cận thân là cách nguy hiểm nhất, nhưng Mười một vẫn bỏ ngoài tai, lần nào cũng bỏ súng dùng dao. Vậy mà lần nào hắn cũng thành công mỹ mãn, đến nỗi giáo quan phát ngán chẳng buồn nói gì nữa...
Tất nhiên Mười một cũng có lúc thất bại, đó là lần mục tiêu được bảo vệ bởi một tốp tám tên cận vệ. Với hàng rài dày đặc như thế, căn bản là không thể tiếp cận mà ra tay được. Cuối cùng Mười một phải chọn cách tiêu cực nhất...
Lần kiểm tra ấy, hắn ta bất thần xông thẳng vào giữa đám người, nhân lúc đối phương chưa kịp phản xạ đã giết sạch cả cận vệ và mục tiêu. Giáo quan và các giám khảo đều phải lắc đầu thầm thán phục, một kẻ biến thái thực sự.
Cũng bởi Mười một sở trường cận chiến nên cái hắn mê nhất cũng chính là dao găm, thứ có thể cất giấu ngay trên người mà không cản trở đến mọi động tác khác. Khi nhìn thấy con dao trong tay Kathy, mắt Mười một rực lên vẻ thèm muốn, hỏi nhỏ: “Tặng cho tôi?”
Kathy nhét con dao trở lại vỏ bao, cười cười: “Đúng thế, tiếc là anh lại không lấy!”
Chưa kịp định thần, bàn tay cô bé đã nhẹ bỗng. Mười một giật con dao nhét vào thắt lưng, lạnh lùng nói: “Tôi lấy!” đoạn quay người đi ra vườn.
Kathy trợn tròn mắt nhìn theo bóng hắn bước ra khỏi cửa, người trơ trẽn cô bé đã gặp không ít, nhưng trơ trẽn như vậy thì quả là chưa từng thấy. Người khác tặng quà cho hắn, vậy mà một câu cám ơn cũng không có, cứ làm như con dao ấy vốn dĩ phải thuộc về hắn vậy.
Cho đến khi Mười một khuất hẳn Kathy mới định thần lại, nghĩ một hồi, không hiểu sao lại bật lên cười khúc khích, lẩm bẩm: “Đúng là đồ... trời đánh!”
Thực ra con dao này không phải là ý tưởng của Martin, mà chính do Kathy đã nằng nặc đòi cha làm cho Mười một. Hôm trang viên bị tấn công, sau khi được gã vệ sĩ Paul thuật lại sự việc, Sa Tướng mới bảo Mười một lấy con dao của hắn ra cho họ xem... Con dao do Vân Hải đưa cho Mười một trên máy bay đã xuất hiện vô số vết mẻ.
Sa Tướng bốn người đều là cao thủ, nhất là Đao Thương lại càng là bậc thầy về cận chiến, chỉ cần nhìn qua những vết mẻ trên con dao là biết trình độ của cả hai đối thủ, ngay lập tức bốn người người đổi hắn cách nhìn về Mười một...
Kathy tất nhiên hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa của những vết mẻ ấy, cô bé chỉ thấy con dao của Mười một đã trở thành phế phẩm, liền nằng nặc đòi bằng được Martin làm một con dao mới cho hắn. Bản thân Martin cũng vì cảm kích Mười một nên đã bỏ rất nhiều tiền thuê một xưởng dao quân dụng của Thụy Sĩ đặc biệt làm ra con dao này.
Mười một đã tuần sát một vòng xong, đang dựa vào một gốc cây cách biệt thự không xa tung nghịch con dao trong tay, trong mắt lộ rõ vẻ thích thú. Do địa vị lúc này của hắn là tối cao, có thể nói là đầu lĩnh của cả đám vệ sĩ trong nhà nên làm gì cũng không ai dám quản. Hiện nay Mười một rất tự do, dù có ngồi hàng giờ bên ngoài tòa biệt thự cũng không ai nói nửa câu. Tất nhiên, điều này còn có nguyên nhân từ những lời kể như truyền thuyết của Paul.
Trong nhà, Jolie xuất hiện ở cửa cầu thang, ánh mắt đầy thương yêu nhìn cô con gái xinh đẹp đang ngồi trên đi văng. Nhận ra nụ cười si ngốc trên môi Kathy, bà giật mình nhìn ra ngoài vườn chỗ Mười một đang lặng lẽ ngồi một mình. Khẽ thở dài một tiếng, Jolie quay vào trong bếp...
“Đại ca!” từ xa Paul vội vã chạy lại, với gã giờ đây Mười một chẳng khác gì người trời.
Mười một thu dao lại, đưa mắt nhìn Paul đang chạy đến, đầu khẽ gật nhẹ.
“Đại ca, sao anh lại ra đây vậy?”
“Đi dạo thôi.” Giọng Mười một lúc nào cũng lạnh nhạt.
“À, đại ca, sáng nay bên Mỹ gọi điện nói ông chủ hai ngày nữa sẽ về...”
“Ừ...!” Mười một khẽ đáp rồi quay người bỏ đi. Hắn rất không quen có người đứng gần mình như vậy, phải cố gắng lắm mới kìm được động tác lia tay cho Paul một dao vào cổ họng...
“Đại ca...” Paul hoàn toàn không biết lúc này mình đang kề bên cái chết, nằn nì: “Có thể dạy cho tôi chút bản lĩnh không, anh cũng biết đấy.... ấy đại ca, đừng đi mà...!”