Mặc dù trời có nắng , những cơn gió tháng hai vẫn còn rét buốt. Những ngọn sóng giận dữa đập vào vách đá , không ngừng bào mòn chúng qua năm tháng. Lisette miễn cưỡng đứng dậy , những ngón tay bị giá lạmh làm tê cóng khi nàng nắm lấy ghi đông. Lần đầu tiên trong đời nàng không muốn trở về ngôi nhà thân yêu. Nằm giữa những dốc đá và cánh rừng , toà nhà cuả gia đình Valmy là mt lâu đài nhỏ bằng đá xám , có cả mt tòa tháp , mái lợp ngói. Ngọn tháp nằm chếch về phiá Bắc cuả lâu đài. Vào mùa hè cả khu vườn rập rờn những cánh hồng. Đẹp đẽ và đáng yeu như vậy mà bị chê là quá nhỏ không thể đặt b tham mưu cho quân đồn trú tại địa phương. Vì thế họ đã dành cái đặc ân mờ ám ấy cho trang viên to kềnh và xấu xí cuả gia đình Lechevaliers ở vùng ngoại ô Vireville.
Lisette phải chạy qua mt bãi cỏ rng mới đến con đường hẹp. Mấy tên lính vẫn ngồi ngoài công sự , chúng khom người xuống như đang chơi bài. Nàng thấy ghê tởm bọn chúng nên quay mặt ra hướng khác. Thế mà giờ đây nàng phải va chạm thường xuyên với một tên trong bọn chúng , một tên thiếu tá nghênhh ngang , vênh váo.
Sự thù hận sôi sục trong lòng khiến cơn gió đối với nàng chẳng còn lạnh lẽo gì nừ. Nàng nhất quyết không nói chuyện và ngó ngàng gì đến hắn; kể như hắn không hiện diện trong nhà nàng. Nàng ngừng đạp mặc cho chiếc xe trượt xuống con đường hẹp. Mé bên phải trôi theo triền dốc là mt khu rừng sồi và xuyên qua những nhánh cây đang nẩy chồi nàng có thể thấy hình dáng thon nhọn như búp măng cuả tháp chuông ngôi nhà thờ nhỏ ở Sainte-Marieđes-Ponts và những mái nhà xám tĩnh mịch trong làng. Từ ngày bị chiếm đóng ngôi làng nép mình trong lòng chảo cuả vùng đất trũng , phiá sau lưng những dốc đá cao che chở như mong được bảo vệ. Và lâu đài Valmy như mt vọng gác giờ đây cũng bất lực với chính mình , quân thù không chỉ ở ngôi làng ngoài ngõ , chúng đã vào tận nhà trong rồi.
Mẹ nàng đang ngồi viết thư ở chiếc bàn giấy chạm trổ tinh vi kê nơi phòng khách phía trước. Bà ngẩng đầu lên khi nghe tiếng chân Lisette bước vào. Lòng nàng đau xót vì khuôn mặt với đường nét thanh tú cuả mẹ giờ đây trông nhợt nhạt và căng thẳng.
− Mẹ gặp hắn chưa ?
− Gặp rồi.
Bà đặt bút xuống. Lisette đi ngang qua phòng đến bên lò sưởi đang cháy bùng. Nàng chống tay vào bệ đá cẩm thạch cuả lò sưởi đăm đăm nhìn ngọn lửa. Cả mt lúc lâu không ai lên tiếng. Không khí đầm ấm cuả gia đình Valmy không còn nữa. Dường như gió lạnh đã xuyên qua những bức tường dày thâm nhập vào tận đây.
Mẹ nàng bỏ hẳn lá thư. Nó không quan trọng lắm vả lại bà đang nhức đầu. Bà đứng dậy. Đó là mt phụ nữ cao , thanh nhã , tấm lưng thon thả dàu và thẳng , hông nhỏ. Vẻ đẹp cuả bà là ở khung xương hoàn hảo. Đó là đường nét hoàn mỹ cuả mái đầu , hai bên thái dương và cả nét thanh thoát nơi chiếc mũi hơi khoằm. Nhưng Lisette không cảm nổi mái tóc bạc và đôi mắt sáng lạnh lùng cuả bà.
Bà ngồi xuống chiếc ghế bành sâu bọc vải hoa sặc sỡ gần lò sưởi , bàn tay đẹp khoan thai đặt vào lòng.
− Ông ấy rất trẻ. Bà nói , giọng không l chút cảm xúc.
Lisette nhún vai , nàng không quan tâm đến chuyện hắn già hay trẻ. Điều đó chẳng làm thay đổi sự hiện diện cuả hắn- Mt kẻ xâm lược. Khúc củi trong lò bỗng sáng lên nổ lách tách.
− Hắn ở trong những phòng nào hả mẹ ?
− Dãy phòng cuả ba.
Lisette nhảy dựng lên , nàng sửng sốt lảo đảo ..
− Ba con nghĩ rằng những phòng đó đủ tiện nghi nhất.- Giọng bà xúc động mãnh liệt.
Bàn tay Lisette bấu chặt mép lò sưởi bằng cẩm thạch. Mẹ nàng hiếm khi để l tình cảm cuả mình. Sự tự chủ đối với bà là mt đức tính quan trọng. Nhưng giờ đây bề ngoài lạnh lùng đó bị rạn nứt , điều đó biểu l lòng căm thù sâu xa nơi bà khi chính bà là người mang quần áo và vật dụng cuả chồng ra để dọn dẹp lại dãy phòng đó cho thiếu tá Meyer.
− Lạy Chúa , con ao ước quân Đồng minh đến đây biết bao.
Lisette căm phẫn nói , nàng lấy mũi giày đá vào mt khúc ủi cháy dở làm các tàn lửa bắn tung tóe lên tận ống khói.
Mẹ nàng liếc nhanh ra cửa.
− Này cưng , cẩn thận con ! Đây không phải là lúc nói những chuyện như thế đâu.
Lisette cảm thấy ân hận vì giọng điệu hoảng hốt cuả mẹ. Nàng đang làm mọi việc tồi tệ hơn chứ không tốt hơn , nàng tiến về phiá mẹ , quỳ xuống cạnh ghế và nắm lấy tay bà.
− Con xin lỗi mẹ , con sẽ cố nhịn , nhưng thật là quá khó khăn vì con căm ghét chúng đến tận xương tủy.
Bà Bá tước buồn rầu nhìn nàng. Con gái bà trẻ đẹp , quý phái. Đáng lẽ nàng phải được hưởng thụ , tham dự tiệc tùng , khiêu vũ , viếng thăm Paris và Riverra , được những người đàn ông trẻ trung có tư cách săn đón. Đáng lẽ nàng phải được ngụp lặn trong tình yêu chứ không phải hận thù. Bà thở dài , tự hỏi cuc đời họ sẽ bị chiến tranh tàn phá bao nhiêu năm nữa , những năm tháng mà Lisette sẽ không bao giờ kéo lại được.
− Có lẽ hắn không ở đây lâu đâu.- Bà nói , giọng thiếu tin tưởng.
Lisette chăm chăm nhìn ngọn lửa , đôi mắt trầm tư.
− Con thắc mắc sao hắn lại tới đây- Nàng chậm rãi nói- Có điều gì là lạ. Mẹ nàng nhún đôi vai mảnh dẻ.
− Hắn là người Đức. Chúng ta cần biết gì nữa ?
Lisette không đáp. Câu trả lời bây giờ chỉ gây ra phiền muộn. Nàng hiểu có vài người muốn biết lý do thiếu tá Meyer được cử. Đó là những người như Paul Gilles và các bạn anh ta , những người như nàng. Nhưng thôi để dịp khác , giờ thì nàng không thể chia sẻ ý nghĩ cuả mình với ai được.
− Con pha trà mẹ nhé. Nàng đứng lên và tự hỏi không biết bao giờ mới thường xếp gặp Paul được. Nàng đã hiểu Paul muốn mình làm gì.
Bữa tối trôi qua lặng lẽ. Cha mẹ nàng không ai muốn trò chuyện. Dường như sự hiện diện cuả thiếu tá Meyer không ngôi nhà đã tác đng mạnh đến họ mặc dù hắn không có mặt tại phòng ăn. Bà Marie dọn món trứng chiên , khuôn mặt khó chịu cau có khi bà đặt đĩa lên bàn. Bá tước Henri de Valmy nhận thấy nhưng ông cố nén tiếng thở dài bực bi. Khi ông mới chào đời , bà là mt cô gái nhỏ giúp việc cho cha ông. Bà đã từng đỡ ông dậy khi ông ngã , phạt ông khi ông có lỗi rồi lại lạu nước mắt , vuốt ve dỗ dành ông. Về sau này , khi ông đã trưởng thành , bà đối xử với ông hết mực cung kính. Bà cho rằng ông là người toàn quyền và tin tưởng hoàn toàn những gì ông muốn làm. Hản là ông có thể đơn thân được mã đóng cửa lại , không những chỉ đương đầu với tên thiếu tá Meyer : mà còn đối với toàn thể bọn Đức nữa.
Ông tự rót cho mình mt ly rượu và vui mừng khi thấy hầm thực phẩm cuả gia đình vẫn còn đầy. Ông tự nhủ họ nên cám ơn số phận vì vùng Normandy không phải chịu đựng nạn khan hiếm thực phẩm đang làm điêu đứng những miền khác cuả nước Pháp. Bơ , phó-mát , trứng vẫn còn đầy. Dù phải cung cấp thực phẩm cho quân Đức , dân chúng vẫn còn gà cho vào nồi , vẫn còn bơ và sữa. Những ngón tay ông nắm chặt chân ly rượu. Ông chưa phải gian khổ trong chiến tranh và mặc cảm ti lỗi trỗi dậy trong ông. Ông không có con trai để đối mặt với kẻ thù trong cuc chiến đấu cuả đòan quân giải phóng nước Pháp. Bản thân ông cũng không tham gia và bị mt vết thương chiến tranh nào. Ông vẫn ở lại đây , bình yên với vợ con trên vùng đất cuả mình.
Ông đẩy dĩa thức ăn ra , món trứng chiên ông chỉ nếm qua. Khó lòng mà gọi đây là đất cuả ông được nữa khi nó đang ở dưới gót giày cuả quân Đức. Sự bất lực cuả ông làm ông giận dữ , không có cách gì để làm nguôi ngoai sự thất vọng. Ông hùng hổ đứng dậy , không màng đến ánh mắt sửng sốt cuả bà vợ và cô con gái. Ông đt ngt xin lỗi họ rồi bước ra. Lisette lo lắng định chạy theo cha nhưng mẹ nàng đã đặt bàn tay lạnh lẽo lên cánh tay nàng cản lại.
− Đừng , con. Ba con đang muốn ở mt mình. Cứ để cho ba yên.
Cánh cổng đóng sầm lại sau lưng ông Bá tước và họ có thể nghe tiếng chân ông băng qua đại sảnh hướng về phòng đọc sách. Hai mẹ con nhìn nhau rồi lặng lẽ tiếp tục bữa ăn.
Lát sau , khi họ ngồi trong phòng khách phiá trước , Lisette lại thắc mắc tại sao thiếu tá Meyer đến Valmy trú ngụ. Có thể hắn đã được giao mt công vụ đặc biệt. Andre đã nói rằng chiếc xe Horch cuả hắn có kỵ binh h tống , chứng tỏ hắn là nhân vật quan trọng. Những tia lửa bắn toé ra cùng với tiếng kêu lắc rắc cuả thanh củi , mùi gỗ thông toa? ra khắp căn phòng có trần cao. Mẹ nàng đang chăm chú trên mảnh vải thêu , mt nét cau mày hằn lên vầng trán phẳng cuả bà. Lisette cố gắng tập trung vào cuốn sách nàng đang đọc , nhưng vô ích. Quân Đồng minh đang thất vọng qua những tin tức về chiến lũy phòng thủ bờ biển. Có thể công trình này là nguyên nhân cho sự hiện diện cuả thiếu tá Meyer tại đây ...Cuốn sách bỗng tut ra khỏi tay nàng. Thiếu tá Meyer đang chiếm dãy phòng cuả cha nàng , phòng ngủ và phòng làm việc.
Có tiếng bước chân lp cp trên nền đá đen trắng từ phòng đại vọng lại , những bước chân rắn chắc , quả quyết mà nàng chưa bao giờ nghe thấy. Mẹ nàng ngừng thêu , bàn tay cầm kim vẫn đưa cao , mắt bà nhìn về phiá cưa?. Mt khoảnh khắc im lặng , đt ngt kéo dài rồi có tiếng cánh cửa phiá ngoài nặng nề mở ra và đóng sầm lại. Vài giây sau , chiếc xe Horch nổ máy.
Rõ ràng là mẹ nàng thấy nhẹ nhõm khi tên thiếu tá không bước vào đây , nhưng Lisette chẳng còn tâm trí đâu để chia sẻ với mẹ. Thời gian đầu , Meyer chỉ ở Valmy mt mình , nhưng nó sẽ kéo dài bao lâu ? chắc chắn rồi đây hắn sẽ cần mt vệ sĩ và căn phòng cuả hắn lúc nào cũng có người , nàng sẽ không bao giờ gặp cơ hi thuận tiện như thế này nữa.
− Con đi ngủ sớm đây , mẹ ạ- Nàng đứng dậy.
Chiếc áo len dài tay màu xanh cùng chiếc váy sậm màu hơn đã tôn thêm màu mắt xanh lấp loáng từ mái tóc sẫm màu cuả nàng.
Nàng nhẹ nhàng hôn mẹ , thầm ước mình có thể an ủi bà rồi bước nhanh về phòng. Nàng không thể chần chừ , nếu bị bắt gặp nàng có thể ngụy biện là định vào tìm cha vì đây là phòng làm việc cuả ông ấy và hẳn là hắn chỉ mới đến sáng nay.
Cửa phòng đọc sách vẫn khép kón hẳn là cha vẫn đang trăn trở về những chuyện xảy ra trong ngày. Marie đã đi nghỉ sớm. Chắc bà ấy đang nằm trên giường và ủ những ngón chân mang chứng te thấp trên bình nước nóng.
Những bậc cầu thang đá uốn vòng lên. Mt ngọn đèn dầu đặt trên mt trong những bệ nơi các cửa sổ hình vòng cung xây lõm sâu vào trong tường toa? ra mt ánh áng dịu mắt. Nàng vi vã đi ngang khung cưa? đó và bước lên nền nhà thuc dãy phòng cuả cha nàng. Nàng ngần ngừ trước cưa? phòng ngủ rồi bỏ qua. Nàng phải gấp rút lên , các tài liệu có khả năng nằm trên bàn giấy cuả phòng làm việc hơn là ở chiếc bàn con cạnh giường ngủ vì hắn đã sử dụng đén phòng ngủ đêm. Nàng dừng lại nơi cửa phòng làm việc , có thể nói đã bị khóa , chắc chắn rồi. Không dám thở mạnh , nàng vặn nắm đấm cửa và đẩy vào. Cánh cửa mở ra dễ dàng , không do dự nàng bước vào và đi ngang qua ccan phòng ngập ánh trăng tới chiếc bàn giấy Biedermeider cuả cha. Trông nó gọn gàng chứ không như mọi ngày , cha nàng thường để thư từ và hoá đon bừa bãi khắp nơi. Cái giá để bút mực cùng quyển sổ nháp được xếp lại gọn gàng , đúng là cái bàn không còn thuc về cha nàng nữa. Những ngăn kéo rng để chứa dụng cụ văn phòng còn rỗng tuếch. Vậy là hắn chưa dọn đồ đạc vào đây. Có mt cánh cửa giữa phòng làm việc và phòng ngủ. Cuc lục soát cuả nàng mới khoảng mt phút , có thể chưa đến , nàng vẫn còn nhiều thì giờ.
Ánh trăng đã biến màu xanh căn phòng ngủ thành màu bạc , hắt ánh sáng nhờ nhờ trên bản khắc cuả Rembrandt phiá trên giường cha nàng. Rut nàng thắt lại , cần phải cất đi bản khắc này trước khi bọn Đức ném con mắt thèm thuồng cuả chúng lên đó. Khi đến gần chiếc giường , nàng thấy vài món đồ vứt ngổn ngang như muốn chứng tỏ quyền sở hữu , hp đựng thuốc lá bằng vàng với chiếc bật lửa đắt tiền trên bàn con cạnh giường ngủ. Nàng tò mò nhìn thấy các vật này đều có những mẫu tự viết lồng nhau nhưng không còn sắc nét vì đã sử dụng nhiều. Nàng vi vã mở ngăn kéo chiếc bàn kê cạnh giường. Có mt tập thơ mỏng , mt cuốn tiểu thuyết Zola và mt quyển sổ ghi chép. Nàng giở qua cuốn sổ và phân vân không biết có nên lấy nó hay không , nhưng nàng biết mình không có đủ can đảm. Nàng cần tìm những giấy tờ khác có mục đích rõ rệt. Ở chân giường có mt cái vali chưa soạn ra. Nàng cúi xuống cố gắng mở cái móc ra. Bỗng nàng tê cứng người lại , cưa? phòng làm việc bị mở ra , tim nàng đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Có thể là Marie vào soạn giường hay mẹ nàng , để xem hắn đã được đầy đủ theo yêu cầu chưa , hay có thể đó là cha nàng.
Móng tay nàng cắm sâu vào lòng bàn tay. Không có tiếng gõ cưa?. Thế thì chỉ có mt người có thể vào phòng làm việc cuả cha , đó chính là thiếu tá Meyer , kẽ đang sở hữu căn phòng này. Nàng đứng dậy , mạch máu đập mạnh và đi thụt lùi tới cánh cửa cách đó bảy , tám mét. Cánh cửa ngăn giữa hai căn phòng vẫn mở và nàng thấy bóng dáng tên thiếu tá đi tới bàn giấy , nàng nghe tiếng ngăn kéo mở ra. Nàng lùi lại mt bước , rồi mt bước nữa. Nàng phải bình tĩnh , nếu nàng vùng bỏ chạy , hắn sẽ thấy ngay. Nàng tiếp tục lùi dần và vấp phải mt chiếc ghết. Tay nàng dang ra để lấy thăng bằng , miệng há hốc ra vì sợ hãi.
Dieter Meyer chỉ cần hai sải chân để đến cánh cưa? giữa hai căn phòng và đập tay vào công tắc bật đèn. Mắt hắn rọi vào đôi tay trống không cuả nàng và cánh cưa? khép kín sau lưng nàng. Hắn hờ hững dựa lưng vào tường , tay khoanh lại , đôi mắt nheo nheo và hỏi nàng bằng mt giọng khá hoàn hao? :
− Cô có biết cô đang làm gì không ?
Tay nàng bám chặt lấy ghế :
− Tôi ... bữa tối ... nàng nói với hơi thở hổn hển khó nhọc. Tôi muốn biết ông có còn cần dùng bữa khuya hay không ?
Hắn hoàn toàn không giống như hình ảnh nàng đã dệt ra. Không đeo kính một mắt , không phải tóc hoa râm. Vẻ đàn ông của hắn vây phủ lấy nàng như những đợt sóng. Chiếc áo khoác không gài khuy cổ , những huân chương Hiệp sĩ và huân chương Chữ thập sắt chễm chệ trên ngực hắn. Nàng không dám nhúc nhích vì sợ hắn sẽ tóm lấy nàng. Nàng biết thế đứng thoải mái của hắn chỉ là vờ vĩnh , vừa rồi hắn đã lao vào phòng như một loài thú dữ.
− Cô nói láo - Giọng hắn tỉnh queo.
Mái tóc vàng dày rậm của hắn cắt ngắn , khuôn mặt rắn rỏi cạo nhẵn nhụi với một nụ cười đa tình trên môi , có lẽ do ảnh hưởng của tiểu thuyết Zola. Nàng gạt phắt ý nghĩ ấy , hắn là người Đức và mặc kệ những gì hắn đọc. Cơn sốc đã qua , nàng dần dần lấy lại bình tĩnh.
− Đúng thế- Nàng hơi nhún vai - Tôi vào phòng ba tôi vì tò mò. Vẻ ngạo mạn của nàng làm loé lên một tia thán phục trong mắt hắn nhưng nó đã bị dập tắt ngay.
− Nhưng căn phòng này không còn là của cha cô nữa. Giọng nói hắn như một làn roi quất mạnh vào dây thần kinh của nàng - Nếu tôi thấy cô lảng vảng vào gần đây nữa , tôi sẽ cho bắt cô , cô hiểu rõ chứ ? - Giọng hắn không có vẻ gì là doa. suông cả , nàng lùi lại theo bản năng hướng về phía cửa.
− Tôi hiểu rõ - Nàng nói một cách dứt khoát , tay nắm lấy đấm cửa , chiếc giường rộng trải drap lụa nằm giữa hai người - Chúc ông ngủ ngon.
Lông mày hắn nhếch lên vẻ giễu cợt. Ngay lập tức nàng cảm thấy giận mình ghê gớm , việc gì phải chúc với tụng theo thông lệ. Mặt đỏ bừng nàng xoay người đóng sầm cửa lại. Cầu chúa cho hắn sa địa ngục.
Nàng đã hành động điên rồ không suy nghĩ. Đáng lẽ Paul phải dặn dò nàng cẩn thận hơn. Khó có thể vào phòng hắn lần nữa , hắn có tin vào lý do nàng nói đâu. Hắn quá rõ nàng muốn gì , nàng đã thất bại. Nàng rùng mình trở về phòng. Hắn sẽ làm gì nếu bước vô đúng lúc nàng đang cầm cuốn sổ ghi chép. Liệu hắn có đưa nàng đến Bộ chỉ huy Gestapo ở Caen hay không ? Nếu thế thì cuộc đời nàng kể như xong chỉ vì một kế hoạch hành động vụng về. Lần đầu tiên nàng thấy mình thật liều mạng và bất cẩn. Nàng vào phòng riêng ngồi phịch xuống giường , đôi tay vòng quanh người. Lần sau nàng sẽ cẩn thận hơn và sẽ ... thành công.
Sáng hôm sau nàng lại gặp hắn trong đại sảnh khi bước xuống cầu thang. Chiếc áo tác chiến màu xám khoác ngoài bộ đồng phục. Hắn đang mang găng tay , chiếc mũ kẹp dưới nách. Mắt nàng lạnh lùng nhìn hắn , mình lại sắp sửa lịch sự theo thông lệ nữa đi.
− Xìn chào tiểu thư De Valmy - Hắn nói , đôi lông mày nhếch lên như thấu rõ ý định của nàng và cảm thấy hài lòng vì đã làm nàng thất bạo.
Môi nàng mím lại , nàng chỉ hơi nghiêng đầu đáp lại khi đi ngang qua hắn để vào phòng điểm tâm , cơn giận bùng lên.
Hắn giễu cợt nàng ! Nàng nhận biết điều đó trong lối nói uể oải và ánh mắt loé lên của hắn trước khi nàng quay mặt đi. Ngồi xuống bàn ăn , nàng tức điên lên khi thấy tay mình đang run. Nàng bấu chặt chúng lại. Nàng không muốn trở thành tấm bia cho những trò giải trí của hắn. Chắc hắn đã tưởng suốt đêm qua nàng lo âu vì sợ cha mẹ nàng mắng. Thế thì hắn đã lầm. Đêm qua nàng ngủ say sưa , chỉ ân hận về sự vụng về của mình.
TỪ vòm cửa sổ , nàng có thể nhìn thấy chiếc Horch chạy vòng theo sân cỏ về phía trước rồi lao vút đi. Lisette nheo mắt lại. Vẻ đẹp của tên lính Hitler không tạo cho nàng một ấn tượng hay sự thân thiện nào cả , hắn chỉ làm nàng thêm cương quyết với ý định của mình : Phục vụ cho quân Kháng chiến.
Có một vài nếp nhăn lo âu trên khuôn mặt cha nàng khi ông ngồi vào bàn ăn. Thiếu tá Meyer đã nói với ông rồi chăng. Ông Bá tước vẫn cười nói nhưng với vẻ gượng gạo :
− Kể ra ông khách của chúng ta cũng lịch sự đấy chứ ?
− Chỉ bề ngoài thôi ba ạ - Lisette quạu quọ cãi lại , nàng nhớ đến ánh mắt lạnh lùng lúc hắn doa. bắt nàng. Ông Bá tước đang ăn một miếng bánh croissant :
− Ông ta được đánh giá cao. Ông dễ gì mà được thưởng huân chương Hiệp sĩ và huân chương thập tự sắt đâu.
− Chúa ơi ! Hình như ba ngưỡng mộ hắn lắm thì phải.
− Không đâu , ba thù ghết những gì mà hắn đại diện. Ba chỉ tìm cách chịu đựng hắn mà thôi - Ông bá tước dịu giọng nói.
Lisette nghịch con dao trên đĩa của nàng. Phải nói cho bá biết thôi , nếu không Meyer sẽ có chỗ bắt bí mình. Nàng bỏ dao xuống và thận trọng nói :
− Ba à , tối qua con đã phạm một sai lầm. Con vào phòng Meyer khi hắn đi vắng
Mặt ông bá tước tái nhợt :
− Con đã làm gì ?
Ông đẩy chiếc ghế lùi ra , nhìn nàng như nhìn một cô gái mất trí ,
− Con không hiểu là ông ta có thể tống mình ra khỏi Valmy hay sao ? Và con có thể bị hắn phát giác được.
− Hắn đã biết rồi. Hắn bắt gặp con trong phòng.
Lisette ân hận đã làm ông lo lắng.
− Lạy chúa - Ông bá tước lẩm bẩm và đứng dậy , mặt xám ngoét.
Nàng vội vòng qua bên kia bàn và ôm chầm lấy ông.
− Con xin lỗi ba. Rất tiếc là con đã để bị bắt gặp.
− Nhưng con không hối tiếc làm chuyện đó à ?
Cha nàng ngạc nhiên hỏi. Ông nắm vai nàng :
− Meyer đã nói gì với con ?
− Hắn cấm con không được lại gần phòng hắn.
− Con không được đến đó nữa - Ông gằn giọng - Con định tìm gì ở đó hả Lisette ?
Nàng thong thả ngồi xuống.
− Con không biết. Có thể thế là bản đồ hoặc giấy tờ. Bất cứ những gì liên quan đến việc hắn được điều tới đây.
− Con định làm gì với những tin tức đó ? Ông bá tước nghiêm mặt hỏi.
Căn phòng thật yên tĩnh. Nàng có thể nghe thấy tiếng đồng hồ kêu tích tắc và bước chân của bà Marie đang đi lại dưới bếp.
− Con sẽ nói ... cho một người bạn ... thường quan tâm đến những chuyện đó.
− Paul Gilles phải không ? Ông hạ giọng hỏi nàng.
Lisette sửng sốt mở to mắt :
− Ba không phải là một gã khờ , Lisette - Ông bá tước nắm chặt tay nàng. Ba biết những gì xảy ra trong làng. Ba biết những ai bắt tay với quân Đức và ba cũng biết ai là quân kháng chiến.
− Nhưng tại sao ba lại không giứp đỡ ? Nàng sôi nổi hỏi. Quân Đồng minh có thể đổ bộ Ở đây , chứ không phải ở Pas de Calais đâu. Và nếu như vậy thì họ sẽ cần tất cả những tin tức mới nhất về chiến luỹ phòng thủ bờ biển và sự di chuyển của quân đội Đức.
− Nếu những tin tức đó có ở Valmy thì chính tay ba tìm ra chứ không phải là con , Lisette con hiểu hcứ ? Ông bá tước nhẹ nhàng nói.
Mắt nàng ánh lên nghi ngờ.
− Vâng con hiểu. Nàng cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng của bí mật mà nàng đã giữ quá lâu.
− Nhưng ba không thể gặp Paul một cách kín đáo như con. Ba phải để con tiếp tục những gì con có thể làm được.
− Nhưng con phải hứa không được lân la tới phòng của Meyer nữa. Ánh mắt họ gặp nhau và cổ nàng như nghẹn lại. Không còn một hàng rào vô hình giữa họ nữa.
− Con hứa thưa ba. Nàng đáp mà không ý thức được lời hứa đó hão huyền như thế nào.