Một tuần sau , thống chế Rommel đến Valmy bằng chiếc Horch đen sồ sộ , theo sau là đoàn xe hộ tống và lúc nào cũng có một chiếc mô tô luân phiên kèm bên cạnh. Không có một nghi thức chào đón nào khi ông bước chân vào toà lâu đài. Kẹp cây gậy bịt bạc trong tay , ông bằng qua đại sảnh lát đá. Trông ông thấp người nhưng chắc nịch trong chiếc áo khoác kềnh càng.
− Chúng ta làm việc ngay thôi , Meyer. Ông nóng nảy tháo đôi găng tay ra , vỗ vỗ vào lòng bàn tay. Chúng ta chỉ có một kẻ thù thực sự , đó là thời gian.
− Xin tuân lệnh ngài thống chế. - Dieter kính cẩn nói , dập hai gót giầy vào nhau rồi dẫn đường vào phòng ăn rộng lớn của Valmy. Bản đồ được trải ra trên chiếc bàn 20 chân.
Rượu được bày sẵn trên mặt tủ cam mốt thời Louis XV , nhưng Rommel không để mắt tới. Ông không có thời giờ phung phí. Bước thẳng lại bàn ông chăm chú nhìn vào bản đồ.
− Thế nào Meyer , anh có ý kiến gì không ? CHính ông đã yêu cầu chuyển Meye đến Normandy. Ông biết rõ gia đình và bản thân anh ta rất thích loại sĩ quan như Dieter , bướng bỉnh nhưng thông minh , giàu óc tưởng tượng và can đảm.
Không chút quanh co , Dieter trả lời :
− Thưa ngài , cuộc chiến sẽ được quyết định thắng bại ngay trên bãi biển. Chúng ta chỉ có một dịp duy nhất để chặn quân địch , đó là khi chúng còn đang chở nặng trên biển và lúc đổ bộ. Cánh phòng thủ chính của chúng ta phải nằm ngay trên bờ biển. Nếu có cuộc đổ bộ như thế này , cách duy nhất để dập tan là chặn ngay từ đầu.
Rommel ậm ừ.
− Anh có nghĩ chúng sẽ đổ bộ tại đây không ?
− Theo báo cáo khai thác các tù binh chỉ huy quân kháng chiến thì đúng là tại đây.
− Còn những cuộc không tập hàng đêm ở Pas de Calais thì sao ?
− Chỉ là trò bịp bợm. - Dieter lạnh lùng quả quyết. Quân Đồng minh đang cố gắng lái sự chú ý của ta ra khỏi mục tiêu thực sự.
Rommel gật đầu. Đáng lẽ đó là chiến lược mà chính ông sẽ sử dụng. Để quân địch khai triển lực lượng vào mục tiêu giả vờ để sơ hở mục tiêu thật.
Dieter nhìn những nếp nhăn căng thẳng trên khuôn mặt tên Tổng tư lệnh và hiểu ra nguyên nhân của chúng. Mặc dù không loan báo chính thức , quân doàn ba của Đức đang gặp nạn. Hàng ngàn máy bay của phe Đồng minh đang dội bom Đức quốc. Lực lượng hùng hậu của Đức ở Nga đã tiến dần đến kinh thành La Mã. Những đạo quân Đức vĩ đại đang bị đẩy lùi và tiêu diệt khắp mọi nơi. Nước Đức chưa bị đánh bại , nhưng cuộc đổ bộ của đồng minh có tính chất quyết định.
Chính tại bờ biển này , tương lai nước Đức sẽ được định đoạt. Rommel cho rằng cuộc đổ bộ sẽ xảy ra ờ Pas de Calais nhưng Dieter linh cảm điều đó không đúng. Để hạ được quân đồng minh trong cuộc đấu trí này , phải có một nước cờ cao hơn. Theo chiều hướng đó , Dieter càng quả quyết cuộc tấn công sẽ không xảy ra tại địa điểm hiển nhiên đó.
− Không phải tại eo biển hẹp đang bị ném bom dữ dội đó mà tại đây , trên bờ biển thoáng đãng mênh mông của Normandy.
Rommel quét dọc cây gậy từ Schelt ở Hà Lan xuống ngang qua Normandy tới địa phận phía Bắc tỉnh Bri Hany. Trận tuyến bố đổ bộ có khả năng lan rộng ra do đó cần phải bảo vệ tất cả. Ông đập cây gậy vào lòng bàn tay và sải bước đi lại trong phòng.
− Anh đã tới đây được bốn ngày để thanh tra bờ biển ? Cần phải làm gì nữa để bảo vệ khu vực này.
Dieter đáp không ngần ngừ.
− Những vùng đất thấp và cửa sông Vire vẫn còn tận dụng được. Ta có thể cho ngập nước nhiều vùng nữa để cản trở đổ bộ của quân nhảy dù và thuỷ quân lục chiến. Còn những cánh đồng trống bên trong sẽ gài mìn và chăng dây. Bấy nhiêu cũng đủ cho chúng một cuộc dàn chào đẫm máu.
Rommel gật đầu. Ông đã đánh giá chính xác viên sĩ quan trẻ này. Ông tiếp tục bước trên sàn lát đá hoa rất đẹp.
− Hay lo liệu , chuyện đó , nhớ gài mìn các dốc đá và đường rãnh từ bãi biển , phải chú ý mọi ngõ ngách , nay cả những nơi khuất nhất. Chúng ta không nên trông vào sự may rủi.
Ông vỗ vai Dieter nghiêm trọng nói :
− Vận mệnh nước Đức nằm trong tay chúng ta , và chúng ta không thể để quê hương phải thất vọng.
Rommel rời khỏi lâu đài cũng lặng lẽ và nhanh nhẹn như khi đến. Khuôn mặt đẹp của ông trông buồn buồn. Dieter trông theo chiếc xe Horch lướt đi dưới hai hàng cây đoạn. Tin tức của mật vụ không khám phá nổi kế hoạch của quân đồng minh , nhưngchắc chắn Bộ chỉ huy của kháng chiến quân phải được cảnh giác để yểm trợ cuộc tấn công.Nếu nó xảy ra ở Normandy thì các thủ lĩnh bí mật ở địa phương sẽ biết trước ếht. Vậy thì hắn phải liên lạc với mật vụ Gestapo ở Caen và Bayeux. Dieter trở vào lâu đài , gót chân tinh nghịch hất tung những viên sỏi nhỏ. Gia đình hắn thuộc dòng họ lâu đời ở Đức , có thể tìm thấy cái tên ấy một trăm năm về trước trong Bộ phả hệ của dòng họ Gotha. Cha hắn là một quân nhân và ông nội hắn cũng thế. Họ thuộc nhóm sĩ quan căm ghét tụi Đức Quốc xã , và khi chúng trở thành Gestapo , Dieter cảm thấy trong lòng sự khinh miệt đó như ông cha hắn. Vì thế hắn không muốn giao du nhiều với đám thanh niên xấc láo nơi quê nhà , những mối quan hệ đó càng ít càng tốt.
Hắn vừa vào nhà thì Lisette cũng bước tới nấc thang cuối cùng. Tóc nàng bồng bềnh , những sợi tóc xoăn mềm mại và sẫm màu vương nơi gò má. Nàng mặc quần nâu và chiếc áo len mỏng có kẻ sọc trước kia rất đẹp , đôi giày lấm tấm bùn. Nàng cất xe đạp trong chuồng ngựa bỏ hoang sau lâu đài. Có lẽ nàng vừa ở Sainte - Marie - Des - Ponte về như mọi lần. Đôi mắt to nổi bật trên làn da trắng muốt nhìn hắn lạnh lùng và một niềm khao khát bùng lên như ngọn lửa hừng hực trong hắn.
Hắn phải tự hỏi ở nàng có mãnh lực gì đã kích động hắn đến thế. Với độ tuổi ba hai , hắn không còn thích các cô gái ngây thơ nữa. Trước chiến tranh , hắn giao du rộng rãi và chỉ ân ái với những người đàn bà sành sỏi quyến rũ. Sự ngây thơ chưa bao giờ hấp dẫn. Nhưng từ ngày tới đây , hắn đã giật mình khi nhận ra mình đã quá chú ý đến cô con gái trẻ của ông bá tước.
Ngọn lửa thách thức trong lần đối mặt với nàng ở phòng cha nàng đã làm xao động hắn. Hắn chưa bao giờ thấy một đôi mắt sáng thẫm màu với làn mi dài và con đến thế. Trông nàng thực rực rỡ với một vẻ linh động huyền ảo không ngừng thôi thúc hắn , dường như nàng đang tắm trong một thứ ánh sáng huyền bí nào đó khiến cho ánh mắt hắn bị cuốn hút về phía nàng , ở nàng , nét thanh lịch của người Pháp có pha lẫn vẻ xuyềnh xoàng buông thả. Ngay cả chiếc quần nhàu nát và chiếc áo len cũ kỹ vẫn tạo ra một vẻ lịch sự. Dáng dấp quý phái của nàng không phải do y phục tạo ra mà ở chính phong cách ăn mặc của nàng.
Nàng khựng lại , một chân vẫn đặt trên nấc thang cuối , đôi chân dài với động tác uyển chuyển mà nàng không hề hay biết trông thật khiêu khích ... Mái tóc đen mượt được giữ lại bằng hai chiếc lược đồi mồi , đôi mắt tím biếc đầy vẻ hận thù.
Hắn nhìn thẳng vào nàng , rồi bước mau qua đại sảnh , vào bàn ăn lớn với một dãy bản đồ xếp ngay ngắn. Đã có khối đàn bà Pháp sẵn lòng , hắn cần gì đụng chạm đến cô trinh nữ của ông chủ nhà bất đắc dĩ kia. Hắn chăm chú nhìn bản đồ , lấy bút chì khoanh tròn một vòng rộng lớn , một nếp nhăn hằn sâu trên trán hắn.
Có thể làm ngập nước thêm một vùng đất phía Đông sông Vire , có thể đặt thêm súng trên dốc đá và nòng súng không hướng ra biển mà chỉa thẳng vào hàng quân đổ bộ dưới bãi. Cây bút chì dao động , hỉnh ảnh nàng lại nhảy múa một cách xảo quyệt trong trí hắn. Môi nàng đầy đặn và mềm mại như những cánh hồng. Không biết đôi môi ấy khi được hôn sẽ như thế nào ? Hắn bực bội nguyển rủa mình. Mặc kệ nàng , ta còn có việc khác quan trọng hơn gấp bội để suy nghĩ. Hắn tập trung tinh thần nghiên cứu bản đồ của bờ biển rồi tách ra những vùng yếu điểm và quả quyết rằng nếu quân đồng minh đổ bộ sẽ bị đẩy lùi ra biển.
Lisette chạy lên cầu thang về tới phòng. Mạch máu ở cổ nàng đập dồn dập , hơi thở tắc nghẽn trong lồng ngực. Sự hiện diện của hắn tràn ngập lâu đài này. Nó không còn là của họ nữa mà là của hắn. Hắn ngang nhiên đi từ phòng này sang phòng khác và ra lệnh cho đặt khoá vào cửa phòng ăn , chiến căn phòng nhìn ra eo biển Anh quốc , lễ phép một cách chiếu lệ và luôn luôn ngấm ngầm ý đe doa..
Nàng đóng cửa phòng ngủ , đến bên cửa sổ nhìn ra mũi đất lộng gió ngoài khơi. Paul đang sửa chữa chiến luỹ phòng thủ ở Vierville , chắc chắn đó là lệnh của Meyer. Đám tùy tùng của hắn đã đến lâu đài Valmy như nàng được biết trước. Khoảng sân trải đá cuội phía sau lâu đài ít khi vắng xe cơ quan và moto , còn khu nhà xung quanh sân của hai mươi người lính.
Nàng áp mặt vào khung kính mát rượi. Chuyến viếng thăm đột ngột của Rommel đã khẳng định nghi ngờ của nàng. Vậy là Meyer tới đây để giám sát chiến luỹ phòng thủ bờ biển. Có nghĩa là các tướng lãnh Đức tin rằng cuộc đổ bộ của quân đồng minh sẽ diễn ra tại Normandy. Nàng gõ móng tay vào cửa kính , đầu óc rối bời. Tin này London rất quan tâm đây , nhưng không có Paul thì nàng không thể chuyển nó đi được. VÌ sự an toàn của nàng và những người khác nàng cũng không biết Paul làm việc với ai. Đó là nguyên tắc cuakháng chiến quân để tồn tại và phát triển. Sự bí mật là lẽ sống còn của họ.
Ngay cả các thủ lãnh cũng không biết gì về nhau ngoài các bí danh. Mỗi nhóm chỉ biết công việc của nhóm mình. Và nếu có sự phản bội , nó sẽ không liên luỵ đến nhiều người. Lòng băn khoăn , nàng rời cửa sổ. Cuộc đổ bộ này chỉ là một tin đồn nhưng quân Đức đang tin tưởng vào điều đó. Nếu đó là sự thật thì việc quân Đức chưa biết thời gian và địa điểm xảy ra cuộc đổ bộ rất quan trọng , vì nếu bị lộ nó sẽ là thảm họa cho phe đồng minh. Và tại Valmy , trên chiếc bàn ăn rộng lớn kia là những bản đồ và giấy tờ có thể sẽ liên quan đến kế hoạch của quân đồng minh.
Ánh mắt nàng lộ vẻ bồn chồn. Cha nàng đã hứa sẽ thu nhặt tin tức mà ông có thể tìm được , nhưng căn phòng Meyer đã khoá lại , thêm một tên lính canh ngoài cửa phòng. Không thể há miệng chờ sung được , phải tạo lấy cơ hội thôi. Nàng lặng lẽ đi nhanh qua hành lang xuống cầu thang đến phòng đọc sách.
− Ba ơi , con muốn nói chuyện với ba - Nàng không ngồi xuống - Nhưng không phải ở đây , ra vườn ba nhé.
Ông bá tước gật đầu. Cuộc viếng thăm của Thống chế Rommel đã gây chấn động. Dù Meyer phụ trách công tác gì đi nữa , đó cũng phải là việc quan trọng. Ông cảm thấy cuộc sống ngày một bấp bênh hơn. Tên lính gác ngoài phòng ăn gườm gườm nhìn theo khi họ băng ngang đại sảnh như thể chính họ mới là kẻ chiếm đoạt. Ngọn lửa giận dữ bốc cao trong nàng và Lisette phải nghiến chặt hàm răng lại để khỏi buông lời chửa rủa. Tụi Đức có mặt khắp mọi nơi , chúng lên xuống rầm rập trên cầu thang dẫn vào phòng Meyer , dí nát những mẫu tàn thuốc dưới gót giày khi qua lại ở hàng hiên và xả rác khắp lối đi. Ông bá tước giữ chặt tay nàng khi qua nhà bếp để vào sân sau.
− Phải chịu đựng con ạ. Đó là cách duy nhất để chúng ta có thể sống lâu hơn chúng - Cha nàng nhỏ giọng.
− Con căm thù bọn chúng - Lisette giận dữ. Họ đang bước trên khoảng sân trải đá cuội , mặt trời tháng hai giá buốt - Chúng nhởn nhơ khắp nơi trong ngôi nhà này. Chúng ta không còn chút tự do nào cả.
− Rồi chúng ta sẽ tự do - Cha nàng an ủi , gương mặt khắc khổ đanh lại. Trong khi chờ đến lúc đó , chúng ta phải biết ơn thái độ lịch sự của thiếu tá Meyer.
Bên kia khoảng sân là bãi cỏ trải dài đến tận hàng hiên và khu rừng chìm ngập trong sắc hoa hồng. Một cái gì dâng lên trong cổ Lisette khi họ bước về phía khu vườn. Nàng thù ghét Meyer vô cùng. Nhưng nàng không thể coi thường hắn như đối với những kẻ khác được. Hắn có lối nhìn làm nàng hoàn toàn bối rối , không aic ó thể làm nàng nghẹt thở khi đối mặt như hắn. Sự hiện diện của hắn mà ngôi nhà này không còn là của họ. Nàng tỏ một thái độ dữ dội đối với hắn.
− Chúng ta chẳng có gì phải biết ơn hắn cả - Nàng run giọng nói.
Ông bá tước xuống bậc thang phủ đầy rêu dẫn đến những luống hoa hồng đang phô bày vẻ đẹp đài các. Vào mùa hè màu sắc linh động hơn. Ông thích các loại hoa hồng thời trước , loại Gloire de Dijon chỉ phơn phớt hồng. Nhưng giờ đây , những bụi hồng trở nên cằn cỗi xác xơ , chỉ có những nụ xanh bụ bẫm là hứa hẹn một tương lai rực rỡ.
− Nhà mình có nhiều thứ quý giá nhưng chưa có món nào bị phá huỷ - Ông kiên nhẫn nói , lòng thầm ước phải chi lúc nãy ông có mặt áo khoác vì ánh mặt trời chẳng mang lại chút hơi ấm nào cả - Chúng ta không bị dời vào khu người làm để dành phòng cho lính của ông ta. Còn con và mẹ cũng không bị đối xử ... bất nhã - Ông đưa tay lên che mặt. Lạy chúa , ông nghĩ đến những câu chuyện lỗ mãng và tàn bạo , những vụ hãm hiếp ... ít ra , lính của Meyer khá kỷ luật.
Cách đây mấy hôm , khi ông bước vào nhà bếp , Meyer theo sau , Marie đang bê một cái soong nặng trên lối đi. Cái soong nóng bỏng và không còn chỗ nào đạt xuống , Marie đã lên tiếng xin lỗi nhưng mấy tên lính vẫn cố ý ngồi chắn lối , chúng cườ hô hố khi thấy vẻ khổ sở của bà. Bàn tay xương xẩu của Marie bắt đầu lỏng ra dưới sức nặng của cái soong. Meyer bước vào , hắn bắt hai tên lính phải xin lỗi bà ngay lập tức khiến chúng ê mặt vì xấu hổ. Ông bá tước chứng kiến từ đầu chí cuối rất hài lòng. Những hành vi xấu xa của bọn lính dù nhỏ nhặt cũng không thoát khỏi đôi mắt khinh bỉ của Meyer , bọn lính cũng khốn khổ vì hắn. Nhưng khi bọn lính ra khỏi phòng. Meyer không hề xin lỗi ông. Hắn không cần làm thế vì hắn biết Valmy làm gì còn tự do khi hắn cùng bọn lính đến ở đây. Và việc này đã làm ông bá tước vô cùng cảm kích.
− Meyer mời ba đến uống rượu cognac sau bữa cơm tối nay.
Lisette lặng người đi bàng hoàng.
− Ba đã nói với con ba sẽ không bị mua chuộc bằng vẻ lịch sự của hắn mà ! Ba quên hắn là ai rồi sao ? Một tên Đức ! Hắn không có quyền ở Valmy ! Mời ba đến uống rượu ngay trong nhà của mình. Hắn muốn sỉ nhục chúng ta , ba không thấy sao ?
Đôi lông mày bạc của ông bá tước nhướng lên :
− Vậy thì việc ba vào phòng hắn là điều sỉ nhục à ?
Lisette nhìn ông ngờ vực :
− Liệu hắn sẽ ... ? Có phải vì vậy mà ba nhận lời không ?
− Dù sao càng gần hắn ba càng có khả năng lấy tin tức cho Paul hơn.
Lisette khoác tay cha và tiếp tục bước.
− Hắn sẽ chẳng hé điều gì với ba đâu - Nàng quả quyết - Hắn không phải thuộc loại người dễ khai thác cho dù có đổ cho hắn bao nhiêu rượu cognac đi nữa , những gì chúng ta cần , nằm ngay sau cánh cửa khoá chặt của phòng ăn lớn.
− Phải - Cha nàng trầm ngâm - Một loạt chìa khoá và một tên lính gác ... Một vấn đề nan giải đấy , nhưng không hẳn là không thể nào được.
Lisette nhìn cha cười trìu mến.
− Đúng , nếu chúng ta cương quyết ba à.
Họ tiếp tục dạo bước trong khu vườn hồng vắng lặng. Đầu nàng ngẩng cao , đôi lông mày sáng rực lên vẻ chiến thắng.