Mặt trá»i chói chang ngay giữa đỉnh đầu. Trá»i xanh bao la, đồi núi cháºp chùng vô cùng hiểm trở. 
 Äây chÃnh là chốn sau mạn đông Thái sÆ¡n. 
 Gió thu hiu hắt, lá vàng rá»i cành lả tả rÆ¡i, chiếc nào may mắn là trở vá» cá»™i, còn không thì rÆ¡i xuống vá»±c sâu thăm thẳm, rá»i xa mãi mãi nÆ¡i mình đã má»™t thá»i phồn vinh. 
 NÆ¡i đây dưá»ng như không bao giá» có sá»± tranh chấp cá»§a nhân loại, chưa từng có nhuốm máu loài ngưá»i, song đó chẳng qua chỉ là “dưá»ng như†mà thôi, bởi lẽ… 
 Từ xưa tá»›i nay sá»± tranh chấp loài ngưá»i chưa bao giá» ngưng nghỉ, mặc dù máu loài ngưá»i hầu hết Ä‘á»u rÆ¡i đổ nÆ¡i thành thị đông đúc, song cÅ©ng có lúc rÆ¡i đổ nÆ¡i hoang sÆ¡n tuyệt cốc, nÆ¡i thắng cảnh thiên địa. 
 Hãy nhìn xem, những giá»t máu tươi theo từng bước chân cá»§a há» rÆ¡i trên lá»›p lá vàng dưới đất, sÆ¡n cốc này tuy không phải lần đầu tiên má»›i có loài ngưá»i đặt chân đến, song đây là lần đầu tiên vấy máu loài ngưá»i. 
 Äó là tám ngưá»i gồm cả nam nữ lão ấu, ngoài má»™t lão hòa thượng mày từ mắt thiện, trông qua cÅ©ng biết tất cả là má»™t đại gia đình tam đại đồng đưá»ng. 
 Y phục sang trá»ng thể hiện há» là má»™t gia đình giàu có, trông há» dắt dìu nhau má»™t cách thân thiết và quan hoài, chứng tá» há» là má»™t gia đình hết sức là hoà thuáºn và êm ấm. 
 Thế nhưng giỠđây đã trở thành quá khứ, bởi qua bước chân loạng choạng xiêu vẹo của hỠchứng tỠthương thế chẳng phải nhẹ, ắt hẳn không thể trở vỠnhà đoàn tụ được nữa. 
 Ngưá»i Ä‘i đầu là má»™t lão nhân tuổi trạc lục tuần, râu tóc bạc phÆ¡, mặc vuông mắt hổ, cánh tay trái đã đứt lìa, má»™t thanh trưá»ng kiếm cắm vào trước ngá»±c phải, thân kiếm chỉ còn ló ra ngoài hÆ¡n thước, đủ biết cắm vào sâu đến mức nào, máu cÆ¡ hồ nhá»™m đỠtoàn thân theo góc áo từng giá»t rÆ¡i xuống đất. 
 Lão nhân ấy được ngưá»i dìu đỡ, song sắc mặt tái nhợt vẫn ngáºp đầy ngạo khà khiếp ngưá»i, bất khả xâm phạm. 
 Ngưá»i dìu lão nhân ấy là má»™t ngưá»i đàn bà tuổi trạc 50, mày ngài mắt phụng, tuy thá»i gian đã cướp Ä‘i vẻ thanh xuân song vẫn không che lấp được khà chất Ä‘oan trang tú lệ cá»§a bà. Mặt dù trên ngưá»i bà cÅ©ng rất nhiá»u thương tÃch, nhưng so vá»›i lão nhân kia còn nhẹ hÆ¡n nhiá»u. 
 Bên phải hai ngưá»i là má»™t thiếu phụ chừng 24, 28 mày ráºm, mắt to, mÅ©i thẳng môi hồng, Ä‘ang dìu má»™t thư sinh anh tuấn mày kiếm mắt sao, tuổi trạc trên dưới 30. 
 Chàng thư sinh ấy tay trái ôm ngá»±c, máu từ kẽ tay rÄ© ra, hiển nhiên thương thế cÅ©ng hết sức trầm trá»ng. 
 Ngưá»i thiếu phụ ấy tay trái dắt theo má»™t đứa bé chừng 4, 5 tuổi mặc nguyên bá»™ quần áo bằng Ä‘oạn trắng, mày dài mắt sao, mÅ©i thẳng môi hồng, hệt như là kim đồng trên đài sen. 
 Bên trái lão nhân tóc bạc là má»™t lão nhân mày ráºm mắt to, miệng rá»™ng râu rồng, tuy râu tóc đã bạc song vẫn đầy vẻ cương liệt, hai tay bồng má»™t đứa bé chừng hÆ¡n 10 tuổi ngưá»i đã cứng Ä‘á», hai mắt giăng đầy tia máu, thỉnh thoảng lại cúi xuống nhìn đứa bé đã chết trong tay. 
 Trước bảy ngưá»i ấy là má»™t lão hòa thượng áo xám râu bạc, má»™t tay để trước ngá»±c cháºm rãi tiến bước, gương mặt hồng hào ra chiá»u hết sức bình thản, miệng không ngá»›t khẽ niệm Pháºt hiệu. 
 Vượt qua má»™t con mương rá»™ng hÆ¡n thước, phÃa trước là má»™t vách núi thẳng đứng cao hằng trăm trượng, lão hòa thượng bá»—ng chững bước, ngoảnh lại trầm giá»ng nói: 
- Vân lão thà chá»§, trên kia đã là ChÃnh NghÄ©a Nhai, địa Ä‘iểm cá»§a Huyết Bi (bia máu). 
Sáu ngưá»i nghe nói láºp tức phấn chấn tinh thần, lão nhân cụt tay ngước lên nhìn, bá»—ng kÃch động cưá»i vang: 
- Ha ha… “Trấn Bát Phương†Vân Phong Kỳ này cuối cùng cÅ©ng đã đến được ChÃnh NghÄ©a Nhai, lão phu phải đặt Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ ở trước Huyết Bi để xem ai dám ra tay cướp Ä‘oạt. 
Niá»m kÃch động đã khiến máu trong ngưá»i chảy nhanh hÆ¡n, nên nÆ¡i vết thương máu ra nhiá»u hÆ¡n. 
- Phong Kỳ, đây vẫn chưa phải là chốn an toàn, chúng ta hãy tìm cách lên ChÃnh NghÄ©a Nhai trước, trên ấy có ngưá»i bảo vệ cho chúng ta. 
Lão hòa thượng buôn tiếng thở dài nặng ná»: 
- Vân thà chá»§, Huyết Bi đã thống trị toàn võ lâm trung nguyên hằng trăm năm qua, má»i tấc đất Ä‘á»u nằm dưới sá»± quản hạt, chốn nào mà chẳng an toàn, kể chi chúng tranh Ä‘oạt, mà ngay sá»± tranh chấp thông thưá»ng cÅ©ng chẳng ai dám gây ra. Vân thà chá»§ tưởng sá»± việc hôm nay xảy ra là do ngẫu nhiên hay sao? 
Trừ lão hán râu rồng và đứa bé bốn năm tuổi, bốn ngưá»i kia thảy Ä‘iá»u biến sắc mặt, như đã hiểu ra ẩn ý trong câu nói cá»§a lão hoà thượng. 
“Trấn Bát Phương†Vân Phong Kỳ run giá»ng nói: 
- Äại sư ý muốn nói là Huyết Bi đã biến chất phải không? 
Má»i ánh mắt Ä‘á»u táºp trung vào lão hoà thượng, khiến ông cảm thấy mình Ä‘ang gánh lấy má»™t trách nhiệm hết sức nặng ná», bởi tia hy vá»ng duy nhất cá»§a há» chỉ còn gởi gắm vào Huyết Bi trên ChÃnh NghÄ©a Nhai mà thôi. 
Thế nhưng ông chẳng thể không nói, bởi ông muốn cho há» phải có sá»± chuẩn bị, bèn vá»›i giá»ng nặng ná» nói: 
- Vân thà chá»§, đó chẳng qua là sá»± suy Ä‘oán cá»§a lão nạp nghÄ© rằng Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ trong khắp thiên hạ chẳng ai là không sợ, cho nên… 
Thư sinh trung niên bỗng ngước đôi mà mắt trĩu nặng lên, gắng gượng nói: 
- Gia đình há» Vân ta đến đây là để hiến dâng Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ cho chá»§ nhân Huyết Bi, chấm dứt vÄ©nh viá»…n má»i tranh chấp trong chốn võ lâm. Võ công trên Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ không bao giá» xuất hiện ở ngưá»i cá»§a gia đình há» Vân ta huống hồ luyện võ công này phải có tư chất khác thưá»ng và có ná»™i công từ trăm năm trở lên, ai có thể luyện thành kia chứ? 
 Lão hòa thượng nhếch môi cưá»i luyến tiếc, đôi mắt hiá»n từ bá»—ng nhìn chăm chăm vào mặt đứa bé, vá»›i giá»ng cảm thái nói: 
- Vân thà chá»§, chá»§ nhân Huyết Bi đại biểu cho chÃnh nghÄ©a, không bao giá» chịu nháºn Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ đâu, mà lệnh lang lại có thiên phú lạ thưá»ng để luyện Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ. Ôi quả là kiếp số. 
 Há» vốn là ngưá»i thông minh, nhưng chẳng qua bởi trong cÆ¡n nguy nan nên nhất thá»i đầu óc mụ mẫm, giá» nghe lão hòa thượng nhắc nhở, má»i ngưá»i láºp tức hiểu ra. 
 Thế là niá»m hy vá»ng duy nhất liá»n tức tiêu tan, cõi Ä‘á»i tuy bao la nhưng không có chá»— đứng cho há», bởi kẻ cầm đầu trong việc táºn diệt gia đình há» chÃnh là chá»§ nhân Huyết Bi, kẻ thống trị toàn thể võ lâm. 
 Niá»m bi phẫn và háºn thù hoàn toàn biến thành tuyệt vá»ng lẫn chán chưá»ng, Vân gia tuy là bá chá»§ hùng cứ má»™t vùng, phụ tá» hai Ä‘á»i võ công Ä‘á»u đứng hàng thứ nhất trong giá»›i võ lâm, song há» biết mình quyết chẳng phải là địch thá»§ cá»§a chá»§ nhân Huyết Bi, há» chỉ còn biết bùi ngùi Ä‘au xót, không còn hy vá»ng báo thù được nữa. 
 Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ ngá»a mặt buông tiếng thở dài não ruá»™t, ngáºm ngùi nói: 
- Váºy là trá»i dứt dòng há» Vân ta rồi! Ôi, trẻ con có tá»™i tình chi mà gặp hoàn cảnh bi thảm thế này? 
 Má»i ngưá»i Ä‘á»u đứng trÆ¡ ra, có lẽ bởi quá nhiá»u ná»—i Ä‘au nên vẻ mặt đã không còn đủ để biểu hiện nữa. 
 Gương mặt bình lặng cá»§a lão hòa thượng bá»—ng hiện lên vài đưá»ng xếp nếp, dưá»ng như hoàn cảnh tuyệt vong cá»§a gia đình ba Ä‘á»i này đã khiến cõi lòng ông không khá»i gợn sóng. 
 Lão hòa thượng vá»›i giá»ng Ä‘au xót khẽ nói: 
- Vân thà chá»§, còn sống là còn hy vá»ng, má»i ngưá»i vốn là bình đẳng nhau, chỉ có đức Pháºt má»›i có thể phân phán sá»± thiện ác cá»§a chúng sinh và thấy rõ được nhân quả, Vân thà chủ… 
 ‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ như chợt nhá»› ra ngắt lá»i: 
- Hải Tuệ đại sư thấy còn bao lâu nữa thì hỠđuổi đến đây? 
Lão hòa thượng thoáng ngẩn ngưá»i: 
- Có lẽ không còn bao lâu nữa, Vân thà chá»§ há»i váºy để làm gì? 
‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ cưá»i héo hắt: 
- Äại sư giàu lòng từ bi, đã giúp gia đình Vân má»— đến đây. Vân má»— biết kiếp này không thể báo đáp được, hiện nay gia đình Vân má»— đã trở thành tai há»a, ai gần gÅ©i giúp đỡ Ä‘á»u bị thương vong, Äại sư nên rá»i khá»i thì hÆ¡n! 
 Hải Tuệ đại sư vá»›i ánh mắt cảm động nhìn chằm chặp vào mặt Vân Phong Kỳ trầm giá»ng nói: 
- Vân thà chá»§, tôn chỉ cá»§a đức Pháºt là cứu tế chúng sinh lão nạp đã noi theo tất nhiên là phải gác bá» sá»± sống chết. Vân thà chá»§ trong lúc lâm nguy mà cÅ©ng không quên lão nạp, đủ thấy lá»i đồn đại trên chốn giang hồ bảo thà chá»§ nhân háºu quả là không ngoa, Vân thà chá»§ xin hãy nghe lão nạp má»™t lá»i, trá»i cao không bao giá» dồn con ngưá»i vào đưá»ng cùng, lão nạp nguyện giúp thà chá»§ tìm nÆ¡i ẩn nấu. 
 ‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ quét mắt nhìn má»™t vòng, bá»—ng tái mặt, nhếch môi cưá»i chua chát nói: 
- Äại sư hãy nhìn xung quanh thá»! 
 Hải Tuệ đại sư và má»i ngưá»i nghe nói thảy Ä‘á»u giáºt mình, cùng nhìn xung quanh thấy trên đưá»ng dẫn đến cách ngoài trăm trượng đã xuất hiện hàng mấy mươi bóng ngưá»i, thân pháp ngưá»i nào cÅ©ng hết sức nhanh nhẹn, nhìn qua cÅ©ng biết toàn là hạng cao thá»§ báºc nhất võ lâm. 
 Hải Tuệ đại sư trầm giá»ng: 
- A Di Äà Pháºt! Gieo nhân tá»™i ắt gặp quả ác, lòng ngưá»i sao lại chấp mê bất ngá»™ như thế? 
 ‘Trấn Bát Phương’ Vân Phong Kỳ mắt bá»—ng rá»±c sáng, tạt sang trái hai bước, vùng khá»i tay lão bà dìu đỡ, trầm giá»ng nói: 
- Phương Lan hãy dẫn theo Long nhi, Lôi Bằng bá» thi thể Thông nhi xuống, cùng thiếu chá»§ mẫu lên ChÃnh NghÄ©a Nhai mau! 
 Thiếu phụ xinh đẹp giáºt nảy mình, vụt quay lại toàn thân run rẩy, sụt sùi khóc vá»›i giá»ng khẩn cầu nói: 
- Công công, hiện nay khắp thiên hạ đã không còn chá»— đứng cho Vân gia nữa, công công bảo chúng con lên ChÃnh NghÄ©a Nhai, váºy khác nào cốt nhục phân ly, xin công công hãy để cho Lan nhi ở lại đây sống chết cùng nhau. 
 Lão hán râu rồng đặt thi thể thiếu chá»§ xuống đất. giáºn dữ gầm to: 
- Lão chá»§ nhân, Thần quyá»n tướng Lôi Bằng này quyết chẳng lẩn tránh lÅ© lòng lang dạ sói ấy nữa đâu, cứ thẳng thắn đối mặt vá»›i chúng, có chết cÅ©ng cam. 
Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ trừng mắt quát: 
- Ai dám không vâng lá»i lão phu, bắt các ngươi phải Ä‘i là phải Ä‘i, nếu còn chần chừ, lão phu sẽ chết ngay cho các ngươi xem. 
 Thư sinh trung niên cưá»i chua xót, đưa mắt nhìn thiếu phụ xinh đẹp, ngáºm ngùi nói: 
- Lan muá»™i hãy Ä‘i Ä‘i! Vạn lý quan san cÅ©ng không cản được những linh hồn oan ức… Rồi đây hai ta sẽ gặp lại nhau trên đưá»ng xuống suối vàng. Huyết Bi, khá khen cho má»™t nÆ¡i mệnh danh vì chÃnh nghÄ©a… 
 Cáºu bé vá»›i đôi mắt to trắng Ä‘en rõ ràng hết nhìn mẹ lại nhìn cha, lần đầu tiên cáºu má»›i trông thấy cảnh tượng này, nó không hiểu cha nó đã nói gì, nhưng câu cuối cùng thì cáºu nghe rất rõ ràng, giá»ng nói ngáºp đầy bi phẫn xót xa lẫn tuyệt vá»ng. 
 Những bóng ngưá»i kia đã đến gần còn gần 50 trượng nữa, há» tượng trưng cho sá»± tàn độc và máu lạnh. 
 Thiếu phụ xinh đẹp đứng đỠđẫn, đôi môi tái nhợt khẽ mấp máy, vá»›i giá»ng run rẩy và yếu á»›t gắng gượng nói: 
- Lan nhi xin bái biệt công công, bà bà… 
Vân Phong Kỳ và lão phụ nhân cùng ngoảnh mặt Ä‘i, trầm giá»ng nói: 
- Tốt lắm, nhanh lên đi, đã cấp bách lắm rồi! 
 Giá»ng nói vẫn hết sức rắn rá»i, song đến mấy tiếng sau cùng thì đã trở nên nghẹn ngào. 
 Thiếu phụ xinh đẹp không nén được niá»m xúc động, nhào vào lòng thư sinh trung niên khóc oà lên nói: 
- Vân ca… thiếp chẳng thể nào rá»i xa chàng được. 
 Thư sinh trung niên hôn lên từng giá»t lệ trên má ái thê, cá» chỉ hết sức tá»± nhiên và não ná», hai ngưá»i như hoàn toàn quên mất thá»±c tại. 
 Bỗng nghe đứa bé ngây thơ nói: 
- Cha, mẹ khóc rồi kìa, sao cha không dá»— dành như má»i khi nữa, bá»™ cha không thương mẹ nữa sao? 
 Thư sinh trung niên giáºt mình, vá»™i buông nhẹ ái thê ra, khẽ nói: 
- Lan muá»™i, hãy dẫn Long nhi Ä‘i Ä‘i, cầu mong cõi Ä‘á»i mênh mông sẽ có chá»— đứng cho con chúng ta, váºy là đủ mãn nguyện lắm rồi… 
 Thiếu phụ xinh đẹp cắn mạnh răng, như cố gom hết lòng can đảm, nắm lấy tay con thơ đi tới nghẹn ngào nói: 
- Tiểu Long nhi, hãy chào gia gia, nãi nãi và phụ thân đi… 
 Tiểu Long nhi ngước gương mặt bầu bÄ©nh lên, trố to đôi mắt Ä‘en láy ngÆ¡ ngẩn nhìn ngưá»i mẹ Ä‘ang khóc rấm rức, tuy cảm thấy khác lạ, xong cõi lòng ngây thÆ¡ trong trắng cá»§a nó làm sao hiểu được đây là cuá»™c chia tay sinh ly tá» biệt, bèn ngoan ngoãn gáºt đầu, thấp giá»ng nói: 
- Mẹ đừng khóc nữa, Tiểu Long nhi nhất định vâng lá»i mà! 
 Äoạn ngoái lại ngÆ¡ ngẩn nói: 
- Gia gia, nãi nãi, phụ thân, ca ca, Lôi thúc thúc, chúng ta Ä‘i đâu váºy.. 
 Tiếng gá»i cá»§a cháu thÆ¡, cá»§a con dại, càng gợi lên nhiá»u nước mắt và máu. Tổ mẫu thân yêu ngoảnh mặt Ä‘i, cha già Ä‘oạn trưá»ng lệ tuôn xối xả, chỉ có tổ phụ lòng dạ rắn rá»i là vá»›i giá»ng Ä‘au xót nói: 
- Tiểu Long nhi hãy nhá»› cho kỹ: bá»n chúng, bá»n ngưá»i đã vây đánh chúng ta. Gia gia, gia gia nháºn thấy dòng há» Vân ta không thể nào Ä‘oạn háºu được. Tiểu Long nhi, có thể cuá»™c sôÌng cô đơn và những tháng ngày phiêu linh Ä‘ang chỠđợi ngươi, thôi hãy Ä‘i Ä‘i! 
 Tiểu Long ngÆ¡ ngác nhìn vào gương mặt ràn rụa nước mắt và Ä‘au khổ cá»§a mẫu thân, thắc mắc há»i: 
- Mẹ, gia gia nói gì váºy hở? 
 Thiếu phụ xinh đẹp khóc nất lên, nghẹn ngào nói: 
- Tiểu Long nhi, nếu như…nếu như ngươi được có ngày khôn lá»›n.. rồi ngươi hiểu hết má»i sự… 
 Äoạn cúi xuông bồng con thÆ¡ lên ôm vào lòng, ngoảnh lại quyến luyến nhìn lần cuối má»i ngưá»i cùng đứa con trai đã chết dưới đất rồi thì tung mình phi thân lên núi. 
 Thần quyá»n tướng Lôi Bằng vá»›i đôi mắt đỠnhư lá»a nhìn chốt vào mặt lão chá»§ nhân đã Ä‘i theo hàng mấy mươi năm, đôi môi kiên nghị bặm chặt thành hình vòng cung, như chợt nghÄ© ra Ä‘iá»u chi đó, lá»›n tiếng nói: 
- Lão chá»§ nhân, Lôi Bằng xin tạm biệt. Nhà há» Vân quả cần phải giữ lại má»™t ngưá»i để đòi nợ, xin lão chá»§ nhân hãy chỠđợi Lôi Bằng dươÌi chốn suối vàng… 
 Ä‘oạn láºp tức sải bước Ä‘i vá» phÃa thiếu chá»§ mẫu. 
 Trên mặt Hải Tuệ đại sư vút qua chút vẻ tức giáºn khổ thê trông thấy, giá»ng rắn rá»i nói: 
- Vân thà chá»§, dưới ChÃnh NghÄ©a Nhai có má»™t TrÃch Huyết Cốc, có lẽ đó là mảnh đất duy nhất để cho ngưá»i cá»§a Vân gia đứng chân, mặc dù trong bao năm qua, những ngưá»i đã vào cốc vì TrÃch Huyết kiếm chẳng má»™t ai sống còn, song lão nháºn thấy ta cÅ©ng nên vào đó thá» xem. 
 Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ cùng má»i ngưá»i mặt thoáng qua vô vàn cảm khái lẫn thê lương, vào TrÃch Huyết Cốc chưa biết sống chết ra sao, song vẫn còn hÆ¡n hoàn toàn vô vá»ng. 
 Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ mặt lộ vẻ ái ngại, bùi ngùi nói: 
- Äại sư, chá»§ nhân Huyết Bi sẽ không buông tha cho đại sư đâu! 
 Hải Tuệ đại sư cưá»i thản nhiên: 
- Có thể lắm! Háºu quả mà hỠđáng nháºn được là nÆ¡i lão nạp đây, xin nguyện cầu đức Pháºt từ bi. Vân thà chá»§, mợi ngưá»i hãy mau chuẩn bị, há» chỉ còn cách chừng ba mươi trượng nữa thôi. 
 Äoạn quay ngưá»i phóng đến cạnh thiếu phụ xinh đẹp, nắm lấy tay trái cá»§a Tiểu Long nhi trầm giá»ng nói: 
- Äi lên! 
 Tung mình phu nhân lên đỉnh núi. Ngá»n núi này tuy cao hằng trăm trượng, nhưng má»—i cách năm trượng là có má»™t báºc đá đặt chân tiếp sức, há» Ä‘á»u là cao thá»§ báºt nhất trong võ lâm má»™t cái tung mình năm trượng dÄ© nhiên không thành vấn Ä‘á». 
 Dưới chân núi đã vang lên tiếng binh khà chạm nhau chan chát và tiếng quát tháo inh á»i, không cần nhìn cÅ©ng đủ biết những kẻ Ä‘uổi theo tá»›i đã động thá»§ vá»›i ngưá»i cá»§a Vân gia. 
 Tiếng binh khà hoà cùng tiếng quát tháo, tiếng gào rú rung chuyển cả núi rừng, Quách Phương Lan nếu không vì loÌ€ng thiết tha báo thù thì sá»›m đã rÆ¡i xuống giữa chừng rồi. Ngay khi chân nàng vừa đặt lên đỉnh núi bên tai bá»—ng nghe má»™t tiếng rú thảm quen thuá»™c, láºp tức mặt mày xâu xẩm, ngưá»i báºt ngã ra sau. 
 Thần quyá»n tướng Lôi Bằng vá»™i đưa tay nắm giữ lại, trầm giá»ng nói: 
- Thiếu chá»§ mẫu hãy kiên cưá»ng lên, phải biết bất kỳ sinh mạng cá»§a ngưá»i nào cá»§a Vân gia Ä‘á»u vô cùng quà giá 
 Giá»ng nói ông ngáºp đầy căm há»n, Quách Phương Lan chầm cháºm ngẩn lên, đôi mắt xinh đẹp cá»§a nàng ngây dại và trống rá»—ng, nghẹn ngào nói: 
- Vâng. Lão Lôi Bằng! 
 Äứa bé kháu khỉnh Tiểu Long nhi bá»—ng như nhá»› ra gì đó, đôi mắt to Ä‘en lẳng lặng nhìn xuống mấy mươi gương mặt dưới chân nó Ä‘ang ngước nhìn mà không dám lên. Nó nhá»› lá»i cá»§a gia gia, hãy nhìn kỹ bá»n há». 
 Hải Tuệ đại sư quét mắt nhìn quanh đỉnh núi, bá»—ng giáºt mình, chầm cháºm nhắm mắt lại thấp giá»ng nói: 
- A Di Äà Pháºt! Thiện tai, thiện tai! 
 Äây là má»™t ngá»n núi đá bằng phẳng như gương, trống trÆ¡n không má»™t ngá»n cá», rá»™ng chừng ba muÆ¡i trượng, dài hÆ¡n năm mươi trượng, táºn cùng là má»™t má»m núi nỉ thẳng Ä‘uá»™t, duá»›i chân má»m núi có má»™t tấm bia bằng đá Äại Lý trắng dài chừng hai mươi trượng, rá»™ng mưá»i trượng, trên đầu bia đá có hai chữ Huyết Bi màu Ä‘á». Hai bên bia đá có khắc hai câu đối chữ to như nắm đấm là: 
 Công đoạn võ lâm oan uất sự 
 Diệt tuyệt thăng bằng nhiễu loạn nhân. 
 Từ phải sang trái, từ trên xuống dưới khắc rất nhiá»u tên ngưá»i, gần đây còn trông thấy vết máu trên chữ, lâu ngày thì chỉ còn lại vết lõm vào bởi gioÌ mưa gá»™i rá»a. 
 Äó chÃnh là Huyết Bi mà võ lâm trung nguyên đã trông chỠđể giữ gìn sá»± bình yên hàng trăm năm qua, ngưá»i đứng sau chá»§ trì Huyết Bi không ai được biết, chỉ biết có má»™t ChÃnh NghÄ©a Ä‘oàn chịu sá»± chỉ huy cá»§a Huyết Bi. Sau khi trÃch huyết minh oan, trước khi vết máu phai Ä‘i, má»i phải trái Ä‘á»u được Ä‘iá»u tra minh bạch, tuyệt đối không có sá»± oan ức, kẻ phạm tá»™i Ä‘á»u bị mang đến trước Huyết Bi xá» tá». 
 Hai bên Huyết Bi xương trắng chất chồng, trên đầu má»—i bá»™ xương Ä‘á»u có cắm má»™t bia đá nhá» hình chữ nháºt khắc tên ngưá»i chết, số lượng chẳng thể nào đếm xuể. 
 Quách Phương Lan và Thần quyá»n tướng Lôi Bằng ngÆ¡ ngẩn quét mắt nhìn quanh, niá»m Ä‘au quá độ trong cõi lòng đã khiến hai ngưá»i mất Ä‘i sá»± cảm nháºn cá»§a tai mắt, há» ra chiá»u hết sức bình thản. 
 Tiểu Long nhi bỗng vùng khá»i tay Hải Tuệ đại sư chạy đến trước mặt Quách Phương Lan, giáºt nhẹ vạt áo mẫu thân nói: 
- Mẹ, cha và má»i ngưá»i sao chưa lên hở mẹ? 
 Dưá»ng như cáºu bé có cảm giác gì vá» những bá»™ xương trước mắt. 
 Quách Phương Lan cưá»i héo hắt, nụ cưá»i chứa đựng biết bao Ä‘au xót lẫn chua cay, chẳng những cáºu bé Tiểu Long nhi không nháºn ra mà ngay Tuệ Hải đại sư già đạo kinh nghiệm Ä‘á»i cÅ©ng chá»› há» hay biết, đôi môi nàng tái nhợt xót xa nói: 
- Tiểu Long nhi, phụ thân và má»i ngưá»i đã đến… đến má»™t nÆ¡i xa…xa lắm… 
 Nói đến đó nước mắt nàng tuôn rÆ¡i xối xả, không thể nào kiá»m chế được. 
 Hải Tuệ đại sư buông tiếng thở dài nặng nỠnói: 
- Thà chá»§ có muốn đến xem TrÃch Huyết cốc chăng? 
 Quách Phương Lan cưá»i não rưột, dắt Tiểu Long nhi Ä‘i tá»›i, Thần quyá»n tướng Lôi Bằng liá»n theo sau, Hải Tuệ đại sư Ä‘i trước dẫn đưá»ng. 
 Vượt qua bãi xương trắng, còn cách TrÃch Huyết cốc không đầy bảy trượng nữa. 
 Hải Tuệ đại sư bá»—ng chững bước, trầm giá»ng nói: 
- Thà chủ hẳn đã chỠở đây lâu lắm rồi phải không? 
 Liá»n tức tiếng cưá»i hăng hắt vang lên, từ dưới núi phóng lên ba bóng ngưá»i thân pháp nhanh khôn tả, nhất là ngưá»i Ä‘i giữa thân pháp nhanh đến mức không thể nào trông thấy rõ. 
 Thoáng chốc ba bóng ngưá»i đó đã dừng lại trước mặt Hải Tuệ đại sư cách ngoài bốn thước, ngưá»i Ä‘i giữa lạnh lùng nói: 
- Äã lên ChÃnh NghÄ©a Nhai hẳn là có oan khúc trá»ng đại, ba vị không trÃch huyết ghi tên lên bia mà lại tiếng thẳng vào TrÃch huyết cốc, phải chăng có sá»± hoài nghi vá» Huyết Bi? 
 Hải Tuệ đại sư quét mắt nhìn, những thấy ba ngưá»i Ä‘á»u khăn Ä‘en bịt mặt, không sao nháºn diện. Bá»—ng ánh mắt Hải Tuệ đại sư thoáng rá»±c lên, chằm chặp nhìn vào má»™t chiếc khuy áo ngưá»i đứng giữa, trầm giá»ng nói: 
- Biến cố xảy ra dưới ChÃnh NghÄ©a Nhai, Huyết Bi thống lÄ©nh từng tấc đất khắp võ lâm lẽ nào lại không biết, váºy mà lại làm ngÆ¡ không màng đến, có lưu danh thì cÅ©ng vô Ãch. 
 Ngưá»i bịt mặt đứng giữa quắc mắt Ä‘anh giá»ng: 
- Hải Tuệ, lão dám phê bình Huyết Bi ư? 
 Quách Phương Lan vá»›i giá»ng Ä‘au xót trả lá»i: 
- Huyết Bi chá»§ trì chÃnh nghÄ©a võ lâm khắp thiên hạ Ä‘á»u biết, váºy mà lại làm ngÆ¡ trước cuá»™c chiến đẫm máu, trÆ¡ mắt nhìn Vân gia bị táºn diệt, chẳng hay Huyết Bi chá»§ trì chÃnh nghÄ©a ở đâu? 
 Hai ngưá»i áo Ä‘en bịt mặt tức giáºn, đồng thanh quát: 
- Tiện phụ, trên ChÃnh NghÄ©a Nhai đâu thể để ngươi buông lá»i xấc xược váºy được, hãy nằm xuống cho ta. 
 Dứt lá»i liá»n tung mình lao tá»›i, vung chỉ Ä‘iểm vào yếu huyệt nÆ¡i cổ Quách Phương Lan, như quyết lòng hạ sát nàng ngay tức khắc. 
 Há» ra tay quá đột ngá»™t, ba ngưá»i Ä‘á»u không thể nào ngá» tá»›i, Quách Phương Lan kinh hoảng vá»™i lướt lùi ra sau, nhưng thấy bóng ngưá»i thấp thoáng, Tiểu Long nhi đã lá»t vào tay ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa. 
 Thân pháp ngưá»i áo Ä‘en ấy quả nhanh đến kinh ngưá»i, ngay trình độ võ công như Hải Tuệ đại sư mà cÅ©ng không trông rõ được y đã sá» dụng thân pháp gì. 
 Hai ngưá»i áo Ä‘en kia tuy ra tay hung hiểm, song không phải tháºt sá»± muốn lấy mạng Quách Phương Lan, vừa thấy đồng bá»n đắc thá»§ liá»n thu thế nhảy lùi vá» cạnh ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa. 
 Hải Tuệ đại sư trên mặt bá»—ng hiện lên vài đưá»ng nhăn kỳ lạ, song chỉ trong má»™t khoảng khắc, ông dưá»ng như đã quyết định má»™t đại sá»±. 
 Nhà tan, cá»a nát, ngưá»i thân thương vong, giá» lại gặp đột biến này Quách Phương Lan và Thần quyá»n tướng Lôi Bằng Ä‘á»u sững ngưá»i, hai ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy đầu óc hoàn toàn trống rá»—ng. 
 Hải Tuệ đại sư ánh mắt ngáºp vẻ sắc lạnh rợn ngưá»i nhìn chốt vào ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa, Ä‘anh gioÌ£ng nói: 
- Mai thà chá»§ hiệu xưng là Di Thế Tẩu lẽ ra phải quên hết má»i sá»± trên hồng trần, vá»›i thân pháºn và danh vá»ng cá»§a thà chá»§ mà lại hạ thá»§ vá»›i má»™t phụ nữ nhà tan chồng chết, đành lòng được sao? 
 Ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa không ngá» Hải Tuệ đại sư lại nháºn ra mình, nghe nói không khá»i giáºt mình, bất giác đưa tay sá» vào chiếc khuy áo thứ nhất trước ngá»±c, thế là y đã hiểu, bởi đó là chiếc khuy áo bằng trân châu ngÅ© sắc đã đại biểu cho thân phận cá»§a y hồi bốn mươi năm trước, bèn cưá»i u ám nói: 
- Hải Tuệ, nhãn lá»±c cá»§a ngươi khá lắm! Hừ, ngươi đã nháºn ra lão phu, lẽ ra không nên xen vào việc này, Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ võ lâm chà bảo, kể chi lão phu chỉ là ngưá»i phàm, e dù là Äại La Kim Tiên cÅ©ng phải động lòng. 
 Hải Tuệ đại sư nghiêm giá»ng: 
- Mai thà chủ ẩn cư đã lâu, có từng nghĩ đến sự tuần hoàn vỠnhân quả chăng? 
 Ngưá»i áo Ä‘en đưa mắt nhìn Tiểu Long nhi trong tay ra chiá»u kinh ngạc, lạnh lùng nói: 
- Lão phu Ä‘iá»u chi cÅ©ng đã nghÄ© đến, chỉ có Ä‘iá»u ấy là chẳng nghÄ© bao giá». 
 Hải Tuệ đại sư thăm dò: 
- Mai thà chủ, Huyết Bi ở gần ngay đây, thà chủ công lực tuy cao, nhưng e rằng chưa phải là đối thủ của chủ nhân Huyết Bi, đúng chăng? 
 Ngưá»i áo Ä‘en cưá»i lạnh tanh: 
- Hải Tuệ, vá» Ä‘iểm ấy lão phu cÅ©ng khá bá»™i phục sá»± suy Ä‘oán cá»§a ngươi ở dưới ChÃnh NghÄ©a Nhai. 
 Hải Tuệ đại sư giáºt nảy mình, chỉ ná»™i câu ấy cÅ©ng đủ biết ba ngưá»i đã theo dõi há» khá lâu, váºy thì mục Ä‘Ãch cá»§a chúng bắt giữ Tiểu Long nhi chÃnh là đã biết trong mình cáºu bé có Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ. 
 Hải Tuệ đại sư trầm giá»ng thở dài nói: 
- Ôi! tháºt không ngá» vì má»™t bức Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ mà đã khiến cho chÃnh nghÄ©a bị biến mất vì khiếp sợ, đến ná»—i phải liên kết vá»›i đồng đạo thiên hạ táºn diệt má»™t gia đình tốt đẹp trong chốn võ lâm. 
 Ngưá»i áo Ä‘en bá»±c tức Ä‘anh giá»ng: 
- Hải Tuệ, ngươi biết võ công cá»§a lão phu cao hÆ¡n ngươi, khôn hồn thì hãy rá»i khá»i đây ngay thì hÆ¡n. 
 Hải Tuệ đại sư cưá»i thản nhiên: 
- Mai thà chá»§, thuốc chữa bệnh không chết, Pháºt độ ngưá»i hữu duyên. Lão nạp chứng kiến các viÌ£ gieo nhân nhưng chưa thấy các vị gặt quả, do đó lão nạp chưa thể rời khá»i đây được. 
 Ngưá»i áo Ä‘en ngửa mặt cưá»i vang vẻ khinh miệt nói: 
- Hải Tuệ, ngươi tá»± tin có khả năng ban bố thành quả đáng để nháºn lãnh cho lão phu ư? 
 Hải Tuệ đại sư đưa tay chỉ Tiểu Long nhi, thản nhiên cưá»i nói: 
- Mai thà chá»§, ngưá»i gặt quả là cáºu bé đó, lão nạp chẳng qua chỉ muốn độ y qua khá»i hoạn nạn này mà thôi. Lão nạp tin rằng Pháºt Môn Tam Thức có thể hoàn thành được tâm nguyện ấy. 
 Ngưá»i áo Ä‘en bất giác ngoảnh lại nhìn xuôÌng TrÃch huyết cốc, đôi mắt âm trầm cá»§a y bá»—ng ngáºp đầy sát cÆ¡, y nháºn thấy nên sá»›m kết liá»…u mầm hoạ này Ä‘i thì hÆ¡n. 
 Bá»—ng, má»™t tiếng quát như sấm rá»n vang lên: 
- Lão tặc lòng lang dạ sói, hãy nạp mạng đây! 
 Vừa dứt tiếng Thần quyá»n tướng Lôi Bằng đã lao tá»›i, vung chưởng như vÅ© bão tấn công ngưá»i áo Ä‘en đưÌng giữa. 
 Hai ngưá»i áo Ä‘en hai bên liá»n tức quát lá»›n, bốn chưởng cùng lúc vung ra, xuất chiêu nhanh khôn tả, như còn trước Thần quyá»n tướng Lôi Bằng và vô cùng hung mãnh. 
 Thế nhưng có kẻ còn nhanh hÆ¡n ba ngưá»i nữa, chỉ nghe “bùng†má»™t tiếng vang rá»n, tiếp theo là má»™t tiếng há»± Ä‘au đớn, Thần quyá»n tướng Lôi Bằng mÅ©i miệng máu phun xối xả, ngã lăn ra đất. 
 Thần quyá»n tướng Lôi Bằng cố ngước đôi mắt đỠđẫn lên nhìn Quách Phương Lan Ä‘ang đứng sững sá», uất háºn nói: 
- Thiếu.. chủ mẫu…, lão … lão Lôi Bằng…không…không còn…phân ưu…với…thiếu chủ mẫu được nữa… 
 Äôi mắt đỠquạch cá»§a ông nhoà lệ, nhưng chưa kịp tuôn ra thì đã trút hÆ¡i thở cuối cùng. 
 Nước mắt không rá»a sạch được những tia căm háºn trong mắt ông, hàm răng trên cắm pháºp vào môi dưới, mưá»i ngón tay cắm sâu vào đá, ánh mắt đỠđẫn nhưng trông ghê rợn, biết đó chỉ là biểu hiện cho lòng căm thù vô biên, mặc dù ông không phải là ngưá»i cá»§a Vân gia. 
 Mắt thấy ngưá»i nhà há» Vân lần lượt ngã gục, tâm linh yếu Ä‘uối cá»§a Quách Phương Lan không còn chịu đựng nổi nữa, đôi mắt đẹp cá»§a nàng đã bị lá»a thuÌ€ thiêu Ä‘á», giỠđây đã đên lúc phải thà mạng rồi. 
 Hải Tuệ đại sư mặt thoáng co giáºt, chầm cháºm dồn hết công lá»±c toàn thân vào hai tay trầm giá»ng nói: 
- Mai thà chá»§ công lá»±c đã tinh tiến hÆ¡n xưa nhiá»u và lòng dạ cÅ©ng càng thêm độc ác 
 Ngưá»i áo Ä‘en liệu trước diễn biến sắp đến, cưá»i khẩy nói: 
- Äại sư quá khen… 
 Bỗng nghe một tiếng quát lanh lảnh: 
- Phổ độ chúng sinh! 
 Quách Phương Lan vá»›i Tuệ Hải đại sư cÆ¡ hồ như cùng má»™t lúc lao bổ vào ba ngưá»i áo Ä‘en. 
 Quách Phương Lan như thể Ä‘iên cuồng, chá»›p nhoáng đã liên tiếp công ra bảy chưởng, chiêu nào cÅ©ng Ä‘á»u là sát thá»§, chá»› há» lo phòng thá»§ cá»§a bản thân. 
 Hải Tuệ đại sư thì chưởng pháp biến hoá khôn lưá»ng mắt vẫn luôn chú ý đến Tiểu Long nhi Ä‘ang bị khống chế. 
 Có lẽ Äạt ma tam chiêu, Pháºt môn tam thức đã khiến cho nhân váºt võ lâm hết sức e sợ, lại thêm Hải Tuệ đại sư ra tay đột ngá»™t, khiến đối phương không có thá»i gian suy nghÄ©, hai ngưá»i áo Ä‘en hai bên nóng nảy nhảy vá» hai phÃa, ngưá»i áo Ä‘en đứng giữa hoảng kinh, vá»™i vung song chưởng cùng má»™t lúc. 
 Hải Tuệ đại sư chợt động tâm, thầm niệm má»™t tiếng pháºt hiệu, song chưởng chợt biến, đánh vào Tiểu Long nhi, để lá»™ cả toàn thân, chỉ nghe ông trầm giá»ng quát: 
- Tiểu thà chủ, hãy chạy thoát thân mau! 
 “Ầm†má»™t tiếng vang dá»™i, Tiểu Long nhi bị đánh văng bay bổng lên cao hÆ¡n trượng, rÆ¡i thẳng xuống TrÃch huyết cốc, ngay trong khoảng khắc ấy, Tiểu Long nhi thấy mẫu thân bị đánh văng ra xa ngoài năm trượng và cÅ©ng thấy Hải Tuệ đại sư bị ngưá»i áo Ä‘en đánh ngã lăn ra đất. Trong lúc mÆ¡ màng cáºu bé chỉ nghe thấy tiếng rú thảm thiết khắc cốt ghi tâm, rồi thì đã bị sương mù nuốt chá»ng. 
 Bên trên, Quách Phương Lan gắng gượng ngoảnh lại, thất khiếu máu tuôn xuối xả, trong cÆ¡n mÆ¡ màng, phát hiện ái tỠđã biến mất, nàng nhếch môi cưá»i hài lòng lẫn chua xót, gắn gượng nói: 
- Äại sư… cả gia đình … nhà há» Vân… dưới chÃn… suối Ä‘á»u vô vàn …cảm kÃch… ân cá»§a đại sư… 
 Rồi thì ngã úp mặt xuống đất. Nàng tuổi trẻ như váºy mà đã từ giã cõi Ä‘á»i, chỉ để lại vô vàn thù oán. 
 Hải Tuệ đại sư gắng gượng dáºy ngồi xếp bằng, ông đã không còn đủ sức để phá»§i bụi trên áo, ánh mắt đỠđẫn quét nhìn hai thi thể chết không nhắm mắt, Ä‘oạn nở nụ cưá»i kỳ dị nói: 
- Mai thà chá»§, giang hồ đồn đại TrÃch Huyết kiếm ở trong TrÃch Huyết cốc dưới TrÃch Huyết nhai, nhưng không môt ai đặt chân vào rồi trở ra được, do đó lão nạp đã đưa Vân tiểu thà chá»§ xuống dưới đó, trên mình y có Viêm Dương Thất Huyá»…n Äồ. Mai thà chá»§, chÃnh mắt các vị đã trông thấy tổ phụ cá»§a y đã để vào, lão nạp tin rằng má»™t ngày nào đó y sẽ trùng hiện trên chốn võ lâm. Bởi Huyết Bi đã thay đổi, y cần phải cứu giúp sinh linh. 
 Mặc cho ná»™i phá»§ đã lệch vị, khoé miệng rỉ máu, song trên gương mặt trắng bệch không há» có chút sợ hãi cá»§a ngưá»i sắp Ä‘i vào cõi chết. 
 Ba ngưá»i áo Ä‘en thẩy Ä‘á»u sững sá», há» không ngá» rằng Hải Tuệ đại sư chá»› há» biết vá» Äạt ma tam chiêu và cÅ©ng chẳng bao giá» ngá» tá»›i lão hòa thượng lại xả thân cứu ngưá»i. 
 Ngưá»i áo Ä‘en buông giá»ng sắc lạnh: 
- Tên tặc trá»c Hải Tuệ, ngươi không còn trông thấy ngày đó nữa đâu. 
 Hải Tuệ đại sư chầm cháºm quét mắt nhìn ba ngưá»i, Ä‘oạn nhắm mắt lại bình thản nói: 
- Äức Pháºt phải trông thấy thôi! 
 Äoạn trút hÆ¡i thở cuôÌi cùng, trên môi vẫn coÌ€n treo má»™t nụ cưá»i hết sức bình thản, không há» có chút oán há»n. 
 Ba ngưá»i áo Ä‘en cùng đưa mắt nhìn nhau, vẻ đắc ý trước đây đã hoàn toàn biến mất, ngưá»i nào cÅ©ng cảm thấy lòng trÄ©u nặng như tảng đá ngàn cân đè lên, mặc dù há» biết rõ rÆ¡i xuống TrÃch huyết cốc rất Ãt có hy vá»ng sống, song lại không đủ can đảm để ngoảnh lại nhìn đã phi thân bá» Ä‘i. 
 Trên đỉnh núi để lại ba tỠthi, hiện tại cái chết của hỠtuy chẳng chút giá trị, nhưng trong tương lai ai biết rồi sẽ ra sao?