Ãi Quả Tình Hoa - QUỲNH DAO
Ãi Quả Tình Hoa
QUỲNH DAO
Dịch giả: Quỳnh Như
Chương 1
Xuân đã vá» là m ấm áp lòng ngưá»i, ngoà i kia trăm hoa Ä‘ua nở.
Nhưng tại Äà i Bắc mưa dầm suốt mấy ngà y nay, mây mù xà thấp xuống ngá»n cây như Ä‘e dá»a. ÄÆ°á»ng phố ướt át trÆ¡n trợt, khách bá»™ hà nh và xe cá»™ chen chúc tránh nhau để vượt qua đưá»ng. Y phục cá»§a há» Ä‘á»u ướt đẫm bởi những đợt mưa phùn gió lạnh là m cho lòng ngưá»i cảm thấy má»™t ná»—i buồn man mác.
Tại trạm xe lá»a, chuyến xe tốc hà nh vừa từ Äà i Nam tá»›i. Hà nh khách trong xe tranh nhau bước xuống há» như bị cảm nhiá»…m không khà ẩm ướt cá»§a Äà i Bắc, và cùng vá»™i vã bước nhanh Ä‘i qua Thiên Kiá»u, há» nhoi ngưá»i để lách mình ra cá»a rà o như nước vỡ bá», khi ra khá»i cổng, má»i ngưá»i cùng phân tán, như nước vừa thoát khá»i Ä‘áºp, chảy tản mác khắp nẻo vỠđại dương.
Trong số hà nh khách có má»™t chà ng trẻ tuổi tên Lê Dịch Phi, cÅ©ng từ trên chuyến xe tốc hà nh vừa xuống chen chân trong số ngưá»i ồn à o há»—n độn đó để qua Thiên Kiá»u. Nét mặt chà ng Ä‘en sạm vì trải qua nhiá»u nắng sương cá»§a miá»n Nam, tay cầm xách tay, bước Ä‘i mạnh dạn, dáng Ä‘iệu vạm vỡ cá»§a những ngưá»i thÃch hoạt động.
Lê Dịch Phi vừa tiến ra khá»i cổng trạm, bá»—ng nghe có tiếng ngưá»i gá»i:
- Tiểu Lê, Tiểu Lê!
Chà ng nghe tiếng liá»n nhìn quanh trong đám đông, thì ra là tiếng cá»§a má»™t ngưá»i bạn há»c trên lá»›p chà ng, tên Hoà ng Thiên Phú. Chà ng vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, vẫy vẫy tay nói:
- Thiên Phú, lâu quá rồi mình chẳng gặp nhau!
Hoà ng Thiên Phú vượt khá»i đám đông để bắt tay chà ng:
- Tiểu Lê, chú mầy thay đổi nhiá»u quá.
Phi nhướng cao đôi mà y há»i:
- Em thay đổi nhiá»u à ?
- Ờ, vừa khá»e mạnh lại vừa Ä‘en nữa.
- Giống như một tên đại hán thô bạo chớ gì?
- Giống các diễn viên phong trần của mà n bạc Tây phương chớ.
Hà nh khách đã ra hết khá»i cổng, còn lại má»™t số Ãt cháºm rãi Ä‘i ra. Bá»—ng nhiên Lê Dịch Phi chú ý Ä‘iá»u gì há»i:
- Anh đến đón rước ai váºy anh Phú?
Hoà ng Thiên Phú cưá»i cưá»i nói:
- Äón rước nhà ngươi chá»› đón ai?
Phi nhìn thẳng và o mặt Phú tá» vẻ không tin há»i:
- Không thể tin được, bởi tôi từ Nam vá» Äà i Bắc anh đâu hay mà tiếp rước.
- Äúng rồi, má»— không biết hôm nay nhà ngươi vá», nhưng ông nhạc cá»§a nhà ngươi hay.
- Ông nhạc tôi hay nên cho anh biết mà đến đón à ?
Phú vẫn lắc đầu nói:
- CÅ©ng không phải, bởi anh vá»›i ông nhạc em đâu có thưá»ng giao thiệp mà hay, nhân có việc đến Äà i Bắc gặp lão Trương lái xe Ä‘i, há»i ra má»›i biết lão Ä‘i rước em.
Phi siết chặt tay Phú nói:
- Cám ơn anh quá. Anh nói có lão Trương đến rước em?
- Ờ, xe Ä‘áºu trước quán ăn ngoà i đưá»ng sắt kìa.
- Hay quá, chúng ta cùng qua đó nè.
Hai ngưá»i bước Ä‘i, Phú vừa Ä‘i vừa há»i:
- Tiểu Lê, công việc là m có thú lắm không?
Phi cưá»i cưá»i nói:
- Cũng như anh đã từng nếm qua hồi năm trước chớ có gì khác đâu.
- Y viện trưởng thưá»ng nhắc em. À, nghe nói cô Bân Bân từ Nháºt má»›i vá» phải không?
Phi trợn mắt, vừa cưá»i vừa trà o lá»™ng:
- Cô ấy có vỠthì vỠchớ có can gì đến em?
- Thôi, đừng nói cứng trước mặt tôi cáºu Æ¡i, có nhiá»u ngưá»i khen ngợi cáºu lắm. Há» nói, Nếu cáºu kết hôn vá»›i con cá»§a viện trưởng má»™t y viện lá»›n, trong tương lai cáºu sẽ là m chá»§ y viện nà y, nếu lá»i đó đúng, mai sau đừng quên tên bạn há»c già nà y, khi lỡ bước cho nó hưởng má»™t chén cÆ¡m lạt cÅ©ng đủ vui rồi.
Phi vá»— lên vai Phú, chà ng chưa có phản ứng nà o, bá»—ng từ bên kia đưá»ng sắt má»™t gã tà i xế tuổi trạc trung niên lái xe trỠđến, hướng và o Phi mà chà o há»i:
- Cáºu Lê, cáºu vừa vỠđến?
- Kìa chú Trương, cám ơn chú đến rước tôi.
- Æ n nghÄ©a gì cáºu, bổn pháºn mà . Viện trưởng có dặn tôi nếu như cáºu còn có công việc tại Äà i Bắc, thì giao xe cho cáºu xá» dụng.
Phi trầm ngâm giây lát nói:
- Ờ, hôm nay tôi cũng không có chuyện gì cần...
Phú bèn há»i sang chuyện khác:
- Tiểu Lê, lâu quá em má»›i vá» Äà i Bắc, gấp gì mà vá» y viện.
- Phải rồi, tôi cÅ©ng muốn Ä‘i thăm má»™t và i ngưá»i bạn ở đây.
Lão Trương ngồi vịn tay lái nói:
- Hiện giá» cáºu muốn Ä‘i đâu?
- Chú Trương, tôi không muốn là m nhá»c công chú, chú nên trao chìa khóa xe cho tôi, riêng chú ở tại chợ chÆ¡i hay trở vá» tùy ý.
- Là m váºy thì nhá»c công cáºu lái xe lắm.
- Äừng lo, chắc chú ngại tôi không vững tay lái, từ trước tôi có lái nhiá»u năm rồi, hÆ¡n nữa, trong ná»a năm nay, tại Y viện Hải Quân cÅ©ng có cấp cho tôi má»™t chiếc xe riêng...
Lão Trương cưá»i cưá»i phá»§ nháºn:
- Äâu có cáºu, Viện trưởng còn khen cáºu lái xe giá»i, tôi nà o dám bảo cáºu lái xe dở.
Phi thò tay và o túi lấy ra tỠgiấy năm chục đồng dúi và o tay lão Trương:
- Chú lấy chút Ãt Ä‘i uống cà phê lấy thảo vá»›i tôi.
Lúc đầu lão Trương khước từ, nhưng sau rồi cÅ©ng lấy tá» giấy bạc, rồi lão lấy chiếc sắc tay nhá» cá»§a lão, bước xuống xe. Phi lên xe, dùng tay tá» dấu má»i Phú:
- Lên xe anh Phú.
Phú bước lên xe ngồi cạnh bên Phị Chà ng đưa tay ra ngoà i vẫy vẫy chà o lão Trương, đồng thá»i mở máy cho xe chạy.
Hoà ng Thiên Phú há»i:
- Chúng mình Ä‘i đây giỠđây? À, dưá»ng như Phi chưa ăn cÆ¡m, má»i Phi đến quán ăn, mình đãi Phi má»™t chầu.
- Em đã ăn trên xe lá»a rồi, được anh má»i mà không nháºn thì tá» ra bất kÃnh.
- Nói chuyện có vẻ ở nhà binh vừa ra quá. Nà o, cho biết Phi thÃch dùng gì nè?
- Chá»§ đãi gì thì khách dùng nấy, nhưng Ä‘iá»u tối cần là đơn giản thôi, đừng quá lãng phà thá»i gian và o việc ăn nháºu.
- Phải rồi, cáºu còn tÃnh chiá»u nay Ä‘i thăm bạn bè nữa.
- Nói cho lão Trương nghe thế thôi. Bởi mình muốn giữ xe lại thì phải có lý do ấy mà .
Phú tá» vẻ đồng ý gáºt đầu nói:
- Chá»§ ý váºy thì hay lắm.
- Anh à , gần đây tình hình y viện thế nà o?
- Ông giám đốc không thưá»ng thông tin cho Phi biết sao?
- Ạ, tin tức giấy tá» mà , em muốn nghe chÃnh nÆ¡i miệng anh kể lại xác thá»±c hÆ¡n.
- Äại khái không khác gì hÆ¡n trước bao nhiêu. Chỉ trang bị thêm dụng cụ cÅ©ng như có nhiá»u bệnh nhân hÆ¡n trước.
Phi cưá»i cưá»i nói:
- "Sanh ý hưng long thông tứ hải" (sanh ý thạnh vượng có tiếng khắp nơi).
- Äúng váºy, tháºt Giám đốc có duyên nên "tà i nguyên thạnh máºu đạt tam giang" (tà i nguyên dồi dà o vô như nước vỡ bá»), do đó, cái bụng cá»§a ông ta cà ng ngà y cà ng lá»›n. Äầu năm nay mở thêm bệnh viện thần kinh, ông chá»§ tÃnh rất hợp thá»i. Thế giá»›i cà ng văn minh, ngưá»i ta mang bịnh thần kinh cà ng nhiá»u hÆ¡n.
- Anh nói nghe thá», có bệnh nhân nà o đặc biệt không?
- Tiểu Lê, chú mầy vỠy viện sẽ tự mình khai thác lấy, nên tha cho việc anh phải kể lại em nghe, chúng mình hiện giỠbà n chuyện bệnh nhân thì có thú vị gì?
Nghe Phú nói thế, Phi liá»n thay đỠmục:
- Trước khi đến trạm xe lá»a, anh đã tÃnh toán xong, bá»™ chú mầy chiá»u nay có tiết mục gì hay à ?
- Mình Ä‘i Dương Minh SÆ¡n xem hoa Anh Äà o được không?
Phú nhìn ra ngoà i cá»a xe nói:
- Tiết trá»i âm ỉ thế nà y mà đi thưởng hoa ná»—i gì?
- Theo ý em, tiết trá»i nà y Ä‘i thưởng hoa má»›i hợp chá»›, bởi không ngưá»i đông đúc chen lấn, mình được tá»± do hÆ¡n. ChỠđến trá»i trong sáng, không gió mưa mà lên núi, thì ngưá»i xem ngưá»i chá»› xem hoa ná»—i gì.
- Hay lắm, cao luáºn, cao luáºn! Trách gì chú mầy viết văn chẳng hay sao được. Luôn cả miệng mồm cá»§a chú mầy nghe cÅ©ng có vẻ thi sÄ© quá.
- Anh đừng nói kiểu đó nữa, tổn thỠlắm.
Phú liếc sang Phi, nói:
- Nói sao mà tổn thá»? Anh chưa cho chú biết, em cá»§a anh nó rất thÃch văn thi cá»§a chú mầy, cô ấy muốn tìm gặp chú mầy má»™t phen cho biết mặt.
Phi ná»a đùa ná»a tháºt:
- ÄÆ°á»£c rồi, lúc nà o rảnh anh má»i cô ta đến, em sẽ đứng thỉnh khách.
Phú nhÃu mà y, liếm môi nói:
- Tôi không là m thế đâu, bởi mình là đà n anh mà , đâu có má»i má»c dẫn dắt cô ta Ä‘i được, để cô ta tá»± do chứ.
- Thất kÃnh, em đâu có ngá» anh Phú cá»§a mình là chÃnh nhân quân tá» thế nà y.
- Không phải mang lốt chÃnh nhân quân tá», chẳng qua từ chén cÆ¡m manh áo cÅ©ng nhá» cô ấy lo dùm kia mà ...
Phi ngừng xe lại, cưá»i cưá»i nhìn Phú nói:
- Thôi, đừng nói chuyện đông chuyện tây nữa, nà o, anh đã má»i em dùng cÆ¡m, hãy tÃnh dứt khoát Ä‘i.
- Thì tôi đã má»i chú mầy dùng cÆ¡m mà , gần đây đâu có quán cÆ¡m nà o.
- Em thay đổi ý định dùng cÆ¡m tại quán, bây giá» mình mua hai phần cÆ¡m lên xe ăn, chiá»u sẽ vá» Äà i Bắc dùng thẳng kè má»™t bữa được không?
- Chú mầy tÃnh rất hay, đừng vì lẽ đó mà bắt mình phải má»i dùng hai bữa đạ Tôi chỉ má»i chú mầy má»™t bữa thôi, muốn tÃnh ăn gì tùy ý.
Phi tức cưá»i nói:
- Kể ra đầu óc anh cÅ©ng bén nhạy tháºt, em chưa há» nghÄ© đến Ä‘iá»u đó, bằng không, em đã báo hại anh đãi hai lần rồi.
- Thôi, đừng nói xà m, hãy xuống xe mua hai phần cơm đi.
|