Nhưng Dieter không đồng ý. Phe đồng minh không hề mất tự tin. Họ chỉ đang chờ đợi, vào đúng thời điểm, họ sẽ tấn công. Nhưng ở đâu ? Hắn thất vọng nắm chặt tay lại. Theo Hitler, nó sẽ xảy ra ở Normandy, hắn cũng đồng ý kiến đó nhưng Rommel và các tướng lãnh khác đầu chú ý đến Pas de Calais. Dieter dựa lưng vào ghế, gọi cà phê. Hắn đã nghiên cứu hàng ngàn lần những bức không ảnh trinh sát đang trải ra trước mắt. Dù đổ bộ ở đâu, quân Đồng minh cũng cần lực lượng không quân yểm trợ. Tầm hiệu quả của phóng pháo cơ Spit phires là 150 dặm. Điều đó loại trừ những nơi ở phía tây Cherbourg. Không thể thả quân xuống những vách đá dựng đứng, còn những vùng rộng lớn của bờ biển lại càng không thể vì cần phải rút ngắn thời gian vuợt biển. Tất cả đều ám chỉ tới Pas de Calais. Tuy nhiên...
Mắt hắn nheo lại. Pas de Calais thì quá dễ dàng và hiển nhiên. Đó phải là Normandy, 1 vị trí đổ bộ lý tưởng. Nó không được phòng thủ kiên cố bằng Pas de Calais và quân đồng minh biết rõ điều đó. Hắn vẫn giữ chắc sự quả quyết lạnh lùng và cứng rắn này. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa. Normandy sẽ là nơi xảy ra cuộc đổ bộ.
Nhưng khi nào và ở đâu ?
Vào tháng giêng, tình báo Đức đã thông báo cho các tướng lãnh biết sẽ có 1 mật lệnh gồm hai phần để cảnh giác kháng chiến quân ngay trước khi cuộc đổ bộ xảy ra. Rommel tỏ ra dửng dưng trước tin này. Nhưng tướng Canaris quả quyết rằng đó là 1 tin chính xác và mọi thông tin qua radio của quân đồng minh đều được thu băng lâi cẩn thận. Dieter nghi đây là 1 thông tin để ám chỉ cuộc đổ bộ lên lục địa. Phần đầu của mật lệnh sẽ là câu đầu tiên của bài thơ " Bài ca mùa xuân" của Paul Verlaine - thi sĩ Pháp thế kỷ 19.
" Tiếng nức nở ngân dài của cây vĩ cầm mùa thu "
Và phần thứ 2 là dòng thơ kế đó.
" Xé nát tim tôi bằng nỗi buồn đơn điệu "
Dieter tìm thấy 1 cuốn sách có thơ Verlaine trong thư viện lâu đài. Hắn đọc luớt qua với cảm giác êm đềm. Nhưng hắn không tin những câu thơ trên lại báo trước 1 trận chiến quyết định của Đức quốc xã. Không để ý tới giờ giấc, Dieter lại cầm bút tiếp tục soạn báo cáo.
Lisette đang dò dẫm tập bước từ giường đến cửa sổ rồi ngược lại đều đặn trong mỗi giờ. Nàng bị thúc giục vì 1 yêu cầu cấp thiết. Dù đi bộ hay đạp xe, nàng cũng phải vào làng nói chuyện với Paul. Phải ngăn lại hành động bất cẩn của Elise, nếu không cô ta sẽ bị bắt mất thôi. Rồi sẽ không 1 tin tức nào tứ Valmy đến được tay quân đồng minh, sẽ không còn lối thoát cho tất cả. Nàng tì trán vào cửa sổ, biết rằng với lòng phụng sự tổ quốc, nàng đã phản bội Dieter.
- Nhưng không đến cái chết - Nàng thì thầm - Lạy chúa, cầu xin Chúa đừng bao giờ để chuyện đó xảy ra - Tin tức truyền đi hy vọng sẽ giúp quân Đồng minh chiến thắng. Chỉ có chiến thắng họ mới có thể sống tự do và công khai với nhau.
Tại Valmy ư ? Mình có thể sống tự do và công khai với 1 người Đức ở Valmy không ? Quá rõ câu trả lời, nàng quay đi, tim tê tái và lại bước chầm chậm về giường. Bức khắc của Rembrant sáng nhợt nhạt dưới ánh nắng. Khi Elise mang khay thức ăn tối lên cho nàng, cô đã hung hăng nhận xét rằng tất cả tụi Đức đều là bọn trộm cuớp và man rợ. Lisette im lặng, biết bao nhiêu của cải đã bị cướp bóc và mang đi khỏi nước Pháp. Nhưng khi Dieter Meyer còn ở đây thì Valmy vẫn an toàn. Ba tiếng "kẻ phản quốc" dường như đang thì thầm khắp không gian quanh nàng, đôi mắt nàng rực sáng. Nàng không phải là kẻ phản quốc. Nàng không là tay sai để quốc gia bại trận. Thà chết còn hơn làm thế. Nàng sẽ chết và vẫn còn yêu Dieter. Sự nhận biết đến 1 cách thầm lặng nhưng chắc chắn, tràn ngập trong nàng với 1 sức mạnh tiềm tàng.
Nàng xem đến những cuốn sách Dieter để lại dưới bàn gần giường ngủ. Truyện "Mana: của Zola, một tập thơ cxủa Paul Verlaine, "Cha và con: của Turgenev. Một sư tập khá lạ lùng với một người lính. Nàng cầm tập thơ bọc da của Verlaine, để ý dấu bút mờ mờ bên cạnh bài thơ "Bài ca mùa thu", tự hỏi tại sao bài thơ về tình yêu không được đền đáp lại hắn dẫp hắn đến thế. Nàng đọc cho đến khi ngủ thiếp đi.
Elise thức dậy sớm, cô đi lại nhẹ nhàng trong gian bếp, sửa soạn bữa điểm tâm. Cô có thể nghe tiếng chuông nguyện yếu ớt ngân lại từ giáo đường Saint - Marie - des - ponts. Thêm 1 đêm giới nghiêm đã qua, đó là ngày thứ 1363 từ sau cuộc chiến. Cô biết Lisette cho rằng âm mưu của cô là hấp tấp, nhưng không còn giải pháp nào khác, cô phải vào được phòng ăn tối. Elise lấy chiếc bánh bageutte ra khỏi lò, mùi thơm cuabảnh mì mới nướng tràn ngập khắp phòng. Phải thự hiện khi Meyer vắng mặt. Hắn quá nhạy bén và thông minh. Sự đánh lạc hướng dù khéo léo đến đâu cũng khó làm hắn sa bẫy. Nhưng nếu Meyer vẫn thản nhiên thì cánh cửa kiên cố đó không những chỉ đuợc canh gác mà còn được khoá cẩn thận. Cô lần trong tủ tìm hủ mật ong. Chỉ có Meyer là có chìa khoá. Cô không dám mơ tưởng đến việc lục đồ của hắn lấy chìa khoé để có được những tấm hình mong ước. Khi cánh cửa không còn bị canh gác, phải làm sao cạy được ổ khoá thật nhanh.
Elise làm cho mình 1 tách nước rau Chicory rồi tựa vào chậu đá nhấm nháp vẻ tư lự. Khả năng khéo léo của đôi tay giúp cô được điều tới Valmy. Cha Elise là thợ sửa khoá và ông đã truyền nghề cho cô. Đó là 1 kỹ năng mà cô đã sử dụng khá thành thạo trong công tác kháng chiến. Cô tự hỏi ổ khoá đó có bao nhiêu phép hoán vị.
Nếu là ổ khoá năm đòn bảy, cô phải mất 10 phút để mở, có lẽ đến 15 phút không chừng, nhưng cô không thể có đủ khoảng thời gian đó. Từ phía xa của lâu đài vọng đến tiếng chân chạy và tiếng moto nổ máy ầm ầm. Elise đổ hết chỗ chicory còn lại xuống chậu và nhấc chiếc chảo chiên trứng nặng trịch, đúc bằng gang, từ cái bệ trên lò xuống. Cô không thể nào dàn xếp 1 cuộc đánh lạc hướng để phòng ăn không bị chú ý trong vòng 15 phút. Điều Lisette lo sỡ sẽ thành sự thật. Vả lại, kế hoạch đó còn có nghĩa là bản án tử hình của gia đình Valmy cũng như Elise. Có thể phải giết tên lính gác và chẳng cần phải che đậy việc phòng ăn đã bị đột nhập và việc chuyển cuốn phim chưa rửa ra khỏi Valmy cũng không thể thực hiện được.
Cánh cửa mở toang và bà Marie lảo đảo bước vào.
- Có 1 cuộc lục soát từng nhà trong làng - Bà thở hổn hển, ngực phập ồnhg, gương mặt trắng bệch ra - Họ đang tìm 1 phi công người Anh. Anh ta bị bắt buộc phải đáp xuống phía ngoài Vierville hai tuần trước đây.
- Liệu họ có tìm thấy không ? - Elise hỏi vắn tắt.
- Ai biết được - Những ngón tay thấp khớp của bà Marie giật liên hồi khi bà mân mê đường viền của chiếc tạp dề. Nếu họ biết sẽ xảy ra bắt bớ, giết :Dc. Ngưởi này nói rồi người kia nói, không hiểu rồi chúng ta sẽ ở đâu.
Elise đập mạnh quả trứng vào chảo. Lạy trời đừng ai khai gì cả, nhưng nếu có chuyện bắt bớ, thì sự im lặng sẽ phải trả giá.
Dieter ném mạnh điện thoại xuống cần. Một giờ trước đây, bộ tổng tham mưu đã đánh thức hắn dậy, yêu cầu 1 cuộc lục soát quy mô tại Saint - Marie - des - Ponts. Một tù binh kháng chiến quân, sau cuộc hỏi cung của sở Gestapo ở Caen, đã khai 1 phi công đang ẩn nấp an toàn tại Saint - Marie. Dieter yêu cầu vắn tắt được biết thêm chi tiết, nhưng tên tù binh đã chết trong buổi tra khảo.
Đúng là mấy thằng đần độn, Dieter càu nhàu, hắn vừa mặc quần áo vừa ra lệnh trong cơn thịnh nộ lạnh lùng. Sự dã man của họ làm hắn ghê tởm. Một cuộc thẩm tra thông minh và khôn khéo có thể mất thì giờ hơn nhưng đạt kết quả hơn nhiều.
- Beer-haaall Mazis - hắn lầm bầm 1 cách thô bạo khi lao ra khỏi phòng. Hắn sẽ phải thân chinh đi giám sát cuộc lục xét.
- Chào thiếu tá- Bà bá tước lịch sự chào khi chạm mặt hắn tại chân cầu thang - Dường như hôm nay mọi người dậy sớm 1 cách bất thường. Cả Lisette cũng đang bực bội chờ bác sĩ Ange tới.
Hắn dừng lại. Xe đang chờ hắn ở lối đi. Hắn cần phải cóo mặt ở trong làng.
- Tôi có thể thăm cô nhà trước khi đi không ?
Hắn chỉ hỏi chiếu lệ. Bà bá tước dừng lại và cất giọng lạnh lùng :
- Nếu ông muốn, thưa thiếu tá.
Khi Dieter vừa quay gót đi và leo cầu thang hai bậc một, bà bá tước cố nén sự sợ hãi đang dân trào, vôi vã về phòng chồng. Chưa bao giờ bà bị xúc động vì vẻ quan tâm của Meyer với Listte đến như vậy.
Dieter đột ngột gõ cửa phòng nàng và đi vào, hắn thích thú trước vẻ ngạc nhiên lẫn sung sướng của Lisette.
- Em ngủ ngon không ? - Hắn hỏi, bước nhanh về phía giường. Dưới lớp áo ngủ, những đường cong trên cô thể nàng hiện rõ.
- Có... em... Những điều nàng nói bị ngắt giữa chứng vì đôi môi hắn. Một nụ hôn dài say đắm, thật mãnh liệt và khát khao.
Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt rực lửa.
- Thế cho nên trông em mới như thế này vào buổi sáng phải không ? Giọng hắn khà khàn, bàn tay vuốt những sợi tóc rối loà xòa trên mặt nàng.
Nụ cười nàng tràn đầy hạnh phúc và đam mê.
- Thật là bê bối quá. Anh thất vọng lắm phải không?
Một lúm đồng tiền thấp thoáng nơi khoé miệng nàng, hắn đặt 1 nụ hôn lên mái tóc.
- Không - hắn đáp rồi đẩy chăn gối sang 1 bên và nhẹ đỡ đôi chân nàng xuống sàn - Em sẽ chẳng bao giờ làm anh thất vọng.
Hắn đỡ nàng đứng dậy, ép sát thân hình mềm mại của nàng vào người hắn. Những cơn sóng xô đẩy trong nàng quá mãnh liệt và thúc bách khiến hơi thở nàng dồn dập, nàng nhón chân lên đáp ừng. Ngón tay hắn lùa vào tóc nàng. Hạnh phúc lớn lao vây phủ làm hắn sững sốt. Tình yêu đã quật ngã hắn khi hắn gần như chẳng mong chờ gì vào giữa thời điểm chiến tranh và ngay trong bàn tay quân thù.
- Tối nay anh sẽ nói với ba em - hắn nói vẻ cương quyết không cho phép 1 lời bàn cãi hay đắn đo nào cả.
Nàng run rầy và hắn bỗng nhấc nàng lên, ghì chặt lấy nàng, để thở trong hương vị ngọt ngào tinh khiết của mái tóc và làn danàng. Hắn hôn nàng cuồng nhiệt, nụ hôn làm lu mờ mọi lý trí. Tia nắng ban mai tràn vào phòng và họ đắm mình trong thứ ánh sáng vàng rực. Khi hắn ngẩng lên và trông thấy khuôn mặt kiều diễm của nàng, hắn biết rằng giây phút này sẽ mãi mãi in sâu trong ký ức hắn.
- Anh yêu em - Hắn sôi nổi và sửng sốt vì sự thành thật của lời nói mình - Anh sẽ không bao giờ quên - Rồi hắn quay người đi, bước nhanh ra khỏi phòng và lắc mạnh người để trở về với bổn phận và công việc ghê tởm đang chờ hắn ở Saint des ponts.
Lisette vẫn còn đang đứng ở giữa phòng khi bác sĩ Ange đi vào. Khi đi ngang qua Meyer trên cầu thang, ông chợt nhớ tới tình hình trong làng, ông vội lê gót giày dọc theo hành lang bước vào phòng ngủ của Listte - nơi ẩn náu khá an toàn.
- Chuyện gì vậy bác sĩ Ange - nàng hỏi ông khi ông đang nới lỏng áo sơ mi bó sát với ngón tay trỏ run rẩy.
- Ngôi làng bị cô lập - Ông lo lắng liếc qua vai để chăcchă1n không có ai nghe lén - Tụi Đức đang tiến hành khám xét từng nhà để tìm viên phi công đồng minh, chỉ có trời mới biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng tìm thấy anh ấy.
Nàng sững sờ nhìn ông, lặng người đi, niềm hạnh phúc vụt tan biến.
- Họ lục soát được bao lâu rồi ? - Nàng hỏi, 1 cảm giác ớn lạnh hụt hẫng và yếu đuối lan khắp người.
- Từ lúc sáng sớm.
Máu nàng đông lại. Khi nàng đang ở trong vòng tay của Dieter, tụi Đức đã nã súng khắp Saint - Marie. Nàng tự hỏi hắn có biết việc này không và vụt nhận ra rằng hắn phải biết vì đó là nơi hắn đang đến.
- Xin lỗi - Nàng nói với ông bác sĩ Ange, đẩy ông qua 1 bên và chạy về phía cửa.
Nàng phải thấy Dieter trước khi hắn rời khỏi lâu đài.
- Tiểu thư - bác sĩ Ange gọi giật lại.
Nàng lờ đi. Quên cả sự đau đớn đang bắt đầu nơichân nàng, quên cả việc nàng chỉ phong phanh 1 chiếc áo ngủ và không có cả áo choàng che vai. Nàng thoáng nghe tiếng xe hơi rít lên và dừng lại. Những giọng nói vang lên ồn ào khó chịu. Nàng cảm thấy như đang chìm dần xuống, như thể mọi sức sống trong nàng đang bị vắt cạn.
- Chuyện gì... Nàng nghe cha la lên từ lối đi vàođại sảnh. Nàng dừng lại ở khúc quẹo cầu thang. Cánh cửa gỗ sồi nặng nề của Valmy bật mở. Tất cả hy vọng và giấc mơ của nàng tan thành mây khói.
Bọn Đức đã bắt được ba người : 1 thanh niên mặt gầy gò mệt mỏi mà nàng chưa bao giờ thấy, Paul Gilles, mặt anh ta đẫm máu với đôi mắt kính bể nát và André Caldron. Nàng bật 1 tiếng nức nở nghẹn ngào.
- Chúng tôi đã bắt được chúng, thưa thiếu tá - 1 trong những người lính nói và đẩy họ tới trước khiến cả ba ngã xuống, tay trói chặt sau lưng, ngay dưới chân Dieter.